Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
“Cái gì? Cậu và Phó Dĩ Diệu đăng ký kết hôn rồi á?”
Cố Nam Hề mấy hôm nay vẫn đang suy nghĩ nên nói chuyện này với mọi người như thế nào, ai ngờ hôm nay Dư Mạn Mạn đến đưa cho cô tấm vé mời tham dự show thời trang lại vô tình phát hiện được cuốn sổ kia.
Khi biết được tin này, Dư Mạn Mạn bị kinh ngạc đến choáng váng, cô nàng lầm bẩm: “Tôi là ai? Đây là đâu?”
Cố Nam Hề ngồi trên giường, hai tay ôm gối, rụt rè gật đầu.
Dư Mạn Mạn ngồi sát lại, vẻ mặt không đồng tình nói: “Cậu đi đăng ký với anh ấy như thế nào?”
“Thì đi bình thường thôi.”
“Bình thường cái gì hả? Ở thời cổ đại, hành động này của cậu chính là không mai không mối mà tằng tịu với nhau đấy.”
Cố Nam Hề: “Dư Tiểu Mạn! Xin chú ý cách dùng từ. Mình đâu có tằng tịu gì với anh ấy đâu!”
Dư Mạn Mạn ghét bỏ nói: “Cậu tự hào quá nhỉ?”
“Đâu có!!”
Dư Mạn Mạn chỉ hận rèn sắt không thành thép trách cô: “Xem như là thật sự muốn kết hôn thì cũng phải thực hiện từng bước một chứ! Sao có thể cứ tùy tiện đi đăng ký kết hôn như thế được? Cầu hôn thì sao? Sính lễ đâu? Hôn lễ hoành tráng đâu? Cái gì cũng không có! Như vậy có phải cậu quá thiệt thòi rồi không?”
Cố Nam Hề ngước mắt nhìn cô bạn: “Chứ không phải cậu cảm thấy Phó Dĩ Diệu mới là người thua thiệt à?”
“Anh ta cưới được một tiểu tiên nữ như cậu còn thiệt thòi cái gì? Uổng công mình cảm thấy Phó Dĩ Diệu là đối tượng ngàn năm khó gặp, thì ra cũng thường thôi. Đã thế còn lừa cậu lên thuyền giặc nữa chứ.”
Cố Nam Hề yếu ớt nói: “Anh ấy cũng đâu có lừa mình đâu.”
Dư Mạn Mạn day day huyệt thái dương: “Bảo bối à! Cậu mới đăng ký kết hôn với anh ta xong. Bây giờ bắt đầu nói đỡ cho người ta rồi à?”
Cố Nam Hề: “Làm gì có.”
Cảm giác của Dư Mạn Mạn bây giờ chính là bông cải xanh mình nuôi lớn đột nhiên bị một con heo từ đâu chạy đến luộc mất rồi. Giận không chịu nổi! Đã vậy Cố Nam Hề còn không biết thức thời mà đổ thêm dầu vào lửa.
“Vậy lúc nào thì cậu định công bố tin tức ra?”
“Tạm thời mình chưa muốn để ai biết. Dù sao thân phận đột nhiên thay đổi, mình vẫn chưa thích ứng lắm.”
Dư Mạn Mạn cười lạnh: “Ha ha, cậu còn biết sự thay đổi này là quá đột nhiên à?”
Cố Nam Hề nắm góc áo Dư Mạn Mạn, cẩn thận nói: “Thái độ của cậu chuyển biến cũng rất đột nhiên mà.”
“Nếu như hôm nay Phó Dĩ Diệu dùng một hôn lễ long trọng rước cậu về dinh thì mình sẽ rất vui vẻ. Nhưng bây giờ là cái gì đây? Vụng trộm đăng ký kết hôn ư? Sao anh ta có thể làm được loại chuyện như thế này chứ? Cậu cũng vậy! Người khác yêu đương vào rồi xúc động đi đăng ký kết hôn thì còn có thể hiểu. Cậu đã yêu đương với anh ta ngày nào đâu. Sao mà đần độn đồng ý buộc cùng một chỗ với người ta thế?”
Cố Nam Hề: “Chắc là lúc đó trong đầu mình bị đứt dây thần kinh nào đó chăng?”
“Chuyện từ khi nào?”
“Đã mấy ngày rồi.” Cố Nam Hề thấp giọng nói.
Dư Mạn Mạn cạn lời: “Mấy ngày rồi mà cậu cũng không nói cho mình một tiếng?”
