Kiều Kiều Bất Lực Rồi

Chương 5




19.

Chủ đề Tần Quy Lễ “vác bà nội trên vai” vẫn được rất nhiều người quan tâm.

Lần này, có người cố ý đăng thông tin cá nhân của tôi lên mạng, mấy tấm ảnh chụp lúc tôi còn học cấp ba bị người ta chia sẻ lung tung, hơn nữa còn cố ý nói xấu đủ thứ, bao gồm cả việc nói tôi hay giở trò xấu xa, nhiều lần đi cướp bạn trai người khác.

Nói tôi là kẻ bắt nạt, từng phẫu thuật thẩm mỹ lúc học đại học…

Đủ loại tin tức tiêu cực xuất hiện.

Quá đáng hơn nữa là có người còn tung tin tôi cố ý giả trang thành bà nội để quyến rũ Tần Quy Lễ.

Còn nói giờ tôi vung tiền nuôi Tần Quy Lễ trong nhà.

Tôi nắm chặt điện thoại, lướt hết mấy tin lá cải này, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời.

Mẹ nó, thật là… muốn chết quá.

Mấy cái này là tin linh tinh gì vậy?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tam Thất: “Tớ nên làm gì bây giờ?”

Đăng video giải thích?

Với số người theo dõi ít ỏi của mình thì tôi có đăng video chắc cũng chẳng ai thèm xem.

Tam Thất nhíu mày một lát rồi nói: “Qua tìm Tần Quy Lễ đi, nói gì thì nói chuyện này cũng có liên quan tới cậu ta, hỏi xem cậu ta định xử lý thế nào.”

Tôi cũng muốn xem thử phản ứng của Tần Quy Lễ nên đồng ý.

Có điều vừa mới ra ngoài đã phát hiện Tần Quy Lễ đi mất từ sớm rồi.

Đến cả Du Bạch ngủ chung phòng với cậu ta cũng không biết cậu đi lúc nào.

Tôi ngơ ngác nhìn ngoài sân tới mức ngơ ngẩn.

Nụ hôn tối qua vốn là chuyện ngoài ý muốn, tôi đang mong chờ điều gì cơ chứ?

Chờ cậu sẽ vì chuyện ngoài ý muốn đó mà ở bên tôi đấy à?

Tôi đúng là ngu ngốc mà.

Sau khi lấy lại tinh thần, tôi kéo tay áo Tam Thất: “Người theo dõi trong tài khoản của cậu nhiều hơn, chút nữa cậu giúp tớ quay video giải thích, đăng lên mạng nhé?”

“Không được!”

Tam Thất hất tay tôi ra, vẻ mặt rất tức giận.

“Nói thế nào đi nữa thì tối qua cũng đã hôn nhau rồi, Kiều Nam Nhất, cửa kính nhà cậu có thể phản quang, cậu nghĩ chó nhà cậu nhào tới mà cái tên đó không nhận ra à?”

“Tên đó nhìn thấy. Cả lúc cậu cố ý nhào về phía cậu ta nữa, cậu ta có đủ thời gian để kéo cậu ra, nhưng cậu ta không làm vậy đấy.”

“Nụ hôn kia hoàn toàn không phải ngoài ý muốn, cái tên đó vốn có ý định đó!”

Tam Thất thở dài thườn thượt, nói tiếp: “Cả bình luận tên đó để lại dưới video của cậu nữa, cùng thái độ với cậu ở sân trượt băng ngày hôm qua…”

“Tên đó đâu thể nào chỉ muốn tỏ vẻ có hứng thú với cậu, hưởng thụ cảm giác mờ ám với cậu, sau khi xảy ra chuyện thì lập tức bỏ chạy, đúng không?”

Cổ nói xong, lập tức vén tay áo lên.

“Đi, tớ dẫn cậu tới trường của cậu ta.”

Tôi muốn từ chối, nhưng Tam Thất lại rất cương quyết, vừa rửa mặt xong đã vội vàng kéo tôi tới trường của Tần Quy Lễ.

