Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Giờ nghỉ trưa rảnh rỗi.
Trong hương thơm ngào ngạt của cà phê, Cố Nam Hề nằm bẹp trên mặt bàn, bộ dáng uể oải không sức sống.
Dư Mạn Mạn chọc chọc vào cánh tay của cô, thận trọng nói: “Thật ra thì cũng có sao đâu. Đây cũng đâu phải lần đầu tiên cậu bị mất mặt trước Phó Dĩ Diệu.”
Cố Nam Hề bỗng dưng ngẩng đầu lên, trợn mắt, cười lạnh nói: “Là ai khiến mình bẽ mặt trước mặt anh ta đây hả?”
Dư Mạn Mạn chỉ chỉ chóp mũi của bản thân, thản nhiên thừa nhận: “Là mình.”
Nhưng cô ấy lập tức bồi thêm một câu: “Mà cũng tại cậu không cẩn thận, chưa kịp xem kỹ đường kết nối bluetooth đã chấp nhận. Nếu không đã không xảy ra chuyện này rồi, đúng chứ?”
Cố Nam Hề tức đến phồng má: “Ai bảo mình không kiểm tra, chỉ là mình không cẩn thận ấm nhầm thôi.”
Dư Mạn Mạn nhỏ giọng thầm thì: “Vâng, chỉ là sai kênh mà thôi.”
“Dư Tiểu Mạn!”
Dư Mạn Mạn vỗ vỗ mu bàn tay của cô trấn an, thoải mái nói: “Phó Dĩ Diệu không phải đã trêu chọc cậu để giúp cậu hóa giải xấu hổ à? Điều đó chứng minh rằng anh ấy cũng không để ý đến chuyện này mà.”
Cố Nam Hề: “Anh ấy không để ý nhưng mình để ý! Rõ ràng mình là một người đàng hoàng, bây giờ lại bị anh ấy hiểu nhầm thành kiểu người bị sắc dục làm cho ngu muội.”
“Cậu cũng không định gả cho anh ấy, bị anh ấy hiểu lầm thì có làm sao.”
Cố Nam Hề: “…”
Dư Mạn Mạn chậm rãi khuấy ly cà phê trên tay, giảo hoạt nói: “Hay là cậu xuân tâm nhộn nhạo rồi?”
Mặt Cố Nam Hề đỏ lên, tức muốn hộc máu, trả lời: “Cậu dám mở miệng nói tiếp xem? Chúng ta tuyệt giao!”
Dư Mạn Mạn chống má thưởng thức kỹ năng diễn xuất của Cố Nam Hề, nhịn không được nổi lên hứng thú muốn đùa giỡn cô một phen: “Nói thật thì trái tim cậu có rung động cũng là chuyện bình thường. Điều kiện như Phó Dĩ Diệu, cả Ôn thành này còn có thể tìm ra người thứ hai ư? Cậu thử nghĩ xem có ai mà không muốn gả cho anh ấy chứ?”
“Cậu đừng có mà nói bậy. Mình sẽ không rung động đâu.” Cố Nam Hề khinh thường nói.
Phó Dĩ Diệu mỗi ngày đều tìm niềm vui trên người cô, coi cô là một vai hề miễn phí, cô lại không có máu M. Rung động với anh ta á? Không thể nào.
Dư Mạn Mạn cười nhạt: “Cậu nói không động tâm thì không động tâm thôi.”
Cố Nam Hề: “…”
Dư Mạn Mạn lại hỏi: “Bây giờ hai người về nhà cũng vào từ một cửa lớn, đi làm cũng đi ra từ một cửa. Cậu không tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình thì làm sao có thể đối mặt với anh ấy đây?”
“Trời cao rủ lòng thương xót đã sắp xếp cho Phó Dĩ Diệu ra nước ngoài công tác rồi. Hình như là cuộc giao lưu gì đó. Sáng nay mới lên máy bay, vậy nên mình có thể trì hoãn thêm một thời gian nữa.”
“Cuộc giao lưu kinh tế tài chính thế giới?”
“Chắc là vậy, cậu cũng biết à?’
“Anh trai mình cũng đi. Chắc là đi cùng chuyến bay với Phó Dĩ Diệu đấy, cũng đi vào buổi sáng luôn.”
