“Ngày tuyết rơi, khắp nơi tràn ngập hương thơm, cưỡi ngựa qua cầu, ngựa tiến về phía trước.”(1) Tiêu Kiến Quân soi gương, vừa hát nghêu ngao vừa thắt cà vạt.
(1) Lời bài hát Đạp tuyết tìm mai.
“Hey, Chu Hầu, cái áo sơ mi màu xám này hơi nhạt, cậu nghĩ nếu không thắt cà vạt và cởi một cúc áo thì có đẹp hơn không?”
“Cởi cúc áo đẹp đấy, nhưng nếu chỉ cởi một cúc thì không đủ.” Chu Hầu hờ hững nói.
“Hai cúc?” Tiêu Kiến Quân hoài nghi cởi thêm một cúc nữa, soi gương: “Đẹp hơn không?”
“Không đẹp!” Chu Hầu nói: “Cởi luôn tới rốn là đẹp nhất!”
“Cậu trêu tớ đấy à!” Tiêu Kiến Quân cười, liếc anh một cái rồi cài lại hai cúc áo, nhìn gương sửa sang tóc tai.
Anh ta không giận nhưng Chu Hầu giận: “Cậu là đàn ông đàn ang mà điệu đàng quá chừng! Thấy ghê!”
“Đây là sự tôn trọng tối thiểu dành cho đối phương!” Tiêu Kiến Quân nói: “Nếu con gái ăn mặc xinh đẹp để gặp cậu thì cậu có muốn lôi thôi lếch thếch đi gặp người ta không? Ở giai đoạn đầu tiên, không những phải tạo cảm giác thoải mái khi ở bên nhau mà còn phải thỏa mãn thẫm mỹ của đối phương! Nếu đã đi ra ngoài cùng nhau thì phải giữ mặt mũi cho nhau!”
“Nhưng cậu đâu có đi hẹn hò, cậu chỉ mời cô ấy viết kịch bản quảng cáo thôi! Là công việc đấy!”
“Nhưng đó là công việc mà tớ đặc biệt tìm đến cô ấy.” Tiêu Kiến Quân cười: “Cái này gọi là kỹ thuật tạo cuộc hẹn! Tớ đã tạo ra một buổi hẹn về lĩnh vực mà cô ấy thông thạo nhất để khiến cô ấy cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh tớ, và tớ cũng có thể lấy cớ để khen ngợi cô ấy. Lấy lòng con gái là một nghệ thuật, phải khiến cô ấy cảm nhận được sự chân thành, khi đó cô ấy sẽ dần mềm lòng… Sau đó nữa thì nước chảy thành sông thôi.”
“Không cần lộ da thịt ra một chút à? Cởi một cúc áo? Cậu khỏi mặc luôn đi!” Chu Hầu phiền não nói: “Cậu trực tiếp đến quán vịt(2) đi, bảo đảm được dấu đỏ!”
(2) Quán vịt (Duck shop): Cách gọi lóng của dịch vụ trai bao.
Dấu đỏ: Là dấu chứng tỏ đã qua kiểm duyệt vệ sinh an toàn thực phẩm
Ý của Chu Hầu là nếu Tiếu Kiến Quân xin làm trai bao thì chắc chắn sẽ được chọn.
“Ha ha ha… Thật ra đàn ông và vịt có cùng bản chất, quân tử và lưu manh không khác nhau là mấy, đều là cung cấp dịch vụ bảo đảm chất lượng để hai bên đều vui vẻ, chỉ khác ở chỗ tớ có quyền chọn phụ nữ.”
“Chỉ mình cậu là giống vịt thôi, đừng vơ cả người khác vào!” Chu Hầu hung dữ nói.
“À, còn khác một điểm nữa. Ví dụ như cái áo sơ mi này, nếu là vịt thì anh ta sẽ mặc màu hồng, còn tớ thì mặc màu đứng đắn hơn.” Tiêu Kiến Quân sửa sang xong, tinh thần phấn chấn, trong gương là một anh chàng vô cùng đẹp trai.
