Kiều Kiều Bất Lực

Chương 4




15.

Không biết Du Bạch đã chạy đâu mất rồi.

Tam Thất thì đứng một mình trong góc, bị cả đám con trai vây quanh.

Trong đó có một tên cứ dựa sát người vào cậu ấy, bị Tam Thất cho ăn một bạt tai vì dám đưa tay ra sờ mông cổ.

Tôi cũng nôn nóng, nắm lấy tay Tần Quy Lễ theo bản năng.

Tôi không biết trượt băng.

Tần Quy Lễ cũng đáp lại, nắm lấy tay tôi, kéo tôi trượt về phía Tam Thất.

“Có chuyện gì thế?”

Cậu đẩy đám người kia ra, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.

Tôi trượt về phía trước, nắm lấy tay Tam Thất.

Mắt cổ đã đỏ bừng, chỉ vào tên con trai nhuộm tóc màu trời: “Tên đó...”

Tam Thất cắn môi: “Tên đó sàm sỡ tớ!”

“Ừ.”

Tần Quy Lễ đáp lời, đẩy tôi về phía Tam Thất.

“Đi qua bên kia đợi một chút.”

Cậu vừa nói dứt câu, còn không đợi đám con trai kia đáp lại thì đã ăn nguyên một đấm.

Xung quanh lập tức rơi vào hỗn loạn.

Tôi cắn môi, cực kỳ lo lắng.

Tần Quy Lễ cũng thật là, bên đó có cả một đám người, cậu thì chỉ có một mình, thế mà nói đánh là đánh luôn.

Hơn nữa... hai bên vẫn còn đang đi giày trượt băng, có đánh nhau cũng hoàn toàn không thể dùng lực.

May mắn là, Du Bạch cũng vừa lúc ra khỏi WC, thấy cảnh đó thì lập tức lao tới.

Lúc còn đi học, Tần Quy Lễ là đại ca trong trường, còn Du Bạch tuy không mấy khi động tay động chân nhưng cũng từng học tán thủ* mấy năm liền.

(*Một môn võ đánh tay không của TQ)

Đối đầu với hai người đó là đến sáu, bảy tên, vậy mà hoàn toàn không yếu thế chút nào.

“Tần Quy Lễ?”

Một giọng nữ đột ngột vang lên.

Ngay sau đó, có mấy người bỗng dưng xuất hiện, lao tới tách hai bên ra.

Bàn tay đang nắm chặt lấy tay Tam Thất của tôi dần siết lại.

Cô gái đó có quen biết với đám con trai kia, bước tới khuyên can mấy câu, ít ra thì trò cười này cũng đã kết thúc.

Tam Thất liếc mắt nhìn tôi, không nói gì.

Cô gái đó, với chúng tôi mà nói, cũng chẳng phải người xa lạ gì.

Tên cậu ta là Thẩm Niệm, là bạn gái cũ của Tần Quy Lễ hồi còn học cấp ba.

Năm đó, Tần Quy Lễ với Thẩm Niệm đều được coi là người nổi tiếng, cũng vì cậu ta là bạn gái của Tần Quy Lễ.

Bọn họ qua lại với nhau không lâu lắm, có điều Thẩm Niệm lúc nào cũng phô trương, chỉ yêu đương một thời gian thôi mà đã làm ầm ĩ tới mức cả trường đều biết.

Thẩm Niệm khuyên đám con trai kia rời đi, sau đó mới đi qua chỗ chúng tôi.

“Cậu bị thương rồi à?”

Cậu ta đưa tay ra, định chạm vào miệng vết thương trên khóe môi cậu.

16.

Tần Quy Lễ nghiêng đầu né đi.

Cậu nhíu mày mà lùi lại một bước, không biết có phải tôi bị ảo giác rồi hay không, mà lại thấy hình như lúc lùi lại, cậu ta có liếc nhìn về phía tôi thì phải.

Nhưng ngay khi cả hai chạm mắt thì cậu ta lập tức nhìn qua chỗ khác.

Dường như Thẩm Niệm không hề nhìn ra vẻ né tránh của cậu, cứ tiếp tục sấn tới.

