Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ

Chương 25




Có phải là vì trong lòng nàng có người khác, như đại tẩu, thẹn thùng của nàng ta đều dành cho người kia, làm cho đại ca vĩnh viễn không thấy được vẻ mặt ngượng ngùng.

Nghĩ vậy, ngọn lửa trong lòng Từ Vĩnh Hàn tắt ngúm, nhiệt tình cũng lạnh hẳn đi.

Người xa lạ kia chỉ đứng tại cửa rồi bước đi, Tử Hề nhìn bóng dáng hắn sắp biến mất, nàng dùng tay nhỏ chỉ hướng cửa vòm tròn, ý bảo Từ thất thiếu nhìn qua. Cách một tầng lá xum xuê, Từ Vĩnh Hàn lười biếng nhìn lướt qua, thấy một dáng người tao nhã mặc cẩm bào màu trắng, trong lòng thầm mắng một câu tiểu bạch kiểm, căn bản không nhìn kỹ người nọ là ai.

Tử Hề chỉ mải suy nghĩ về người xa lạ kia, hắn là ai vậy? Vì sao hắn lại đến nơi này? Có phải hắn có quan hệ với người tám năm trước hay không? Thậm chí có phải là cùng một người không?

Nhìn thoáng qua sườn mặt thì đó là một vị công tử anh tuấn, không phải dạng thiếu niên năng động như bọn người Mặc Kỳ Kiêu, mà là một nam nhân trầm ổn, bộ pháp tao nhã, làm cho Tử Hề nghĩ đến một câu miêu tả mỹ nam tử trong “Mạch Thượng Tang”: “Doanh doanh công phủ bộ, nhiễm nhiễm phủ trung xu.” [1]

Kỳ thật, khi người nọ đi qua, nàng không dám nhìn kỹ, chỉ ngắm trộm vài lần ở khoảng cách khá xa, lại còn bị tầng lá che khuất, xem không rõ mặt. Trực giác cho thấy đó không phải người xấu, cũng không phải người nàng gặp năm xưa.

“Tướng quân có quen hắn không?” Tử Hề thấy người nọ đã đi xa mới nhỏ giọng hỏi.

“Không biết.” Thanh âm trả lời lạnh thấu xương.

Nghe được lời nói lạnh như băng, Tử Hề kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, vừa rồi còn rất hào hỏa, sao tự nhiên mất hứng như vậy?

Khóe môi cương nghị khẽ nhếch, mày kiếm nhăn lại, trong ánh mắt mang theo vài phần không cam lòng. Hắn phát giác ánh mắt chăm chú của nàng, cúi đầu, hạ cánh tay.

Một khắc ánh mắt giao nhau, Tử Hề đỏ mặt, cúi đầu. Vừa rồi quá mức chuyên chú cho người xa lạ kia, nên nàng không chủ ý khoảng cách gần như vậy của hai người. Cánh tay hắn vừa mới buông, vậy không phải nãy giờ nàng ở trong ngực hắn sao. Lại thấy áo choàng của hắn đã dựa sát vào thân cây, nàng biết là hắn không cố ý.

Nhưng, chung quy vẫn là cô nam quả nữ...

Tử Hề càng nghĩ càng xấu hổ, mặt đỏ chót, cúi đầu thật sâu, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Nếu vừa rồi nàng có vẻ mặt này, hắn đã không nhịn được mà ôm nàng vào ngực rồi hôn nàng đắm đuối, nhưng hiện tại... Hắn không xác định được sự thẹn thùng này là vì hắn hay vì bóng dáng áo bào trắng khi nãy.

“Í? Đây là cái gì?” Không tìm được cái lỗ nào, nàng lại phát hiện một nửa miếng ngọc bội trên tàng lá. Nàng ngồi xổm xuống, vươn tay nhặt miếng ngọc lên kiểm tra.

“Nhặt miếng ngọc bẩn như vậy làm gì?” Từ thất thiếu khinh thường nhìn lướt qua, thả người nhảy xuống mặt đất.

Tử Hề đứng lên tính đi theo, lại nhìn thấy xung quanh toàn là hoa tường vi, không có chỗ đặt chân.

“Từ tướng quân, toàn là hoa...” Đôi mắt to to ngấn nước nhìn hắn, làn da trắng nõn vẫn còn ửng hồng, thật động lòng người.

