Kiêu Ngạo

Chương 56




Đinh Tễ gọi video với bà nội xong, vẫy tay gọi Lâm Vô Ngung tới, tạm biệt bà nội.

Lâm Vô Ngung qua đó vẫy tay cùng với cậu.

Kết thúc cuộc gọi, tâm tình của Đinh Tễ rất tốt, cậu duỗi lưng: “Đi, đi loanh quanh phía trước xem, dạo được kha khá rồi chúng ta có thể về nhà ăn.”

“Ừ, mọi người ở ký túc xá đều tới rồi sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Đâu chỉ tới rồi, còn tí nữa thì đánh nhau kìa.” Đinh Tễ nói.

“Ai với ai?” Lâm Vô Ngung ngạc nhiên.

“Hai phòng ở phía đối diện, không biết là ai, Lữ Nhạc nói kéo ra rồi,” Đinh Tễ nói, “Cũng không biết tại sao lại nóng nảy như vậy.”

“Đáng lẽ cậu phải có kinh nghiệm với chuyện này chứ,” Lâm Vô Ngung nói, “Dù sao thì cậu cũng là đại ca ở quảng trường, đánh nhau cũng không ít.”

Đinh Tễ bật cười: “Rất nhiều lúc ở quảng trường cũng nói chuyện quy tắc, có đầu có cuối có lí do, kiểu học sinh đánh nhau là muốn đánh thì đánh, tôi không có loại kinh nghiệm này, cũng rất biết phải trái…”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

Khi Đinh Tễ nói ra mấy lời kiểu này, anh chỉ muốn chắp tay gọi một tiếng Đinh đại hiệp.

“Khi có thể chạy thì sẽ không đánh.” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung chợt bật cười ra tiếng, nhớ tới lần đầu tiên anh bị người đuổi đánh trong cuộc đời, đối phương lại có thời gian rảnh đễ quét mã xe đạp dùng chung đuổi theo….

Trường học rất lớn, muốn đi dạo hết trong nửa buổi chiều là chuyện không thể, khi thời gian gần tới rồi, hai người bọn họ bắt đầu đi về, đi tới nhà ăn tập hợp với mọi người ở ký túc xá.

Bên cạnh lúc nào cũng có sinh viên qua qua lại lại, vẻ mặt mang theo sự hưng phấn và mới mẻ, nhìn là biết vừa mới đặt hành lí ở ký túc xong ra ngoài đi dạo.

Lâm Vô Ngung nghĩ lại cảm thấy rất thần kì, khởi đầu mới, sinh hoạt mới, quả thực là quá mới mẻ.

Trường H, bố mẹ anh, gia đình, Lâm Trạm… còn có Đinh Tễ.

Tất cả đều khác với trước đây.

Chẳng qua khi nhớ đến bố mẹ, kỳ thực trong lòng anh vẫn còn có chút lo lắng, dù sao bệnh của mẹ anh cũng không chỉ là cảm hay sốt.

Nhưng từ sau khi anh nói không tìm thấy Lâm Trạm, khoảng thời gian dài thế này, bố mẹ cũng chưa từng liên lạc với anh, thậm chí bây giờ anh còn không thể xác định liệu rằng bản thân mình có tồn tại trong mắt bọn họ không.

Có lẽ nếu như họ đã không ôm hi vọng gì với việc tìm được Lâm Trạm nữa, anh cũng nên biến mất theo Lâm Trạm thôi.

Có đôi khi anh sẽ ngưỡng mộ Lâm Trạm, đã mười năm rồi, có lẽ Lâm Trạm đã sớm không còn bối rối với loại quan hệ này nữa.

Anh nhìn thoáng qua Đinh Tễ, người này lại đăng khoảnh khắc, cả đường chụp ảnh, có lẽ đã bắt đầu có bình luận.

Nói nhiều.

May là còn có cuộc sống mới, còn có Đinh Tễ và bạn học mới.

Tuy rằng vừa báo danh đã có người suýt nữa thì đánh nhau.

Khi hai người họ tới cửa nhà ăn, đã có rất nhiều sinh viên ở đó rồi.

“Ở đây!” Lữ Nhạc vẫy tay với bọn họ.