Cố Nam Hề: “Mình có nói với ai đâu, đến cha mẹ mình còn không biết nữa là.”
“Vậy mấy ngày gần đây, cậu và anh ta…” Dư Mạn Mạn muốn nói lại thôi, “Cậu hiếu ý mình chứ?”
Cố Nam Hề đỏ mặt trả lời: “Không có! Chưa có xảy ra chuyện gì cả.”
“Vậy anh ta cưới tiểu tiên nữ cậu về để cúng bái à?”
“Tại mình vẫn chưa thích ứng được. Bọn mình đã nói trước là một tuần sau, mọi chuyện sẽ diễn ra như bình thường rồi.”
“Một tuần sau ấy hả? Một tuần sau là phải ngủ cùng một chỗ với anh ta?”
Cố Nam Hề đen mặt, buồn bực nói: “Mình không biết nữa.”
“Cậu có trốn cũng trốn không thoát đâu. Bảo bối à! Mình nói cho cậu biết, đã là đàn ông thì không ai là không truy cầu nhục dục cả.”
Mặt Cố Nam Hề đỏ đến tận mang tai, lẩm bẩm nói: “Phó Dĩ Diệu sẽ không ép mình đâu.”
Dư Mạn Mạn: “Bây giờ, mình không lo là anh ta ép cậu. Mình chỉ lo là cậu cam tâm tình nguyện thôi.”
Cố Nam Hề ngẩng đầu, lắp bắp nói: “Cậu nói lung tung cái gì đó.”
“Cậu có dám nói cậu có thể cưỡng lại được không?”
Cố Nam Hề: “Tất nhiên.”
Dư Mạn Mạn liếc cô một cái, vẻ mặt không tin đưa tấm vé cho cô: “Cho cậu đấy. Hôm ấy, đại lão Darry mà cậu thích cũng sẽ có mặt.”
Cố Nam Hề mở thư mời ra, lúm đồng tiền xinh đẹp trên mặt thoát ẩn thoát hiện: “Mạn Mạn ~~”
“Dù sao cậu cũng là Phó thiếu phu nhân rồi, có thể tùy ý mua…mua… mua… Đến lúc đó, mình nhìn trúng cái gì cậu phải mua cho mình đó nhé.”
“Ừ ừ!!”
“Còn nữa, thân phận bây giờ là không thể thay đổi được nhưng Phó Dĩ Diệu thì vẫn có thể uốn nắn được. Đừng có cái gì cũng theo ý anh ta, đến lúc đó người khóc chỉ có mình cậu thôi.”
“Nào có nghiêm trọng như thế?”
Dư Mạn Mạn nghiêm nghị nói: “Đúng là nghiêm trọng như vậy đấy! Đàn ông đều là như vậy cả. Những thứ chưa ăn được đến miệng thì mãi mãi là thứ đồ tốt nhất. Đợi đến khi có được rồi thì sẽ cảm thấy tẻ nhạt, vô vị.”
Cố Nam Hề trêu cô bạn: “Mạn Mạn, bộ dáng kinh nghiệm đầy mình này của cậu là sao đây? Ai không biết còn tưởng cậu là chuyên gia đấy?”
“So với trang giấy trắng là cậu, chị đây còn có kinh nghiệm hơn nhiều.”
Tóm lại, vào buổi chiều hôm ấy, Cố Nam Hề bị Dư Mạn Mạn nhồi nhét không biết bao nhiêu tư tưởng đen tối và kỳ quái vào trong đầu.
**
Từ lúc thân phận thay đổi đến nay đã một tuần, cuộc sống bình thường của Cố Nam Hề cũng không có gì thay đổi.
Vụ việc của Y Gia Nguyệt cùng tiểu thịt tươi đại chiến ba ngày trong khách sạn cũng đã được làm rõ, không liên quan gì đến Phó Dĩ Diệu.
Phe đảng phái fan CP Diệu Hề trong tập đoàn Phó thị hôm nay nhìn thấy Phó Dĩ Diệu và Cố Nam Hề cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn cơm lại bắt đầu rục rịch hồi sinh.
Chiều thứ sáu, lúc gần tan tầm, Phó Dĩ Diệu gọi Cố Nam Hề vào văn phòng.
Thời hạn một tuần đã đến. Một tuần này, hai người cứ giả vờ xem như chưa có gì thay đổi, thứ thay đổi chỉ là việc hai người bọn họ đã lĩnh chứng rồi mà thôi.
Cố Nam Hề thu dọn mọi thứ trên bàn xong mới đi vào phòng làm việc của Phó Dĩ Diệu.
