Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu

Chương 59




“Tiểu Hầu! Cháu dám ăn nói với dì thế hả?” La Lâm nổi giận: “Dì sẽ nói với mẹ cháu, để chị ấy dạy dỗ lại cháu!”

Mẹ Chu Hầu là người bỏ tiền ra để tổ chức bữa tiệc này, quan trọng là mấy nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thế giới là đều do bà đứng ra mời, có nghĩa là toàn bộ mọi việc đều là bà làm giúp em gái, bà không nhận được lợi ích gì, chỉ nhờ em gái để con mình đứng ra tiếp khách, mục đích là để rèn luyện Chu Hầu. La Lâm cũng muốn Chu Hầu học hỏi được chút ít.

“Ấy, đừng… dì đừng giận mà.” Chu Hầu cười nịnh hót: “Dì út ơi, tại cháu hết cách rồi mà. Cháu đưa cô gái khác đi dự tiệc? Vậy thì cháu chết chắc!” Anh liều mạng lắc đầu: “Dì út ơi, không được thật mà.”

“Cô Đường gì kia nhỏ mọn thế hả? Cô ta chưa từng đi dự tiệc nhưng chắc cũng xem trên ti vi rồi chứ, đâu nhất định phải dẫn bạn gái thật đi dự tiệc, thậm chí nhiều người còn đưa con gái đi cùng, hoặc là đưa trợ lý đi theo, chỉ cần có ích là được! Cô ta có giúp được gì cháu không?”

“Vấn đề là cô ấy xem ti vi quá nhiều!” Chu Hầu khổ sở nói: “Trên phim, hễ là nhân viên đi dự tiệc cùng ông chủ thì quá nửa là có quan hệ mờ ám với nhau rồi! Cô ấy cho cháu đi mới lạ!”

“Tiểu Hầu, cháu cứ không hiểu chuyện như thế ư?” La Lâm nghiêm mặt: “Bữa tiệc này rất quan trọng, cháu không thể xa cô bạn gái thấp kém kia mấy tiếng được hả?”

“Dì út…”

“Đừng nói nữa, Phàn Ny am hiểu về trang sức, cô ấy là lựa chọn tốt nhất của cháu, huống chi dì đã hẹn Tống Phàn Ny rồi. Cháu muốn dì nuốt lời?”

“Vấn đề là nếu dì không nuốt lời thì cô ấy sẽ ghen… Ghê lắm, ai mà chịu nổi.” Chu Hầu chau mày làu bàu.

Họ không biết sau khi tạm biệt nhau, Tống Phàn Ny lập tức gọi điện thoại cho cô bạn thân.

“Cuối cùng cũng xong, Mẫn Y, chúng ta đi uống cà phê đi.”

Điện thoại truyền đến tiếng cười: “Có mệt đến mức đó không?”

“Có thể không mệt ư? Anh chàng Chu đại thiếu gia ấy chả biết cái gì cả! Tớ tìm đề tài để nói chuyện với anh ta cũng đủ làm tớ chết mệt.”

“Không biết gì cả?”

“Đúng vậy, Tiffany & Co., Cartier, ENZO(1)... Tớ nói gì anh ta cũng không hiểu! Hết sức nghi ngờ việc dì út của anh ta kinh doanh trang sức.”

“Vậy mà cậu còn nói chuyện với anh ta suốt hai tiếng? Sao không bỏ đi sớm?”

“Vấn đề là dì út của anh ta kinh doanh trang sức, còn mẹ anh ta là bà chủ của trung tâm thương mại.”

“Trung tâm thương mại Hữu Nghị?” Đối phương hỏi.

“Không phải.” Tống Phàn Ny cúi đầu nói ra một cái tên. Bên kia điện thoại, Châu Mẫn Ý im lặng một chút rồi hét toáng lên: “Thật không?”

“Thật!” Tống Phàn Ny nói: “Nếu không thì việc gì chú tớ phải vất vả tạo quan hệ với dì anh ta?”

“Hây da, vậy cậu phải nhanh tay lên, nhất định phải bắt được anh ta!”

“Còn chờ cậu nói à?” Tống Phàn Ny nói: “Đừng nói anh ta chỉ quê mùa thôi, cho dù có là kẻ ngốc thì tớ cũng phải nói chuyện suốt hai tiếng.”

“Có hy vọng không?”

“Bà dì đã hẹn tớ làm bạn gái của anh ta trong bữa tiệc cuối tháng này, cậu nói xem?” Tống Phàn Ny không hề che giấu sự đắc ý trong giọng nói.

“Tốt quá!” Điện thoại truyền đến tiếng hét hưng phấn.

(1) Tiffany & Co., Cartier, ENZO: các nhãn hiệu trang sức nổi tiếng thế giới.

