Chu Hầu chắc chắn trong mười tám đời tổ tông nhà anh chưa có một ai chịu cú ngã đau đớn đến mức khóc trời than đất, quỷ khiếp thần sầu như anh!
Bây giờ, tiền không nằm trong tay Đường Nam Nam, cũng không thuộc về anh mà đã vào trong tài khoản bệnh viện vì dùng để đóng tiền cọc.
“Bác sĩ nói sao?” Giọng anh khản đặc vì cái đầu đang bị sưng, và chiếc mũi cũng không tránh khỏi tai họa.
“Chỗ xương sụn ở mũi bị bầm tím, vài đốt tay bị trật khớp, não bị chấn động, cần phải chờ kết quả CT mới biết có đọng máu bầm hay không.” Đường Nam Nam ngồi đối diện giường bệnh, ỉu xìu nhìn anh.
“Nếu có máu bầm thì tôi sẽ thế nào?” Chu Hầu có chút khẩn trương.
“Não trái điều khiển tiếng nói và trí nhớ nên không nghiêm trọng lắm. Cho dù có máu bầm thì sẽ hạn chế khả năng tiếp thu lời nói và khả năng ghi nhớ, không quá đáng ngại. Bác sĩ cũng nói nếu khi tỉnh lại, cậu có thể nói chuyện thì khả năng có máu bầm trong não không cao.”
Chu Hầu thở phào nhẹ nhõm. Anh mới chỉ 22 tuổi, chưa cần có triệu chứng của người già đâu.
“Cậu sợ cái gì?” Đường Nam Nam cười nhạt: “Cho dù có ảnh hưởng đến trí nhớ của người khác thì chắc chắn cũng không ảnh hưởng đến trí nhớ của cậu được, vì cậu đã không thể đần độn hơn được nữa!”
“Tôi nói lại cho cô rõ, tôi chỉ mắc hội chứng không thể nhớ được con số thôi, những việc khác không có vấn đề gì! Tôi có thể sử dụng thông thạo ba thứ tiếng đó!” Chu Hầu tức giận.
“Ngoài kêu ‘meo meo’ với ‘gâu gâu’ ra thì còn tiếng nào nữa?” Đường Nam Nam cười lạnh.
“Không phải!”
“À, hóa ra cậu thông thạo tiếng người.”
Chu Hầu nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi. Đường Nam Nam cười mệt mỏi. Chu Hầu không biết trong khi anh hôn mê một ngày một đêm thì cô cũng chờ đợi suốt một ngày một đêm. Giờ phút này, Đường Nam Nam cũng coi như đã trút được gánh nặng trong lòng.
“Haiz! Nhị sư huynh, hay là chúng ta nói chuyện một chút. Vì sao Mạc Mặc từ chối cậu?”
“Đừng gọi tôi là Nhị sư huynh! Cô mới là Nhị sư huynh! Cô mập hơn tôi nhiều!”
“Tôi giống, cậu càng giống! Huống chi cậu còn mang họ Chu(1), cậu không phải là Nhị sư huynh thì ai mới phải!”
(1) Nhị sư huynh: ý đang chỉ đến nhân vật Trư Bát Giới trong Tây Du Ký, họ Chu đồng âm với Trư
“Tránh sang một bên!”
“Nói đi, nói đi mà. Bây giờ nói chuyện nhiều cũng có ích cho hoạt động não bộ của cậu, giúp cậu mau chóng hồi phục hơn. Đây là lời căn dặn của bác sĩ!” Thấy Chu Hầu bắt đầu lung lay, cô nói thêm một câu: “Dù sao cũng đang rảnh, chi bằng cậu tâm sự chuyện không vui của mình để tôi có thể vui vẻ một chút!”
“Lăn đi!” Chu Hầu tức giận hét lên.
Đường Nam Nam cười to, lưng cô mỏi nhừ như đang cõng tảng đá, xoay người đi ra cửa. Không phải là cô tức giận, chỉ là vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, nếu Nhị sư huynh không có vấn đề gì thì cô về nhà nghỉ ngơi thôi.
“Đợi đã. Này, quay lại đây!” Chu Hầu đột nhiên lên tiếng.
“Cậu bảo tôi lăn thì tôi lăn. Cậu bảo tôi quay lại thì xin lỗi, tôi lăn xa rồi!” Đường Nam Nam vừa cười vừa đi ra cửa, không thể ý đến anh nữa.
“Ơ, này… Đợi đã! Cô… có thể cho tôi ăn gì trước khi đi không?” Mặt Chu Hầu đã đỏ tới tận mang tai.
