“Sau đó thì sao?” Đường Nam Nam ôm gối ngồi trên sofa, hứng thú dạt dào hóng chuyện.
“Sau đó tôi bị cướp! Sau đó nữa thì đến cục công an báo án, vì không có khẩu vị nên đi về nhà…”
“Ngừng! Biết rồi! Chuyện cậu bị cướp đã nói rồi. Ý tôi là sau khi đồng ý mua sách giúp Mạc Mặc, cậu cứ trơ mắt nhìn cô ấy đi?”
“Không, tôi lái xe đưa cô ấy về.” Chu Hầu lắc đầu.
“Haizz, đầu heo! Ý của tôi là cậu không nói sẽ đi cùng cô ấy hả?”
“Đi đâu?” Chu Hầu khó hiểu.
“Nyingchi đấy!”
“Đi Nyingchi với cô ấy?” Chu Hầu sửng sốt.
“Đúng vậy! Cậu không biết nơi ấy thế nào ư? Trời cao đất rộng, phong cảnh hữu tình! Lại vắng người nữa! Cơ hội tốt đấy! Cậu không nghĩ tới việc đi cùng cô ấy à?” Đường Nam Nam nhìn anh với ánh mắt “ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh.”(1)
(1) Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: câu nói của Lỗ Tấn, nghĩa là thương người vì những đau khổ họ phải chịu, giận người vì họ hèn nhát, không dám tranh đấu.
“Hả? À há! Đúng rồi!” Chu Hầu đứng bật dậy: “Đúng ha! Tại sao tôi không nghĩ tới chuyện đó?” Khi nói những lời này, anh rất ảo não, cứ vò đầu bứt tai.
“Quả là cơ hội tốt trời ban! Tốt đến mức không thể tốt hơn, thế mà bị cậu bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhị sư huynh, cậu chắc chắn là đầu cậu chỉ không thể nhớ con số, những cái khác vẫn ổn chứ?”
“Tôi, tôi, tôi…” Chu Hầu hối hận đến mức tự đánh vào đầu mình. Anh chỉ cố gắng thuyết phục Mạc Mặc đừng đi mà không hề nghĩ tới việc mình sẽ đi cùng cô. Quá thất trách! Anh đâu có việc gì ở Bắc Kinh, tại sao lại không đi với cô ấy chứ? Chẳng lẽ não anh có vấn đề thật?
“Đừng đánh nữa! Bây giờ có đánh bao nhiêu cũng vô ích thôi.” Đường Nam Nam nhìn anh: “Tôi hỏi cậu chuyện này, cậu thật sự thích Mạc Mặc hả?”
“Rất thích!”
“Chắc không?”
“Chắc!”
Đường Nam Nam nghe vậy thì nhìn sâu vào mắt anh, cứ như cô là bậc thầy thôi miên: “Chu Hầu! Phiền cậu hãy thật cẩn thận, bình tĩnh tự hỏi lòng mình, có phải cậu không thực sự muốn ở bên cô ấy, không thực sự yêu cô ấy nhưng cậu lại không biết? Hãy suy nghĩ thật kỹ, cậu-có-thấy-vui-khi-ở-cạnh-Mạc-Mặc-không?”
“Cô nhảm cái gì đấy? Nếu không thích cô ấy, tôi đã không nhảy từ lầu bốn xuống rồi. Tôi sợ độ cao đấy!”
“Cậu đeo dây cáp!” Đường Nam Nam khinh thường: “Tôi cũng sợ độ cao nè, nhưng nếu bên dưới rải đầy tiền, và tôi cũng đeo dây cáp, thì cho dù có là lầu mười, tôi cũng sẽ nhảy! Việc đó hoàn toàn không giống với việc cậu thích Mạc Mặc! Cái tôi muốn nói là… yêu kìa! ‘Hỏi thế gian tình là gì mà làm cho người đời mất ngủ!’ Đó chính là tình yêu đấy! Cậu có yêu Mạc Mặc không?” Cô dí mặt mình vào sát mặt Chu Hầu, mở to mắt nhìn thẳng vào mắt anh: “Có yêu không?”
