“Đưa tiền cho tôi, đưa tiền cho tôi, đưa tiền cho tôi!” Chu Hầu nổi trận lôi đình.
“Cậu cần tiền để làm gì? Cần gì cứ nói với tôi là được.” Đường Nam Nam đưa tay bịt chặt túi, ánh mắt tràn đầy cảnh giác!
“Tôi lớn thế này rồi mà trong túi không có nổi một đồng! Cô phải đưa tôi chút tiền chứ!” Chu Hầu cảm thấy bản thân thật đáng thương: “Ngay cả gói thuốc mà tôi cũng không mua nổi!”
“Cậu hút thuốc hả?” Đường Nam Nam khó hiểu: “Từ lúc gặp cậu tới giờ, tôi chưa từng thấy cậu hút thuốc.”
“Tôi có hút!” Chu Hầu vừa tức giận vừa đau thương nói: “Bình thường không hút nhiều lắm nhưng tôi có hút! Những khi cực kỳ buồn bực thì tôi sẽ hút thuốc. Bây giờ tôi đang cực kỳ buồn bực!”
“Cậu buồn bực chuyện gì? Cả ngày ăn no rồi ngủ, đến cơm cũng không phải do cậu nấu! Cậu cũng chẳng lo lắng về tiền bạc. Cuộc sống của cậu là niềm mơ ước của bao người đó, có được không? Có gì để cậu buồn bực chứ?” Đường Nam Nam xì mũi coi thường.
“Tôi không quan tâm! Trong túi không có một đồng làm tôi không có cảm giác an toàn! Tôi buồn bực! Tôi muốn hút thuốc! Tôi vô cùng buồn bực! Nếu không hút thuốc, tôi sẽ bị trầm cảm!”
“Thế hả?” Đường Nam Nam lấy một tờ tiền, đau lòng đến mức cắn răng: “Vậy cậu đi mua một gói đi! Tiết kiệm một chút!”
“Hai tệ?” Chu Hầu cực kỳ tức giận: “Cô đã từng nghe ai dùng hai tệ mua được một gói thuốc chưa? Một gói ít nhất phải mười mấy tệ! Cho dù có loại hai tệ một gói thì cũng sẽ gây ung thư phổi!”
“Đúng đấy! Hút thuốc lá sẽ bị ung thư phổi, sao cậu không bỏ thuốc chứ? Nào nào, dùng cái này sẽ giúp cậu giải tỏa buồn bực. Đây là phương pháp di dời sự chú ý cực kỳ hữu hiệu đó.”
Chu Hầu nhìn Đường Nam Nam lấy thứ gì đó trong cái bình nằm trong góc ra, xé giấy gói rồi nhét vào miệng anh.
“Phì!” Chu Hầu tức giận, “Tôi không muốn ăn kẹo mút! Tôi muốn tiền tiền tiền tiền tiền!”
“Đấy, thấy chưa! Phương pháp của Đường Nam Nam đã được chứng minh!” Đường Nam Nam cười híp mắt rồi cũng lột một cây kẹo mút bỏ vào trong miệng: “Thái độ của con người với đồng tiền thể hiện thái độ của họ với người khác! Có phải trước đây cậu không cảm thấy ra tiền rất quan trọng, đúng không?”
Chu Hầu vừa cắn kẹo vừa gật đầu, quả thật anh chưa bao giờ có khao khát với tiền chứ đừng nói là khao khát mãnh liệt như bây giờ.
“Có phải từ rất lâu rồi cậu chưa ăn kẹo mút?”
“Nhảm nhí! Chẳng lẽ cô thường bắt gặp đàn ông con trai hơn hai mươi tuổi đầu còn ăn cái thứ này à?”
