Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu

Chương 42




“Ha ha… Vậy thì càng thú vị!” Tiêu Kiến Quân nói: “Nếu là nam thì trước khi cậu bảo cùng nhau bỏ trốn hãy thêm câu này nữa: Cậu yên tâm, tôi sẽ không cưới người phụ nữ kia! Tôi thích cậu, thế nên chúng ta hãy bỏ trốn đi! Nói vậy đấy, cậu nói xong tớ sẽ không giành Đường Nam Nam với cậu nữa.”

“Quân Tử, cậu quá đáng lắm!” Chu Hầu la lên: “Nếu cô ấy quan trọng với cậu thì thôi đi, còn đằng này cô ấy đâu có ý nghĩa đặc biệt gì với cậu đâu, chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy mà chẳng lẽ cậu không thể nhường tớ một lần được ư?”

“Bây giờ mới nhớ tới tình bạn nhiều năm của chúng ta?” Tiêu Kiến Quân nghiêm mặt, quát: “Lúc đùa giỡn với tớ sao cậu không nghĩ đến tình bạn nhiều năm của chúng ta? Lúc hắt ly nước lên quần tớ sao cậu không nghĩ đến tình bạn nhiều năm của chúng ta? Lúc đó tớ đã nghĩ cậu không cố ý, nhưng mẹ nó, ngay cả tớ mà cậu cũng ra tay được thì việc gì tớ phải nương tay với cậu?”

“Quân Tử, tớ sai rồi, tớ nhận lỗi còn không được ư? Tớ xin lỗi mà!”

“Hừ, nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần đến cảnh sát làm gì?”

“Vậy phải thế nào thì cậu mới tha thứ cho tớ?”

“Tha thứ cho cậu là việc của Thượng Đế, nhiệm vụ của tớ là thay Thượng Đế trừng phạt cậu! Chờ khi nào tớ chia tay với cô ấy thì cậu hẵng theo đuổi!”

“Nếu đã muốn chia tay thì việc gì cậu phải theo đuổi cô ấy?!” Chu Hầu cắn môi, mắt đỏ quạch.

“Không chia tay thì phải làm sao? Tớ đã nói với cậu là tớ sẽ không kết hôn trước bốn mươi tuổi rồi mà.” Tiêu Kiến Quân nói: “Nhưng trước giờ tớ chưa từng giành gái với bạn bè, thấy cậu cứ một mình tranh giành như vậy khiến tớ vô cùng hứng thú, lần này nhất định sẽ hẹn hò lâu hơn mấy tháng! Nói không chừng sẽ là mối tình dài nhất trong lịch sử tình trường của tớ.”

“Cậu, cậu…” Chu Hầu nắm tay thành quả đấm, toàn thân run rẩy.

“Tớ làm sao?” Tiêu Kiến Quân nhìn anh: “Cậu không chờ được lâu như vậy? Cũng chẳng biết thế nào, chỉ chờ vào cảm giác của tớ vậy. Hay là cậu đi tìm Nữ thần Băng giá đi, đợi khi nào tớ chơi xong sẽ báo với cậu.”

Chu Hầu sắp tức chết đến nơi rồi nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Tiêu Kiến Quân thì cơn giận của anh liền xẹp xuống, cuối cùng anh chán nản ngồi trên ghế, chôn mặt vào hai tay, cúi đầu.

“Này! Giả làm chó chết đấy à?” Tiêu Kiến Quân đá chân ghế: “Cậu cứ ở đây giả điên đi, tớ đi tìm bé con của tớ đây.”

“Cậu… nhớ mang theo một tấm đệm…” Chu Hầu rầu rĩ chôn mặt vào tay, rầu rĩ mở miệng, giọng nói rất yếu ớt.

“Gì cơ?” Tiêu Kiến Quân hỏi.

“Bụng của Cô Mập không tốt, lúc cảm lạnh sẽ rất dễ bị đau bụng, cậu mang theo một tấm đệm để lót cho cô ấy ngồi.” Chu Hầu đau đớn nói.

“Xì, tớ phải cần cậu dạy cách đối xử với con gái à?”

