Tin nhắn này của Lâm Vô Ngung tới đúng lúc Đinh Tễ dùng tay đâm Lão Lục, thực sự làm cho cậu vô cùng mất mặt.
Không ngờ rằng bản thân lại có thể lún sâu vào món nợ liên hoàn.
“Mày đã nghe rõ lời anh Bằng của mày nói chưa?” Đinh Tễ trừng Lão Lục.
Lão Lục nhìn Lưu Kim Bằng: “Cậu ta nhỏ hơn tôi mấy tuổi liền.”
“Bây giờ tao có đang ở trong bụng mẹ thì vẫn là anh Bằng của mày!” Lưu Kim Bằng trừng mắt.
“Đã nghe rõ chưa?” Đinh Tễ hỏi Lão Lục, “Kiếm tiền, cùng với việc nó là anh Bằng của mày.”
Lão Lục chết lặng gật đầu.
“Cút đi.” Đinh Tễ đẩy hắn.
Lão Lục như cái xác không hồn chậm rì đi khỏi rồi, Lưu Kim Bằng có chút ghét bỏ chậc hai tiếng: “Nó yêu thật rồi hả?”
“Không phải là giả vờ sao?” Đinh Tễ nói.
“Cái đó có thể giả vờ được sao, nó làm gì có kỹ năng diễn xuất ấy?” Lưu Kim Bằng nói, “Phản ứng này giống như cứ ngỡ rằng gặp được tình yêu thực sự, dự định sống chết cùng nhau, đột nhiên sấm sét giữa trời quang khiến cho Vương Mẫu nương nương vung roi rạch ra một dải ngân hà.”
Đinh Tễ nhìn cậu một cái: “Vương Mẫu nương nương dùng trâm vàng.”
“Trâm vàng?” Lưu Kim bằng nói, “Ngân hà không phải màu bạc sao? Tại sao lại là trâm vàng?”
“Vậy là trâm bạc.” Đinh Tễ nói.
“Mặc kệ là trâm gì!” Lưu Kim Bằng chỉ về hướng Lão Lục, “Loại người như Lão Lục cũng xứng sao? Nó chính là thiếu đánh, cho nên mới bị một roi quất tới!”
“Tao cũng rất phục nó,” Đinh Tễ nói, “Sa vào bể tình, con mẹ nó vừa sa vào đã bị nước làm não ngủm tỏi, chẳng còn chút IQ nào?”
“Chuyện này mày không hiểu rồi,” Lưu Kim Bằng xua tay, “Trong bể tình không phải là nước, trong bể tình đều là rượu, bước xuống là say.”
“Tao uống say cũng không ngu vậy.” Đinh Tễ nói.
“Chỉ là ví dụ!” Lưu Kim Bằng gào lên, có lẽ phẫn nộ vì bản thân nói ra một câu triết học như vậy mà lại không nhận được sự khen ngợi, “Với IQ của mày, không rơi vào trong bể tình thì không biết trôi tới nơi nào!”
Đinh Tễ cười không ngừng: “Hôm nay sao mày lại xuất thần như vậy.”
“Yêu một người là như vậy,” Lưu Kim Bằng thở dài, “Tao cũng đã từng yêu một người… Đương nhiên! Tao không giống với Lão Lục! Nó là kẻ rơi vào bể tình bị hỏng mất não.”
“Tao biết, tao biết.” Đinh Tễ khoác tay lên vai Lưu Kim Bằng, “Nhưng mà mày yêu có hơi nhanh, ngày hôm trước tao biết mày yêu, ngày hôm sau mày đã thành từng yêu rồi…”
“Trải nghiệm qua là được,” Lưu Kim Bằng nói, “Nhóc con như mày không thể hiểu được, cảm giác ấy rất đẹp.”
“Nói đi.” Đin Tễ lắc lắc vai cậu ta.