“Nếu có khát vọng về tiền thì cũng sẽ có khát vọng về cuộc sống! Thật ra kẹo mút rất ngon, tại sao trước đây cậu lại không thích?” Đường Nam Nam mút kẹo: “Nếu cuộc sống quá êm xuôi, cậu sẽ không có hứng thú với nó. Sao không thử cố gắng để nó trở nên thú vị hơn? Trong một tháng này, cậu hãy sống khác đi, rồi cậu sẽ có thái độ lạc quan, muốn tiến về phía trước hơn trước kia đấy.”
“Tôi bây giờ cũng rất tích cực tiến về phía trước!” Chu Hầu cắn kẹo răng rắc: “Không cần một tháng này thì nhân sinh quan của tôi cũng tốt lắm rồi, tháng này cứ để tôi quản lý chi tiêu! Tôi muốn tiền tiền tiền tiền tiền tiền tiền!”
Đường Nam Nam đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ sức ảnh hưởng của cô lớn đến thế? Sao mới sống cùng nhau mấy ngày mà nhân sinh quan của Chu Hầu lại giống cô như vậy chứ?
“Cậu cần gì thì cứ nói với tôi! Con người của tôi rất có lòng tự trọng, tôi đã nói chứa chấp cậu một tháng thì nhất định sẽ quan tâm, chăm sóc cậu trong một tháng này! Cậu muốn uống cà phê, tôi liền cho cậu uống cà phê. Cậu muốn ăn bò bít tết, tôi liền cho cậu ăn bò bít tết, muốn xem phim liền cho cậu xem phim. Cậu nói xem, còn gì mà cậu không hài lòng? Tại sao cứ đòi tiền?” Đường Nam Nam ngồi bên giường, vẫn nắm chặt túi.
“Cô thật không biết xấu hổ! Tôi sống từng này tuổi đầu mà chưa thấy ai keo kiệt như cô!” Chu Hầu giận dữ: “Tôi muốn đến quán uống cà phê! Cô tiết kiệm như vậy nên tôi cứ tưởng cô sẽ cho tôi uống Starbucks. Kết quả thì sao? Cô đưa cho tôi một chén lớn cà phê hòa tan! Nghe không? Là chén lớn đó! Cô còn dùng chén ăn cơm để đựng cà phê nữa chứ!”
Đường Nam Nam nhỏ nhẹ: “Nhà tôi không có ly uống cà phê mà, cậu phải thông cảm chứ. Thật ra chén ăn cơm đâu có ảnh hưởng đến mùi vị của cà phê!”
“Bít tết thì mua ở siêu thị, còn dai hơn giày của tôi nữa! Đừng nói là ăn, tôi còn chưa từng thấy miếng bít tết nào kinh khủng như vậy! Cô cắt cũng không ra đó, nhớ không?” Anh nghiến răng nghiến lợi: “Cuối cùng cô phải dùng kéo để cắt!”
“Cái này… Ha ha, là kéo dùng cho việc bếp núc, không bẩn, không bẩn đâu.”
“Xem phim cũng không đến rạp, ngay cả DVD in lậu cũng không có! Xem trên mạng! Mà xem trên mạng cũng không được luôn, mạng chạy chậm rì rì, cuối cùng thì cô cho tôi xem mấy phim cũ rích đã tải về trong máy tính. Cô có biết mấy bộ phim đó còn lớn tuổi hơn cô không? Cô muốn tôi làm nhà khảo cổ hả?”
“Ha ha… Thật ra đó cũng là cách cảm nhận cuộc sống ngày xưa mà. Cậu không thể phủ nhận mấy bộ phim đó rất hay, đúng không?”
“Rồi còn mấy bộ quần áo cô đưa cho tôi nữa. Cô xác định là mua mới?” Chu Hầu căm giận: “Cô giải thích cho tôi nghe một chút, tại sao trên ngực áo của tôi lại in logo Mengniu Dairy? Tôi chỉ đi vứt rác thôi mà ai nhìn thấy tôi đều cười như được mùa!”
(1) Mengniu Dairy: Một hãng sữa.