Áo sơ mi màu xám đậm, quần màu xám nhạt, thắt lưng màu xám đậm, đôi giày bóng loáng cũng màu xám nốt, đến cả chiếc khăn tay cũng có màu xám. Tóm lại, cả người anh ta đều là màu xám, nhưng vì chất liệu và vì đó là Tiêu Kiến Quân nên trông anh ta không già dặn chút nào mà rất sang chảnh, rất ưu tú.
Trông Tiếu Kiến Quân rất sang trọng, rất giỏi giang, rất đàng hoàng, lại mang theo sự tự tin mà chỉ công tử quẹt thẻ không chớp mắt mới có, hoàn toàn là ví dụ điển hình của cao phú soái(3) trẻ tuổi chứ không phải là vịt như Chu Hầu nói. Anh ta rất hài lòng khi nhìn bộ dáng của mình trong gương.
(3) Cao phú soái: chỉ những người đàn ông cao to, giàu có, đẹp trai.
“Quả nhiên kẻ bỉ ổi mới là vô địch!” Chu Hầu hận đến ngứa răng.
“Cậu tới đây để mắng tớ đấy à? Cậu lạ thật đó.” Tiêu Kiến Quân nói: “Cậu nói xem tớ có nói đúng không? Tớ muốn ở nhà cậu thì cậu không cho, tớ ở khách sạn thì ngày ngày cậu đến thăm tớ! Có lạ không?”
“Tớ rảnh quá nên thấy chán ấy mà.” Chu Hầu nói: “Tìm cậu nói chuyện chơi thôi, không phải vì nhớ cậu đâu.”
“Rảnh quá nên chán… Nếu rảnh quá thì cậu đi Thượng Hải giúp tớ giám sát một chút, nhà máy khí ở đó còn có vài chỗ cần phải nghiệm thu, có cậu giám sát cũng tốt.”
“Tại sao tớ phải đi?” Chu Hầu đảo mắt: “Tớ chỉ có năm phần trăm cổ phần, đâu phải là cổ đông lớn. Tớ không đi!”
“Tớ cũng chỉ có hai mươi phần trăm cổ phần, vì sao xảy ra chuyện gì đều là tớ chạy ngược chạy xuôi?” Tiêu Kiến Quân nói: “Cậu trông mong mấy người già kia chạy việc cho cậu à? Cậu không thể chăm chỉ hơn một chút được à?”
“Không thể!” Chu Hầu kiên quyết: “Cổ đông lớn giữ hai mươi phần trăm cổ phần là cậu ở đây tán gái thì tại sao tớ phải chăm chỉ làm việc? Hưởng bao nhiêu tiền thì bỏ ra bấy nhiêu sức, tớ không đi!”
“OK! OK!” Tiêu Kiến Quân khoát tay: “Không đi thì không đi! Dù sao bên Thượng Hải cũng không có chuyện gì quan trọng. Vậy cậu giúp tớ để ý phòng ốc ở Bắc Kinh nhé. Một năm tớ ở Bắc Kinh ít nhất ba tháng, cứ ở khách sạn thế này bất tiện quá, muốn mua xe mà không có chỗ đỗ, kể ra mua một căn nhà cũng tốt. Nhà nào ở gần khu của cậu ấy, như vậy có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Cậu không biết tất cả khu dân cư gần đó đều có người làm nghề môi giới hả?” Chu Hầu càng thêm xem thường: “Việc gì tớ phải để ý phòng ốc giúp cậu? Cậu cho tớ bao nhiêu tiền để tớ để ý nhà giúp cậu?”
Tiêu Kiến Quân giơ tay đầu hàng: “Cậu có bệnh chắc luôn! Được rồi, tớ không trêu chọc bệnh nhân nữa! Cậu cứ tiếp tục nhàm chán đi, tớ đi làm việc nghiêm túc đây.”
“Cậu đi đâu đó?” Chu Hầu vội hỏi.
“Hẹn hò!”
“Hẹn hò ở đâu?”