“Nói cái gì,” Lưu Kim Bằng cau mày, dáng vẻ vừa không bằng lòng nhưng miệng nói liên miên không dứt, “Chính là luôn nghĩ tới cô ấy, nhìn thấy gì đều nghĩ tới cô ấy, người khác nói một câu ăn cơm mày cũng có thể nhớ lại chuyện uống trà sữa với cô ấy, khi cô ấy liên lạc với mày mày sẽ cảm thấy không chân thực, lúc nào cũng nhìn điện thoại, chuông điện thoại mà reo, nếu là cô ấy mày sẽ kích động, nếu như không phải cô ấy mày sẽ mắng con mẹ nó, không cần biết hôm nay mày đã dự định gì, cô ấy nói một câu chúng ta ra ngoài chơi đi, hôm nay mày sẽ lập tức chẳng có chuyện gì….”
Đinh Tễ nghe cả đoạn đường đều muốn cười, nhưng mà phải cắn răng nhịn.
Tình yêu của Lưu Kim Bằng, cậu thực sự chưa chú ý mấy đã cứ thế qua đi, cậu cũng chỉ nhìn qua ảnh cô gái kia một lần, lại còn là khi Lưu Kim Bằng nhớ lại chuyện xưa, thần trí không rõ ràng cho cậu xem.
Cậu chưa từng trải qua loại cảm giác ấy, ngược lại cũng không phải không cảm thấy cô gái nào xinh đẹp, cô gái nào tốt, lớp trưởng lớp cậu vừa xinh lại được mọi người yêu quý, cậu cũng rất thích ngắm cô, nhưng cũng không có nhiều cảm giác.
Nhưng cậu không hoàn toàn tin tưởng lời của Lưu Kim Bằng, cậu ta gặp một người thích một người, cách mấy ngày lại có thể nghe thấy cậu ta khen một cô gái nào đó vừa lương thiện lại vừa xinh đẹp, mỗi lần đều nói vô cùng chân thành giống như giây tiếp theo cậu ta sẽ nhảy xuống bể tình, nhiều năm như vậy cũng chỉ nhảy xuống một lần, vừa mới dính nước đã để sóng vỗ quay lại bờ.
Có lẽ cũng không trải nghiệm rõ ràng như kiểu yêu thầm của Lâm Vô Ngung.
Tuy rằng người mà cậu ấy yêu thầm lại là đàn ông.
Lưu Kim Bằng biểu đạt xong tình cảm, mời cậu đi ăn cơm.
Coi như là chúc mừng Lưu Kim Bằng có công ăn việc làm cùng với cậu thi đại học thuận lợi.
Đinh Tễ nhớ ra lần trước lấy cớ chúc mừng để ăn cơm, còn là khi vừa mới kết thúc thi thử lần ba.
Người khác nói một câu ăn cơm mày có thể nhớ lại lúc uống trà sữa với cô ấy….
Chậc.
Vào quán ăn ngồi xuống, khi Lưu Kim Bằng chọn cá, cậu gọi điện cho Lâm Vô Ngung.
“Không trả lời tin nhắn của tôi à,” Lâm Vô Ngung nhận điện, tôi còn tưởng rằng cậu định quỵt nợ đấy.”
“Vừa có việc, bây giờ vào quán ăn rồi,” Đinh Tễ nghe bên Lâm Vô Ngung rất ồn, có lẽ là đang ở chung với bạn học, “Bọn cậu cũng ăn cơm à?”
“Ừ,” Lâm Vô Ngung nói, “Ăn cơm xong còn đi Karaoke, mệt tâm.”
“Người trẻ tuổi đi hát Karaoke cũng rất bình thường mà,” Đinh Tễ nói, “Cậu là ông già từ đâu tới thế.”
“Một người dùng bình Coffee Mate uống trà kim ngân hoa như cậu….” Lâm Vô Ngung bật cười.
“Mấy ngày nay không uống nữa rồi, bà nội tôi không pha trà cho tôi.” Đinh Tễ nói.
“Ngày mai có thời gian không?” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu tìm công việc gì cho tôi vậy?” Đinh Tễ hỏi, “Sao tôi nghe có vẻ như là việc làm không sạch sẽ?”