Khi Đinh Tễ nhìn qua đó, cậu sững người, người đứng bên cạnh Lữ Nhạc chính là cậu trai nước hoa mà cậu vừa mới gặp ở cửa thang bộ.

“Đậu.” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Người mà tôi vừa nói là cậu ta.”

“Là người thơm phức ấy sao?” Lâm Vô Ngung lập tức phản ứng lại.

“Đúng.” Đinh Tễ nói.

“Tôi đi ngửi thử.” Lâm Vô Ngung nói.

“… Không phải cậu chỉ ngửi được mùi thịt thôi sao.” Đinh Tễ nhìn anh.

“Mọi người làm quen một chút đi,” Lữ Nhạc rất nhiệt tình, chỉ vào cậu trai nước hoa, “Lý Thụy Thần, tôi vừa mới nói với cậu qua điện thoại.”

“Ừ.” Đinh Tễ cười với Lý Thụy Thần.

“Đây là Đinh Tễ, Lâm Vô Ngung,” Lữ Nhạc nói, “Còn có mấy người phòng đối diện đang ở phía sau, tới ngay giờ đây.”

Trên người Lý Thụy Thần vẫn là mùi nước hoa lúc trước, bởi vì không gian lớn, mùi hương không nồng nặc nữa, Đinh Tễ đột nhiên có chút lo lắng không biết loại người tịt mũi như Lâm Vô Ngung có thể ngửi được hay không.

“Ban nãy lúc tôi tới ký túc xá,” Lý Thụy Thần nhìn Lâm Vô Ngung, “Có phải đã chạm mặt cậu không?”

“Không biết.” Lâm Vô Ngung trả lời thành thật.

“Đúng.” Đinh Tễ nói.

Lúc này Lý Thụy Thần mới quay đầu qua nhìn cậu cười cười: “Tôi nhớ cậu rồi.”

Đinh Tễ lộ ra nụ cười giả dối.

“Qua hai ngày nữa là phải huấn luyện quân sự,” Lữ Nhạc nói, “Tôi mang theo một ít băng vệ sinh, lát nữa chia cho các cậu.”

“… Cái gì?” Đinh Tễ cảm thấy bản thân nghe nhầm rồi.

“Tôi không cần.” Lý Thụy Thần vội vàng nói.

“Để vào trong giày,” Lữ Nhạc nói, “Đây không phải là kinh nghiệm của người đi trước tổng kết ra sao, thấm mồ hôi không thối chân, còn thoải mái.”

“Ồ.” Đinh Tễ ngớ người, cậu đã từng nghe nói, nhưng Lữ Nhạc nói quá bất ngờ.

“Về chia cho mọi người, mỗi người một gói, chuẩn bị, không dùng cũng không sao, lỡ như cần dùng thì có.” Lữ Nhạc nói.

“Được, cảm ơn.” Đinh Tễ gật đầu.

Nhìn Lữ Nhạc là biết cậu ta là con mọt sách nhiệt tình có tấm lòng của bà lão, cậu cảm thấy nếu như mọi người nói không cần sẽ làm tổn thương cậu ta.

“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung nói.

“Vậy mỗi người cầm một gói,” Lý Thụy Thần nói. “Đề phòng.”

“Đúng thế.” Lữ Nhạc cười vui vẻ.

Bốn người ở hai phòng đối diện, chỉ có ba người tới, dựa theo đầu là có thể ghi nhớ, số lớn, vừa, nhỏ.

Số lớn là Hùng Nhất Phi, số vừa là Ngô Lãng, số nhỏ là Hà Gia Bảo.

“Còn một người đâu?” Lý Thụy Thần hỏi.

“Nói không thoải mái ở ký túc nghỉ ngơi.” Hà Gia Bảo nói.

“Tính cách nóng nảy thế không biết,” Hùng Nhất Phi có chút khinh thường, “Vốn cũng chỉ là chuyện chẳng đáng là bao, chút hiểu lầm nho nhỏ, tôi cãi xong là không có chuyện gì, cậu ta còn tức tới mức phải nằm giường.”

“Lát nữa mang chút gì về cho cậu ấy,” Lữ Nhạc vỗ tay, “Chúng ta xuất phát thôi?”

“Đi.” Ngô Lãng nói.

Mấy người bắt đầu đi về phía cổng trường, hoàn toàn không có mục tiêu.