“Nghe cậu nói vậy thì mình nhớ ra hình như hai người đó có gọi điện hẹn gì đó.”
Dư Mạn Mạn chậm rãi ngoắc ngoắc ngón tay với Cố Nam Hề, trong mắt toàn là trêu chọc: “Cuộc hội đàm là diễn ra vào hôm kia. Xem ra là Phó Dĩ Diệu cố ý nán lại cùng cậu trải qua thất tịch rồi mới đi đây. Đã thế còn đưa hoa và tặng quà, còn có bữa tối lãng mạn nữa chứ. Đây hình như không giống với việc đột ngột quyết định nha.”. ngôn tình tổng tài
Cố Nam Hề nhấp một ngụm cà phê, cười lạnh nói: “Chắc là nhiệm vụ được giao đấy.”
Chuyện này nhất định có sự can thiệp của Tô Ôn Du đây.
“Tuy là thế nhưng anh ấy cũng đồng ý cùng đi chơi với cậu. Nếu đổi thành đối tượng khác, với tính cách của anh ấy thì cho dù là phụ huynh có dùng roi rượt anh ấy cũng sẽ không làm theo đâu.”
Cố Nam Hề suy nghĩ một lúc, hình như đúng là như vậy.
Từ nhỏ đến lớn cũng chưa thấy anh quá thân cận với người con gái nào.
Khóe miệng Cố Nam hề khẽ nhếch lên: “Nếu như anh ấy không nói chuyện cay độc như thế thì cũng là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí bạn trai.”
Dư Mạn Mạn tặng cho cô một nụ cười đầy ẩn ý.
…
Phó Dĩ Diệu ra nước ngoài, lượng công việc của Cố Nam Hề giảm đi đáng kể. Vì thế cô có rất nhiều thời gian để chăm chút hơn cho bản thiết kế của mình.
Cuộc hội thảo sẽ diễn ra tầm nửa tháng. Thời gian nộp bản thiết kế để chấm điểm cũng tầm nửa tháng nữa là đến.
Cố Nam Hề do dự mấy ngày, cuối cùng gửi tin nhắn cho Tiêu Mặc thăm dò xem đến ngày đó Phó Dĩ Diệu có kịp trở về hay không.
Cô chưa đợi được tin nhắn trả lời của Tiêu Mặc thì đã nhận được cuộc gọi video của Phó Dĩ Diệu.
Là gọi video, hai người từ trước đến nay chưa từng sử dụng đến loại chức năng này.
Từ vụ hôm thất tịch, rồi ngày hôm sau Phó Dĩ Diệu ra nước ngoài. Từ hôm đó trở đi, hai người chưa từng liên hệ qua.
Mà giờ đây thông báo cuộc gọi video của anh khiến cô có chút hoảng hốt.
Múi giờ chênh lệch 13 tiếng, trong nước đang giờ nghỉ trưa thì bên kia hẳn là đêm khuya rồi.
Cố Nam Hề cầm di động đến phòng trà nước, lấy lại bình tĩnh, sau đó mới ấn chấp nhận cuộc gọi.
Khuôn mặt có chút tùy ý của Phó Dĩ Diệu hiện lên trên màn hình. Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu trong đôi mắt thâm trầm của anh có chút không giống lúc bình thường.
“Muốn biết anh có về kịp hay không, sao lại không đi hỏi anh?”
Giọng nói của anh có chút trầm khàn như đang trong trạng thái say rượu.
Cố Nam Hề nhỏ giọng hỏi: “Anh uống rượu đấy à?”
“Ừ.”
Cố Nam Hề bắt đầu nghiêm túc mà giáo huấn anh: “Em cảm thấy anh vẫn nên uống ít rượu thôi. Khéo lại xảy ra chuyện đấy.”
Lần trước anh say rượu mà cứ như hồ ly phiên bản nam đi dụ dỗ, câu hồn người ta ấy.
Phó Dĩ Diệu cười khẽ, nói: “Lo anh ở bên này làm chuyện gì khác người à?”
“Ai lo cho anh chứ?”
Phó Dĩ Diệu cười phá lên, cười đến mức mặt của Cố Nam Hề cũng đỏ ửng lên. Nói như là cô đang lo lắng anh làm ra chuyện gì có lỗi với cô ấy.