Lâm Vô Ngung cười ra tiếng.
Đinh Tễ vẫn còn nhớ câu trai bao kia của Lâm Vô Ngung, nghe thấy anh cười như vậy quả thực có một loại lỗi giác như bị kéo vào trong hang quỷ: “Rốt cuộc là làm gì?”
“Sáng ngày mai tôi đi quay flycam.” Lâm Vô Ngung nói, “Một đoạn phim…”
“Máy bay không người lái hả? Dẫn tôi đi chơi sao?” Đinh Tễ vội vàng hỏi.
“Cậu nghĩ hay lắm.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi đi kiếm tiền, cậu đi làm thêm trả tiền cho tôi, nhưng mà nếu như ngày mai cậu có việc, thì để lần sau…”
“Tôi rảnh.” Đinh Tễ nói.
Cô ấy vừa nói chúng ta ra ngoài chơi nhé, hôm nay cậu sẽ lập tức chẳng còn việc gì…
Đinh Tễ đột nhiên cảm thấy có chút bó tay, bản thân mình lại có thể bị mấy câu nói của Lưu Kim Bằng tẩy não, khi Lưu Kim Bằng đi vào cậu đạp một cái vào mông cậu ta.
“Mày điên à!” Lưu Kim Bằng ôm lấy mông trừng cậu.
“Vậy được,” Lâm Vô Ngung ở đầu bên kia nói, “Ngày mai đợi tôi ở cửa siêu thị gần nhà bà nội cậu nhé, xe vòng qua đó đón cậu….”
“Nhưng mà tôi không biết.” Đinh Tễ có chút lo lắng, “Tôi đi có thể làm gì?”
Buổi sáng bốn giờ, Đinh Tễ cô đơn đứng dưới đèn đường, bên chân đặt túi lớn đựng máy bay không người lái của Lâm Vô Ngung, đôi mắt ứa nước mắt vì ngáp bảy cái liên tiếp, nhìn theo chiếc xe việt dã đang chạy từ đầu đường tới, xe dừng lại, Lâm Vô Ngung nhảy từ trên xe xuống.
“Những thứ này là công việc mà cậu phải làm hôm nay.” Lâm Vô Ngung nói, “Cầm túi lên đi.”
Đinh Tễ xách túi đi lên, đầu óc thiếu ngủ làm cho cậu cảm thấy giờ phút này nếu như có một chiếc xe cảnh sát chạy qua, cậu sẽ lập tức giơ hai tay lên đỉnh đầu.
Bên trong cốp xe có không ít đồ đạc, có một cái túi màu bạc, giống như cái túi màu đen này của Lâm Vô Ngung, đều là loại túi đựng lớn, có lẽ cũng là máy bay không người lái, cậu xách túi đen lên.
Cậu nhìn lướt qua đồ đạc bên cạnh, đại khái có thể nhìn được ra, dây cáp, notebook, đồ sạc…
“Đi, lên xe.” Lâm Vô Ngung đóng cốp sau lại, vỗ vỗ lưng cậu. “Công việc của cậu ngày hôm nay chính là làm sai vặt của tôi, đi theo tôi, cầm đồ cho tôi.”
“…Ờ.” Đinh Tễ đáp một tiếng, lên ghế sau xe.
Bốn giờ sáng chỉnh năm lần báo thức.
Dậy sớm làm sai vặt cho người ta?
Khoản nợ này…
“Anh Bôn, đây là trợ lý của em, Tiểu Đinh.” Lâm Vô Ngung lên xe giới thiệu Đinh Tễ, rồi lại chỉ vào lái xe, “Người anh mà tôi quen biết rất nhiều năm, anh Bôn.”
“Anh Bôn.” Đinh Tễ chào hỏi.
“Thằng nhóc này,” Anh Bôn cười nhìn Lâm Vô Ngung, “Ban nãy còn nói với anh là bạn, sao bây giờ đã thành trợ lý rồi.”
Đinh Tễ nhanh chóng trừng Lâm Vô Ngung.