Đi loanh quanh một vòng, không thấy Tần Quy Lễ đâu nhưng lại gặp một người khác.

Đó là Thẩm Niệm.

Hôm nay cô ta mặc váy trắng, có trang điểm nhẹ.

Tính ra thì cô ta cũng là một người rất xinh đẹp.

Có điều cô gái xinh đẹp này không thích tôi, vừa thấy mặt đã hùng hổ bước tới.

“Kiều Nam Nhất phải không?”

Tôi tưởng tượng trong đầu rằng mình sẽ ưỡn ngực mà nói rằng “Là bà nội cô đây” như trong phim.

Thực tế thì tôi chỉ nhẹ nhàng đáp: “Đúng thế, có việc gì?”

Thẩm Niệm liếc tôi một cái, giơ tay lên.

Một cái tát vang dội.

Tam Thất đứng ngay cạnh tôi còn chưa kịp phản ứng lại.

Gò má tôi thoáng chốc đã nóng rát.

Tôi nhíu mày nhìn cô ta, thậm chí còn không hiểu nổi lý do của cái tát này là gì.

Tam Thất vốn rất nóng tính, bước lên một bước nắm áo Thẩm Niệm muốn đánh lại nhưng bị cô ta đẩy ra.

Thẩm Niệm lạnh lùng nói với tôi: “Tôi và Tần Quy Lễ đã làm hòa, nếu về sau tôi còn phát hiện cô một mực bám lấy bạn trai tôi thì không chỉ đơn giản là một cái tát như vậy đâu.”

Đã làm hòa.

Thế nên nụ hôn tối hôm qua của chúng tôi thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi sao.

Dù não bộ bị tin tức mới rơi xuống này lấp kín, tôi vẫn không quên giơ tay định đánh trả cô ta một cái tát.

Có điều… trông dáng vẻ Thẩm Niệm gầy gò là vậy nhưng sức lại rất lớn, nắm chặt lấy cổ tay tôi, đến cả Tam Thất và tôi cộng lại cũng không đánh nổi cô ta.

Trong lúc giằng co, cả ba đều hết sức chật vật.

Người xung quanh vây lại hóng chuyện.

Tiếng người xì xào bàn luận vang lên không ngớt.

Bỗng vang lên tiếng bước chân đi tới, mọi người quanh đó đều lập tức im lặng.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tần Quy Lễ đang bước nhanh về phía này.

20.

Mới đi được nửa đường, một cậu bạn nào đó tiến lại gần, thì thầm bên tai Tần Quy Lễ hai câu.

Cậu ta rảo bước nhanh hơn, dễ dàng tách ba người chúng tôi ra.

Thẩm Niệm chỉnh lại tóc, tủi thân bước lên phía trước, cô ta đưa tay ra, yếu đuối túm lấy góc áo hắn.

“Quy Lễ, hai người này khinh…”

“Chát!”

Cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì một tiếng bạt tai vang lên đã cắt ngang.

Cái tát này là chính Tần Quy Lễ giáng xuống.

Người xung quanh đồng loạt “ồ” lên một tiếng.

Tất cả đều kinh ngạc nhìn Tần Quy Lễ, đương nhiên là bao gồm cả tôi.

Cậu ta, đứng ngay trước đám đông, dứt khoát tặng cho Thẩm Niệm một cái tát.

Chỉ mới vài phút trước, cô ta còn ưỡn ngực hất cằm, kiêu ngạo nói với chúng tôi rằng mình là bạn gái hiện tại của cậu ta.

Tần Quy Lễ lạnh lùng thu tay lại.

“Cái tát này là tôi thay bạn gái tôi trả lại cho cô.”

Tôi vẫn còn đang kinh ngạc.

Tới tận khi Tần Quy Lễ nắm lấy tay tôi thì tôi mới phản ứng được hai chữ “bạn gái” trong miệng cậu ta là đang nói tôi.