Cố Nam Hề tức muốn hộc máu: “Không có việc gì nữa thì em cúp máy đây.”
Phó Dĩ Diệu hạ giọng nói: “Hôm nhận xét tác phẩm anh sẽ về.”
Cố Nam Hề có chút vui mừng mà thả lỏng, trả lời anh: “Biết rồi.”
“Có việc gì thì cứ trực tiếp hỏi anh. Rõ ràng là em biết chuyện gì Tiêu Mặc đều sẽ thông báo lại với anh không sót một chữ mà.”
“Mất công em tin tưởng anh ta. Em cứ tưởng rằng anh ta cũng như em cơ đấy.”
“Anh là người trả lương cho cậu ta.”
Cố Nam Hề lẩm bẩn không vui: “Có tiền thì ghê rồi.”
Phó Dĩ Diệu lại tươi cười nói: “Có tiền đúng là lợi hại. Nếu không sao có thể mời được Cố đại tiểu thư đến làm trợ lý chứ?”
“Anh cẩn thận đấy. Biết đâu đến một ngày em không còn hứng làm việc nữa mà về nhà làm một đại tiểu thư nhàn hạ, ăn cơm có người bưng, uống nước có người rót đấy.”
“Ừ, anh bắt đầu có chút sợ rồi đó.”
Cố Nam Hề nhếch khóe miệng: “Cho nên anh phải chăm nịnh em vào. Nếu không thì anh đi đâu tìm được một trợ lý đời sống tài sắc vẹn toàn như em?”
“Tài sắc vẹn toàn?” Phó Dĩ Diệu cố ý nhắc lại từ này.
“Anh có ý khác?” Cố Nam Hề uy hiếp.
“Nào có. Thật sự là tài sắc vẹn toàn.”
Cố Nam Hề: “….”
Sao lại cảm giác trong lời nói của anh có ý khác nhỉ?
Cố Nam Hề: “Được rồi, anh mau đi ngủ đi.”
Phó Dĩ Diệu lười biếng mở miệng: “Vẫn chưa buồn ngủ.”
Ý gì đây? Là muốn cô tiếp tục nói chuyện với anh à?
“Nhưng em làm gì có nhiều thời gian mà ở đây nói chuyện với anh đâu.”
“Vậy em cứ mặc kệ anh. Để anh ngắm trợ lý tài sắc vẹn toàn của anh một chút, biết đâu lại ngủ quên luôn thì sao.”
Vành tai Cố Nam Hề bắt đầu ửng đỏ, giọng nói cũng cao lên hẳn mấy tông: “Phó Dĩ Diệu! Sau này anh mà uống rượu thì đừng có tìm em nói chuyện nữa!”
Quái gở.
“Tiểu Hề.”
Đôi mắt đen nhánh của Cố Nam Hề có chút tức giận, giọng nói cũng có chút không hảo ý: “Sao?”
“Lần này em muốn quà gì?”
Bỗng nhiên đối xử tốt với cô như thế, so với người vừa nãy hoàn toàn khác nhau khiến cho khí thế của cô bây giờ yếu đi mấy phần.
Gian xảo!
Cố Nam Hề hơi phồng má, nói: “Không cần mua quà cho em đâu.”
“Thật à?”
Tất nhiên là giả rồi.
Cố Nam Hề: “Thật mà. Lần trước anh mua cho em nhiều quà như thế rồi còn gì, với lại bây giờ em cũng chả thiếu cái gì.”
“Hiếm thấy đấy.”
Nói như cô là đồ phá gia chi tử ấy.
Cố Nam Hề hừ lạnh một tiếng: “Có gì mà kỳ lạ. Phó Dĩ Diệu, rốt cuộc anh có ngủ không đây?”
“Ngủ chứ.”
“Vậy thì nhanh đi.”
Cố Nam Hề nhanh chóng cúp điện thoại.
Nhớ lại bộ dáng bình tĩnh ổn trọng của Phó Dĩ Diệu lúc nãy, cảm giác rất mới mẻ.
Cố Nam Hề xoay người, chợt thấy thư ký trưởng đứng đó từ bao giờ, khóe miệng tươi cười của cô chợt cứng lại.
“Chị chưa nghe thấy gì cả, chưa nghe thấy gì cả.”
Rõ ràng là không đánh đã khai rồi.
