“Thất ca, huynh biết Tống Dật sao?” Kỳ Kiêu nằm trên giường hỏi.
“Không biết.” Từ Vĩnh Hàn ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, lạnh lùng đáp. Hắn nghĩ sẽ nói với tiểu tử này âm mưu của Nhiễm gia lão thất phu, nhưng hắn biết thiếu niên rơi vào bẫy tình thì sẽ không để ý đến.
Quên đi, loại sự tình này chính là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu. Hắn không hiểu, có lẽ vì còn trẻ, về kinh thành, gặp nhiều ân oán hào môn hơn chắc sẽ hiểu được.
Từ Vĩnh Hàn giờ phút này cảm thấy mình thực thông minh, hắn không tưởng tượng nổi về sau có một ngày hắn sẽ tâm phục khẩu phục về cách nhìn sự đời của Mặc Kỳ Kiêu.
Đầu thuyền truyền đến tiếng địch du dương uyển chuyển, réo rắt, thấm nhập sâu vào trong lòng.
Mặc Kỳ Kiêu nghĩ đến ngày đó A Thiến tấu khúc “ phượng cầu hoàng”, Từ Vĩnh Hàn lại nghĩ đến ngày đó khi hắn sắp hôn mê trên đầu tường đã thấy tiên tử thổi sáo.
Cũng giống cảnh đóa hoa tỏa ngát hương vào ban đêm, mưa lất phất, gió thổi nhè nhẹ, từ xa đã ngửi thấy mùi hoa lan thơm ngào ngạt. Tà áo ai lay động, tiếng ngọc bội leng keng khẽ phát ra.
Một khúc kết thúc, không nghe thấy tiếng bước chân, ban đêm yên tĩnh như không người, chỉ nghe được ngẫu nhiên vài tiếng con ếch kêu.
Từ Vĩnh Hàn muốn đi ra ngoài xem, lại cảm thấy mình không có can hệ, dựa vào cái gì mà đi.
“Thất ca, huynh đi nhìn xem nàng đi, nói như thế nào Nhiễm gia cũng cứu huynh.” Kỳ Kiêu đã cởi ngoại y, leo lên giường, bên ngoài không phải A Thiến, hắn không nghĩ phải đi ra.
Từ Vĩnh Hàn cảm thấy nói đến chuyện này, nếu mình không đi, giống như vong ân phụ nghĩa, liền chui ra cửa khoang thuyền, chậm rãi đi thong thả về hướng đầu thuyền.
Nàng ngồi chồm hỗm trên boong thuyền, trong tay cầm một bức họa đã mở ra một nửa, si ngốc nhìn người trong tranh, không một tiếng động rơi lệ.
Từ Vĩnh Hàn nhíu mày, đến gần vài bước thăm dò. Trong tranh là một khuôn mặt như quan ngọc, ngũ quan giống như thanh niên lãng tinh, nhìn qua chắc khoảng tuổi mình, khí chất kém cách xa vạn dặm. Người nọ vừa thấy đã ngĩ ngay là văn nhân, nho nhã như ngọc, văn thải thần phi.
“Ngày tư đêm niệm nan gặp lại, nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân.” Tử Hề cúi đầu nói một câu.
Từ Vĩnh Hàn trong lòng nổi lên một cỗ lửa giận vô danh. Vô sỉ! Dư thừa đến xem nàng, người ta đang nhớ tình lang, rớt xuống nước chết đuối cũng không liên quan đến mình. Hắn xoay người về phòng, lên nằm trên giường.
Tử Hề sợ nước mắt của mình làm ướt bức họa nên ôm sát vào trong ngực. Đây là năm Thiên Thuận thứ 19, khi phụ thân trúng Thám Hoa Lang, mẫu thân tự tay vẽ.
Mẫu thân cười nói:“Về sau cha con sẽ vào triều làm quan, chúng ta không thể lúc nào cũng thấy ông, đem bức họa này treo tại thư phòng, lúc Hề Nhi viết chữ là có thể nhìn phụ thân, tương lai nha, cũng làm một nữ Thám Hoa.”
Hề Nhi lúc ấy 6 tuổi nhìn bức họa trông rất sống động, hì hì cười.
Nhưng hiện tại, nàng rốt cuộc cười không nổi.
Đảo mắt tới gần tháng 9, thuyền đi được tới trên hồ Hành Thủy, cách kinh thành không xa.
Hôm nay vừa ăn xong cơm chiều, lốc xoáy lại đột nhiên nổi lên, gió to thổi sóng đến ập vào mạn thuyền, sấm chớp ầm ầm, mây đen vần vũ, trông như thời Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Mặc Kỳ Kiêu tựa vào cửa khoang thuyền nhìn thời tiết hung ác bên ngoài, đón cuồng phong hô to: “Mới tháng 8, sao lại có bão thế này?”