Cậu lạnh mặt nhìn Thẩm Niệm, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Thứ nhất, mấy chuyện cô tự quyết định kia quá ngu ngốc, tôi đã nói là tôi với cô không bao giờ quay lại được với nhau.”

“Thứ hai, mấy người chạy đi tung tin giả trên mạng kia đều là do cô làm, đúng chứ?”

Thẩm Niệm há miệng, muốn phản bác lại lời buộc tội của cậu ta nhưng lại bị Tần Quy Lễ cắt ngang.

“Thứ ba, bạn gái tôi yếu đuối, cái tát vừa rồi là tôi thay bạn gái trả lại cho cô.”

Tần Quy Lễ nắm chặt tay tôi, nhẹ giọng mắng tôi ngốc nghếch.

Cậu cúi đầu nhìn tôi, nói nhỏ: “Hai người mà không đánh lại một người, ngốc.”

Tôi đỏ mặt, không thể phản bác.

Thẩm Niệm đứng đối diện, vừa nãy vẫn còn hùng hổ kiêu ngạo, vậy mà giờ lại ôm mặt khóc lóc thảm thương.

Cô ta khóc tới mức bờ vai cũng run rẩy, giọng nói nghẹn ngào: “Nhưng mà, Quy Lễ à… tớ làm vậy, tất cả chỉ vì thích cậu thôi mà…”

Ai cũng nói rằng người trước mà khóc thì người sau phải thua.

Nhìn cô ta khóc như hoa lê dính hạt mưa, thân là người yêu mới tôi bắt đầu thấy căng thẳng.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Quy Lễ.

Tôi cũng chẳng rõ cậu ta có hiểu sai ý mình không, chỉ thấy sau khi đối diện với ánh mắt tôi thì cậu ta đột nhiên nhíu mày, từng câu từng chữ càng lúc càng vô tình.

“Thẩm Niệm, tôi với cô chỉ quen nhau một tuần, hơn nữa cũng đã chia tay mấy năm rồi, đừng có ở đây mà nói thích hay không thích.”

“Mấy âm mưu nhỏ của cô, có dùng lên người tôi cũng vô dụng thôi.”

“Cô biết là tôi không đánh phụ nữ, hôm nay tôi phá lệ một lần, có điều sau này mà cô còn dám bắt nạt bạn gái tôi nữa thì tôi cũng không ngại phá lệ thêm lần nữa đâu.”

Cậu ta nói xong thì nắm lấy tay tôi, xoay người rời khỏi đám đông.

Lúc đi xuyên qua đám người, bên tai tràn ngập tiếng bàn luận ồn ào.

Nhưng tai tôi vẫn có thể nghe được âm thanh tim đập hết sức rõ ràng.

21.

Lời đồn trên mạng chỉ mới lan truyền được một đêm đã nhanh chóng biến mất.

Bởi vì… có người đã giúp tôi làm sáng tỏ.

Video đó đã nổi tiếng từ tối hôm qua, có điều tôi với Tam Thất không phát hiện ra.

Tối hôm qua, Tần Quy Lễ đã nghe được tin tức trước, vậy nên mới không ngủ cả đêm để cắt nối một video tổng hợp, dùng nó để làm sáng tỏ lời đồn.

Để tránh làm phiền tới giấc ngủ của Du Bạch, cậu ta phải ngồi ngoài sân suốt cả một đêm.

Video tổng hợp này rất dài, nội dung là vô số tấm ảnh của tôi và Tần Quy Lễ.

Đa số đều là cậu ta chụp lén.

Tôi xem hết video, khóc tới mức nước mắt nước mũi tùm lum.

Hóa ra, ngay lúc tôi im lặng thầm thương một người, cậu cũng đang lặng lẽ thích tôi ở một nơi nào đó.

Chuyện giữa Tần Quy Lễ với Thẩm Niệm là vào hồi lớp 10.

Hai người vừa mới quen nhau được một tuần, vì Thẩm Niệm quá phô trương nên bị chủ nhiệm giáo dục phát hiện ra.