Cố Nam Hề bày ra vẻ mặt sượng sùng, cũng giả vờ như không có việc gì.
Thư ký trưởng lấy ly rót nước, thấy Cố Nam Hề vẫn đứng đó, hỏi: “Có việc muốn hỏi chị à?”
“Chị Văn. Lần trước em bị sốt, có phải là chị đến nhà thay đồ cho em không?”
Thư ký trưởng liếc cô một cái, cười lãnh đạm: “Đúng thế.”
“Chị giúp em thay quần áo?”
“Ừ.”
Quả nhiên là thế.
Cố Nam Hề lại hỏi: “Vậy chị có thấy hình ảnh kỳ quái gì không?”
Thư ký trưởng nuốt nước miếng hỏi: “Em ôm cứng lấy Tiểu Phó tổng, mặt cọ qua cọ lại trong lồng ngực người ta, còn lẩm bẩm nói thoải mái dễ chịu. Như thế có được xem là cảnh tượng kỳ quái không?”
Cố Nam Hề: “…”
Không chỗ dung thân.
Phó Dĩ Diệu không nói dối. Cô thật sự đã ôm chặt lấy anh không buông, lại còn bị thư ký trưởng thấy. Mất công mấy ngày nay còn giả bộ trước mặt cô ấy.
Đúng là quá mất mặt.
Thư ký trưởng ẩn ý nói: “Chị sẽ không nói với ai khác đâu.” Sau đó nhìn nhìn cô.
Chị đúng thật là người tốt.
**
Rất nhanh đã đến ngày bình phẩm và công bố kết quả cuộc thi.
Cố Nam Hề lo lắng đến mức ngủ không được. Bản thân cô vốn là người lúc nào cũng vô lo vô nghĩ. Từ trước đến nay chưa từng có việc gì khiến cô mất ngủ như thế này. Mà kiểu cuộc thi đấu nhỏ trong nội bộ thế này càng không đáng kể chút nào. Nhưng mà đây là việc mà cô toàn tâm toàn ý làm nhất từ trước đến nay.
Thời gian đã điểm 12 giờ đêm mà cô một chút buồn ngủ cũng không có, nhịn không được mà gửi tin nhắn cho Phó Dĩ Diệu.
[Bổn tiên đã qua đời: Ngày mai mấy giờ anh về?]
Ở nơi Phó Dĩ Diệu hình như có loại ma lực nào đó khiến cô trở nên an tâm.
[Anh trai phó: Lo đến mức không ngủ được à?]
Có cần phải phanh phui cô ra như thế không?
[Bổn tiên đã qua đời: Anh muốn cười thì cứ cười đi *icon nhíu mày*]
[Anh trai Phó: Tiểu Hề rất giỏi]
Nhìn thấy dòng tin nhắn đơn giản này của anh, khóe mắt Cố Nam Hề cong cong, cảm xúc lo lắng được hóa giải.
[Bổn tiên đã qua đời: Ngày mai anh phải đến xem tác phẩm của em đấy. Em sẽ khiến anh phải hối hận vì lúc trước khinh thường em.]
[Anh trai Phó: Mỏi mắt chờ mong.]
[Bổn tiên đã qua đời: Sao đột nhiên anh lại dễ nói chuyện thế?]
[Anh trai Phó: Vậy em muốn anh đổi phương thức nói chuyện?]
[Bổn tiên đã qua đời: Không không. Cứ như thế đi. Em không muốn trái tim yếu ớt này của em lại phải chịu tổn thương thêm một lần nữa.]
[Anh trai Phó: Lát nữa anh sẽ lên máy bay. Chắc tầm 10 giờ sáng mai là về đến Ôn thành rồi.]
[Bổn tiên đã qua đời: Sao anh không về sớm chút đi.]
Cố Nam Hề theo bản năng nói ra những lời trong lòng mình. Lúc nhìn lại dòng tin nhắn trên màn hình, bỗng nhiên có chút ngượng, lập tức thu hồi tin nhắn.
Hy vọng là Phó Dĩ Diệu không có thấy.
Nhưng mà vài giây sau, Phó Dĩ Diệu lại gọi điện thoại đến.
Cố Nam Hề chần chờ mất vài giây, ngón tay vẫn ấn xuống biểu tượng màu xanh nhận điện thoại.