Ánh chiều tà lẻn vào phòng từ cửa sổ sát đất, trải dài trên bàn làm việc của người đàn ông tạo nên quầng sáng mông lung như thực, như ảo cực kỳ đẹp.
Nghe thấy động tĩnh từ phía cửa, Phó Dĩ Diệu ngẩng đầu lên: “Em ngồi đợi một lúc đi. Anh sắp xong rồi.”
Cố Nam Hề vừa ngồi xuống đã nhận được tin nhắn của Dư Mạn Mạn gửi tới.
[Dư Tiểu Mạn: Ngày mai có show đừng quên đó!]
[Bổn tiên đã qua đời: Dư Tiểu Mạn! Cậu đúng là ân nhân của mình!]
[Dư Tiểu Mạn:???]
[Bản tiên đã qua đời: Moa~, yêu cậu.]
[Dư Tiểu Mạn: Cậu cứ vui vẻ đi. Chẳng phải lúc trước mình đã nói rồi sao. Cái nồi này mình không cõng đâu, miễn cho ai đó lại đến tìm mình tính sổ.]
Phó Dĩ Diệu kết thúc công việc. Thấy Cố Nam Hề đang cúi thấp đầu, vừa cười vừa gửi tin nhắn, anh khẽ cau mày.
Vì thế nên lúc đứng dậy, động tĩnh cũng lớn hơn lúc bình thường.
Cố Nam Hề nghe thấy vậy liền đứng lên, cười nhẹ nói: “Anh xong rồi à?”
“Ừ.” Phó Dĩ Diệu nhàn nhạt đáp.
Cố Nam Hề rất biết nhìn mặt đoán tâm trạng, lập tức hỏi: “Anh sao thế?”
Phó Dĩ Diệu khẽ nhìn cô một cái, dịu dàng hỏi: “Một tuần nay, em dọn đồ thế nào rồi?”
Cái gì nên đến sẽ đến. Cô bắt đầu lấy cớ.
Cố Nam Hề chớp chớp đôi mắt đen nhánh, ám chỉ nói: “Cũng đã dọn được một nửa rồi. Nhưng mà ngày mai em muốn đi xem một show thời trang đá quý nên ngày mai chắc là không chuyển qua được.”
Phó Dĩ Diệu: “Vậy ngày hôm sau nữa qua cũng được.”
Cố Nam Hề: “Hả? À!”
Được rồi, kéo dài được một ngày thì một ngày vậy.
Phó Dĩ Diệu thấy bộ dạng thất vọng của cô, cười cười.
Hai người ra ngoài ăn cơm, sau đó Phó Dĩ Diệu đưa cô về nhà.
Xe dừng trước cổng Cố gia. Phó Dĩ Diệu tháo dây an toàn của mình ra, sau đó cũng giúp cô tháo.
Cố Nam Hề nhìn thoáng qua anh, bỗng nhiên cảm giác được nguy cơ tứ phía.
Trong xe mờ tối khiến mọi giác quan của cơ thể như được phóng đại gấp mấy lần. Hai tay Cố Nam Hề cũng không biết nên đặt ở đâu, chỉ có thể nắm chặt túi xách, giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy em xuống xe đây.”
Phó Dĩ Diệu nắm lấy cổ tay cô, khàn khàn nói: “Đợi một lát.”
Trái tim Cố Nam Hề đập loạn mất nửa nhịp, lắp bắp nói: “Sao…sao thế?”
Khóe miệng Phó Dĩ Diệu cười như không cười: “Em sợ cái gì chứ? Chẳng nhẽ anh sẽ ăn thịt em à.”
Cố Nam Hề lập tức phủ nhận: “Không có! Em nào có sợ hãi đâu? Là lúc nãy em ăn không ngon lắm thôi, đúng chứ?”
Phi phi phi, cô lắm miệng như thế làm gì chứ? Hơn nữa còn thêm câu “đúng chứ” ở sau nữa là muốn làm gì đây? Là còn muốn hỏi ý kiến anh à?
Quả nhiên nghe thấy Phó Dĩ Diệu cười khẽ, cô cực kì lúng túng.
Sau đó, giọng nói trầm thấp của Phó Dĩ Diệu vang lên: “Anh cũng chưa ăn qua nên tạm thời cũng không biết là có ngon hay không.”
ĐM! Cái ngữ khí sặc mùi 18+ này là thế nào?
Cố Nam Hề đỏ mặt tới tận mang tai: “Không cần thử, không thể ăn.”