“Không nói cho cậu biết!” Tiêu Kiến Quân cười nói: “Cậu là một đối thủ mạnh! Mục tiêu hiện tại của tớ là PHÒNG CHỐNG CHU HẦU, tớ không hào phóng như cậu đâu!”
Anh ta ném thẻ phòng cho Chu Hầu, cầm lấy cặp công văn đi ra ngoài.
Chu Hầu ngồi tức giận một mình ở trong phòng, mấy phút sau, anh bấm số điện thoại của Đường Nam Nam. Anh rất sợ Cô Mập không nhận điện thoại của mình, nhưng rất may là sau khi điện thoại vang lên khoảng năm, sáu tiếng, Cô Mập nghe máy.
“Sao?” Giọng nói rất hung dữ: “Cậu gọi có chuyện gì?”
“Ha ha… Không có việc gì thì không thể gọi cho cô được ư? Tôi chỉ tìm cô tâm sự thôi, Cô Mập này, tuy thời tiết hôm nay có vẻ rất tốt nhưng cũng có thể sẽ mưa đấy, mà nếu không mưa thì cũng không thích hợp ra ngoài, vì Cô Mập rất dễ đổ mồ hôi.”
“Bệnh!” Sau đó, Đường Nam Nam cúp điện thoại. Chu Hầu luống cuống tay chân, vội vàng ấn gọi lại. Cô Mập vẫn nhận điện thoại, nhưng giọng nói còn hung dữ hơn ban nãy: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ha ha… Có phải tăng cân rồi không? Vì thế nên khi nãy cô vừa cười một tiếng thì mặt đụng nhầm phím cúp máy?”
“Không bị đánh nên cậu thấy ngứa ngáy phải không? Rốt cuộc cậu có chuyện gì? Có rắm thì mau đánh đi, lát nữa tôi còn phải đi ra ngoài nữa.”
“Cô muốn đi gặp ai?” Chu Hầu biết rõ còn hỏi.
“Tiêu Kiến Quân.” Đường Nam Nam đáp.
“Cô ra ngoài gặp cậu ấy làm gì? Tôi đang rảnh, hay là đi ăn cùng tôi?”
“Tiêu Kiến Quân mời tôi viết kịch bản quảng cáo cho công ty của cậu ấy, đây là làm việc đứng đắn đấy! Có tiền thì giữ đó, là cậu tự nói đấy nhé, chờ tôi xong việc rồi thì sẽ đi cùng cậu.”
“Làm việc đứng đắn?” Chu Hầu khó chịu nói: “Cô đổi từ khác được không? Nghe khó chịu lắm.”
“Đổi từ gì?”
“Cô đừng nói là “Làm” việc đứng đắn được không? … Làm… SHIT!, từ “làm” rất khó nghe, tốt nhất cô nên nói là… Xử lý việc đứng đắn.”
“Được… Nếu cậu có nhu cầu cấp bách thì tôi có thể ưu tiên “xử lý” cậu trước, nhưng thấy cậu nói nhảm nhiều như thế thì ắt hẳn cậu không có gì cần phải “xử lý” cả. Vì thế, mời cậu cúp điện thoại vì tôi phải “xử lý” việc đứng đắn của tôi.”
“Ấy… Đợi đã…” Chu Hầu vội la lên: “Cô định đi đâu?”
“Tôi không biết. Cậu ấy vẫn chưa nói.” Đường Nam Nam cúp máy.
Thật là, Đường Nam Nam vẫn chưa biết nơi hẹn, cú điện thoại này vô ích rồi! Không những không thu hoạch được gì mà còn rước bực vào thân! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu(4). Ý của những lời này là khi ai đó có chuyện vô cùng gấp gáp thì họ sẽ phát huy tài năng.
(4) Cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu: Sự vật phát triển tới cực điểm thì sẽ biến hóa, khi đã biến hóa thì sẽ thông suốt, khi đã thông suốt thì sẽ lâu bền.