“Cách nói của ban tổ chức,” Lâm Vô Ngung rất bình tĩnh nói, “Việc này phải chia tiền, em dẫn bạn tới thì chia kiểu gì.”
Anh Bôn cười cười lái xe đi: “Được, trợ lý Tiểu Đinh, em ngủ một lát trước đi, phải lái xe hơn một tiếng mới tới nơi, anh thấy em vẫn còn chưa tỉnh ngủ đâu.
“Vâng,” Đinh Tễ dụi dụi mắt, “Em ôn thi vào đại học cũng không dậy sớm thế này.”
“Ngủ đi,” Lâm Vô Ngung nói, nghĩ ngợi lại thêm một câu, “Hay là ăn chút gì đó rồi ngủ?”
“Có cái gì ăn?” Đinh Tễ hỏi.
“Sủi cảo chiên,” Lâm Vô Ngung nói, “Vừa mới mua, vẫn còn rất thơm.”
“Tôi ngửi thấy rồi,” Đinh Tễ hít hít mũi, “Tôi ăn một chút trước vậy.”
Anh Bôn bật cười: “Ăn vẫn quan trọng hơn, quả nhiên là bạn của Lâm Vô Ngung.”
Lâm Vô Ngung lấy từ ghế phó lái một hộp tròn lớn, mở ra, đưa tới trước mặt Đinh Tễ: “Này.”
“Hai người đã ăn rồi à?” Đinh Tễ cầm một cái sủi cảo chiên lên.
“Ăn rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Đây là đồ ăn vặt dọc đường của tôi.”
Đinh Tễ nhìn anh, qua một lát mới nói: “Thật sự phải cảm ơn quốc gia phồn thịnh, với cái dạ dày này của cậu, đặt vào quá khứ thì chẳng sống được tới mười tuổi.”
Lâm Vô Ngung cười tới phải dựa vào ghế.
Anh Bôn vừa lái xe vừa cười: “Từ khi anh quen thằng nhóc này đã biết rồi, hôm nào có nó bay, phải chuẩn bị suất ăn hai người cho nó.”
“Ăn đi,” Lâm Vô Ngung hất cằm với Đinh Tễ, “Đều của cậu cả.”
Đinh Tễ vốn định khách sáo để lại cho Lâm Vô Ngung một chút, dù sao đây cũng là đồ ăn vặt của người ta, trên đường không có đồ ăn vặt đói chết thì làm sao.
Nhưng không biết sủi cảo chiên này mua ở đâu, vỏ sủi cảo chiên rất tuyệt, cắn một miếng vừa thơm vừa giòn, còn thơm ngon hơn cả nhân thịt bên trong, Đinh Tễ ăn ba cái rồi mới nhận ra nhân ở bên trong là thịt, không kết hợp với chút rau nào, không hổ là đồ ăn vặt của Lâm Vô Ngung chưa từng ăn dưa chuột đập.
Cuối cùng cả hộp sủi cảo này cậu chỉ để lại cho Lâm Vô Ngung bốn cái.
Cũng coi như là tình hữu nghị trường tồn rồi.
Ăn sủi cảo xong, trong lòng thỏa mãn.
Đinh Tễ chỉ nhìn chằm chằm gáy anh Bôn ba giây, cũng chưa nói với Lâm Vô Ngung câu nào, mắt đã nhắm lại rồi.
Khi ngả vào người Lâm Vô Ngung ở bên cạnh, chút ý thức còn sót lại của cậu nhìn thấy Lâm Vô Ngung phản ứng rất nhanh lấy một cái gối dựa nhỏ đặt lên trên vai cậu, mặt cậu đập vào gối dựa lập tức ngủ luôn.
Còn tranh thủ thời gian mơ một giấc.
Sau khi xe tới nơi, Lâm Vô Ngung biến ra một chiếc máy bay không người lái to bằng máy bay trực thăng, bảo cậu ngồi lên, nói với cậu công việc hôm nay là bay thử.