***

“Không được!” Đường Nam Nam lắc mạnh đầu: “Cuối tháng này em phải nộp bản thảo, nếu không nộp đúng hạn thì phải bồi thường hợp đồng, em không có thời gian làm mấy việc vớ vẩn này.”

Đường Nam Nam không ngờ chỉ một bữa tiệc lại phức tạp như thế, lúc đầu cô ký hợp đồng thì hai tháng sau cô mới cần nộp bản thảo, nhưng vì đột ngột ứng trước một vạn nên bên nhà xuất bản yêu cầu cô phải nộp bản thảo trước thời hạn. Nhưng gần đây, vì… bận yêu đương nên hiệu suất làm việc của cô rất thấp, chớp mắt mà đã gần kề thời hạn. Nhị sư huynh cũng biết chuyện này, mấy hôm trước cô than thở thì anh đã an ủi cô, còn cùng cô thức đêm viết truyện, mặc dù cũng đã viết được hòm hòm nhưng cô vẫn rất bận. Cô đồng ý tham gia bữa tiệc cùng anh là tốt lắm rồi, thế mà còn bảo cô học một đống thứ, cho xin đấy, cô đào đâu ra nhiều thời gian như vậy?

“Cô Mập! Em đừng tiếc mấy đồng tiền vi phạm hợp đồng đó nữa! Anh bù cho em gấp bội được không?”

“Không chỉ là vấn đề tiền bạc mà còn liên quan đến danh dự của em nữa! Trong giới này, nếu anh không giữ lời hứa thì sẽ không ai tin tưởng anh cả!”

“Nhưng em đã đồng ý đi dự tiệc với anh rồi mà, em cũng phải giữ lời hứa với anh chứ.” Chu Hầu nói: “Cô Mập à, em mau đi học kiến thức về trang sức đi, cuối tháng này là tổ chức tiệc rồi.”

“Em đồng ý làm bạn gái của anh chứ không phải làm người giảng giải, việc gì phải biết nhiều về trang sức? Chẳng phải đến lúc đó em chỉ cần mặc bộ váy thật đẹp là xong à?” Đường Nam Nam vẫn lắc đầu, việc đồng ý đi dự tiệc cùng anh là chỉ buột miệng thôi, với cả cô nghĩ đó là việc theo lẽ thường, đi dự tiệc cùng bạn trai là việc mà cô nên làm, nhưng không ngờ dự tiệc lại phiền hà đến thế.

“Không được! Khó khăn lắm anh mới thuyết phục được dì út để em làm bạn gái của anh, nhưng yêu cầu của dì là em phải có kiến thức về trang sức.” Chu Hầu kể khổ, lúc anh nói với dì út là Đường Nam Nam sẽ ghen, dì đã cười châm chọc: “Đó là lỗi của cô ta, là do cô ta không biết gì, do cô ta không có khả năng tiếp đón khách khứa, biết làm sao chứ? Cần tới gần một năm để chuẩn bị bữa tiệc này, hơn một nửa khách khứa là do mẹ cháu giới thiệu, không chỉ cần thiết cho công việc của dì mà còn ảnh hưởng đến việc kinh doanh của mẹ cháu, không thể để xảy ra sai sót gì. Cô ta muốn uống giấm thì cứ để cho cô ta uống no đi.”

Chu Hầu không thể phủ nhận là dì út nói rất đúng, Đường Nam Nam khó có thể đảm nhận vai trò chủ bữa tiệc để tiếp đón khách khứa. Anh không có lời nào để biện hộ cho Cô Mập. Lý do mà dì út đưa ra rất hợp lý, nên anh cũng đã nghĩ tới việc đưa người khác đi cùng. Cũng chỉ có mấy tiếng đồng hồ thôi, anh dám thề với lương tâm là chuyện này sẽ tuyệt đối không ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Cô Mập, có mấy trăm con mắt nhìn chằm chằm thì có gì mà lo chứ, huống chi Cô Mập cũng đâu biết đến bữa tiệc này.

Nhưng suy nghĩ một lát thì anh vẫn lắc đầu, Cô Mập là bạn gái của anh, là người mà anh muốn ở bên cả đời này. Lần này xa cô mấy tiếng, chẳng lẽ những lần sau cũng sẽ như thế? Rồi cứ hễ liên quan đến việc phải ra mặt thì cô lại lui xa chín mươi dặm? Anh biết bây giờ cô không thích hợp đến bữa tiệc, nhưng anh không thể đi cùng người khác!

Vì thế anh nói: “Nếu cháu phải dự tiệc cùng bạn gái thì người đó phải là Cô Mập, cô ấy không đi thì cháu cũng không đi.”