Mười phút sau, Chu Hầu nghĩ ra một cách. Anh tới quầy Lễ tân, đưa thẻ phòng, hỏi: “Vừa nãy anh Tiêu ở phòng này gọi dịch vụ xe đúng không? Anh ấy đi đâu thế?”
“Xin hỏi anh là…”
“Tôi là đồng nghiệp của anh ấy, anh ấy quên đem giấy tờ, tôi phải nhanh chóng đưa cho anh ấy.”
“Vâng, phiền anh chờ tôi kiểm tra một lát…” Cô Lễ tân nhìn hóa đơn dịch vụ xe, nói: “Anh Tiêu đi đến cổng Tuyên Vũ, đường Diên Thọ, hẻm Chúng Ý… cửa Tây…”
“Số 32 cửa Tây?
“Đúng vậy!” Cô Lễ tân cười: “Đúng là chỗ đấy ạ.”
Chu Hầu tái mặt, đó chính là địa chỉ nhà của Đường Nam Nam! Cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy… Cậu ấy đã đến nhà của người ta rồi, không nhanh vậy chứ? Mình đâu nói cho Tiếu Kiến Quân biết nhà của Đường Nam Nam, sao cậu ấy lại biết?
Làm sao Tiêu Kiến Quân biết được? Tất nhiên Đường Nam Nam phải biết địa chỉ nhà mình, dựa theo thủ đoạn của Tiêu Kiến Quân, cô sẽ vô thức nói cho anh ta biết địa chỉ nhà mình.
Chu Hầu ra khỏi khách sạn, vội vã lái xe đến đó, vừa tới đầu ngõ, từ xa đã nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz sang trọng của khách sạn đậu ở ven đường, Tiêu Kiến Quân ân cần mở cửa xe, đợi Đường Nam Nam ngồi vững mới vào theo. Chu Hầu tới gần, chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô. Anh thấy hơi thoải mái một chút, hóa ra không phải vào nhà mà chỉ là đón cô ấy thôi!
Sau đó thì sao?
Sau đó… trên đường phố Bắc Kinh trình chiếu bộ phim Vô gian đạo(5), một chiếc Audi lén lút bám đuôi theo chiếc Mercedes-Benz, đi mãi đi mãi đi đến một nhà hàng Pháp.
(5) Vô gian đạo là một bộ phim hình sự nổi tiếng của Hongkong.
“Muốn ăn gì?” Tiêu Kiến Quân đích thân trải khăn ăn cho Đường Nam Nam, ân cần cười hỏi.
Đường Nam Nam nhìn cách bài trí của nhà hàng, từ chùm đèn đắt tiền đến mái tóc đã ngả màu của người nghệ sĩ ngoại quốc đang đánh đàn piano mà thấy… hơi bất an. Cho xin đi, giấy dán tường ở đây còn khó rách hơn quần áo của cô nữa.
“Tiêu Kiến Quân!” Cô dùng thực đơn che mặt mình, nói: “Ăn ở đây tốn bao nhiêu tiền? Sao thực đơn không ghi giá món ăn? Chúng ta chỉ viết kịch bản quảng cáo thôi, tùy tiện vào Pizza Hut hay một quán cà phê nào đó cũng được mà.”
Thật ra cô muốn nói đến McDonald’s là được, nhưng nhìn quần áo trên người Tiêu Kiến Quân thì cô không nói thế được.
“À, mấy nhà hàng cao cấp thường không ghi giá.”
“Hả? Không ghi giá để tiện cho bọn họ làm thịt à?”
“Ha ha… Không đâu. Ăn nhiều thì tự nhiên biết giá thôi. Tôi là khách quen ở đây, không bị lừa đâu.”
“Tôi thấy hơi khó hiểu, khách quen thì thôi, nếu là khách lạ thì sao?” Đường Nam Nam lầm bầm.
“Cô đừng để ý đến việc này, cứ giao cho tôi là được.” Tiêu Kiến Quân phong độ ngồi đó, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ bất an của Đường Nam Nam. Anh ta không thèm liếc thực đơn, trực tiếp đề cử với Đường Nam Nam: “Nam Nam, gan béo(6) ở đây ngon lắm, không quá chín, nước sốt việt quất không quá lỏng, cô muốn ăn thử không?”
