Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu

Chương 55




“Em đừng gọi anh là Hầu ca nữa!” Chu Hầu hét lên.

“Hầu ca…” Annie méo miệng, sau đó òa khóc nức nở.

Lúc này Đường Nam Nam mới hiểu thế nào là chứng bệnh không thể kiểm soát hành động, thầm thấy thật may mắn khi người nào đó của nhà cô chỉ bị chứng không thể nhớ được con số.

Ở đây là sân bay, một cô gái hơn hai mươi tuổi ăn mặc đẹp đẽ đứng khóc tu tu sẽ gây ra kết quả gì?

Tiếng khóc khiến dì út của Chu Hầu chạy vội đến, nói vẻ không vui: “Tiểu Hầu, sao cháu làm Annie khóc?”

Đường Nam Nam lén nhìn bà, người này là em út của mẹ Chu Hầu, ba mươi tám tuổi, nhưng vì được bảo dưỡng tốt nên nhìn chỉ như mới ba mươi. Chu Hầu nói dì út của anh kinh doanh trang sức nên bà đeo rất nhiều trang sức, quần áo sang trọng, nhìn góc nào cũng phát sáng, vô cùng cao quý.

“Dì La ơi!” Annie nước mắt ngắn nước mắt dài: “Hầu ca mắng cháu, không cho cháu gọi anh ấy.”

“Tiểu Hầu, mau xin lỗi Annie đi!” Dì út nghiêm túc nói.

“Annie, anh xin lỗi, lần sau anh sẽ không to tiếng nữa.” Chu Hầu đành phải xin lỗi.

Không ngờ An Dĩ Ny lại nói: “Em không muốn anh xin lỗi, em muốn cô ta xin lỗi cơ!” Đột nhiên cô nàng giơ tay ra, móng tay được sơn màu vàng chóe chỉ vào trước mũi Đường Nam Nam.

Đường Nam Nam giật mình, hỏi: “Tôi xin lỗi?”

“Đúng vậy! Mau xin lỗi tôi đi!”

“Nhưng tôi có nói gì đâu.” Đường Nam Nam khó hiểu: “Đâu phải tôi làm cô khóc.”

“Tôi mặc kệ, cô làm tôi thấy ngứa mắt, mau xin lỗi tôi đi!”

FUCK! Đường Nam Nam thầm chửi thề. Ráng nhịn vậy, “Được rồi, tôi sẽ xin lỗi. Annie, tôi xin lỗi vì ngoại hình xấu xí của tôi làm cô ngứa mắt, thế nên cô mau nhìn người không làm cô ngứa mắt đi!”

“Hứ!” An Dĩ Ny hứ một tiếng rồi không thèm để ý tới cô nữa mà nhìn về phía Chu Hầu: “Hầu ca, chúng ta đi thôi.”

Đường Nam Nam thở ra một hơi, chỉ mong sao tiễn chân cô nàng này càng nhanh càng tốt. Cố gắng cười tươi, cô nói: “Đi thôi, đã đặt khách sạn rồi, dì út, chào dì, cháu là Đường Nam Nam.”

Dì út đứng im, đánh giá cô từ trên xuống dưới rất lâu rồi mới chậm rãi nói: “Cô Đường, cô hãy gọi tôi là La Lâm, đến cả Annie cũng chỉ gọi tôi là dì La mà thôi. Người nước ngoài rất hiếm khi chủ động nhận họ hàng nên tôi không quen lắm.”

Qua một lát Đường Nam Nam mới miễn cưỡng cười: “Dạ, dì La.” Cô dừng lại một chút. “Để cháu xách túi đồ giúp dì.” Chu Hầu đã đi lấy hành lý cho dì út của anh rồi, cô thấy bà dì út này có vẻ lạnh nhạt nên định tìm cách nói chuyện để tăng điểm.

Dì út cười như không cười nhìn thoáng qua Đường Nam Nam: “Cô Đường, cái cô đang mang mới là túi đồ, còn đây là túi xách tay.”

Nụ cười bị đông cứng trên gương mặt Đường Nam Nam, quả thật cô không cười nổi nữa. Lúc này Chu Hầu kéo va li tới, hỏi: “Nam Nam, mọi người đang nói gì thế?”

“Không có gì… Lấy được hành lý rồi thì mau đi thôi.” Đường Nam Nam nói: “Ngồi máy bay lâu như vậy chắc dì La cũng mệt rồi.”

“Hầu ca, mau đưa em về khách sạn đi!” Annie vừa nhìn thấy Chu Hầu là lập tức bay đến cạnh anh, giọng nói vô cùng lớn! Câu cô nàng nói rất dễ gây hiểu lầm nên thu hút khá nhiều ánh mắt kinh ngạc và hiếu kỳ.

Chu Hầu đổ mồ hôi hột: “Đi thôi! Chúng ta nhanh đi thôi! Nam Nam, em kéo va li một lát nhé, anh đi lấy xe.”