“Nhảm nhí!” Chu Hầu không biết tại sao mà cảm thấy hơi chột dạ. Anh đẩy Đường Nam Nam qua một bên, nói to: “Tất nhiên là tôi yêu Mạc Mặc rồi! Nằm mơ tôi cũng mơ thấy cô ấy!”
“Mộng xuân…” Đường Nam Nam nói nhỏ.
“Gì cơ?”Chu Hầu trừng mắt: “Mà tại sao cô lại hỏi tôi chuyện này?”
“À, đừng nóng, tôi không có ý gì đâu.” Đường Nam Nam cười khì khì: “Chỉ là tôi đang viết tới đoạn nam chính theo đuổi nữ chính từ trên trời xuống dưới đất nhưng nữ chính quá lạnh nhạt. Sau khi đăng lên mạng, biên tập nói truyện không thực tế và nặng nề, yêu cầu tôi chỉnh sửa. Tôi không phục nên đã mở một chuyên mục để thảo luận.”
Cô đứng dậy, cười hì hì, nói: “Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về tình yêu, và cảm thấy đó là sự bất chấp. Trái tim ở đâu thì con người sẽ ở đó! Vững chắc, một lòng một dạ, thiên trường địa cửu! Ví dụ như nếu cậu thích Mạc Mặc, cô ấy đi đâu thì cậu sẽ theo tới đó mà không nghĩ ngợi gì cả. Nhưng nhìn phản ứng của cậu… Xem ra tôi sai rồi. Cũng đúng thôi, nếu mọi việc cứ như trên sách vở thì quá đơn giản, không sống động, không kích thích. Có lẽ tôi phải chỉnh sửa truyện một chút.”
“Tình yêu có hình dạng gì đây?” Cô phiền não ôm đầu: “Chẳng lẽ như lấy dao chặt đứt dây điện sẽ có một tia lửa phóng ra?”
Cô rầu rĩ đi qua đi lại. Làm nghề này dễ dàng lắm sao? Phải có cảm hứng để tưởng tượng ra tình tiết đấy! Cô phải sử dụng tế bào não nhiều gấp mấy lần người bình thường, có khi nào sẽ lẩm cẩm sớm không?
Không rõ vì sao khi Đường Nam Nam không nhìn mình chằm chằm nữa, Chu Hầu vô thức thở phào nhẹ nhõm, trên lưng như có một lớp mồ hôi lạnh.
***
“Nhị sư huynh! Dậy đi!”
Chín giờ sáng hôm sau, cửa phòng ngủ bị đập rầm rầm. Hôm qua ngủ quá muộn, lúc này không gì có thể làm Chu Hầu quyến luyến bằng cái giường, anh hét lên một câu: “Tôi đang ở chế độ off!” rồi tiếp tục ngủ.
“Nhị sư huynh! Mau dậy đi! Một mình tôi không thể làm chuyện ấy được!”
“Vậy kiếm chuyện khác làm đi!” Chu Hầu lật người, tiếp tục ngủ.
“Đầu heo! Tôi đang giúp cậu đấy! Là giúp cậu đấy! Tôi chuẩn bị đem thứ quý giá nhiều năm để dâng tặng cho cậu đấy! Hy sinh cá nhân vì tập thể! Nếu cậu không mau làm cùng tôi, tôi sẽ đổi ý đó!” Mở cửa, Đường Nam Nam mặc áo thun, quần thể thao, đập vào thành giường.
“Cô đem thứ quý giá nhiều năm dâng tặng cho tôi?” Chu Hầu đột ngột ngồi dậy: “Không, không thể nào!” Sắc mặt anh trắng bệch, cơn buồn ngủ bay biến đâu mất.
“Haizzzz, thật ra tôi cũng không nỡ đâu. Hay là khấu trừ nợ nhé?” Đường Nam Nam bĩu môi: “Mà tiền cũng không mua được, quá lời cho cậu!”