“Còn nữa, cô ấy không thích ăn rau, không tốt chút nào. Rau phải được thái nhỏ, trang trí đẹp một chút thì cô ấy mới ăn. Cậu nhớ dặn nhà bếp một tiếng.” Giọng của Chu Hầu bắt đầu chậm lại.

“Hừ!” Tiêu Kiến Quân hừ một tiếng, nhưng trong lòng không hề tức giận. Khi nào thì người anh em của mình lại tỉ mỉ như vậy nhỉ?

“Còn nữa… Cô ấy rất ít khi không vui, nhưng khi tâm trạng cô ấy không tốt thì hãy cho cô ấy uống hai lon bia, để cô ấy thoải mái nói chuyện là cô ấy sẽ vui lại nhanh thôi. Cậu không cần nói gì cả, chỉ cần nghe cô ấy nói là được…”

“Còn một chuyện rất quan trọng nữa… Cô ấy vô cùng thích tiền nên rất keo kiệt, không nỡ mua gì cả. Cậu mà đưa tiền cho cô ấy thì cô ấy sẽ không mua gì cho bản thân đâu, thế nên cậu quan sát xem cô ấy thiếu cái gì, cần dùng tới cái gì, sau đó đi mua thứ đó về cho cô ấy, như thế cô ấy sẽ rất vui…” Giọng Chu Hầu càng lúc càng nhỏ, dần dần trở nên nghẹn ngào.

Tiêu Kiến Quân hết hồn, nhất thời trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng khịt mũi bị đè nén của Chu Hầu.

“Không phải chứ?!” Tiêu Kiến Quân đi tới gần Chu Hầu, bất lực nhìn anh: “Đến cả nước mắt mà cũng chảy ra rồi! Lúc trước đã làm gì? Không phải cậu mạnh miệng lắm à?”

“Tớ biết là lỗi của tớ…” Chu Hầu vẫn không ngẩng đầu lên.

“Lúc đùa bỡn tớ, cậu có nghĩ ngày hôm nay không?”

“Tớ xin lỗi, anh Quân!” Chu Hầu nức nở, nói: “Cậu đừng giận nữa nhé. Cậu còn nhớ hồi bé không? Dịp Tết hàng năm, trong mâm cơm sẽ có một chai rượu trắng,vì còn nhỏ nên bọn mình không được phép uống làm bọn mình rất hiếu kỳ. Vào dịp Tết năm nọ, có người tặng cho ông ngoại cậu hai chai rượu Mao Đài(1) năm 62, cậu lén lấy rượu trắng để chúng ta uống thử, kết quả là hơn hai mươi đứa trong viện bị say rượu, cậu còn nhớ không? Sau đó ông ngoại đuổi đánh cậu khắp viện, cậu nắm lấy cổ tớ nói là do tớ lấy trộm, không liên quan đến cậu!”

(1) Rượu Mao Đài: một loại rượu nổi tiếng có xuất sứ từ Trung Quốc

“Khụ…” Mặt Tiêu Kiến Quân hơi đỏ: “Đó là vì ba mẹ cậu sẽ không đánh cậu. Sau đó tớ đã cho cậu mô hình chiến đấu đấy thôi!”

“Anh Quân à, chúng ta luôn là anh em thân thiết của nhau, tớ không muốn lừa cậu đâu! Lúc nói với cậu là tớ không thích Đường Nam Nam thì quả thật khi đó tớ đã cho rằng tớ không thích cô ấy! Tớ… Sau đó tớ lại càng không nên giấu cậu… Tớ sai rồi.” Chu Hầu nức nở, gần như nói không thành tiếng.

“Nhìn xem cậu có tiền đồ chưa kìa!” Tiêu Kiến Quân đạp anh một cái.

“Tớ đúng là không có tiền đồ… Tớ không giành với cậu đâu. Tớ biết mình không giành lại cậu. Cậu đẹp trai hơn tớ, giàu có hơn tớ, cậu có năng lực, có đạo đức, đối xử với ai cũng tốt, tâm địa thiện lương, vừa vui tính vừa lạnh lùng. Tớ không giành với cậu nữa đâu…”

“Được rồi, được rồi! Cậu làm tớ buồn nôn quá đấy!” Tiêu Kiến Quân thô bạo đẩy anh một cái: “Biết sai là được rồi, không cần làm tới mức này đâu.”