Đường Nam Nam gật đầu đồng ý, Chu Hầu nhanh chóng chạy đi lấy xe.

Nhưng ra đến cửa thì lại xảy ra chuyện.

“Em không muốn ngồi cùng cô ta!” An Dĩ Ny chỉ vào Đường Nam Nam, nói to: “Không được để cho cô ta lên xe!”

“Đó là bạn gái của anh!” Chu Hầu cũng lớn tiếng phản bác: “Annie, cô ấy phải đi cùng anh!”

“Em mặc kệ, em không muốn!” Annie lập tức phản đối, lại bật khóc: “Em không muốn nhìn thấy cô ta! Em không muốn nhìn thấy cô ta!”

“Cô Đường, thật ngại quá.” La Lâm nói: “Cô xem nên làm thế nào đây?”

“Cháu đi riêng cũng được ạ.” Đường Nam Nam gượng cười: “Dù sao hành lý cũng nhiều, ngồi bốn người có hơi chật.”

“Cô Mập.” Chu Hầu nhỏ giọng gọi cô: “Anh xin lỗi, cứ loạn hết cả lên.” Anh chỉ về phía Annie đang khóc nức nở: “Anh đưa cô ấy đi trước nhé.”

“Ừ, không sao đâu.” Đường Nam Nam nói: “Em nhớ địa chỉ mà, em sẽ tới đó tìm anh.” Cô nhún vai, cười nói: “Nếu kẹt xe thì có khi em còn đến trước anh đấy.”

“Cảm ơn em, Cô Mập.” Chu Hầu tiến lên ôm chặt cô, cọ má mình vào gò má mũm mĩm mịn màng của Đường Nam Nam.

“Dì anh đang nhìn đó!” Đường Nam Nam thẹn thùng đẩy anh ra.

Sau đó cô nhìn thấy An Dĩ Ny vui vẻ nhào vào Chu Hầu, hai tay ghì chặt người anh, còn Chu Hầu thì vừa đẩy cô nàng ra vừa đi về phía chiếc xe của mình. Ở bên cạnh, dì út La Lâm cười dịu dàng nhìn họ. Ba người sánh bước bên nhau, như người một nhà.

Hai người cùng đến mà giờ cô phải một mình bắt xe. Từ lúc chân bị thương, Nhị sư huynh luôn đưa đón cô, chưa bao giờ hai người phải rời nhau, nên lúc này Đường Nam Nam cảm thấy rất mất mát.

Thì ra trong vô thức, cô đã xem việc anh ở bên cô là thói quen. Thì ra trong vô thức, cô đã yêu anh nhiều đến thế.

Cô lắc đầu để rũ bỏ những âu sầu khó hiểu, sải bước đi đón tàu điện. Ở đây cách khách sạn Vương Phủ khá xa, không nên để dì út của Chu Hầu đợi lâu.

Dựa theo kinh nghiệm thì đi taxi chỉ nhanh hơn một chút thôi, vì thế Đường Nam Nam quyết định đi tàu điện,đổi hai chuyến mới tới được khách sạn Vương Phủ. Chu Hầu tới trước cô năm phút.

Đường Nam Nam gõ cửa đi vào, cười nói: “Dì La, cháu đến rồi.”

“Cô Đường, cô cũng ở khách sạn này?” La Lâm thấy cô thì không giấu nổi sự ngạc nhiên.

“Không ạ, cháu có chỗ trọ ở Bắc Kinh, cháu đến để xem tình hình của dì một chút thôi ạ.”

“Ồ, phiền cô quá!”

“Không sao đâu ạ, không sao đâu ạ…” Đường Nam Nam cười, nhìn quanh đánh giá một lượt, thấy trong phòng thiếu một người thì khó hiểu, hỏi nhỏ Chu Hầu: “Annie đâu?”

Nhưng vì khoảng cách quá gần nên La Lâm đã nghe thấy, bà thản nhiên nói: “Annie ở tầng trên, cô Đường, cô hỏi lạ thật đấy, sao hai người có thể ở chung một phòng?”

“À… ra thế…” Đường Nam Nam cười gượng, cô thì không biết vì sao hai người lại không thể ở cùng một phòng, đều là nữ cả mà. Nhưng nghĩ lại thì giường ở phòng đôi là hai giường tiêu chuẩn, có lẽ dì út thích nằm giường to.

“Dì La ơi, dì ăn cơm chưa? Chu Hầu, em xuống dưới gọi đồ ăn trước nhé?”

“Ừ, em đi đi.” Chu Hầu nói. “Annie đang tắm, kêu món xong thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ gọi Annie đi cùng.”

“Không cần đâu, dì không muốn đi.” La Lâm nói: “Dưới đó ồn lắm.”

“Để cháu thuê phòng bao...”