Phó Dĩ Diệu: “Anh lại cảm thấy nói không chừng sẽ ăn rất ngon đây.”
A a a a! Không được nói đề tài này nữa!
Cố Nam Hề tức giận nói: “Nếu như anh không còn gì muốn nói nữa thì em xuống xe đây.”
Phó Dĩ Diệu nhét vào tay cô một tấm thẻ đen, nói: “Bây giờ còn từ chối nữa không?”
“Anh biết nguyên nhân lúc trước em từ chối nhận cái này à?” Cố Nam Hề hỏi.
“Em nghĩ sao?”
Cố Nam Hề nhận lấy tấm thẻ, kẹp giữa vào lòng bàn tay, thấp giọng cam đoan: “Em sẽ tiêu tiết kiệm.”
Phó Dĩ Diệu: “Không cần đâu. Nếu khiến em tiêu tiền cũng không thoải mái như thế thì anh có kiếm nhiều tiền cũng vô dụng thôi.”
Trong lòng Cố Nam Hề lập tức nở hoa, người đàn ông này nói chuyện cũng êm tai quá đi.
“Còn nữa…” Phó Dĩ Diệu dừng một lát “Ngày mai, anh phải đi công tác rồi. Phải gần một tuần gì đó.”
Cố Nam Hề rất tự giác nói: “Em biết. Trong một tuần này, em sẽ sẽ đóng gói tất cả đồ đạc đợi anh về, sẽ chuyển đến ở cùng anh.”
Phó Dĩ Diệu nhìn cô, ánh sáng mờ mờ lọt vào trong xe, không khí giữa hai người thêm một phần lưu luyến.
“Tạm thời không cần vội.” Anh đưa tay vuốt ve mặt cô “Đợi em quyết định xem sẽ ở căn nào đã, rồi đến lúc đó sẽ cùng nhau chuyển qua.”
Cố Nam Hề: “Hả?”
Phó Dĩ Diệu thấy vẻ mặt kinh ngạc này của cô thì khẽ xì một tiếng: “Không phải đang tìm mọi cách để không chuyển đến ở cùng anh à?”
“Em không có mà.” Cố Nam Hề hơi ủ dột cúi đầu xuống.
Nói chuyện với người thông minh thật là phiền, có diễn thế nào cũng sẽ bị nhìn ra.
“Cứ quyết định thế đi.”
“Ừm, nghe lời anh.”
Phó Dĩ Diệu dùng ngón tay nâng cằm cô lên, u ám nhìn xuống dưới. Cô có thể nhìn thấy ánh mắt tối tăm của anh hình như có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại bình tĩnh như không có gì.
Bộ dạng này là muốn hôn chào tạm biệt à?
Cố Nam Hề nhịn không được nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nói: “Vậy có muốn em giúp anh sắp xếp hành lý đi công tác không?”
“Em biết à?”
“Sao em lại không biết? Mỗi lần em đi du lịch thì đều là bản thân tự sắp xếp hành lý đấy. Anh cũng xem thường em quá rồi đó.”
“Vậy được.”
Cố Nam Hề: “Thật sự muốn em giúp anh à?’
“Nhanh như vậy đã đổi ý rồi?”
Ai đổi ý chứ?
Cố Nam Hề cứ mơ mơ màng màng đi đến phòng Phó Dĩ Diệu.
Bây giờ đổi ý còn kịp không?
Rõ ràng lúc trước cũng thường xuyên đến mà, sao lần này lại cảm thấy không được tự nhiên thế kia.
Cố Nam Hề đứng trong phòng anh mà chân tay luống cuống. Ánh mắt như bị cố định tại một điểm, không dám nhìn xung quanh.
Phó Dĩ Diệu ném áo khoác lên trên giường, cởi hai nút áo sơ mi trên cùng. Nhìn thấy bộ dạng cứng ngắc của cô, tâm trạng trở nên cực kỳ tốt.
Anh lấy vali ra, rồi nói rõ cho cô biết mục đích chuyến đi này là gì, sau đó đi vào phòng tắm.
Cố Nam Hề:???
Cái gì thế? Cứ như vậy mà đi à?
Cô có chút mất hứng cắn cắn miệng. Bảo đến giúp anh thu dọn hành lý mà anh thật sự xem cô như người giúp việc luôn.
Phòng anh không giống như phòng của cô, không có riêng phòng để quần áo.
Cố Nam Hề mở tủ quần áo của anh ra. Quần áo được phân loại rõ ràng, đặt ngay ngắn. Toàn là âu phục và áo sơ mi.