Từ Vĩnh Hàn đứng trên mép thuyền nhìn bao quát các hướng, quát:“Cái này không phải dông tố, là địa chấn, mau ra đây, thuyền có thể bị lật đấy.”
Mùa xuân năm nay đã có địa chấn một lần, lan đến vài châu phủ, thương vong không lớn, nhưng hậu quả cũng không nhỏ.
Mặc Kỳ Kiêu vội vàng nhảy ra khoang thuyền, nếu thuyền bị lật, ở trong khoang thuyền sẽ không ra được, thật sự tiêu đời ngay.
Hai cô nương cũng nghe được lời của Từ thất thiếu gia, giờ phút này nhấc rèm cửa lên, nhìn thiên tượng bên ngoài hung hiểm dị thường, dưới chân thuyền lay động kịch liệt, Nhiễm Tử Thiến vừa muốn đi ra, thuyền đột nhiên nghiêng mạnh về một bên, nếu không phải hai tay nắm chặt cửa khoang, chỉ sợ đã bị đập vào trên vách. Nhiễm Tử Hề bên cạnh sợ tới mức không biết nên làm cái gì.
Mặc Kỳ Kiêu đi hai ba bước đến bên cạnh, một tay kéo A Thiến về bên người, quay mặt nói với Từ thất thiếu gia:“Mỗi người giúp một người.”
Từ thất thiếu gia tự nhiên không có gì lựa chọn, chỉ phải xốc Tử Hề lên Tử Hề đưa ra đầu thuyền.
Tám gã thị vệ phân tán ở đầu thuyền và đuôi thuyền, dùng gậy trúc chống đỡ thân thuyền, nhưng hồ nước sâu không thấy đáy, căn bản không tìm thấy điểm tựa.
Mặc Kỳ Kiêu nhìn xem gió nổi mây tuôn, sóng to cứ ập vào mạn thuyền, một tay ôm chặt A Thiến, tay kia thì nắm chặt cột buồm thuyền, quát:“Việt vương phủ nhân nghe, ta kỹ năng bơi tốt, các ngươi không cần cứu ta, nếu bị tách ra, ngày mai đến Hành Thủy khách điếm tập hợp.”
Từ Vĩnh Hàn từng tập binh ở bờ biển ba năm, sóng gió này căn bản là không để trong mắt, một tay cầm lấy cánh tay Nhiễm Tử Hề, một tay kia đặt trên khoang thuyền, quan sát tình thế xung quanh. Tử Hề vội la lên:“ Bức tranh của ta.” Từ Vĩnh Hàn cầm lấy tay nàng chặt thêm năm phần, vẫn trầm giọng đối với Từ gia thị vệ hô:“Các ngươi kỹ năng bơi đều vô cùng tốt, tận lực bảo vệ thuyền không lật.”
Lại một cơn sóng đánh mạnh vào cột buồm, Kỳ Kiêu cùng A Thiến ướt đẫm. “A Thiến, muội ôm chặt lấy thắt lưng của ta, thời điểm này rồi không cần chú ý lễ nghi.”
Nhiễm Tử Thiến biết đây là thời điểm sinh tử, vươn hai tay ôm chặt hắn.
Mắt thấy bên phải lốc xoáy đang đi đến, thuyền nhất định bị cuốn vào. Mặc Kỳ Kiêu ôm chặt A Thiến nhảy vào nước, ra sức bơi về phía bên trái.
“Tỷ tỷ......” Sóng nước, mưa bụi giao tạp, Tử Hề không thấy rõ là bọn họ tự nhảy xuống chứ ko phải là bị rớt xuống nước. Không thấy tỷ tỷ đâu, nàng quay đầu tìm kiếm, lúc này lốc xoáy tiến về mạn thuyền bên phải, đem con thuyền xoay tròn hút vào. Tử Hề đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy mình bị kéo đi, Từ Vĩnh Hàn chỉ bắt được một đoạn tay áo bị xé rách, nên nhảy vào nước theo phương hướng của nàng.
Đối với Từ Vĩnh Hàn mà nói, ôm lấy một cô nương lơ mơ không có chút sức lực là một chuyện phải làm. Nhưng hắn lười tiếp xúc với nàng, bỗng một khúc cây lao đến trong nước, hắn cho nàng ôm một đầu cây, một tay túm tay của nàng, một tay vẩy nước.
Đối Tử Hề mà nói này, khó khăn cũng không nhỏ, nàng hai tay ôm chặt khúc gỗ không dám buông tay, sóng gió tuy nhỏ, nhưng cũng là cuộn sóng phập phồng, mỗi lần hít thở, nước ngập vào miệng. Hai chân chìm trong nước lạnh đã bị đóng băng tê rần, bơi một hồi cuối cùng cũng thấy được ngọn đèn trên bờ.