Thông thường trong hoàn cảnh đông người thế này, Đinh Tễ đều quen chậm rãi đi đằng sau cùng, có thể nghe thấy nói chuyện, nhưng không cần phải tham gia nhiều, còn có thể từ từ nhìn người.

Cậu thích nhìn người.

Tính cách của Lâm Vô Ngung chính là loại đi đầu trong đám người, tuy rằng không nói nhiều, nhưng anh vẫn luôn nghiêm túc khi nghe người ta nói chuyện… ít nhất nhìn là như vậy, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Kỳ thực trong lòng anh vô cùng chán ghét loại hoạt động tập trung đông người này!

Đinh Tễ đút tay vào túi đi đằng sau cười cười.

Mới đi được một trăm mét, cậu không thể cười được nữa.

Không biết Lý Thụy Thần đã chạy tới bên cạnh Lâm Vô Ngung khi nào, đang nói gì đó, Lâm Vô Ngung nãy giờ không nói gì lúc này còn mở miệng đáp chuyện.

Tuy trừ mùi thơm nồng nặc trên người ra, Lý Thụy Thần không có chỗ nào đặc biệt cả, nói thật mùi thơm cũng không có gì là kỳ quái, trên người Lâm Vô Ngung còn có mùi nước hoa, trước đây nhìn thấy nam sinh hóa trang cũng không có gì, cho nên Lý Thụy Thần chính là một nam sinh bình thường.

Tất cả cảm giác kỳ quái của Đinh Tễ, chỉ vẻn vẹn vì cậu ta nhìn Lâm Vô Ngung, hơn nữa bây giờ còn đang nói chuyện với Lâm Vô Ngung.

Cậu chưa từng có cảm giác không được tự nhiên này với Hứa Thiên Bác.

Không biết là bởi vì Lâm Vô Ngung từng nói yêu thầm tựa như bái Phật, cho nên Hứa Thiên Bác trong lòng cậu đột nhiên biến thành Bồ Tát….

Nghĩ vậy, tự dưng cậu lại không nhịn được cười, cảm giác vô cùng có lỗi với Hứa Thiên Bác.

Không vui sẽ không nhìn.

Đinh Tễ dời ánh mắt khỏi Lý Thụy Thần, từ từ nhìn những bạn cùng ký túc khác.

Mấy người này, là những người mà cậu phải sống chung một khoảng thời gian dài, đối với Đinh Tễ chỉ trọ ở trường hai năm đã bị bố mẹ mạnh mẽ lôi về nhà, cậu tràn ngập tò mò đối với những người sắp cùng ăn, cùng ngủ, cùng đi học với cậu.

Lữ Nhạc là dạng mọt sách hiền lạnh, nhiệt tình quá mức, khí khái rất thấp.

Hùng Nhất Phi đi có kiểu cách rất mạnh mẽ, bước chân tràn đầy tự tin, chỉ cần không có mâu thuẫn, Hùng Đại là một người chơi rất được, vuốt lông là được.

Ngô Lãng không nói nhiều, là kiểu bất chợt nói ra trong mọi hoàn cảnh, rất dễ bị xem nhẹ.

Hà Gia Bảo vóc dáng nhỏ, mặt tròn, mắt to, còn mang cặp kính mắt, gặp người là cười, nhìn là biết thuộc dạng bảo bối được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, hơn nữa chắc chắn nhân duyên rất tốt, là loại mà các bạn học nữ nhìn thấy sẽ lập tức dâng trào tình yêu của mẹ.

Sau đó, Lý Thụy Thần, Lý Hương Hương….

Chính là kiểu nói nhiều cộng với thơm ngào ngạt!

Đinh Tễ nhìn cậu ta một lúc… cũng không nhìn thấy có gì không bình thường.

“Đinh Tễ đổi phòng với Lữ Nhạc phải không?” Lý Thụy Thần hỏi.

“Ừ.” Lâm Vô Ngung trả lời.

“Tôi với Ngô Lãng cùng tỉnh,” Lý Thụy Thần nói, “Nhưng mà không quen, trong trường học có người quen cũng tốt hơn chút, đỡ nhớ nhà.”

“Vừa mới tới mà đã suy nghĩ vấn đề nhớ nhà sao?” Lâm Vô Ngung nói.