“Ha ha, chuyện này hả? Áo thun đúng là quà tặng kèm, nhưng vải rất tốt. Tôi cam đoan với cậu điều đó!”
“Đồng chí Đường Nam Nam!” Chu Hầu hít thở sâu để giữ bình tĩnh, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Tôi biết tiền là cội rễ của cô! Mặc dù tôi không hiểu nhưng vẫn có thể chấp nhận sự thật trên đời này tồn tại loài sinh vật như cô. Nhưng trước mắt, căn phòng này có hai người sinh sống, cô có thể xem xét tới thói quen tiêu xài của tôi không? Tôi đã nói đi nói lại 180 lần rồi! Chi tiêu bao nhiêu cứ tính vào phần tôi, khấu trừ vào khoản nợ là được! Hoặc là coi như cô cho tôi mượn, sau khi liên hệ được với bạn, tôi sẽ trả lại cho cô, tính thêm lãi luôn. Bây giờ là cô đang kiếm tiền đấy, đang được lợi đấy! Thế mà cô vẫn ép tôi chịu khổ với cô! Xin hỏi cái đó ngoài biến thái ra thì phải gọi là gì mới đúng?”
“Không biến thái! Không phải biến thái đâu mà!” Đường Nam Nam cười làm lành: “Chỉ là xài tiền đúng chỗ, không nên lãng phí thôi! Có bít tết để ăn, có cà phê để uống, có phim để xem… Huống chi mấy đồ ăn thức uống ấy cuối cùng vẫn còn thừa, đúng không? Nào, qua đây ăn thêm một cây kẹo nữa. Đây là vị quýt! Hay là cậu muốn ăn vị ô mai?”
“Đồng chí Đường Nam Nam! Tôi và cô đang thảo luận vấn đề nghiêm túc, phiền cô đừng đưa kẹo mút cho tôi nữa! Tôi đã ăn sáu cây rồi! Tôi không muốn bị tiểu đường!”
“Xin hãy đối diện với hiện thực! Cô không thể dùng một cây kẹo giá năm xu để dỗ dành một người đàn ông trưởng thành! Đến bọn biến thái cũng không thèm xài chiêu này đâu!” Chu Hầu thở dài, nói: “Đường Nam Nam, tôi biết không nên lãng phí, cô cũng đang theo đuổi mục tiêu của mình. Tôi thừa nhận cô nói đúng, nhưng không có nghĩa tôi sẽ làm theo cô! Nếu không có điều kiện thì chúng ta có thể thích ứng, nhưng đã có điều kiện thì tại sao không để cuộc sống trôi qua thoải mái một chút? Tôi phát hiện tôi không thể thích ứng với thói quen của cô được. Đường Nam Nam, xin hỏi mục đích cô kiếm tiền để làm gì?”
“Để mỗi ngày sống thật tốt!” Đường Nam Nam buột miệng.
“Đấy, thấy chưa!” Chu Hầu giơ tay ra, khẩn thiết nói: “Đưa tiền cho tôi! Tháng này tôi sẽ chịu trách nhiệm quản lý chi tiêu! Cô yên tâm, tôi sẽ liệu cơm gắp mắm, tiêu hết bao nhiêu, sau này tôi sẽ trả cho cô bấy nhiêu. Một tháng thôi! Chỉ một tháng này thôi! Cô hãy thử xem liệu mình có thể thích ứng cuộc sống khác được không, nhé?”
Đường Nam Nam suy nghĩ hồi lâu, vẫn lắc đầu: “Tôi không thể xài tiền của người khác. Tiền của cậu là của chỉ một mình cậu. Cậu vẫn nên chịu đựng ở với tôi một tháng đi. Thật sự không thể làm theo cậu được. Tôi đưa cậu hai mươi tệ để mua thuốc nhé?”