Nhìn qua một lượt, trong lòng cô đột nhiên có chút không nói nên lời.
Phó Dĩ Diệu dường như làm việc quần quật cả năm không nghỉ. Trang phục mà anh hay mặc nhất cũng là những bộ quần áo trang trọng này, đến đồ cô mua cho cũng là âu phục.
Bây giờ nhìn lại có chút chướng mắt.
Anh mới hai mươi mấy tuổi, anh cũng giống như những người trẻ khác, cũng phải có thời gian nghỉ ngơi, cũng phải có không gian riêng của mình chứ không phải là dùng cả thanh xuân để làm việc.
Lúc cô ngồi xuống thu dọn hành lý cho anh, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.
Mãi đến khi trên đầu truyền đến một giọng nói: “Anh không cần mặc quần à?”
Bởi vì không có phòng bị mà Cố Nam Hề bị giật mình ngã ngồi trên mặt đất, cô chật vật ngẩng đầu nhìn anh: “Sao bỗng nhiên anh lại lên tiếng dọa người ta chết khiếp thế?”
Phó Dĩ Diệu sau khi tắm rửa xong, đuôi tóc còn dính nước, từng giọt từng giọt chảy xuống, cả người giống như được bảo phủ bởi một tầng hơi nước mỏng. Cảm giác rất mát lạnh.
“Em xếp hành lý thôi mà cũng có thể xuất thần đến mức không nghe được động tĩnh xung quanh à? Đang nghĩ gì đấy?”
“Tóm lại, cũng không phải là nghĩ đến anh.”
Giọng điệu này của cô càng che càng lộ, Phó Dĩ Diệu khẽ cười: “Anh cũng đã ở đây rồi, lẽ nào em không muốn anh ư?”
Mặt Cố Nam Hề đỏ bừng, từ dưới đất đứng lên.
Phó Dĩ Diệu: “Em chỉ xếp mỗi áo cho anh. Đến lúc đó anh sợ bị người ta bắt lại, bảo anh là lưu manh.”
Cố Nam Hề nhìn vali hành lý, đúng chỉ có mỗi áo, không có quần.
Sau đó cô lại lấy mấy cái quần ở trong tủ bỏ vào vali, hỏi anh: “Được chưa?”
“Vẫn chưa được.”
“Còn thiếu gì nữa? Áo có quần cũng có rồi.”
Vừa dứt lời, Cố Nam Hề như nhớ ra cái gì đó, lên tai khẽ đỏ lên.
Còn thiếu đồ lót nữa.
Phó Dĩ Diệu: “Ở ngăn kéo phía dưới.”
Cố Nam Hề đỏ mặt: “Anh tự lấy đi.”
Anh chậm rãi nói: “Không phải em chủ động nói muốn xếp đồ cho anh à?”
“Em! Hối! Hận! Rồi!”
“Vậy được, anh tự đi lấy.”
Cố Nam Hề nhìn đi chỗ khác. Đợi Phó Dĩ Diệu đóng vali lại, cô mới lên tiếng: “Giờ đã xong rồi! Em về đây.”
Cô nam quả nữ ở cùng một chỗ rất dễ xảy ra chuyện.
Mà thân phận bây giờ của họ là vợ chồng hợp pháp, làm chuyện gì cũng là lẽ thường.
Như là nhìn được suy nghĩ của cô, Phó Dĩ Diệu vỗ vỗ giường, cợt nhả nói: “Đến đây.”
Cố Nam Hề trợn trừng mắt, theo bản năng hỏi lại anh: “Anh muốn làm gì?”
“Em cảm thấy muốn làm gì?”
“Anh tự biết chứ.”
Phó Dĩ Diệu: “Trong lòng anh nào có toan tính gì đâu.”
Cố Nam Hề bạnh quai hàm, tức giận nói: “Phó Dĩ Diệu!”
Phó Dĩ Diệu cười khẽ: “Ngoan, anh đã nói không làm gì em thì sẽ không làm gì cả.”
“Sao em có cảm giác rằng mấy lời này của anh không thể tin nhỉ?”
Cố Nam Hề rất có ý thức bảo vệ bản thân mà lùi lại mấy bước.
Phó Dĩ Diệu day day lông mày, khàn khàn nói: “Tiểu Hề! Anh sắp phải đi công tác một tuần rồi. Nói cách khác là một tuần tới không thể gặp em.”
Sao nghe ra có chút đáng thương nhỉ?