“Tớ thật sự rất buồn… Anh Quân à, nếu cậu không thích Cô Mập nữa thì phải nói cho tớ biết đấy…”

“Cậu con mẹ nó làm ra bộ dạng này thì sao tớ còn thích cô ấy được nữa?” Tiêu Kiến Quân bực mình: “Được rồi, coi như lần này tớ thất bại. Nhường cậu đấy, cậu theo đuổi đi!”

“Thật không?” Chu Hầu ngẩng phắt đầu lên, trong mắt không hề có vết tích của nước mắt: “Quân Tử, cậu đúng là anh em tốt!”

“Đệt! Cậu là tên khốn kiếp! Cậu giả vờ khóc đấy hả!” Tiêu Kiến Quân trợn tròn mắt.

“Muốn khóc thì khóc ngay!” Chu Hầu vội nói: “Quân Tử à, vừa nãy tớ vô cùng khó chịu, suýt khóc thật đấy!”

“Không ngờ cậu lại lừa tớ nữa!” Tiêu Kiến Quân giận dữ.

“Không có, không có… Tuyệt đối không lừa cậu đâu! Quân Tử à, anh Quân à, cậu giữ lời nhé, cậu vừa nói đó, đừng đổi ý nhé.”

“Khốn kiếp!” Tiêu Kiến Quân cực kỳ giận dữ: “Hôm nay tớ không khiến cậu phải khóc thật thì tớ sẽ không mang họ Tiêu nữa mà lấy họ Chu của cậu!”

Bên trong khách sạn vang lên tiếng “binh”, “binh”, “bang”, bang”, e rằng khi trả phòng phải bồi thường không ít.

***

“Quân Tử, cậu ra tay mạnh quá đấy!” Chu Hầu nửa nằm nửa ngồi trên sofa, cầm lon coca trong tủ lạnh chườm nửa bên mặt.

“Không đánh cậu một bữa thì ông đây không thể hả giận! Đó là chưa nói cả hai đứa chúng ta đều đánh đối phương, cậu đánh không lại thì trách ai?” Tiêu Kiến Quân nằm trên giường, cảm thấy rất thỏa mãn.

“Cậu đã từng học quyền cước của quân đội, người bình thường có thể đánh thắng cậu đếm trên đầu ngón tay, cậu có dám nói trong lòng cậu không có ý bắt nạt tớ không?”

“Hình như là có, tớ bắt nạt cậu đấy, rồi sao?”

“Đánh cũng đã đánh rồi.” Chu Hầu nhe răng nhe miệng: “Quyết định rồi đó, cấm đổi ý! Cậu không thể tiếp tục gặp Cô Mập!”

“Biết rồi! Cậu nói một trăm tám mươi lần rồi đấy.” Tiêu Kiến Quân nói: “Nói cứ như chắc chắn cô ấy sẽ thuộc về cậu vậy. Cậu tưởng cô ấy là người được ông trời đặc biệt an bài cho bọn mình chắc? Cậu nghĩ ngoài hai chúng ta ra thì cô ấy không còn lựa chọn nào khác, tớ rút lui thì cô ấy chắc chắn là của cậu?”

“Cô ấy còn lựa chọn nào nữa?” Chu Hầu rơi cái bịch từ sofa xuống đất, khẩn trương muốn chết: “Là ai? Cậu nghe ngóng được gì à?”

“Cậu đừng hoảng hốt như vậy có được không?” Tiêu Kiến Quân nói: “Không phải cô ấy đang để mắt tới người khác, ý tớ là nếu cậu muốn theo đuổi người ta, nếu cậu đã thích người ta nhiều đến thế thì sao hôm qua lại chạy đi cãi nhau với người ta?”