“Tiểu Hề.” Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của Phó Dĩ Diệu giống như anh đang ghé sát vào bên tai của cô nói vậy, khiến cô nhận không được mà hơi con người lại.
“Ừ.” Cố Nam Hề trả lời.
“Lễ khai mạc anh không đến kịp. Cho nên lễ bế mạc phải ở lại.”
Đây là anh đang giải thích lý do vì sao anh không về sớm hơn à?
“Ừ, em biết rồi.”
“Nhưng mà anh sẽ về kịp trước lúc công bố kết quả.”
“Vâng.”
“Đừng lo lắng gì cả, cứ yên tâm ngủ một giấc đi.”
Cố Nam Hề do dự một lát, lại bắt đầu mặc cả: “Anh Phó. Hay là anh kể chuyện cổ tích ru em ngủ đi.”
Đầu bên kia có chút yên lặng. Trong đầu Cố Nam Hề còn hiện ra bộ dáng bất lực của anh, khóe môi nhịn không được mà cong lên.
“Anh Phó.” Cố Nam Hề nũng nịu gọi anh.
Nếu như anh thích nghe cô gọi như thế thì cô sẽ nói cho anh nghe thêm mấy lần nữa vậy.
Phó Dĩ Diệu trầm giọng nói: “Đừng có được voi đòi tiên.”
“Không ngủ được chứ gì.”
“Đợi đó.”
Chuyện xấu đã thực hiện được, Cố Nam Hề nở nụ cười đắc ý.
Chơi đùa à? Cô thắng chắc rồi.
Nhưng mà là cô vui mừng quá sớm rồi. Vài phút sau, bên kia di động truyền đến một đoạn âm thanh đang kể chuyện cổ tích.
Hơn nữa là câu chuyện dỗ mấy đứa trẻ ba tuổi đi ngủ! Là anh cố ý!
Dọa ai đấy?
Cố Nam Hề tức muốn hộc máu: “Dừng! Dừng! Dừng!”
“Không muốn nghe à?” Trong âm thanh đang kể truyện cổ tích có xen lẫn tiếng trêu đùa của Phó Dĩ Diệu.
“Em là muốn chính anh kể cho em nghe cơ.”
“Xin lỗi nhé! Không bao giờ.”
Cố Nam Hề buột miệng nói: “Vậy tương lai anh định dỗ con đi ngủ kiểu gì?”
Cô vừa mới nói cái gì vậy???
Tiếng cười nhẹ nhàng lọt vào tai cô. Sau đó, Phó Dĩ Diệu lại nghiêm túc trả lời: “Con thì mẹ nó sẽ dỗ.”
Cố Nam Hề: “…”
Phó Dĩ Diệu lại hỏi: “Em có biết kể chuyện cổ tích không?”
Câu trước câu sau chả ăn khớp với nhau chút nào nhưng sao cô nghe trong đó có chút kì lạ nhỉ?
Cố Nam Hề: “Không biết.”
Phó Dĩ Diệu: “Vậy tương lai làm sao em kể chuyện trước khi đi ngủ cho con nghe được đây?”
Cố Nam Hề gằn từng chữ: “Cha nó sẽ kể.”
“Được.”
Được cái gì mà được?
Cố Nam Hề đang muốn cúp điện thoại. Bỗng nhiên, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Phó Dĩ Diệu đang kể chuyện xưa.
Giọng nói trầm thấp, dịu dàng.
Cố Nam Hề kinh ngạc đến há hốc miệng, vậy là có ý gì?
Hai người vừa nói xong đề tài kia thì anh lại bắt đầu kể chuyện.
Cố Nam Hề cảm thấy cả người nóng hơn, càng nghe anh kể lại càng thấy tỉnh táo đến lạ.
Cố Nam Hề cười lạnh nói: “Anh kể chuyện chẳng dễ nghe gì cả, cần phải luyện tập nhiều hơn. Vì suy nghĩ đến tương lai của con anh, nên em sẽ lấy thân mình làm vật thí nghiệm giúp anh luyện tập vậy.”
“Vậy thì anh phải thay đứa con trong tương lai cảm ơn em rồi.”
“Không cần khách khí.”
Phó Dĩ Diệu: “Có ngủ được không thế?”
Cứ nói tiếp với anh kiểu này mới không ngủ được ấy.