“Hả?” Đường Nam Nam khó hiểu, nhìn anh.
“Tôi đói bụng!” Chu Hầu đỏ mặt, nói to: “Tôi sắp chết đói rồi!”
Mấy ngày trước không được ăn bữa nào đàng hoàng, sau đó lại hôn mê một ngày một đêm, thật sự không có một hạt cơm nào vào bụng, vì thế đói bụng đâu phải chuyện kỳ lạ, đúng không? Lúc này, Chu Hầu đã hiểu thế nào là dĩ thực vi thiên(2), anh đâu muốn bị cô mập này chế giễu, nhưng với tình trạng hiện nay, nếu để cô đi thật thì sẽ không có ai lo cái ăn cho anh cả!
(2) Dĩ thực vi thiên: Dân lấy ăn làm Trời, có nghĩa ăn uống là nhu cầu hàng đầu.
“Chưa tới giờ cơm nên căn tin của bệnh viện chưa mở cửa, tôi ra ngoài mua thức ăn cho cậu.” Đường Nam Nam vỗ vai anh: “Đợi một lát nhé.”
“Không chờ thì tôi còn có thể làm gì?” Chu Hầu hơi mất tự nhiên tránh tay cô, đột nhiên bị cô vỗ hai cái lại khiến anh cảm thấy yên tâm.
“No quá.” Chu Hầu đặt cái chén nhựa xuống làm vang lên một tiếng “cạch”.
Tổng cộng anh ăn hai chén cháo, sáu cái bánh bao, một cái bánh mì kẹp thịt, hai cái bánh quẩy! Vì Đường Nam Nam không nghĩ anh ăn nhiều thế nên lúc nãy phải chạy xuống mua bữa sáng thêm một lần nữa.
“Không no mới lạ. Thứ có thể ăn cậu đều ăn sạch rồi, nếu còn ăn nữa thì chỉ có nước gặm chén thôi.” Đường Nam Nam cảm thán: “Cậu mà còn muốn ăn nữa thì tính mạng của tôi sẽ gặp nguy hiểm.”
Chu Hầu nghe vậy thì hơi ngượng, bình thường anh không ăn nhiều như vậy, nhưng vì hôn mê trong khoảng thời gian không hề ngắn, lúc tỉnh lại chỉ thấy đói cồn cào.
“Được rồi, tôi sẽ đặt bữa trưa và bữa tối của bệnh viện cho cậu. Tôi còn phải viết truyện nữa, có thể lăn được chưa?” Đường Nam Nam mệt mỏi phất tay một cái, dưới mắt cô còn hiện rõ hai quầng thâm đen xì.
“Ừ, đi đi.” Vì đã ăn no nên cả người cũng thoải mái hơn, giọng nói của Chu Hầu nhỏ nhẹ hơn trước rất nhiều: “À này… Ngày mai cô lại đến đây chứ?”
“Đến. Bữa sáng ngày mai có cần gấp đôi hôm nay không?”
“Cắt, trừ khi cô ăn cùng tôi!” Chu Hầu bĩu môi khinh thường, không hiểu vì sao mặc dù đang phải nằm viện nhưng tâm trạng của anh không tệ chút nào.
***
Thời gian cứ thế trôi qua. Những ngày Chu Hầu nằm viện, mỗi ngày Đường Nam Nam đều đến thăm. Họ vẫn cãi nhau không ngừng, nhưng lần này còn có thêm thức ăn, vậy nên họ vừa ăn vừa cãi nhau, cảm thấy thỏa mãn hơn lần nằm viện trước rất nhiều.
Thương thế của Chu Hầu không nặng lắm, sau khi có kết quả kiểm tra thì ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày là có thể xuất viện. Não không có máu bầm nên không lo sẽ để lại di chứng.
Hoàn tất thủ tục xuất viện, ra đến cửa bệnh viện, Chu Hầu không biết phải đi đâu, anh lại sắp rơi vào tình cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ một lần nữa. Anh rất muốn nhờ Đường Nam Nam chứa chấp mình nhưng ngại mở miệng, sau đó lại tự mắng bản thân việc gì phải ngại. Rõ ràng là cô nợ tiền của anh mà!
Đường Nam Nam nhìn vẻ mặt rối rắm của anh, cười khà khà: “Chu Hầu, tối nay ở nhà tôi đi, tôi đã dọn xong chuồng heo rồi.”
“Hứ!” Chu Hầu tức giận, quay người định đi.