Sau đó cậu ngồi lên, bay lên trời, phép thuật biến mất, trực thăng biến thành máy bay không người lái, mông cậu to như thế, cậu vừa gào thét vừa duy trì thăng bằng trong dòng khí nghiêng ngả, bớt thời gian mắng Lâm Vô Ngung một chuỗi lời thô tục.
“Ôi.” Sau khi mặt bị người ta tát một cái, Đinh Tễ tỉnh lại.
Đồng thời phát hiện xe đang xóc.
Lâm Vô Ngung một tay nâng mặt cậu, một tay túm lấy cánh tay cậu, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Sao cậu có thể ngủ như thế được nhỉ?”
“Làm sao?” Đinh Tễ ngồi thẳng dậy, lúc này mới nhìn rõ xe đã đi ra khỏi thành phố rồi, đang chạy trên một con đường toàn là ổ gà.
“Lay mười phút cũng không tỉnh.” Lâm Vô Ngung buông lỏng tay, “Nếu như tôi không túm cậu thì cậu đã quỳ xuống dập đầu mười mấy cái với tôi rồi.”
“Ngại quá.” Đinh Tễ quẹt quẹt miệng.
“Không tới nỗi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cái gì?” Đinh Tễ hỏi.
“Không tới nỗi lay ra nước bọt.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu im miệng đi!” Đinh Tễ trừng anh.
“Chịu khó một chút,” anh Bôn ở đằng trước nói, “Đoạn này đường xấu, qua đoạn này là tới đường tỉnh rồi, đi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa là tới.”
“Vẫn đang ngủ sao?” Lâm Vô ngung cầm gối dựa hỏi cậu.
“Không ngủ nữa.” Đinh Tễ túm lấy gối dựa bóp bóp, chiếc gối hình ngôi sao biển nhỏ màu vàng, còn rất mềm, “Trên xe còn có thứ đồ chơi này sao?”
“Lâm Vô Ngung mang lên xe làm gối đầu.” Anh Bôn nói.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Tôi phải gắp mười mấy loại thú bông mới chọn được đấy.”
“…. Cậu rảnh nhỉ.” Đinh Tễ nói,
“Có những lúc đi quay rất mệt, thời gian trên xe còn dài hơn cả làm việc, không có gối đầu không được,” Lâm Vô Ngung dán sao biển nhỏ lên cửa kính xe, dựa đầu lên, “Nhìn thấy chưa, kích thước, độ mềm mại vừa khéo, ở đâu cũng ngủ được.”
Đinh Tễ bật cười.
Trẻ con.
Tính toán của anh Bôn rất chuẩn, nửa tiếng sau xe của bọn họ đã tập hợp với hai chiếc xe việt dã khác ở đường tỉnh.
Sau đó lái về trước một đoạn, rẽ vào đường núi, chỉ một lát phía trước đã không còn đường.
“Tới rồi.” Anh Bôn nói.
“Đi.” Lâm Vô Ngung vỗ vỗ Đinh Tễ, mở cửa xuống xe.
Đinh Tễ nhảy xuống, ngửi thấy mùi hương cỏ rất nồng.
Cũng không phải chỉ có hương cỏ, còn pha lẫn cả mùi bùn, trong không khí mang theo hơi ẩm, cảm giác đầu tiên mang tới cho người ta chính là sạch sẽ.
“Cậu đeo cái này.” Sau khi Lâm Vô Ngung mở cốp xe bận rộn một lát, đưa cái túi đen đựng máy bay cho cậu.
Đinh Tễ nhận lấy túi lập tức sửng sốt: “Sao lại nặng thế này?”
“Máy quay, notebook, pin.” Lâm Vô Ngung nói, “Đều ở bên trong.”
Trước mặt chính là chủ nợ, Đinh Tễ thành thật mang túi trên lưng: “Vậy cậu cầm gì?”
“Tôi đeo cái khác, đồ dự phòng,” Lâm Vô Ngung vừa nói vừa đeo chiếc túi màu bạc kia lên, “Cái mà cậu đang đeo là thiết bị đắt nhất của tôi, làm hỏng rồi thì tôi giết cậu.”