“Hay là thôi đi? Chúng ta cứ nên đến một quán ăn bình thường là được.”
“Gan béo rất bình thường mà.” Tiêu Kiến Quân cười trông rất sang chảnh, sau đó gọi phục vụ: “Cho hai phần gan béo, nhưng trước hết mở một chai Lafite(7) năm 90. Lấy rượu ngâm trong thùng đá nhé.”
“Tiêu Kiến Quân, chẳng phải Lafite năm 82 mới là tốt nhất sao?” Đường Nam Nam dựa vào ghế, dáng vẻ bất an khi nãy biến mất không còn tăm hơi, sắc mặt hiện vẻ không vui, khóe miệng mang nét cười nhạt, giọng nói giễu cợt: “Tôi xem trên ti vi thấy bảo Lafite năm 82 là tốt nhất! Sao cậu lại gọi Lafite năm 90? Hình như không đủ đẳng cấp!”
Tiêu Kiến Quân hơi sững sờ, nhưng anh ta phản ứng cực nhanh, lập tức nở nụ cười, cúi người đến bên cạnh Đường Nam Nam nói nhỏ: “Hiện nay có rất ít Lafite năm 82 là hàng thật, nếu tôi gọi một chai năm 82, có lẽ ngoài bình rượu ra thì cái gì cũng là giả. Chúng ta không nên mất tiền oan uổng, chai năm 90 cũng đã rất có mặt mũi rồi! Chai năm 90 được đánh giá khá cao, hơn nữa gọi chai này còn được tặng kèm súp nấm cục đen(8), rất lời.”
(6) Gan béo (còn được gọi là Gan Ngỗng Vỗ Béo) là món ăn đặc sản của Pháp làm từ gan ngỗng hay vịt.)
(7) Lafite: Một trong những loại rượu vang đắt nhất thế giới.
(8) Nấm cục có hai loại là nấm cục đen và nấm cục trắng, rất bổ dưỡng, quý hiếm và đắt tiền. Dưới đây là hình nấm cục đen:
Với kinh nghiệm được tích lũy lâu năm của mình, Tiêu Kiến Quân nhanh chóng phát hiện Đường Nam Nam không thích dáng vẻ sĩ diện vừa rồi của mình, anh ta đã dùng cách này để chinh phục rất nhiều cô gái nhưng không ngờ lại phản tác dụng với cô, vì thế anh ta lập tức theo đổi sách lược.
Đường Nam Nam bình tĩnh lại, nói: “Cậu là bạn thân của Chu Hầu, tôi giúp cậu viết một kịch bản cũng không tính là gì, không mất bao nhiêu sức, cậu không cần khách sáo như vậy. Có mặt mũi gì chứ?”
Thật ra không phải Đường Nam Nam không muốn hưởng thụ mà là cô không thích không làm gì mà hưởng, hơn nữa người ta lại không thèm quan tâm đến ý kiến của cô mà tự ý quyết định nên cô cảm thấy rất khó chịu! Vì thế, cô sẽ khiến người đó khó chịu như cô.
Nhưng tính cô không giận lâu được, Tiêu Kiến Quân vừa thay đổi thái độ thì cô lập tức không có cảm giác gì nữa, nên mới nói: “Mặt mũi gì chứ? Ăn một bữa thoải mái là được.”
“Không phải là mặt mũi của tôi!” Giọng của Tiêu Kiến Quân rất nhỏ, rất thần bí: “Là mặt mũi của công ty. Công ty có đưa ra mức chi tiêu ăn uống thấp nhất, vả lại công ty có hợp tác với nhà hàng này, chúng tôi thường xuyên mời khách hàng tới đây ăn để tiện gặp gỡ khách hàng tiềm năng. Nếu tiêu ít sẽ làm công ty mất thể diện. Cô đang giúp đỡ công ty chúng tôi đấy, tiền bữa ăn sẽ do thành viên của Hội đồng quản trị chi trả.”