Vì để trốn phạt, Thẩm Niệm nhẫn tâm đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tần Quy Lễ.

Thậm chí cô ta còn nói Tần Quy Lễ đã uy hiếp cô ta phải yêu đương với cậu.

Chưa kể đến, Tần Quy Lễ còn có “tiền án tiền sự” sẵn, vậy nên lãnh đạo trong trường nhanh chóng tin lời cô ta.

Vậy là từ đầu tới cuối, Tần Quy Lễ không hề có cơ hội giải thích.

Sau lần đó, cậu ta không còn quen ai nữa, mãi tới khi… gặp tôi năm lớp 11.

Trong video, cậu nói rằng năm mình học lớp 11, cậu đã thích một cô gái cực kỳ đáng yêu.

Hai người đều là học sinh nội trú, mỗi khi không có việc gì là cậu lại thích lên sân thượng nằm ngủ, còn cô gái kia thì thường hay lên đó luyện múa mỗi khi tan học.

Cậu đã nằm trong góc mà ngắm nhìn cô gái vô số lần.

Cô gái đó lại chưa từng phát hiện ra sự có mặt của cậu.

Ngay khi cậu chuẩn bị tỏ tình thì lại tình cờ phát hiện cô gái đó là con gái của chủ nhiệm lớp mình.

Cậu nhớ lại dáng vẻ tự hào mỗi khi chủ nhiệm lớp nhắc tới con gái, do dự một thời gian rồi đành quyết định từ bỏ.

Cậu không thể kéo chân cô, vậy nên đợi thi đại học xong rồi tỏ tình cũng chưa muộn.

Thế là cậu cứ luôn im lặng quan sát cô gái đó.

Yêu thầm suốt hai năm, cậu thậm chí còn chưa có cơ hội được nói một câu với cô gái ấy, có điều cậu lại hiểu cô hơn bất kỳ kẻ nào.

Đống tin đồn xấu kia, Tần Quy Lễ giải thích từng điều một, chứng thực lại lần nữa.

Cậu nói rằng khó khăn lắm mới đợi được đến khi thi đại học xong, chuẩn bị tỏ tình.

Bởi vì để chắc chắn, cậu đã dùng tài khoản phụ của mình thử tỏ tình với tôi.

Nhưng bị tôi từ chối.

Lý do mà tôi từ chối chính là… cậu ta không làm người tốt chuyện tốt.

Tần Quy Lễ cực kỳ bực mình.

Bản thân tôi xem tới đoạn này cũng vô cùng bực bội.

Tôi nhớ ra rồi.

Bảo sao lúc Tần Quy Lễ vác tôi ra khỏi quán bar đã nói rằng cô gái cậu ta thích đã từ chối cậu ta vì cậu ta không làm người tốt chuyện tốt.

Tôi không biết phải nói gì nữa.

Cậu có từng thấy ai lại đi dùng một tài khoản phụ xa lạ để tỏ tình với người thương bao giờ chưa?

Khi đó tôi chỉ nghĩ là có người cố ý trêu chọc mình, vậy nên mới thuận miệng bịa bừa một câu gì đó để làm lý do từ chối.

Nếu không nhờ có video này thì cả đời tôi cũng không tài nào tưởng tượng được, người dùng tài khoản phụ xa lạ để tỏ tình với mình khi đó lại là Tần Quy Lễ.

Sau khi sáng tỏ mọi chuyện, Tần Quy Lễ đăng một tấm hình ở cuối video.

Đó là lúc video tôi với Tam Thất quay nổi tiếng khắp nơi, có người đã bình luận than rằng “Xin hỏi phải tích đức mấy đời mới có thể được soái ca khiêng trên vai?”

Còn bên dưới là lời phản hồi của Tần Quy Lễ: Là tôi tích đức.

Bức ảnh cuối video là hình bóng của tôi, giọng nói của Tần Quy Lễ vang lên.

“Tối hôm nay, xem như chúng ta đã ở bên nhau.”