Chủ nợ cũng phải mang đồ, công bằng rồi.
“Yên tâm đi,” Đinh Tễ điều chỉnh dây đeo túi, “Tôi là ai.”
Hoạt động quay chụp lần này không quay mặt trời mọc, nếu như quay mặt trời mọc, có lẽ tối ngày hôm qua bọn họ đã xuất phát rồi.
Hai mươi phút sau Đinh Tễ mới nhận ra, bọn họ ngồi xe tới, nhưng sau đó vẫn còn bốn mươi phút đường núi, tới đỉnh rồi mới quay, nghe có vẻ là muốn quay từ nơi cao nhất xuống.
“Cậu có đói không?” Đinh Tễ không nhịn được hỏi Lâm Vô Ngung bên cạnh, có chút hối hận vì đã ăn sạch đồ ăn vặt của anh, chỉ với bốn chiếc sủi cảo e rằng không thể chống đỡ được dạ dày lớn đi bốn mươi phút đường núi.
“Không đói,” Lâm Vô Ngung sờ trong túi, lấy ra một thanh kẹo, “Này.”
“Hả?” Đinh Tễ sửng sốt.
“Cậu đói rồi thì ăn cái này.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi không đói, tôi cũng không phải cậu!” Đinh Tễ thấp giọng gọi.
Lâm Vô Ngung bật cười: “Hôm nay chơi vui không?”
“Chơi cái gì vui?” Đinh Tễ hỏi.
Lâm Vô Ngung cười càng vui vẻ: “Đi bộ.”
“… Cũng tạm.” Đinh Tễ thở dài.
“Nhìn Đông ngó Tây,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhìn cây này, ngọn cỏ kia, đỉnh núi phía đối diện, là không cảm thấy chán nữa.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.
Lâm Vô Ngung rẽ phải, chỉ vào một bụi cây ven đường: “Cỏ này gọi là ‘chọc chết chim’.”
“Cái gì?” Đinh Tễ vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy gai trên bụi cây dài, “Hình tượng vậy sao?”
“Đó là cách gọi ở quê,” Lâm Vô Ngung lại rẽ trái, chỉ vào khóm thực vật nở hoa nhỏ màu vàng, “Cái này, ở quê gọi nó là cỏ đỉnh.”
“Cỏ đỉnh.” Đin Tễ có chút tò mò, “Tại sao lại gọi là cỏ đỉnh?”
“Nghe nói,” Lâm Vô Ngung ghé vào bên tai Đinh Tễ nói nhỏ, “Hoa này đập nát thành hồ, bôi lên có thể lên cả đêm.”
“Cái…” Đinh Tể sửng sốt, ít nhất mười giây sau mới phản ứng lại, “Đậu má? Thật hay giả đấy?”
“Giả đấy,” Lâm Vô Ngung chỉ anh Bôn, “Anh Bôn đã từng thử.”
“Hả?” Đinh Tễ nhìn chằm chằm anh Bôn đang đeo túi vùi đầu đi đằng trước.
Lúc này anh Bôn cũng quay đầu lại: “Lâm Vô Ngung chú lại kéo anh xuống nước rồi?”
“Không.” Lâm Vô Ngung cười với anh, lại cúi người hái một cây cỏ nhỏ có lông ở bên đường, “Có biết cái này là gì không?”
“Cái gì?” Đinh Tễ nhìn cây cỏ.
“Cỏ ngứa, hơi độc, chạm vào sẽ ngứa,” Lâm Vô Ngung nói xong vươn tay cọ nhánh cỏ lên mặt Đinh Tễ, “Nhưng mà chỉ cần không rách da, sẽ nhanh khỏi thôi.”
“Đậu!” Đinh Tễ gào lên một tiếng, nháy mắt cảm thấy mặt mình ngứa ngáy, “Lâm Vô Ngung, cậu bị ngứa da hả!”