Thẩm Niệm trông có vẻ rất vui, giơ tay nắm lấy ống tay áo của Tần Quy Lễ, nhỏ giọng nói gì đó.

Cậu xoay người lại, liếc mắt nhìn tôi.

“Không bị dọa sợ chứ?”

Tôi lắc đầu.

Tần Quy Lễ mỉm cười.

Cậu cong môi, đến cả đôi mắt cũng rất vui vẻ, giọng nói còn kèm theo chút trêu chọc: “Lá gan cũng không nhỏ.”

Tôi đỏ mặt, không biết phải làm gì.

Không khí đang rất hòa hợp thì đột nhiên Thẩm Niệm đi tới.

Cậu ta cũng đang mang giày trượt, từ từ lướt tới: “Tần Quy Lễ, tớ không biết trượt, cậu dạy tớ được không?”

“Không rảnh.”

Tần Quy Lễ nói, cực kỳ lạnh nhạt.

Nói xong, cậu tới trước mặt tôi: “Đi thôi.”

“Làm gì thế?”

Tôi vẫn chưa thể theo kịp suy nghĩ của cậu.

Tần Quy Lễ xoa đầu tôi làm rối hết tóc, hành động này cực kỳ dễ gây hiểu nhầm, nhưng cậu chỉ cười nhẹ: “Tớ đã hứa với dì là sẽ dạy cậu trượt băng rồi mà.”

Lúc tôi vô tình quay đầu lại thì lập tức bắt gặp ánh mắt của Thẩm Niệm.

Cô ấy lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt chứa đầy sự ghen ghét và oán hận.

Tôi vội vàng dời tầm mắt.

Tôi nghĩ là, mình bị Tần Quy Lễ lôi ra làm lá chắn hoa đào rồi.

Bản thân cậu ta không muốn có dính dáng gì tới bạn gái cũ, vậy nên mới lôi tôi ra chặn lại.

Có điều... tôi cũng rất vui lòng làm lá chắn.

Tần Quy Lễ rất nghiêm túc dạy tôi, hết sửa tư thế lại nắm tay tôi trượt một đoạn.

Có điều tôi phải dựa gần vào cậu ta quá, không thể nào tập trung cho được.

Tôi cứ liên tục lén liếc nhìn cậu, mấy cái như tư thế gì đó giờ hoàn toàn không nhớ nổi.

Trong mắt chỉ có gương mặt nhìn nghiêng siêu đẹp trai kia thôi.

...

Vì tôi không thể tập trung học nên Tần Quy Lễ đã dạy cả nửa ngày rồi mà vẫn gần như không có tiến bộ gì cả.

Cậu cũng không hề tức giận, chỉ hơi xoa trán.

Đột nhiên điện thoại của tôi vang lên tiếng thông báo, mở ra thì thấy là tin nhắn của Tam Thất:

“Người chị em, cơ hội tốt như thế mà cậu lại đang ngơ ngác cái gì vậy hả?”

“Có thể té ngã một cái được không vậy?”

“Mau nhào ngay vào lòng cậu ta đi chứ!”

17.

Tôi nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, Tần Quy Lễ hơi nghiêng người qua, hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì đâu...”

Tôi sợ cậu ta thấy tin nhắn trên WeChat, luống cuống cất điện thoại đi.

Nhưng ngặt nỗi chân đang mang giày trượt, chỉ cần cử động mạnh một chút thôi tôi đã không giữ được thăng bằng rồi, kết quả là thật sự nhào luôn vào người Tần Quy Lễ!

Tần Quy Lễ phản ứng rất nhanh, trước khi tôi tiếp đất đã kịp giơ tay ra ngăn lại.

Cậu đặt tay bên eo tôi, ôm tôi vào lòng rồi mới thả ra.

Tuy hai đứa chỉ tiếp xúc có một lát, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay cậu vẫn truyền tới tôi.

Sự ấm áp xuyên qua quần áo chạm tới cơ thể.

Điện thoại lại rung lên.

Tôi lập tức lấy lại tinh thần, đẩy Tần Quy Lễ ra, đỏ mặt mở điện thoại lên.

Vẫn là Tam Thất nhắn tin tới:

“Làm tốt lắm!”