“Này, không hay đâu… Không, tôi muốn nói… không cần đâu…” Chu Hầu lùi ra sau: “Tiền là việc của tiền, vẫn chưa đến mức…”
“Vấn đề là hiện tại chúng ta không có tiền, mà cậu thì cần nó! Tôi không thể thấy chết không cứu.”
“Tôi nói tôi cần nó bao giờ! Tôi không cần, ít nhất là bây giờ không cần!” Chu Hầu nóng nảy: “Là cô chủ động có được không? Mà ai chết? Việc cô thấy chết không cứu là sao?”
“Cậu kích động thế làm gì?” Đường Nam Nam khó hiểu nhìn anh: “Rốt cuộc cậu có muốn phát triển mối quan hệ với Mạc Mặc không?”
“Nói nhảm, tất nhiên là muốn rồi!” Chu Hầu kéo chăn, phủ kín người mình.
“Vậy thì trừ thứ quý giá của tôi, cậu lấy tiền đâu mà mua sách?”
“Sách, sách, sách, sách, sách, sách ư?” Chu Hầu bỗng dưng nói lắp.
“Có sách của bạn tôi, và cả sách được nhà xuất bản tặng nữa.” Đường Nam Nam cười: “Sách của tôi cũng khá nhiều, nhưng cậu đừng lo ít thể loại, tôi và các tác giả khác trao đổi sách với nhau rất nhiều. Trừ những quyển ký tặng tôi, còn lại cho cậu hết.”
Đường Nam Nam mở toang cửa phòng ngủ, bên ngoài có bốn cái thùng giấy rất to, còn trên sàn vốn là giá sách đã trở nên sạch sẽ.
“Yên tâm, đều là sách mới cả đấy! Ở đây có nhiều thể loại, có những quyển có tiền cũng chưa chắc mua được.” Đường Nam Nam vỗ tay, nói: “Mặc dù không phải là sách giáo khoa như Mạc Mặc yêu cầu nhưng cũng thể hiện thái độ của cậu, ít nhất cậu cũng để tâm lời nói của cô ấy. Giống như những lúc tới hạn nộp bản thảo, mặc dù tôi không có bản thảo để nộp nhưng vẫn phải nói chuyện với biên tập một lúc. Cái này gọi là bồi dưỡng tình cảm!”
“Ối! Ánh mắt cậu thế là sao? Chuyện này khó chấp nhận đến thế à? Này! Này!!!” Đường Nam Nam vẫy tay trước mắt anh: “Cậu giúp tôi chuyển chúng xuống lầu là được. Nặng quá, một mình tôi bê không nổi. Sau khi xong việc, tôi sẽ thuê một chiếc xe đẩy, chúng ta sẽ đem chúng tới bưu điện.”
“Ồ! Chuyển sách! Đúng rồi, chuyển sách! Được! Được chứ!” Chu Hầu và Đường Nam Nam khiêng mấy thùng sách xuống lầu rồi cả hai cùng đẩy chúng tới bưu điện. Không hiểu vì sao trên suốt đường đi, lúc nói chuyện, Chu Hầu cứ ho khan mãi, cũng không ngẩng đầu nhìn cô.
Vài ngày sau, một trường tiểu học ở Nyingchi nhận được bưu kiện rất nặng từ Bắc Kinh, gồm những quyển sách: Dị giới Sát thủ lạnh lùng, Pháp sư nhỏ ngây thơ, Đội kiếm khách, Hành trình rực rỡ của giáo úy Mạc Kim, Tình ngay lý gian, Bỉ ổi chí tôn, Ma thú, Lịch sử tiến hóa của phần tử cặn bã, Xác chết ngàn năm của hoàng đế, Ly hôn rồi tìm anh nhé.
Không thể không nói những quyển sách được gửi cho thư viện của trường tiểu học đã tạo nên một việc cực kỳ rúng động! Chỉ cần đọc tên sách thôi đã khiến Mạc Mặc trợn mắt há mồm, câm nín hoàn toàn! Đăng bởi: admin