“Là tớ tích đức mới có được.”

22.

Tôi xem đến hết video, vừa quay đầu đã thấy Tần Quy Lễ đứng ngay cạnh, lỗ tai đỏ bừng.

Cậu thấy tôi nhìn mình thì lí nhí nói: “Có phải thấy… buồn nôn lắm không?”

Tôi không đáp lời.

Tần Quy Lễ bị ánh mắt của tôi làm lúng túng, đưa tay lên vuốt nhẹ sống mũi, tự giễu mà cười một tiếng: “Hình như là tớ sướt mướt quá rồi.”

Tần Quy Lễ trong ấn tượng của tôi, là một người lúc nào cũng khoác lên mình hình tượng kiêu ngạo bễ nghễ.

Tôi cũng biết cậu rất đẹp trai.

Có điều tôi thích cậu không phải chỉ vì gương mặt ấy.

Suốt mười tám năm cuộc đời mình, tôi sống trên con đường bố mình đã vẽ sẵn, một cuộc sống sinh hoạt bình thường nhưng lại đầy những quy tắc.

Tần Quy Lễ lại khác.

Cậu ta sống rất tùy ý, dường như trên đời này không gì có thể khiến cậu phải chùn bước.

Chỉ cần nói chuyện không hợp là sẽ dùng nắm tay mà đáp lễ đối phương.

Nhưng cũng từng vùi đầu vào bàn để đọc sách.

Trên đời này hình như không có gì là cậu không làm được, chỉ là vấn đề cậu có muốn hay không mà thôi.

Một chàng trai tỏa sáng và phóng khoáng như vậy, tựa như ánh mặt trời, chiếu sáng tuổi mộng mơ trong tôi.

Ngay tại giây phút này, chàng trai chưa từng phải khó xử trong ấn tượng này lại đang vì tôi mà căng thẳng tới mức lỗ tai đỏ bừng.

Sự tương phản mãnh liệt đó khiến lòng tôi mềm nhũn.

Không ngờ cậu cũng có lúc thẹn thùng tới vậy.

Thế là tôi ngoắc ngón tay về phía cậu, ra hiệu cho cậu lại gần.

Tần Quy Lễ ngoan ngoãn dựa lại gần hơn.

Gương mặt cậu cách tôi mỗi lúc một gần, khiến tim tôi đập nhanh tới nỗi không thể kiểm soát nổi.

Giữa tiếng tim đập đinh tai nhức óc, tôi dựa sát vào tai cậu, nhỏ giọng: “Nói cho cậu biết một bí mật.”

“Thật ra tớ đã yêu thầm cậu từ rất lâu rồi.”

Tần Quy Lễ mỉm cười, tai vẫn đỏ ửng.

“Tớ biết.”

Cậu quay đầu nhìn tôi, tôi thấy được vẻ mặt kinh ngạc của chính mình trong đôi mắt Tần Quy Lễ.

“Có qua có lại, tớ cũng cho cậu biết một bí mật.”

“Tối hôm trước, Du Bạch đã cho tớ xem nhật ký của cậu.”

Đầu óc tôi bỗng chốc choáng váng.

“Không thể nào! Lần trước sau khi bị Du Bạch trộm nhật ký, tớ đã giấu nó đi rồi, sao cậu ta lại lấy được?”

Tần Quy Lễ vui vẻ nói: “Trí nhớ của Du Bạch rất tốt, cậu ta… đọc cho tớ nghe.”

“…”

Quả nhiên, không hổ danh thủ khoa của kỳ thi đại học năm đó, đọc trộm nhật ký của người khác thôi mà cũng thuộc cho được.

Tôi chăm chú nhìn Tần Quy Lễ một lúc lâu, đột nhiên lôi điện thoại ra.

Tần Quy Lễ ngơ ngác: “Làm gì thế?”

Tôi cười: “Gọi cho Tam Thất, tiện thể kể cho cậu ấy vụ Du Bạch lúc nhỏ từng rớt vào hố phân…”

– end –


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.