Sự thật là công ty bên Thượng Hải xa xôi không hề có quan hệ hợp tác gì với nhà hàng ở Bắc Kinh xa xôi này, và Tiêu Kiến Quân chính là thành viên quan trọng của Hội đồng quản trị, vì thế bữa cơm này tất nhiên sẽ không để người khác trả.
“Wow! Thế mức chi tiêu cao nhất là bao nhiêu?”
“Ừm… Một ngàn!” Tiêu Kiến Quân nói.
Một ngàn thì đến cả chai Lafite cũng không mua nổi.
“Thế à?” Đường Nam Nam nghe xong thì lập tức vui vẻ, ăn bữa cơm miễn phí một ngàn tệ khiến cô rất vui, nhưng sau đó cô lại tiếc nuối: “Nếu có thể lấy tiền mặc thì tốt rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Tiêu Kiến Quân nói: “Đưa tiền cho tôi để tôi đến chỗ khác ăn có hơn không, đằng này cứ phải là nhà hàng này! Chúng ta phải ăn cho đủ!”
“Này, Tiêu Kiến Quân, hay là đừng gọi rượu vang nữa, một ngàn có thể ăn rất nhiều món.”
“Đúng ha!” Tiêu Kiến Quân nói: “Thật ra tôi cũng không thích rượu vang, chát lắm!” Anh ta nói với phục vụ: “Không gọi rượu vang nữa, cho hai ly nước trái cây, đưa thêm một tờ thực đơn.”
Phục vụ rất chuyên nghiệp, chỉ là bước chân khẽ dừng lại một chút nhưng trên mặt không hề lộ ra nét khinh thường hay là điểm khác thường nào, chỉ mỉm cười lịch sự: “Xin hỏi anh chị uống loại nước trái cây nào?”
“Loại nào mát một chút… Dưa hấu đi.” Đường Nam Nam nói.
“Được, nước dưa hấu, hai ly.” Tiêu Kiến Quân nói: “Tôi uống giống cô.”
“Tôi muốn ăn ốc sên kiểu Pháp.” Đường Nam Nam sáng mắt nhìn hình món ăn: “Từ lâu tôi đã muốn ốc sên kiểu Pháp(9) có mùi vị ra sao.”
(9) Ốc sên kiểu Pháp:
“Cô đáng yêu quá!” Tiêu Kiến Quân mỉm cười, nói rất nhỏ khiến Đường Nam Nam không nghe rõ.
“Hả?” Đường Nam Nam quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh: “Cậu nói gì?”
“Không có gì…” Gương mặt Tiêu Kiến Quân thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng, sau đó chuyển đề tài: “Cô không ăn gan béo hả? Gan béo ở đây rất ngon.”
“Tôi đã từng ăn gan béo rồi, béo quá, khó ăn lắm.” Đường Nam Nam lắc đầu bĩu môi. Cô sợ Tiêu Kiến Quân hiểu lầm cô ăn nó ở một quán Trung Quốc có giá mấy tệ một cân nên nói tiếp: “Tôi ăn ở một nhà hàng buffet Tây, đã giảm giá rồi mà còn lên tới 888 tệ, toàn bộ thức ăn đều được vận chuyển bằng máy bay từ nước ngoài sang.”
Nhưng gan béo được đông lạnh trong tiệc buffet đâu giống gan béo của nhà hàng Pháp, cô sẽ nghiện món gan béo của nhà hàng hàng này đó. Tiêu Kiến Quân nghĩ vậy nhưng không nói mà hứng khởi nghiên cứu thực đơn cùng cô, vô cùng khó khăn giúp cô quyết định có nên chọn bánh tráng miệng đẹp mê li hay không, giống như chính anh mới là người muốn ăn.
Đối phó với những người phụ nữ khác nhau thì phải chọn những cách thức khác nhau, anh ta đã tìm ra lối vào con đường chinh phục Đường Nam Nam, và đang từng bước tiến vào con đường thênh thang. Đăng bởi: admin