“…”

Tôi đỏ mặt, cầm điện thoại nói nhỏ: “Tớ đi WC một chút.”

Tần Quy Lễ gật đầu: “Tớ dẫn cậu đi.”

“Không cần đâu.” Tôi từ chối cậu: “Tớ bám vào lan can là được rồi, không sao đâu.”

Tôi nói xong, lập tức nắm lấy lan can, từ từ từng bước đi về phía WC.

Một bước, hai bước…

“RẦM!”

Một tiếng động lớn vang lên, chưa gì tôi đã ngã chổng vó.

Hơn nữa lại còn ngã ngay cạnh Tam Thất, khiến cổ được một trận cười suýt thì tắt thở.

“Chị em, đã bám vào lan can rồi mà cậu còn có thể ngã được đến hơn ba mét, thật sự quá là đỉnh luôn đấy.”

May mắn là lương tâm của cổ còn chưa bị chó ăn mất, vẫn vừa nói vừa đưa tay ra đỡ tôi đứng dậy.

Tôi quay lưng về phía Tần Quy Lễ, căng thẳng hỏi: “Cậu ấy có phát hiện ra không đấy?”

Tam Thất nghe thế thì liếc nhìn phía sau.

“Không phát hiện.”

Cổ còn nhỏ giọng nói: “Đang bị bạn gái cũ quấn lấy rồi.”

Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy đúng là thế thật.

Thẩm Niệm không biết từ đâu ra, đang bám rịt lấy Tần Quy Lễ nói gì đó.

Đột nhiên tôi lại thấy thấy hơi buồn.

Tôi và Tam Thất thay giày trượt ra, cùng đi WC.

Đến khi ra ngoài thì lập tức thấy được cảnh siêu hay.

Thẩm Niệm nắm chặt lấy tay áo Tần Quy Lễ, nhẹ giọng nói gì đó, hình như cô ta còn tranh thủ liếc mắt về phía tôi, sau đó trượt chân, nhào về phía Tần Quy Lễ…

Tôi đứng cách hai người họ khoảng chừng vài mét, thấy vậy thì tim như muốn vọt lên tận cổ họng.

Có điều, Tần Quy Lễ không làm tôi thất vọng, cậu ta phản ứng lại rất nhanh, nhưng tay không phải giữ lấy eo Thẩm Niệm mà là… cổ áo.

Thẩm Niệm tuy không ngã lăn ra, nhưng bị cậu ta kéo cổ áo ngay trước mặt mọi người như vậy vẫn rất mất hình tượng.

Tôi và Tam Thất liếc nhìn nhau, nhịn không được mà cười phá lên.

18.

Tối nay, nhà tôi cực kỳ náo nhiệt.

Mẹ Tam Thất có việc nên phải về quê một chuyến, gửi Tam Thất sang nhà của tôi.

Tối đó tôi và Tam Thất ngủ một phòng, Du Bạch và Tần Quy Lễ một phòng.

Đã lâu rồi nhà tôi chưa có nhiều người tới vậy, bố cũng rất vui, cứ kéo chúng tôi đòi ngồi uống bia với mình.

Tôi và Tam thất uống bia không tốt lắm, vừa hết hai ly đã bắt đầu nói năng lộn xộn.

Ăn xong, bố đuổi chúng tôi về phòng đi ngủ.

Nhờ hai ly bia đó mà một người hay mất ngủ như tôi được một bữa ngủ rất sớm.

Nửa đêm tôi tỉnh vì khát nước, lại phát hiện không thấy người nằm cạnh, chẳng biết Tam Thất đã đi đâu rồi.

Tôi lê dép ra ngoài uống nước, vô tình bắt gặp Tần Quy Lễ…

Cậu ta đang đứng ở trước cửa kéo pha lê, nhìn trộm cảnh ngoài sân.

Vì tò mò nên tôi tới gần, hỏi cậu.

“Nhìn gì vậy?”

Tần Quy Lễ bị tôi dọa giật mình, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

“Suỵt!”

Cậu ta nắm lấy tay tôi, im lặng chỉ ra ngoài sân: “Ban ngày hai người này còn tỏ vẻ khó xử, vậy mà giờ đã đúng ngoài sân ôm hôn nhau suốt nửa tiếng đồng hồ.”