“Tôi đã nhớ từ trên xe rồi,” Lý Thụy Thần cười nói, “Ban nãy mẹ tôi vừa gọi điện cho tôi còn khóc rất thảm.”

“Vậy sao.” Lâm Vô Ngung nói, “Tại sao không để bà ấy qua đây cùng cậu?”

“Tôi sợ bà ấy không đi nổi.” Lý Thụy Thần nói.

Lâm Vô Ngung cười, quay đầu nhìn một cái.

Đinh Tễ đang đi cà lơ phất phơ ở phía sau, khi anh quay đầu lại, đúng lúc Đinh Tễ cũng nhìn qua đó, anh nháy mắt phải với Đinh Tễ.

Đinh Tễ sửng sốt, sau đó trừng mắt, khẩu hình miệng nói một câu, có bệnh!

Lâm Vô Ngung cười quay đầu lại.

Còn chưa thống nhất ý kiến là sẽ ăn ở đâu, Hùng Đại là người địa phương, nhưng nghe nói lớn thế này rồi còn chưa từng tới phía trường H, cũng không đưa ra được đề nghị gì.

“Lần này tôi tới đây cũng có cảm giác giống như các cậu,” Hùng Đại nói, “Là người xa quê.”

“Không tới mức ấy chứ,” Lữ Nhạc nói, “Tôi ngồi xe qua đây mất một tiếng, xuống xe tôi ngồi tàu điện cũng không mất bao lâu.”

Ngô Lãng cười: “Hay là chúng ta tùy tiện chọn một quán đi, thuận tiện nói chuyện, thịt dê xiên thì sao? Hay là nếu có thể ăn cay thì đi ăn lẩu Tứ Xuyên?”

“Được đấy, có ai không thể ăn cay không?” Hùng Đại nhìn một vòng, “Tôi thấy Lý Thụy Thần nhìn không giống người có thể ăn cay.”

“Tôi lớn lên trong đống ớt đấy.” Lý Thụy Thần nói.

“Không nhìn ra luôn?” Hùng Đại có chút khó tin.

“Có thể nhìn ra chuyện này sao.” Lý Thụy Thần cười cười.

“Vậy thì ăn lẩu đi.” Đinh Tễ rất dứt khoát.

Nhìn ở phía trước có mấy quán lẩu, bọn họ còn muốn chọn một quán, nhưng vừa mới đi qua quán đầu tiên, Hà Gia Bảo đã bị nhân viên đứng ở cửa kéo vào trong, còn chưa nhìn rõ biển hiệu quán thứ hai là gì.

“Ui ui,” Hà Gia Bảo giãy dụa quay đầu hét về phía bọn họ, “Hay là ăn ở đây luôn đi… ở đây….”

“Thằng nhóc này thật là…” Hùng Đại thở dài, “Hai nhân viên nữ đã có thể kéo được cậu ta đi rồi, vậy chọn quán này nhé?”

“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

Không được cũng không còn cách nào, Hà Gia Bảo đã bị kéo vào bên trong.

Mấy người cùng nhau đi vào, bây giờ vừa mới qua sáu giờ, trong quán đã ngồi kín cả, có phân nửa đều là sinh viên tới đây báo danh, còn có không ít phụ huynh.

Lúc này Đinh Tễ mới chú ý tới, những người trong ký túc xá bọn họ đều là tự mình tới báo danh, chỉ có Hà Gia Bảo có bố đi cùng, nhưng sau khi thu dọn ở ký túc xá xong, bố cậu ấy cũng đi luôn.

Thực sự là một ký túc xá độc lập tự chủ.

Nhân viên phục vụ đưa bọn họ tới trước cái bàn lớn cuối cùng, mọi người đều ngồi vào chỗ, Đinh Tễ vẫn đứng đó không nhúc nhích, đợi khi Lâm Vô Ngung ngồi xuống bên cạnh Lữ Nhạc, cậu liếc mắt nhìn Lý Thụy Thần.

Lý Thụy Thần ngồi bên cạnh Hà Gia Bảo, để trống ra ghế bên cạnh Lâm Vô Ngung.

Đinh Tễ ngồi xuống, trong lòng lại có chút có lỗi với Lý Thụy Thần.

Trước đây cậu thực sự không phải là dạng người như vậy.