“Lát nữa sẽ khỏi thôi,” Lâm Vô Ngung nhìn đồng hồ, “Lần trước tôi chạm vào tầm một phút là khỏi.”
Đinh Tễ gãi gãi mặt, cảm giác giống như bị muỗi cắn, cậu lại lấy điện thoại ra, mở camera soi gương xem, không có gì thay đổi, chỉ có mấy vết đỏ do cậu tự cào, cậu thở phào một hơi.
“Có phải là rất thú vị không, cứ nhìn Đông ngó Tây như vậy, sẽ không có cảm giác gì nữa,” Lâm Vô Ngung nói, “Đi thêm mấy phút nữa là tới đỉnh.”
“Ừ,” Đinh Tễ nhìn anh, “Cậu thường tới đây hả? Cho nên biết nhiều thực vật kỳ diệu vậy.”
“Tôi có biết đâu.” Lâm Vô Ngung nói.
“Hả?” Đinh Tễ không nghe rõ.
Lâm Vô Ngung nói: “Tôi cũng không phải là người yêu thích thực vật, đi đâu mà biết nhiều thực vật như vậy, còn biết được biệt danh của bọn chúng.”
“Đậu má,” Đinh Tễ ngạc nhiên, “Lâm Vô Ngung, cậu lừa tôi đấy à?”
“Đúng vậy,” Lâm Vô Ngung cười lên, “Sợ cậu buồn quá.”
“Chọc chết chim, lừa tôi hả?” Đinh Tễ hỏi.
“Hả.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Vậy… vậy cỏ dính… đậu má?” Đinh Tễ nhìn anh, “Đáng lẽ tôi phải quay lại, để toàn bộ giáo viên học sinh Trung học phụ thuộc biết, học thần của bọn họ sau lưng họ có tính cách như thế nào!”
Lâm Vô Ngung cười uống một ngụm nước.
“Vậy cỏ ngứa thì sao?” Đinh Tễ hỏi, “Ban nãy tôi ngứa thật.”
“Thủ đoạn mà lúc năm tuổi thần đồng nhỏ đã từng đùa,” Lâm Vô Ngung vỗ vai cậu, “Sao nào, quên rồi?”
“Được đấy, ám thị tâm lý.” Đinh Tễ nắm bàn tay, “Cậu giỏi lắm.”
Lâm Vô Ngung quả thực giỏi, nếu như quét ngay cỏ ngứa qua mặt cậu một cái, cậu chắc chắn sẽ nhận ra đây là ám thị tâm lý, nhưng một chuỗi các câu làm nền phía trước, còn lấy cả anh Bôn ra trêu…
“Tới rồi!” Người đằng trước hô lên.
“Tới.” Lâm Vô Ngung khẽ đụng Đinh Tễ một cái, đi về phía trước.
Đinh Tễ theo anh đi thẳng về phía trước, sau khi xuyên qua đám người khác, tới bên cạnh đỉnh núi, nơi có một chiếc đình ngắm cảnh kiến trúc chắp vá ban ban đầu bây giờ đã hoàn toàn biến thành chắp vá kiêm rách nát.
“Nhìn này.” Lâm Vô Ngung vẫy cánh tay.
“Rất hùng vĩ.” Đinh Tễ nhìn màu xanh biếc không đồng đều trước mắt.
Những đỉnh núi lúc trước đã ở sau lưng họ, trước mặt là khoảng không rộng rãi, con đường thủy rắc rối phức tạp, đằng xa xa là cánh đồng lúa rộng lớn, thằng hàng.
“Biết tại sao tôi lại thích máy bay không người lái không.” Lâm Vô Ngung nói.
“Chỉ cần thay đổi một chút góc độ.” Đinh Tễ nói, “Phong cảnh sẽ hoàn toàn khác biệt.”
“Đúng vậy,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Sống cả đời như vậy, có thể ngắm nhiều bao nhiêu thì ngắm bấy nhiêu.”
“Ừ.” Đinh Tễ quay đầu nhìn anh.
“Ngắm tôi cũng được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Cút.” Đinh Tễ nói.