“Ấy, ấy…” Đường Nam Nam kéo anh lại, nói: “Đúng là tôi lấy một ít tiền của cậu, bắt người tay ngắn(3), tháng này tôi sẽ chứa chấp cậu.”
(3) Câu gốc là Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: có nghĩa khi đã hưởng lợi của người ta thì phải nhỏ nhẹ, đối xử tốt với họ.
“Một ít? Tiền chữa trị là một ngàn ba trăm tệ, cô lấy của tôi hai vạn mà bảo một ít?” Chu Hầu quát: “Hừ! Nếu quả thật bắt người tay ngắn thì cô đã sớm liệt nửa người rồi!”
“Ha ha… Nhị sư huynh nói đúng! Nhị sư huynh nói đúng lắm!” Đường Nam Nam vứt bỏ hết khí tiết, cúi đầu khom lưng, cười làm lành không ngớt.
Anh trợn mắt nhìn cô rồi thẳng lưng đi về nhà Đường Nam Nam như lẽ đương nhiên.
“Trời! Nhà cô quả thật rất giống chuồng heo!” Chu Hầu cảm thán, nhảy qua một đống sổ sách vứt bừa bãi trên sàn, chạy thẳng đến trước cửa phòng ngủ. Anh tò mò quan sát xung quanh, chưa từng thấy cái nhà nào nhỏ như thế này!
“Trước khi cậu đến thì giống, bây giờ cậu đến lại càng giống.” Đường Nam Nam cười tủm tỉm đấu võ mồm với anh. Dọn đống sách trên sàn qua một bên, kéo sofa ra, sau đó chiếc sofa biến thành một cái giường nhỏ.
Thấy cô trải một tấm chăn và ném một chiếc gối lên sofa, Chu Hầu hoảng hốt: “Không phải cô để tôi ngủ trên sofa chứ?”
“Cái này gọi là sofa giường.” Đường Nam Nam nói: “Môn văn của cậu do thầy thể dục dạy đấy à? Phía trước là tính từ đứng trước danh từ được gọi là cụm danh từ, nên bây giờ nó là một cái giường!” (Chỗ này là cấu trúc ngữ pháp tiếng Trung nhé)
“Nhưng ngắn quá!” Chu Hầu khoa tay múa chân: “Tôi cao 1m81! Chiếc ghế này của cô dài nhất cũng chỉ mới 1m8, rồi lại còn để gối nữa! Như vậy nếu ngủ ở đây thì chân sẽ rơi xuống đất! Ít nhất cô cũng phải để tôi duỗi thẳng chứ!”
Đường Nam Nam không để ý tới người đang la ó, tiếp tục trải giường, xếp chăn.
“Này! Này!” Chu Hầu vây quanh cô: “Cô nỡ lòng thật ư? Lấy nhiều tiền của tôi như vậy mà để tôi ngủ chỗ này? Tôi có thể cầm hơn hai vạn đến khách sạn sang trọng mướn phòng trong một tháng đấy! Ơ này… Chăn bị rách mà sao cô còn chưa vứt, còn cái ga gường gì đây, vừa cũ vừa xấu! Cô để tôi nằm trên miếng lót ẻo lả này? Quá độc ác! Ôi, đạo đãi khách! Ôi, truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa! Cô đã quên hết rồi sao? Cô phải mua giường mới! Này, này! Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô đừng làm như không có chuyện gì. Tôi biết tiền nằm viện của tôi chỉ có mấy ngàn thôi, thêm thủ tục xuất viện nữa thì cũng còn dư hơn một vạn mà!”
“Tôi nói để cậu ngủ trên sofa giường hồi nào? Gào thét cứ như heo bị giết!” Đường Nam Nam khinh thường, liếc anh một cái: “Đây là chỗ ngủ của tôi! Cậu ngủ ở phòng ngủ!” Cô đi tới mở cửa phòng ngủ: “Chu đại thiếu gia, cậu hài lòng chưa?”
“Ơ?” Chu Hầu ngây ngẩn cả người. Phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên giường là chiếc chăn kẻ ca rô, nhìn là biết êm hơn cái chăn ngoài sofa rất nhiều.
“Thế nào? Tiền nào của nấy! Tôi không để cậu trả tiền oan đúng không? Tôi biết cậu là đại gia rồi! Cậu thấy rồi đó, nhà này trừ cái giường ấy ra thì chỉ có cái sofa này thôi, mà cậu chắc chắn không quen ngủ trên sofa, thế nên tôi đâu dám thất lễ!”