Hắn không thèm nhúc nhích, lạnh băng nhìn nàng.

Tử Hề trừng mắt, nhớ tới đại ca Nhiễm Tử Lâm, nếu có đại ca ở đây thật tốt, đã cầu tình người mà còn bị lạnh nhạt.

Nhưng dù sao đại ca cũng không ở đây, nàng lại muốn đi xuống. Đành phải lấy dũng khí, lại ngẩng đầu: “Từ tướng quân...”

Hắn vẫn như trước, không nói lời nào, cũng không cử động. Cho đến khi nàng hết kiên nhẫn, thu hết can đảm, nhắm mắt nhảy xuống, hắn mới nhào đến thật nhanh, chụp lấy nàng, đưa nàng chạm chân trên mặt đất.

Ngốc! Nói một câu dễ nghe sẽ chết sao? Một bộ dáng mềm yếu đáng yêu, lại không biết làm nũng cầu cứu.

Tử Hề yên lặng đi theo hắn, suy nghĩ lại chăm chú trên miếng ngọc vừa nhặt được, xem tỉ lệ là dương chi bạch ngọc tốt nhất, nàng dùng khăn tay chùi qua, hình dáng những con vật được khắc trên miếng ngọc lộ rõ ra.

“Từ tướng quân, người nhìn giúp ta xem có nhận ra miếng ngọc này hay không? Ngài có biết chủ nhân của nó không?” Tử Hề mặc dù đang giận hắn, nhưng cũng đè nén xuống để cởi bỏ bí ẩn bằng bất cứ giá nào.

Từ Vĩnh Hàn không kiên nhẫn tiếp nhận, chỉ liếc mặt một cái: “Kỳ Lân bội? Thoạt nhìn cũng đáng tiền, ngươi cần gì bận tâm chủ nhân nó là ai, ngươi nhặt được thì nó là của ngươi, đem bán cũng không ai nói gì.”

Tử Hề cẩn thận quan sát: “Ta không phải muốn bán lấy tiền, ta muốn tìm chủ nhân của nó. Ngài nghĩ có phải cũng có người giống chúng ta, đứng ở tiểu viện, đột nhiên phát hiện có người đi đến nên ẩn nắp, hoặc là xảy ra việc gì đó nên đã đánh mất miếng ngọc này. Ngài xem miếng ngọc này có vẻ đã cũ lại bị mòn mấy góc, có thể thấy được đã bị rơi ở đây nhiều năm.”

Từ Vĩnh Hàn ngừng bước chân, nhìn bộ dáng nàng bỗng nghĩ ra được điều gì đó. “Ngươi có ký ức gì về chỗ ấy? Liên quan đến chuyện Nhiễm gia?”

Tử Hề giận dữ nói: “Chỉ là hoài nghi không có chứng cứ.”

Từ Vĩnh Hàn cười lạnh: “Đừng suy nghĩ sâu xa, chuyện Nhiễm gia, một cô nương như ngươi có thể làm gì được.”

Chuyện Nhiễm gia nàng quả thật không giải quyết được, nhưng Từ Vĩnh Hàn không ngờ ngày sau nàng lại giải quyết được một đại sự khác.

Lại đi qua một rừng cây, đã đến gần dãy phòng dành cho cư sĩ của Bạch Tháp tự, Từ thất thiếu dừng chân, ý bảo nàng cứ đi về phía trước. Hắn sẽ ở phía sau trông chừng, cho đến khi nàng đến nơi an toàn.

Tử Hề vừa đi đến đường lớn, đã thấy Tần thị mang theo A Thiến, huynh muội Vệ thị đi đến từ hướng hậu sơn.

“Hề Nhi, muội chạy đi đâu vậy?” A Thiến chạy nhanh vài bước, tiến lên bắt lấy nàng.

“Muội bị lạc đường, đi một vòng ở trong rừng mới tìm được đường lớn.” Tử Hề chột dạ cúi đầu.

Tần thị đã sớm bị dọa đến mặt trắng bệch, nắm lấy tay Tử Hề hỏi xem nàng có bị thương không, có gặp nguy hiểm gì không.

Nhiễm Tử Thiến quay đầu nhìn vào một lối rẽ nhỏ, quả nhiên thấy Từ thất thiếu đang thản nhiên đứng dựa vào gốc cây. Có hắn, Tử Hề sẽ không bị người khác ức hiếp, về phần hắn có ức hiếp muội muội hay không, A Thiến cảm thấy không có khả năng. Từ Vĩnh Hàn là khối băng sơn cộng thêm cái đầu gỗ, không giống với Mặc Kỳ Kiêu, không tùy tiện động chạm tay chân với nữ nhân.