“Vấn đề không phải là tiền!” Thấy khuyên sao cũng không được, Chu Hầu hết sức phiền não: “Vấn đề là thói quen sinh hoạt kìa! Tôi không thể thích ứng với tính keo kiệt của cô được. Không có tiền thì cô keo kiệt thế nào cũng được, nhưng có tiền thì sao cứ keo kiệt thế chứ? Xài tiền của mình keo kiệt thì thôi, mắc gì xài tiền của người khác cũng phải keo kiệt? Tôi không thể sống như vậy được!” Anh tức giận, nói: “Cô như vậy là không có đẳng cấp, rất xấu hổ đó, có biết không?”
“Cậu đang trong thời kỳ mãn kinh à?” Đường Nam Nam hét: “Việc gì phải giận dữ như vậy! Tiêu chuẩn về đẳng cấp của mỗi người khác nhau, tôi tự thấy mình rất có đẳng cấp đấy! Cậu có quyền gì mà bình phẩm về tôi? Nếu cậu thấy tôi không có đẳng cấp thì chỉ cần nói cậu không quen tôi, như vậy thì cậu đâu phải xấu hổ, thế nhé! Stop!”
Cô cầm lấy túi xách, xoay người bỏ đi.
“Này! Này này… Cô muốn đi đâu?”
“Sao? Cậu muốn dùng vệ tinh định vị tôi rồi dùng tên lửa bắn chết tôi hả?” Đường Nam Nam trừng mắt với anh rồi mở cửa đi ra ngoài.
Chu Hầu ảo não ngồi trên giường, cảm thấy thật khó hiểu. Tại sao lại cãi nhau với cô chứ? Anh không biết!
Đến tối Đường Nam Nam mới về. Cô nhìn Chu Hầu đang chán nản lướt web, trên bàn bày một cái chén, trong chén có thứ chất lỏng sệt sệt màu trắng.
“Ai ói thế?” Đường Nam Nam nghi ngờ.
“Là cháo tôi nấu đó!” Chu Hầu nổi giận.
“Buổi trưa cậu ăn cái này?” Đường Nam Nam tiến lại gần nhìn kỹ: “Nhìn sao tôi cũng thấy giống như thứ người ta nôn ra vậy.”
Chu Hầu hận đến ngứa răng. Vốn định hỏi cô có ăn không, bây giờ thì không cần hỏi nữa.
“Nhị sư huynh, tôi đã suy nghĩ cẩn thận những lời cậu nói, cảm thấy cũng có lý. Cậu đã quen sống trong chuồng heo với cơm no áo ấm, để cậu phải sống cuộc đời bình thường thì quả thật là làm khó cho cậu.”
“Không phải là làm khó…” Con gái mở miệng giảng hòa trước làm Chu Hầu thấy hơi ngại ngùng, giọng nói nhất thời dịu hẳn đi: “Tôi chỉ cảm thấy không cần thiết thôi. Nếu thật sự thiếu tiền thì chắc chắn tôi sẽ không phàn nàn gì, nhưng rõ ràng có tiền mà sống như vậy nên tôi mới…”
“Không cần giải thích đâu, cầm lấy đi!” Đường Nam Nam đưa cho anh một cái thẻ ngân hàng(1).
Chu Hầu nhoẻn miệng cười, quả nhiên mười câu “Tôi sẽ mua cho cậu” không êm tai bằng một câu “Cầm lấy đi”.
“Tôi sẽ cân nhắc kỹ càng. Tôi nghĩ chúng ta có thể tìm được điểm cân bằng, tôi cũng không phải là kẻ cuồng mua sắm.” Anh nói chân thành.
“Ừ.” Đường Nam Nam trang trọng gật đầu: “Tôi đại diện cho tổ chức tín nhiệm cậu!”
“Trong thẻ có bao nhiêu tiền?”
“Không có tiền.”
Phụt! Chu Hầu suýt bị sặc nước: “Không có tiền?”