“Để cháu gọi phục vụ phòng…”

Đường Nam Nam và Chu Hầu đồng thời lên tiếng, nghe thấy lời của đối phương thì đồng thời dừng lại, nhường đối phương nói trước.

La Lâm nhìn Đường Nam Nam đang muốn đặt phòng bao ở khách sạn năm sao bằng ánh mắt khinh thường. Đường Nam Nam cảm nhận được ánh mắt của bà thì ấp úng nói: “Vậy thì gọi phục vụ phòng đi, muốn ăn gì cứ bảo họ đem lên.”

Chu Hầu nắm tay cô tỏ vẻ an ủi, Đường Nam Nam cũng nắm lại ý bảo mình không sao. Sau đó Chu Hầu gọi điện cho phục vụ phòng để kêu món ăn.

Tốc độ phục vụ rất nhanh, nhưng không khí khi ăn cơm thì rất tẻ nhạt. Annie nói người bình thường không thể ăn cơm vào buổi tối, nếu không sẽ phát phì, vì thế cô nàng không ăn. Cho nên chỉ có ba người không được bình thường ăn tối ở trong phòng.

“Cô Đường, nghe nói cô không có việc làm?”

“Cháu… cũng coi như có công việc.” Đường Nam Nam bấp búng.

“Cô Đường, lúc còn đang nhai thì đừng nói chuyện.” La Lâm nói.

“Ặc, dạ!” Đường Nam Nam nuốt thức ăn trong miệng xuống, thầm nghĩ nếu dì không hỏi thì cháu nói làm gì?

“Vậy cô làm gì?” La Lâm hỏi tiếp.

“Cháu làm… nghề tự do.” Đường Nam Nam lúng túng trả lời.

“Nghề tự do?” Khóe môi La Lâm khẽ nhếch lên, giọng nói của bà vẫn bình thản, nhưng người ta có thể nhận thấy sự khinh miệt.

“Dạ, cháu là nhà văn.” Đường Nam Nam khó nhọc nói. Đối phương là người lớn, hỏi mấy câu như công việc, gia cảnh là chuyện bình thường, cô không có ý kiến gì, nhưng việc La Lâm lên giọng hỏi “Nghề tự do?” khiến cô khó chịu. Cô yêu nghề nghiệp của mình, hơn nữa cũng không thấy nghề mình làm có gì là đáng xấu hổ.

“Thế à? Vậy cô đã xuất bản được những tác phẩm nào?” La Lâm hỏi.

Đường Nam Nam đã xuất bản được những tác phẩm nào? Mấy quyển “Dị giới Sát thủ lạnh lùng”, “Pháp sư nhỏ ngây thơ” mà lần trước gửi cho Mạc Mặc là do cô viết. Thật ra nội dung chẳng trẻ con chút nào, nhưng vì độc giả ngày nay đa phần là học sinh nên nhà xuất bản yêu cầu phải lấy tên sách thật lôi cuốn. Hơn mười cuốn sách khác đều có tên tương tự như vậy. Đối mặt với dì út của Chu Hầu, Đường Nam Nam không thể nào nói ra được. Cũng may là ngoài thể loại huyền huyễn ra, Đường Nam Nam còn viết các thể loại khác như ngôn tình, lịch sử, khoa học viễn tưởng, tùy bút trên tạp chí, nội dung và tựa đề đều ổn, Đường Nam Nam thấy đưa cho dì út xem mấy quyển này cũng không tệ.

“Để hôm nào cháu đem đến cho dì La xem.” Cô cười.

“Nếu có thời gian thì tôi sẽ xem thế nào.” La Lâm cười nhạt: “Nhưng mà dạo này hơi bận, e rằng sắp tới không rảnh.”

“Dạ, dì cứ làm việc đi ạ, dì cứ làm việc trước đi ạ. Có cần cháu giúp cái gì không?” Đường Nam Nam vội hỏi.

“Đúng đúng, Nam Nam sẽ giúp.” Chu Hầu cũng vội nói: “Bọn cháu sẽ giúp ạ.”

“Ồ, vậy thì cảm ơn cô Đường.” Cuối cùng La Lâm cũng nở nụ cười.

Đường Nam Nam và Chu Hầu thở phào nhẹ nhõm.

“Dì muốn sửa lại hàng mẫu, Tiểu Hầu, mở hộp giúp dì, nhớ cẩn thận một chút, cô Đường, cô tới phân loại giúp tôi.”

“Dạ!” Đường Nam Nam vui vẻ đồng ý, thấy dì út không còn vẻ khó chịu nữa thì mới thoải mái hơn đôi chút, chắc là có việc cần làm. Đừng nói dì út bảo cô xếp đồ vào mấy cái hộp nhỏ này, cho dù bảo cô đi xếp gạch thì cô cũng sẵn lòng. Đăng bởi: admin


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.