Nhớ tới Mặc Kỳ Kiêu, nàng tức muốn đau bụng.

A Thiến vốn đi theo Khang Quận vương cách vài chục bước, làm bộ không biết nhau. Ai ngờ đột nhiên hắn rẽ vào một lối nhỏ, còn bị che chắn bởi mấy nhánh hoa, lùm cây bí ẩn tươi tốt, có làm gì phía sau đó cũng không ai biết.

Nàng lập tức nhớ đến nụ hôn ngày đó của hắn, trên mặt có chút nóng bừng bừng. Vài ngày không gặp, nàng ngày đêm đều nghĩ đến hắn, mà hắn chắc cũng nhớ đến nàng. Nếu thực đến sau lùm cây, hắn nhất định nhịn không được mà...

Khoảng cách từ ven đường đến lùm cây khoảng một trượng, muốn rẽ vào đó một cách bí mất cũng hơi khó. A Thiến lại nhìn trái nhìn phải, việc này không phải là hẹn hò bí mật hay sao?

Ven đường không ngừng có người đi qua, cách đó không xa là vườn hoa cúc đầy người, nàng thật sự không có dũng khí cứ như vậy trước mặt bao người đi vào lùm cây hẹn hò với hắn.

Đứng tại chỗ lại không phải là biện pháp hay, A Thiến cảm thấy phía xa xa đã có ánh mắt nhìn mình tò mò, tuy rằng rất muốn gặp hắn nói vài câu, nhưng tình cảnh này, nàng đành quyết định không đi.

Cúi đầu đi về phía trước chừng chục bước, không gặp được hắn trong lòng nàng khó chịu, vừa trách hắn không chăm sóc. Hắn là nam nhân, hẹn hò tất nhiên không sao hết, nhưng nàng lại là một cô nương, nếu bị người nhìn thấy, thanh danh chắc chắn sẽ bị phá hủy. Hẹn hò như vậy, không bằng gặp nhau trên đường, hàn huyên vài câu.

Bên chân dường như có vật gì đó chạy qua, A Thiến cúi đầu hoảng hốt nhìn xuống, do bị khăn che mắt nên không nhìn rõ được chính xác là vật gì.

Nàng dừng bước chân, nhấc khăn lên, cúi đầu tìm kiếm.

“Tả Tả, là người sao?” A Thiến kinh hỉ, bước thật nhanh đến gốc cây đại thụ, ôm lấy thân hình béo tròn của một con lợn nhỏ bị sứt tai. Đây là món quà sinh nhật năm tuổi của nàng, do Trịnh Hòa đi sứ sang Tây Dương mang về, nuôi được hơn một năm, rất quấn quýt với nàng. Tai bên phải bị mèo cắn rớt, trên người hoa văn trắng đen, chỉ còn tai trái, mắt trái có một vòng màu vàng.

Không ngờ lần vào kinh này, nàng đã gặp lại được người bạn bốn chân thuở bé, sao có thể không kích động được. Ôm nó xem qua xem lại vài lần, nước mắt tràn ra: “Tả Tả, ngươi còn sống, thật tốt quá....”

“A Thiến, muội đã trở lại, huynh cùng Tả Tả luôn mong chờ muội.” Thanh âm nam nhân ôn nhu truyền đến, hấp dẫn nàng ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh cao cao. Tám năm không gặp, vẻ non nớt khi bé đã biến mất, trên người hắn có vài phần phong vị trầm ổn như Nhiễm Tử Lâm, thiếu một phân luyện võ, dư một phân văn nhã của người trí thức. Đôi đồng tử màu nâu lộ ra mong mỏi cùng tưởng niệm, giống như ánh mặt trời ban trưa, ấm áp. Thân hình cao cao đã có thể bảo hộ người khác, ôn nhuận tuấn lãng nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được bộ dáng lúc nhỏ.

A Thiến đắm chìm ở trong ký ức, dường như đã chuyện xảy ra gần đây nhất, nhẹ nhàng phun ra ba chữ:“Dật ca ca.”

[1] Bài thơ Mạch Thượng Tang


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.