Cố Nam Hề nhẹ nhàng nói: “Có thể gọi video mà.”
Phó Dĩ Diệu nhướng mày nhìn cô, Cố Nam Hề có mấy phần chột dạ.
Rõ ràng người đề nghị kết hôn là cô. Vậy mà bây giờ lại như muốn ruồng rẫy người ta vậy.
Cô đứng nguyên một chỗ hồi lâu. Sau đó, bắt đầu dịch bước chân đi đến chỗ giường rồi ngồi xuống bên cạnh Phó Dĩ Diệu.
“Anh biết hai chúng ta kết hôn rất đột nhiên, em chắc chắn không thể nào thích nghi được. Anh sẽ không ép em bất cứ chuyện gì. Em cứ như trước đây đi, đừng vì chuyện chúng ta đã lính chứng mà xa cách anh. Anh sẽ cảm thấy mất mát!” Phó Dĩ Diệu nói, giọng nói mang theo mị lực khiến cô không thể cưỡng lại được.
Cố Nam Hề cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói: “Em không có xa cách anh. Em cũng đang rất cố gắng để thích ứng với thân phận mới mà.”
Phó Dĩ Diệu vuốt ve vành tai cô, mấy sợi tóc xõa ra tán loạn: “Ừ, anh sẽ giúp em thích ứng.”
“Cái gì?”
Vừa nói xong, cô bỗng cảm giác hơi thở của anh gần trong gang tấc, khuôn mặt của anh sát lại gần cô.
Mặt Cố Nam Hề bắt đầu nóng lên, hơi thở có chút hỗn loạn: “Không phải anh bảo sẽ không làm gì em sao?”
“Vốn dĩ là nghĩ sẽ không làm gì em. Nhưng đây là nhất thời bị sắc đẹp của em dụ hoặc.”
“Phó Dĩ Diệu! Nếu như anh cứ vừa động một chút lại hôn em thì em sẽ không cho anh tới gần em đâu đó!” Khen cô xinh đẹp cũng vô dụng thôi.
“Một tuần tiếp anh không ở nhà đâu…”
“Anh đừng lấy chuyện này ra mà viện cớ nữa.” Cố Nam Hề tức đến thở hổn hển nói. Vừa rồi là anh giả vờ đánh thương lừa cô mà cô lại trúng chiêu. Đúng là ngu xuẩn.
Sao anh lại là người như thế chứ? Không phải trước đây rất thanh tâm quả dục sao?
Dư Mạn Mạn nói đúng. Không sai, đúng là không có người đàn ông nào không truy cầu nhục dục.
“Tiểu Hề.” Giọng nói Phó Dĩ Diệu có chút khàn khàn.
“Không được.” Không thể để anh cứ tùy tiện như thế hôn cô được.
Phó Dĩ Diệu: “Ha.”
Anh vẫn cứ ung dung như cũ, trên mặt không có chút lúng túng nào, anh kéo dài khoảng cách với cô, nói: “Anh đưa em về nhà?”
Mặc dù nét mặt của anh không biểu lộ chút thất vọng nào nhưng từ trong giọng nói của anh vẫn nghe ra mấy phần mất mát.
Từ Phó gia về đến Cố gia cũng mất bảy tám phút.
Nhưng hôm nay quãng đường đó cực kỳ dài vì trên đường đi hai người không nói với nhau tiếng nào.
Cuối cùng cũng đến cổng nhà Cố gia, Cố Nam Hề mới mở miệng nói: “Đến rồi.”
Phó Dĩ Diêu: “Tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng.”
“Anh về đây.”
“Ừ.”
Phó Dĩ Diệu xoay người, ánh đen kéo dài cái bóng dưới chân anh. Trong bóng đêm tĩnh mịch, bóng lưng cao gầy của anh lại cực kỳ thê lương.
Đáy lòng của cô bống như có con thú ngủ đông rục rịch thức giấc, cô hét lên: “Phó Dĩ Diệu.”
Phó Dĩ Diệu ngừng bước chân, xoay người.
Cố Nam Hề bước xuống bậc thang, bước chân hơi chần chờ. Nhưng sau khi nhìn thấy Phó Dĩ Diệu xoay người thì lại chạy nhanh đến.
Cô chạy đến trước mặt anh, nhón chân lên, sau đó hôn lên môi anh.
“Không cho phép anh giả bộ đáng thương nữa.” Cố Nam Hề lẩm bẩm một câu.
“Anh không có mà.”
Dưới màn đêm, khóe môi anh dần cong lên nét cười nhàn nhạt.