Chu Hầu biết mình làm dì út rất giận, dì út không có con trai, chỉ có hai người con gái, dì từng đùa sau này sẽ để Chu Hầu thừa kế sản nghiệp của mình. Sau đó sản nghiệp của mẹ vượt xa dì nên dì không nói thế nữa, nhưng dì vẫn rất thương anh, đó là điều chắc chắn, vì thế làm bà phiền lòng cũng khiến Chu Hầu rất khổ sở.

La Lâm lập tức gọi điện cho mẹ anh, cuối cùng bà cũng miễn cưỡng đồng ý cho Đường Nam Nam thử một lần, nhưng với điều kiện là cô phải có kiến thức về trang sức.

Chu Hầu thở phào nhẹ nhõm, anh phải thừa nhận là yêu cầu của dì không quá đáng chút nào. Đây là bữa tiệc trang sức, tổng đầu tư lên đến tám chữ số, chủ tiệc không thể không biết chút gì được. Huống chi với sự hiểu biết của biết về Đường Nam Nam, chuyện này nằm trong khả năng của cô. Để viết truyện, cô thường tìm rất nhiều tài liệu có liên quan, mỗi lần viết xong một cuốn sách là hiểu biết của cô tăng lên đáng kể, chỉ cần cô muốn thì học chút ít về trang sức cũng không quá khó khăn.

Thật ra dì út chỉ miễn cưỡng cho cô thử một lần chứ không trông mong gì là cô có thể đi dự tiệc, vì thế bà không hủy hẹn với Tống Phàn Ny, còn Chu Hầu thì cũng miễn cưỡng đồng ý nếu Đường Nam Nam không được thì sẽ đi cùng Tống Phàn Ny.

Nhưng anh nào dám nói chuyện đó với cô, cô mà biết thì không bùng cháy mới lạ. Chỉ có thể cầu nguyện Cô Mập vượt qua được bài kiểm tra của dì út, vì vậy anh mới gấp gáp như thế này!

Lúc biết dì út sẽ kiểm tra, Đường Nam Nam cũng đã bùng cháy: “Sao cơ? Bà ấy muốn kiểm tra kiến thức trang sức của em? Được thôi! Em sẽ kiểm tra kiến thức lịch sử của bà ta! Em và bà ta mỗi người sẽ ra một đề bài, chỉ cần điểm của bà ta bằng một nửa điểm của em thôi thì bảo em làm gì cũng được!”

“Cô Mập à!” Chu Hầu hơi giận, anh không biết nói sao để diễn tả sự khó khăn khi thuyết phục dì út. Nếu không thể làm dì út hài lòng thì sau này Cô Mập sao có thể lấy lòng bà mẹ khó tính của anh được? Chuyện này liên quan đến tương lai của hai người, là chuyện lớn đó! Thái độ của Cô Mập với cơ hội khó khăn lắm anh mới lấy được khiến anh sốt ruột muốn chết!

Những lúc như thế này, anh bất giác nghĩ đến lời của mẹ mình, chẳng lẽ Đường Nam Nam không thể thay đổi một chút vì anh sao?

“Coi như giúp anh đi mà, chỉ một chút thôi! Hơn ba tuần thôi, kiên nhẫn một chút là được. Cô Mập à… giúp anh đi mà, nhé?” Không hiểu sao mà anh thấy rất sợ.

Nhưng Đường Nam Nam không hiểu được nỗi khổ của anh, cô không hề do dự mà phản bác.

“Thôi đi! Kiến thức trang sức mênh mông vô tận, đừng nói là ba tuần, cho em hai mươi năm thì em cũng chẳng thể biết hết!” Đường Nam Nam nói: “Không phải là em không muốn giúp anh, nhưng chỉ có hơn ba tuần thôi, ngay cả Albert Einstein(2) cũng không giúp nổi!”

“Cô Mập, em không thể thử một lần được ư? Vì anh, em không thể thử một lần ư? Không cần biết nhiều đâu, chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc, lịch sử hình thành, phân loại… của những nhãn hiệu nổi tiếng là được. Đúng rồi, tìm hiểu thêm mấy món trang sức, như hình dáng, màu sắc, nguồn gốc các loại đá quý… Còn mấy vấn đề thiết kế gì đó thì thôi, em đừng quan tâm, tới lúc đó thì chém, chẳng hạn như em rất thích mẫu thiết kế này, rất hợp ý em… À, đúng rồi, rất nhiều doanh nghiệp thiết kế trang sức cũng sản xuất đồng hồ, em tìm hiểu thêm về đồng hồ là được. Em thử một lần thôi, được hay không thì nói sau. Thử một lần vì anh, nhé!”

(2) Albert Einstein là nhà Vật lý lý thuyết người Đức gốc Do Thái từng đoạt giải Nobel Vật lý năm 1921. Ông là người đã phát triển thuyết tương đối. Đăng bởi: admin


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.