“Ờ thì… Hay là tôi ngủ trên sofa vậy…”
“Được rồi! Buổi tối tôi còn viết truyện, ở đây có bàn cũng tiện đặt máy tính. Nếu cậu ngủ ngoài này thì phải nằm gần tôi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tôi. Đang làm việc mà thấy cậu ngủ tôi sẽ hâm mộ, ghen tị, hận! Điều đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm hứng của tôi. Vậy nên cậu vào phòng ngủ đi! Chiều dài của cái sofa giường này cũng thích hợp với tôi.”
“Nhưng chuyện này có hơi… Thôi được rồi, tôi sẽ ngủ ở sofa.” Chu Hầu lắc đầu, anh không thể để con gái ngủ trên sofa được.
“Được rồi được rồi, chỉ một tháng thôi, chúng ta nhường nhịn nhau một chút! Cậu đừng tưởng có thể ăn không ở không, tất cả đều phải trả tiền! Tôi sẽ ghi sổ cho cậu, khi nào cậu có tiền thì phải trả hết! Tôi biết cậu là người giàu có, sẽ không quỵt nợ tôi đâu.”
“Cái gì? Cô vẫn muốn tính nợ tôi á?” Chu Hầu trợn trắng mắt: “Thế hai vạn thì tính sao đây? Nằm viện hai ngày cũng không tới hai vạn đâu! Chính mắt tôi nhìn thấy bệnh viện trả tiền thừa cho cô! Hay là bây giờ chúng ta tính khoản này nhé, mau đưa số tiền còn lại cho tôi!”
“Ha ha, thế nên tôi mới tặng phòng ngủ cho cậu đó! Còn tiền… Trước hết cứ để tôi giữ, cậu không biết tính tiền mà giữ thì nguy hiểm lắm.”
“Cô mới không biết tính tiền! Tôi mắc hội chứng không thể nhớ con số! Là không thể nhớ! Không thể nhớ đấy! Cô nghe không hiểu hả? Những chuyện khác hoàn toàn không có vấn đề!”
“Được rồi được rồi. Hiểu! Hiểu mà! Cậu rất thông minh! Cậu biết tình tiền! Cậu vô cùng giỏi! Chu đại thiếu gia, nói chuyện mất nhiều sức, cậu nên nghỉ ngơi sớm một chút!”
Đường Nam Nam vất vả cười làm lành, đẩy Chu Hầu đang phồng mang trợn mắt vào phòng ngủ, sau đó mở máy tính.
Thời gian này có quá nhiều việc, mấy chương truyện dự trữ đã đăng hết, để theo kịp tiến độ nên cô chỉ có thể viết vào buổi tối. Mà cô cũng đã quen làm việc vào buổi tối. Thực tế, với nghề viết lách này, ai không thức đêm mới là động vật quý hiếm, vì ban đêm ít người quấy rầy, linh cảm cũng nhiều hơn ban ngày.
Cùng với tiếng lách cách của bàn phím, Đường Nam Nam dần chú tâm vào công việc, những hỗn loạn của ban ngày, những vụn vặt của cuộc sống thường nhật đều bị cô vứt ra sau ót. Giờ phút này là thế giới do cô xây dựng, là thế giới mà cô thuộc về.
Hai giờ sáng, cuộc sống về đêm của Bắc Kinh đã kết thúc, bốn bề yên tĩnh. Chu Hầu lặng lẽ mở hé cửa phòng ngủ nhìn ra phòng khách. Có lẽ vì ban ngày ăn quá nhiều, cộng thêm lạ giường nên anh không ngủ được.
Bóng tối bao trùm phòng khách, chỉ có một nguồn sáng duy nhất được phát ra từ màn hình máy tính, Đường Nam Nam đang chăm chú gõ bàn phím, gương mặt hết sức quỷ dị. Vẻ mặt của cô lúc thì hung tợn, lúc thì giận dữ, khi thì mỉm cười, khi thì đau khổ. Biểu cảm liên tục thay đổi kết hợp với ánh sáng lúc tỏ lúc mờ khiến gương mặt cô trông vô cùng đáng sợ. Chẳng lẽ đây là căn bệnh chung của người viết lách, có thể hòa mình theo từng cảm xúc của nhân vật, cho rằng những tình tiết ấy đang diễn ra trước mắt?
Đúng là hồn ma lúc nửa đêm! Chu Hầu sợ run cả người, lật đật khép cửa phòng lại. Nếu cho anh cơ hội bình chọn giải Oscar thì chắc chắn anh sẽ bầu cho cô gái ngoài kia. Độc miệng nhất, biến thái nhất, tham tiền nhất và xúc phạm mắt người nhìn nhất! Đăng bởi: admin