Đinh Tễ tại sao bây giờ mày lại như thế này, mày ba tuổi hả? Vừa mới đi học mẫu giáo chắc, khi nào mới lên được lớp một.

Chậc chậc chậc.

“Mọi người muốn ăn gì?” Lữ Nhạc cầm thực đơn, “Tôi đọc nhé, có thứ mọi người muốn ăn thì nói, tôi đánh dấu vào.”

Cả phòng này không một động vật ăn cỏ, toàn bộ đều gọi thịt, mỗi loại thịt trên thực đơn đều có người lên tiếng, Lữ Nhạc thở dài: “Vậy cũng không cần đọc nữa, cứ đánh ba phần trước là được….”

“Váng đậu.” Cuối cùng Hà Gia Bảo cũng đưa ra một đáp án khác biệt.

“Chẳng trách cậu lại nhỏ như vậy.” Hùng Đại nói.

“Cậu cũng phải để lại cho cơ thể vị trí mọc thịt chứ.” Hà Gia Bảo nói, “Ăn một bữa là đầy luôn.”

“Cậu ấy đã đầy thịt rồi.” Đinh Tễ nói.

“Của tôi là cơ bắp!” Hùng Đại nắm cổ tay, cố gắng thể hiện cơ bắp trên cánh tay, “Nhìn thấy chưa!”

“Chắc là cậu có luyện tập hả,” Lâm Vô Ngung nói, “Cao thủ.”

“Đây là cao thủ.” Đinh Tễ nói.

“Chắc chắn là cao thủ.” Hà Gia Bảo cũng tiếp một câu.

“Đậu,” Hùng Đại cười, “Các cậu xem video nhiều quá hả.”

“Gọi đồ ăn nhanh lên,” Ngô Lãng nói, “Bây giờ tôi chỉ ngửi mùi nước lẩu thôi cũng đói không chịu nổi rồi.”

“Uống chút gì không?” Lữ Nhạc hỏi.

“Tôi uống nước dừa.” Hà Gia Bảo nói.

“Bảo Bảo uống nước dừa, còn các cậu?” Lữ Nhạc hỏi.

“Hay là… ” Lý Thụy Thần nhìn Đinh Tễ, “Chúng ta gọi bia đi?”

“Được.” Đinh Tễ nói.

Sau khi gọi đồ ăn xong, mọi người đợi đồ ăn lên, rót bia ra trước.

Lý Thụy Thần nâng cốc lên: “Sau này mọi người đều là anh em, hi vọng có thể chung sống vui vẻ, chắc chắn cũng sẽ có mâu thuẫn, nhưng cho dù thế nào, làm rõ chuyện đều có thể giải quyết, đừng phiền lòng.”

Tất cả mọi người đều nâng cốc chạm leng keng một vòng, uống mấy ngụm lại bắt đầu nói chuyện.

“Cảm thấy thế nào?” Lâm Vô Ngung nghiêng đầu qua.

“Cũng được.” Đinh Tễ nói, “Đều rất tốt.”

“Đừng có nhìn chằm chằm Lý Thụy Thần mãi như thế.” Lâm Vô Ngung khẽ nói.

Đinh Tễ nhanh chóng quay đầu nhìn anh: “Cậu mới vậy.”

Lâm Vô Ngung cười cười không nói gì.

“Cậu muốn nói gì?” Đinh Tễ híp mắt lại.

“Về nhà nói sau,” Lâm Vô Ngung, “Cậu cứ ăn uống đi.”

“Được thôi.” Đinh Tễ uống một ngụm bia.

Tính cách của mấy người trong phòng ký túc này đều ổn, vừa nếm dầu ớt vào miệng, nóng rát thắng được sự hưng phấn, lại uống thêm chút rượu, nói ít nói nhiều đều ồn ào.

Có lúc Đinh Tễ không nghe rõ bọn họ nói gì, mỗi người đều đang nói, không cần người nghe.

“Nhớ mang chút gì về cho người còn ở trong phòng.” Lâm Vô Ngung nói.

“Bánh nếp đường đỏ này ngon thật,” Lý Thụy Thần nói, “Mang một phần này về nhé, lại thêm một hộp thịt, một hộp rau.”

“Được.” Lữ Nhạc gật đầu, “Để tôi, các cậu cứ ăn đi.”