“Tớ… Tớ, tớ không biết phải nói sao nữa, chúng tớ cứ gặp nhau là lại gây nhau vậy đó.” Chu Hầu rầu rĩ nói: “Tớ không biết phải theo đuổi con gái như thế nào, trước giờ tớ chỉ theo đuổi mỗi Mạc Mặc thôi, mà có thành công đâu. Tớ không biết Cô Mập sao nữa… Hình như cô ấy không thích tớ.”

“Ừm, có thể.” Tiêu Kiến Quân gật đầu nói: “Điểm xuất phát của hai người không thuận lợi, cậu và cô ấy quá quen thuộc, cậu còn thường xuyên nhấn mạnh là vô cùng thích Mạc Mặc, dưới tình huống như vậy, cho dù cô ấy có rung động thì cũng bị bóp chết từ trong trứng nước. Vì cậu đã yêu người khác rồi, tình cảm của cô ấy dành cho cậu chỉ là tình đơn phương, sẽ không bao giờ có kết quả… Trừ khi cậu đep trai ngời ngời như mấy nam ngôi sao thần tượng thì mới có thể khiến mấy cô gái dù biết không có kết quả nhưng vẫn tình nguyện dâng tim cho cậu. Nhưng cậu thì…” Anh ta nhìn nửa bên mặt bị sưng phù Chu Hầu, rồi lại nhìn bộ quần áo đã theo cậu bạn chạy quanh sân bay hôm qua mà giờ vẫn chưa thay thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

“Tớ phải làm gì bây giờ?” Chu Hầu ngơ ngác.

“Cậu chết vì đần luôn đi! Không phải tớ đã nói rồi sao? Vì cậu luôn nhấn mạnh với cô ấy là cậu thích Mạc Mặc nên cô ấy sẽ không xem xét cậu làm bạn trai. Bây giờ, việc đầu tiên cậu phải làm là nói cho cô ấy biết cậu không thích Mạc Mặc, người cậu muốn theo đuổi là cô ấy. Phải thiết lập lại điểm xuất phát của cậu!”

“Đúng, đúng… Vậy tớ nên nói thế nào?” Chu Hầu vẫn thất hồn lạc phách: “Tớ vừa cãi nhau với cô ấy, chỉ cần nhìn thấy tớ thôi là cô ấy sẽ mắng tớ ngay.”

“Cứ nói thẳng thôi!”

“Nói thẳng… Thôi vậy.” Chu Hầu do dự, lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi: “Tớ mua một món quà nhưng không biết làm sao để tặng cho cô ấy. Quân Tử, hay là, hay là… cậu giúp tớ tặng cho cô ấy nhé, nhân tiện giúp tớ thăm dò ý tứ của cô ấy luôn.”

“Để tớ xem cậu mua gì.” Tiêu Kiến Quân khá có hứng thú, vươn tay lấy cái hộp, mở ra rồi cầm sợi dây chuyền vàng giơ lên.

“Dây chuyền vàng? Quá dung tục đó anh hai à! Cậu đã nghĩ gì thế? Lại còn kiểu dáng lạc hậu thế này nữa chứ! Chu Hầu, thẩm mỹ của cậu thật là…” Tiêu Kiến Quân khoa trương run rẩy cả người.

“Trước đây Cô Mập có nói cô ấy không thích bạch kim, nhìn nó cứ như inox, trông không có giá trị chút nào, cô ấy thích vàng, còn nói màu vàng trông óng ánh rất vui mắt.”

“Nhưng cậu cũng đâu cần mua sợi dây to như này. Mua cái nào tinh tế, trang nhã, thời thượng một tí, chứ loại này thì có cô gái nào dám đeo?”

Chu Hầu không phục: “Sợi này chỉ là loại trung thôi, có sợi còn to hơn nữa kìa, sợi to nhất còn to cỡ chiếc đũa cơ, so với mấy sợi kia thì sợi này thuộc dạng thanh nhã lắm rồi, rất hợp với hình thể của Cô Mập.”

“Rồi, rồi, rồi!” Tiêu Kiến Quân nói: “Cậu cứ làm theo ý mình đi, nhưng tuyệt đối đừng bảo tớ đi tặng thứ đồ xấu xí này, không thể làm bẩn thanh danh cả đời tớ được.” Đăng bởi: admin


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.