Tử Hề thở mạnh ráng đi vào bờ, đi được hai bước thì hai chân vô lực khụy ngã quỳ gối xuống.
Từ Vĩnh Hàn lên bờ lại nhìn nhìn phương hướng, liền hướng tới một chỗ thôn trang sáng đèn đi đến, đi một đoạn mới phát hiện người phía sau yên lặng không nhúc nhích, nhìn lại Tử Hề còn ngồi trên mặt đất.
“Eh, sao ngươi còn không đi.”
“Đi không được.” Tử Hề suy yếu đáp.
Từ Vĩnh Hàn khoanh tay đứng, bóng dáng cao lớn bao phủ cô nương gầy yếu:“Ta nói cho ngươi biết, hôm nay cứu ngươi là vì ngươi từng đã cứu ta, một mạng đền một mạng, ai cũng không nợ ai, ngươi đừng trông cậy vào ta cõng ngươi đi a, mau đứng lên.”
Tử Hề rơi lệ, cầm lấy chân trái nức nở nói:“Chân trái của ta bị tổn thương do giá rét quá độ, gặp lạnh sẽ bị chuột rút...... Ta...... Đau đến không đứng dậy được.”
Từ Vĩnh Hàn trầm mặc chớp mắt một cái, đi trở về bên người nàng, nhìn cô nương khóc nức nở không ra tiếng, đôi mi dày đẫm nước, đuôi mắt ẩn hiện một giọt nước mắt, dưới ánh trăng phá lệ động lòng người.
Hắn ngồi xổm xuống, nhéo một chút chân trái của nàng, Tử Hề đau hét rầm lên. Xem môi nàng tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ rối rắm, không phải giả vờ.
Hắn lúc này mới thật sự kiểm tra chân của nàng, theo kinh lạc sờ sờ, phát hiện không ít khối cơ cứng ngắc. Đầu tiên chà xát hai tay nóng lên rồi nhẹ nhàng ôn nhu xoa bóp kinh lạc cho nàng, lại xếp hai chân thẳng ra chậm rãi xoa nắn, đến khi trên đùi khôi phục tri giác, mới giúp đỡ nàng thử đứng lên.
“Tật xấu này của người đã có từ lâu, có phải không tìm đại phu xem qua hay không?” Từ Vĩnh Hàn trầm giọng nói.
“Ta sợ tổ phụ tổ mẫu lo lắng nên không nói ra, trước kia khi khó chịu, ta dùng nước ấm ngâm chân một chút thì tốt rồi.” Tử Hề nhỏ giọng đáp.
“Ngươi như vậy không được, thời gian dài, chân sẽ bị tàn phế, sau khi đến kinh thành, hãy tìm một đại phu xoa bóp chân liên tục một tháng thì sẽ khỏi.”
“Dạ.” Nàng nhẹ nhàng đáp ứng, trong lòng lại biết không có khả năng. Ở tại nhà dì của tỷ tỷ, nàng sao không biết xấu hổ nhờ người ta thỉnh đại phu xem bệnh cho mình.
“Quên đi, ta cõng ngươi đi, nhanh lên tìm nhà dân, thay quần áo ướt ra quan trọng hơn.” Từ Vĩnh Hàn nhận mệnh.
Tử Hề kỳ thật không muốn, cô nam quả nữ đụng chạm thân thể, nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên. Nàng lại không dám cự tuyệt, chân đã có cảm giác nhưng đi không được nhanh.
Hắn ngồi xổm xuống, chờ nàng leo lên lưng. Tử Hề rối rắm một chút, chỉ phải thành thành thật thật ghé vào trên người hắn, cảm nhận được độ ấm cơ thể của hắn, thật không tự nhiên.
Nhất là khối trước ngực, cứ bị va chạm, thực không được tự nhiên. Không muốn bị chạm vào, nàng dùng cánh tay nâng người lên, ngã người ra sau. Cảm giác nàng không nằm yên, Từ Vĩnh Hàn giận, đem nàng ném xuống đất,“Ngươi làm gì vậy, nhúc nhích không yên.”
Tử Hề mếu máo:“Không làm gì cả.”
“Ngươi tự mình đi được không?“
“Có thể, nhưng đi không nhanh.” Nàng nói lời thật.
“Quên đi, vẫn là ôm đi, nhìn ngươi ở dưới mắt ta còn dám nhúc nhích không?” Hắn chụp tới, bế ngang nàng lên như em bé.
Tử Hề ở trong ngực hắn không dám lộn xộn, hai tay ngăn trở trước ngực, quần áo ẩm ướt dính vào người làm lộ ra hình dáng thân thể nàng.