“Lữ Nhạc thật sự là có mệnh làm lớp trưởng,” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Quan tâm quá mức, có cậu ấy thì không cần phải lo gì.”

“Trưởng ký túc xá cũng phải là cậu ấy.” Lâm Vô Ngung nói.

Bữa cơm này rất hòa hợp, trừ thiếu một người ra, mọi người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, coi như là một khởi đầu tốt cho cuộc sống sinh viên.

Đinh Tễ vui vẻ chụp một tấm hình chín ô cơm thừa canh cặn của bàn ăn đăng lên khoảnh khắc.

Lưu Kim Bằng canh giữ wechat là người đầu tiên trả lời.

– Đã ăn sạch thế này rồi còn không biết ngại đăng lên, sợ ai giành với mày chắc.

Lữ Nhạc đi thanh toán, mọi người cùng nhau thêm wechat chia tiền.

Trên đường về Đinh Tễ mở khoảnh khắc của mấy người này ra xem, đều là hình thức học bá rực rỡ, Lữ Nhạc còn làm thơ đăng lên khoảnh khắc, cơ bản đều là đoạn thơ dài ngắn gieo vần đuôi, kiểu kiểu như hôm nay ánh nắng thật đẹp, nơi nơi hoa tươi và cỏ xanh, ….Nhưng khi mở khoảnh khắc của Lý Thụy Thần ra, cậu sửng sốt.

Ba tin đầu tiên đều là ảnh chụp của đàn ông cơ bắp mặc quần lót.

Tuy rằng khoảnh khắc của Lý Thụy Thần là công khai, nhưng cậu vẫn có cảm giác như đi rình mò bí mật của người khác, vội vàng cất điện thoại vào túi, quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung.

Lâm Vô Ngung đang đi bên cạnh cậu, đã nhìn thấy những thứ trên màn hình, lúc này anh chỉ nhếch miệng cười cười không nói gì.

“Là ý mà tôi vừa chợt lóe lên trong đầu sao?” Đinh Tễ hỏi.

“Đúng.” Lâm Vô Ngung nói.

“Có phải ban nãy cậu muốn nói chuyện này?” Đinh Tễ thấp giọng nói.

“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười.

Lý Thụy Thần cách mấy bước, Đinh Tễ không hỏi nhiều để đỡ phải xấu hổ.

Nhưng Hà Gia Bảo mở miệng rất tự nhiên: “Oa, Lý Thụy Thần, đây là bạn của cậu sao? Là giáo viên thể hình à?”

“Không, nhìn thấy ở chỗ khác.” Lý Thụy Thần nói, “Tôi chỉ thấy đẹp thôi.”

“Cơ bắp này, phải luyện tập thế nào mới luyện ra được hiệu quả này!” Hà Gia Bảo thở dài.

“Nếu cậu muốn tập,” Hùng Đại nói, “Tôi có thể dạy cậu.”

“Tôi không muốn.” Hà Gia Bảo nói.

Đinh Tễ không nhịn nổi, bật cười: “Bảo, cho Hùng Đại chút mặt mũi đi.”

“Cậu gọi tôi là gì?” Hùng Đại quay ngay đầu lại.

“Hùng Đại.” Đinh Tễ nhìn vẻ mặt của cậu ta, “Không phải bạn cậu đều gọi cậu như thế sao.”

“…. Rốt cuộc cậu là người ở đâu thế,” Hùng Đại sửng sốt, “Cậu không phải là người bản địa, tại sao lại biết?”

“Sau này nói với cậu.” Đinh Tễ nói.

Cả đường đi Hùng Đại mờ mịt thảo luận với Hà Gia Bảo rốt cuộc mình đã nhắc tới biệt danh đã từng dùng hay chưa cùng với việc làm sao mà Đinh Tễ biết được, quay lại ký túc xá cũng không thảo luận ra kết quả gì.

Người cãi nhau với Hùng Đại chính là bạn cùng phòng của cậu ta, lúc này vẫn đang nằm trên giường, mọi người về rồi cậu ta cũng không có động tĩnh gì.

Hùng Đại quăng đồ ăn mang về lên trên bàn xong thì đi sang phòng của Hà Gia Bảo và Ngô Lãng.