Tôi thoáng liếc qua nơi bàn tay của Tần Quy Lễ đang nắm lấy tay mình.

Trái tim đập liên hồi.

Tôi li3m môi, nhỏ giọng hỏi cậu: “Vậy nên là, cậu đã trốn ở đây nhìn lén suốt nửa tiếng rồi đấy à?”

Tần Quy Lễ không nói gì, tai âm thầm đỏ bừng.

“Cũng không tới mức đó.”

Cậu sờ sờ chóp mũi: “Chỉ mới được mười phút thôi.”

Tôi không biết nói gì.

Đang định lên tiếng, đột nhiên tôi liếc thấy thứ gì đó lướt qua trong phòng khách.

Đợi đến khi tôi phản ứng lại được thì đã muộn rồi.

Con chó nhà tôi lại chạy tới sau lưng Tần Quy Lễ, nhảy lên thật cao…

Nó định đánh lén lần nữa đấy à?

Tôi còn chưa kịp nghĩ xong, trong đầu lập tức hiện lên câu nói hận sắt không thành thép của Tam Thất hôm nay.

Trái tim bỗng chốc căng thẳng, tôi tranh thủ lúc con chó lớn kia nhào tới, cố ý ngã về phía trước, gần như muốn chui luôn vào lòng Tần Quy Lễ.

Nom mặt của Tần Quy Lễ thì có thể thấy cậu ta hết sức ngạc nhiên.

Giây tiếp theo, con chó lớn đang lao tới kia cũng hạ cánh ngay lưng cậu ta.

Tần Quy Lễ ngã người về phía cửa kính, còn tôi thì nằm gọn trong lòng cậu.

Tôi hơi nhón chân lên, lòng thầm tính toán chênh lệch chiều cao của cả hai.

Ngay khi cậu ngã xuống, cũng vừa tầm chạm môi lên môi tôi.

Nhiệt độ ấm áp trên môi nhắc tôi rằng mưu kế của mình đã thành công mỹ mãn, có điều tôi không đủ can đảm tiến thêm một bước nữa.

Cơ thể lúc này đã hoàn toàn cứng như đá.

Bên tai là tiếng tim đập rộn ràng không biết của ai.

“Thình thịch!”

Đột nhiên, tôi nhìn thấy hai gương mặt.

Kinh ngạc mất hai giây, tôi nhanh chóng đẩy Tần Quy Lễ ra.

Vừa quay đầu lại đã thấy Tam Thất và Du Bạch vui vẻ đứng ngoài sân.

Tam Thất dựa vào lòng Du Bạch, mỉm cười giơ ngón cái với tôi.

Tuy còn cách một lớp cửa kính nhưng dường như tôi vẫn có thể nghe được tiếng cười của cổ.

Tần Quy Lễ đứng cạnh tôi lại im lặng không nói gì cả.

Tôi thấp thỏm, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cậu khi này, trái tim như chìm sâu xuống đáy biển, lập tức xoay người bỏ chạy.

Về lại phòng ngủ, tôi dựa lưng vào cửa phòng.

Trái tim trong lồ ng ngực vẫn còn điên cuồng nhảy loạn.

Tôi đúng là bị điên thật rồi.

Cái hôn vừa rồi chắc là chuyện to gan nhất mà tôi dám làm trong đời mình.

Trái tim cố gắng bình tĩnh lại, tôi bò lên giường chờ Tam Thất về.

Nhưng chờ mãi cũng không thấy cổ quay về, ngược lại thì tôi còn ngủ mất tiêu.

Đến khi tỉnh lại, tôi đang bị Tam Thất tóm vai rồi lắc mạnh.

“Kiều Kiều, dậy nhanh!”

Tôi mơ màng nhìn Tam Thất, đang định mở miệng nói thì đã bị cổ dí ngay cái màn hình điện thoại vào mặt.

“Cậu mau nhìn đây này!”

Tôi nhìn thoáng qua, cơn buồn ngủ lập tức bay mất.

Là một video ngắn.

Có điều, người nổi tiếng lần này lại là tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.