“Không có tiền á? Cô đưa cho tôi cái thẻ để làm cảnh hả? Cô dụ con nít đấy à?” Anh giận đến mức hét to, mới phút trước giọng nói còn nhỏ nhẹ thì phút sau đã cao lên mấy quãng. Buổi trưa anh ăn cái gì bị hỏng nhỉ? Chỉ có vậy mới khiến anh hiểu lầm Đường Nam Nam thật sự đưa tiền cho anh.
“Không có tiền vì đây là thẻ tín dụng(2)!” Đường Nam Nam liếc anh một cái: “Chu đại thiếu gia, ngay cả thẻ tín dụng mà cậu cũng không nhận ra?”
Chu Hầu lật mặt kia của cái thẻ thì thấy chữ VISA, đúng là thẻ tín dụng thật.
“Tôi đã nghĩ giúp cậu rồi.” Đường Nam Nam trịnh trọng nói: “Cuộc sống của cậu quá khác cuộc sống của tôi, tôi không hạn chế số tiền cậu tiêu xài nhưng vì một vạn kia tôi còn phải dùng đến nên đã làm thẻ tín dụng cho cậu. Muốn mua gì thì cậu chỉ cần quẹt thẻ, hạn trả trong tháng đầu tiên là năm mươi ngày.”
“Như vậy cũng được.” Chu Hầu nghĩ thầm: Cô ấy chu đáo quá.
(1) Thẻ ngân hàng (thẻ ghi nợ): Chức năng chính là thanh toán với số tiền có trong tài khoản của bạn, nghĩa là tài khoản ngân hàng có bao nhiêu thì được thanh toán bấy nhiêu.
(2) Thẻ tín dụng: Chức năng thanh toán nhưng không cần tiền trong tài khoản, nghĩa là “chi trước trả sau” trong hạn mức cho phép. Khi dùng thẻ để mua sắm, ngân hàng sẽ thanh toán giúp bạn, sau đó, trong 45 ngày, bạn phải trả lại số tiền đó cho ngân hàng, nếu vượt quá thời gian quy định sẽ bị tính lãi. Trong truyện, vì là tháng đầu tiên nên ngân hàng cho phép 50 ngày mới tính lãi.
Trong truyện, Đường Nam Nam nợ Chu Hầu một vạn, nhưng vì Đường Nam Nam cần dùng đến số tiền ấy nên chị không đưa tiền mặt cho Chu Hầu mà làm thẻ tín dụng cho anh. Anh muốn mua gì chỉ cần quẹt thẻ, một tháng sau, khi liên lạc được với bạn thì anh có thể tự trả tiền cho ngân hàng.
“Nhưng có một việc cậu phải chú ý.” Đường Nam Nam nói: “Lúc ký tên, cậu phải ký Đường Nam Nam.”
“Hả? Tại sao tôi phải ký tên cô?”
“Vì thẻ tín dụng này do tôi làm! Ngân hàng lưu thông tin của tôi!”
“Tên cô rõ ràng là tên con gái, người ta vừa nhìn đã biết nói dối!”
“Chưa chắc, thời nay có rất nhiều đàn ông đặt tên giống phụ nữ, phụ nữ đặt tên giống đàn ông, mà đâu phải ai cũng nhiều chuyện đi săm soi việc đó.”
“Tôi không ký!” Chu Hầu mất tự nhiên, nói: “Tên cô còn có ý nghĩ gì nữa chứ? Rõ ràng là tên con gái. Người ta sẽ nghĩ tôi ăn cơm mềm(3) mất!”
(3) Ăn cơm mềm: nghĩa là ăn bám vào phụ nữ, hoặc tiêu cực hơn là trai bao.
“Sao cô không ghi tên của tôi chứ?” Chu Hầu nói: “Tôi là người có thân phận mà!”
“Cậu có thân phận.” Đường Nam Nam nhấn mạnh từng chữ: “Nhưng tôi không có gì để chứng minh được thân phận của cậu!” Đăng bởi: admin