Lâm Vô Ngung và Lữ Nhạc nói chuyện mấy câu rồi cũng về phòng, Đinh Tễ nhanh chóng đi theo, sau khi chốt cửa mới nhỏ giọng nói: “Lý Hương Hương có chuyện gì thế?”

Lâm Vô Ngung nhìn cậu, qua một lát mới bật cười: “Không phải cậu bói ra biệt danh của Lý Thụy Thần đấy chứ?”

“… Không hề,” Đinh Tễ nói, “Tôi âm thầm đặt biệt danh cho cậu ta xong thì không nghĩ ra tên của cậu ta nữa… cậu ta?”

“Cảm nhận được nhỉ,” Lâm Vô Ngung nói, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta đã nhận ra cậu ấy cũng là.”

“Sao tôi lại không cảm nhận được?” Đinh Tễ nói, theo lý bằng khả năng quan sát của cậu, cũng nên nhìn được ra.

Đương nhiên, cũng chưa chắc, ban đầu cậu cũng không nhìn được Lâm Vô Ngung.

“Cậu nhìn được ra cũng không nghĩ thêm gì phải không.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ ngây mất mấy giây.

Hình như đúng.

“Bây giờ không ai dùng nhà vệ sinh.” Lâm Vô Ngung mở tủ lấy quần áo, “Tôi đi tắm rửa trước.”

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.

Lâm Vô Ngung ra ngoài rồi, Đinh Tễ lại ngồi trong phòng một lát, sau đó mới tới phòng khách nhỏ, Lý Thụy Thần và Lữ Nhạc mỗi người đang cầm một cái điều khiển từ xa, đứng trước màn hình ti vi chỉ tới chỉ lui.

“Không bật được hả?” Đinh Tễ hỏi.

“Bật được lên, nhưng mà không tìm được kênh.” Lữ Nhạc nói.

“Smart TV là một trong những thứ đồ khiến cho người ta nghi ngờ trí thông minh của mình nhất.” Lý Thụy Thần cuối cùng cũng ấn được ra, quăng điều khiển trong tay sang một bên, ngồi xuống sô pha.

Đinh Tễ vốn định ngồi một mình ở trong phòng khách một lát, kết quả mọi người đều ở đây, cậu cũng ngại không thể đi ngay, vì thế đi qua ngồi xuống bên cạnh Lý Thụy Thần.

“Xem phim gì không?” Lý Thụy Thần hỏi cậu.

“Mọi người muốn xem thì xem đi,” Đinh Tễ nói, “Tôi mệt rồi, tôi đợi Lâm Vô Ngung tắm xong thì đi ngủ.”

“Ồ.” Lý Thụy Thần cười cười.

Đinh Tễ đợi cậu ta cười xong mới cảm thấy lời của bản thân có gì đó không đúng, nhưng cũng không có cách nào bổ sung.

Nhưng mà Lữ Nhạc không nghe ra, còn đang ấn ti vi.

Nếu như chỉ có Lý Thụy Thần nghe ra… Đinh Tễ không định nói thêm gì nữa.

Khi Lâm Vô Ngung tắm xong đi ra đã mặc quần áo chỉnh tề, không để trần như lúc ở phòng thuê, cũng coi như một bạn học văn minh.

“Nước có to không?” Lý Thụy Thần hỏi.

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Rất thoải mái.”

“Tôi đi tắm trước.” Đinh Tễ nhảy lên chạy vào trong phòng, “Hai người xếp hàng.”

“Được.” Lý Thụy Thần và Lữ Nhạc đồng thời trả lời.

Đinh Tễ cầm quần áo ra, Lâm Vô Ngung đi qua đó: “Cậu có mang máy sấy không?”

“Có mang.” Đinh Tễ lục tìm, đưa máy sấy cho anh.

Lâm Vô Ngung sấy tóc vù vù, Đinh Tễ đứng trước cánh tủ thất thần, qua một lát cậu mới quay người lại, đứng trước mặt Lâm Vô Ngung: “Này.”

“Hả?” Lâm Vô Ngung tắt máy sấy.

“Nếu như,” Đinh Tễ cúi người nhìn anh, “Tôi nói là nếu như.”

“Nếu như,” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Nếu như Lý Thụy Thần nói gì với cậu,” Đinh Tễ nói, “Cậu nói với cậu ta, tôi là bạn trai của cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.