Kiêu Căng À? Anh Đây Thích

Chương 31




Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Cố Nam Hề đột nhiên ngẩng đầu. Cũng may trong xe khá tối, anh chắc là không nhìn thấy gương mặt đang đỏ ứng của cô đâu.

Khóe miệng Phó Dĩ Diệu nâng lên một tia cười khó phát hiện: “Anh nói sai à?”

Cũng không sai.

Nhưng mà anh nói ra như vậy giống như là đang dỗ cô ý.

Cố Nam Hề sợ nếu cô nói ra vế sau thì anh sẽ quăng cho cô một câu rằng hãy gạt bỏ tạp niệm trong đầu em đi quá.

Cô cũng không muốn trái tim yếu ớt này của cô phải nhận thêm sự công kích nào nữa đâu.

Cố Nam Hề sờ sờ chóp mũi của mình, khô khan nói: “Thật ra lúc nãy em nói dối đấy. Hôm nay, đúng là cố ý mua quà cho anh.”

“Mua cái gì?”

Cố Nam Hề lẩm bẩm: “Rất nhiều.”

“Đó chính là tác phong của Cố đại tiểu thư em.”

Cố Nam Hề: “Đừng tưởng em không nghe ra anh đang nói em tán gia bại sản.”

Phó Dĩ Diệu: “Không sao, bại không nổi đâu.”

Cố Nam Hề: “…” Cũng không cảm thấy vui vẻ!

Lúc này, điện thoại Phó Dĩ Diệu đổ chuông, anh nhận điện thoại rồi nói: “Đang trên đường đến, sắp tới rồi.”

Chờ Phó Dĩ Diệu kết thúc cuộc trò chuyện, xe cũng vừa lúc dừng lại.

Ánh đèn xa hoa của khách sạn làm người ta lóa mắt, nền đá cẩm thạch bị ánh đèn phản chiếu cũng phát ra một tầng sáng mờ nhạt.

Giống như để đồng bộ với tiết tấu của Cố Nam Hề, Phó Dĩ Diệu cũng cố ý thả bước chậm hơn.

Một đoàn người dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác đi vào phòng VIP.

Chắc là không đoán được sự xuất hiện của Cố Nam Hề nên trên bàn rượu, bên cạnh mỗi vị trí đều có những cô gái hầu rượu, ai ai cũng vô cùng gợi cảm.

Cố Nam Hề trông thấy tình cảnh như vậy lập tức mất hứng cau mày.

Cái bữa tiệc hỗn loạn gì đây? Là ăn cơm hay là đến sờ nhau vậy hả?

Cố Nam Hề muốn quay đầu bỏ đi. Thế này cô ăn không nổi!

Phó Dĩ Diệu nắm lấy cổ tay cô, nói nhỏ bên tai: “Tiểu Hề, giúp anh đi!”

Vị trí trên bàn rượu đã được bố trí rất rõ ràng, chỉ chừa lại chỗ trống cho đàn ông, hai bên là những cô gái tiếp rượu.

Cố Nam Hề thấy thế càng tức. Cái thế giới nhục dục của người trưởng thành  này thật quá đáng ghét!

Chẳng qua cô vẫn hạ giọng, cười lạnh nói: “Còn cần em cùng anh à?”

“Cần chứ.” Khóe miệng Phó Dĩ Diệu ngậm nụ cười, sau đó nắm chặt tay cô đi đến bên cạnh bàn tiệc.

Có người hiểu ý đứng lên nói: “Còn không mau nhường chỗ cho Cố tiểu thư.”

Người phụ nữ bên cạnh không tình nguyện đứng lên, trước khi đi còn lắc lắc bầu ngực lớn.

A a a a! Muốn chọc tức chết cô à! Cái này chẳng phải là đang bóng gió cô ngực nhỏ đấy ư? Tưởng ai cũng tục tĩu thấp kém như cô ta chắc!

Cố Nam Hề tức giận liếc người ngồi bên cạnh mình, sau đó chọn chỗ lúc đầu để cho Phó Dĩ Diệu mà ngồi xuống. Mọi người ở đây cho dù kinh ngạc nhưng cũng vẫn giữ nguyên nụ cười.

Mặt Phó Dĩ Diệu không chút biến sắc nói: “Đổi cho tôi một cái ghế mới.”

Chuyện này thì đẹp mặt rồi. Còn có người chê người phụ nữ kia trộm gà không được còn mất nắm gạo. Trước lúc mọi người đến bọn họ đã tranh giành nhau xem ai được ngồi cạnh Phó Dĩ Diệu. Bây giờ, đến người còn chưa sờ được đã bị đuổi đi. Sao có thể không giận được?

Cố Nam Hề khẽ nâng cằm, dáng vẻ cao ngạo, cũng không thèm coi Phó Dĩ Diệu ra gì.

Hôm nay nếu như không phải cô đột nhiên xuất hiện ở tập đoàn Phó thị thì Phó Dĩ Diệu cũng sẽ không đem theo cô đến. Như vậy, có phải anh cũng sẽ giống như những người khác ở đây, trái ôm phải ấp không?

Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, cô đã cảm thấy buồn nôn rồi!

Ngồi chưa đến một phút, Cố Nam Hề bỗng nhiên đứng bật dậy khiến động tác của mọi người đều dừng lại, không hẹn mà đều nhìn chằm chằm cô.

Cố Nam Hề thấy không được tự nhiên, lạnh nhạt nói: “Tôi đi trang điểm lại.”

Nhân viên phục vụ định đưa cô đến phòng vệ sinh thì Cố Nam Hề đã giận đùng đùng mà bước ra khỏi phòng.

Phó Dĩ Diệu mặt không đổi sắc nói: “Tính tình trẻ con ấy mà. Tôi đi xem sao, mọi người cứ tự nhiên.”

Cố Nam Hề nghe thấy phía sau có tiếng bước chân thì càng tăng nhanh tốc độ. Thật sự không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.

Chưa được mấy bước, Phó Dĩ Diệu đã đuổi kịp Cố Nam Hề, níu lấy cánh tay cô, không nhẹ không nặng mà nói: “Tiểu Hề.”

Cố Nam Hề ngước mắt, lạnh mặt nhìn anh: “Em mà không về thì đến cơm cũng sẽ ăn không ngon, sợ rằng đến cơm bữa tối cũng sẽ nôn ra hết.”

Phó Dĩ Diệu khẽ cười: “Anh cũng ăn không vô.”

Cố Nam Hề hơi ngạc nhiên: “Cái gì?”

“Nghe không hiểu à?”

Không phải nghe không hiểu mà chỉ là không thể lý giải nổi thôi.

Cố Nam Hề lầm bầm: “Đã ăn không vô vậy còn đến làm gì?”

Phó Dĩ Diệu gõ đầu cô một cái: “Đây chính là xã giao, không thể tránh được.”

Cố Nam Hề không vui, nhíu mày: “Bình thường anh cũng thường xuyên tham gia kiểu xã giao như này à?”

Phó Dĩ Diệu híp mắt nhìn cô: “Như thế này là như thế nào?”

Cố Nam Hề nhìn bộ dáng này của anh thì cành thêm tức giận, cười lạnh nói: “Anh lại còn giả vờ?”

Phó Dĩ Diệu khẽ cười: “Không có mà.”

“Em tin anh mới lạ đó.”

Mới có một lần mà bị cô bắt được á?

Phó Dĩ Diệu: “Thật không có mà! Không tin em hỏi Tiêu Mặc đi.”

“Tiêu Mặc là người của anh, anh ấy cầm tiền của anh mà làm việc. Tất nhiên, sẽ một lòng hướng về anh rồi.”

Phó Dĩ Diệu rầu rầu nói: “Vậy em muốn anh phải làm sao để chứng minh mình trong sạch đây?”

“Em…”

Cô muốn anh chứng minh trong sạch cái gì chứ? Anh thích ôm ai, yêu ai, sờ ai thì liên quan gì đến cô chứ?

Hơn nữa cô tức giận như vậy làm cái gì?

Cố Nam Hề thu lại cảm xúc giả vờ như không hề lo lắng nói: “Em chẳng qua chỉ là cảm thấy anh trai Phó vẫn nên giữ mình trong sạch một chút.”

Phó Dĩ Diệu hơi hạ giọng xuống: “Tiểu nha đầu! Đi thôi, chắc đã đói lắm rồi nhỉ? Muốn ăn gì nào?”

“Chỉ cần không phải là cảnh lúc nãy, ăn gì cũng được.”

Phó Dĩ Diệu nhịn không được cười ra tiếng.

Cố Nam Hề nhăn nhăn mũi: “Cười gì? Chẳng lẽ anh thích kiểu kia?”

Phó Dĩ Diệu: “Không.”

Vì để giải quyết bữa tối cho nhanh, hai người chọn luôn khách sạn này.

Ăn xong về đến nhà, Phó Dĩ Diệu theo Cố Nam Hề xuống xe. Cô còn chưa mở miệng, Phó Dĩ Diệu đã nói rõ nguyên nhân: “Đồ em mua cho anh ở đâu, anh còn chưa lấy mà.”

Cố Nam Hề bỗng nhiên nhớ ra: “Đúng nhỉ, vậy cùng vào đi.”

Hai người vừa vào cửa, trong phòng khách đã truyền ra tiếng cười nói vui vẻ, vợ chồng Phó Bách Nghiệp và vợ chồng Cố Chi Sâm đang ngồi bên trong.

Thẩm Ấu Kỳ cười nói: “Về rồi à?”

Nụ cười này cũng ý tứ quá đi.

Cố Nam Hề: “Sao mọi người lại về rồi?”

Hai đôi vợ chồng này ân ân ái ái đi du lịch khắp thế giới, lúc nào đi lúc nào về cũng không nói, lâu dần Cố Nam Hề cũng đã quen.

“Tại vì thấy chuyện của con ở trên mạng nên chúng ta vội vàng trở về.”

Cố Nam Hề đi đến bên cạnh ghế sa lon, bắt đầu lên án cha mẹ: “Mọi người không cảm thấy nguồn tin của mình quá chậm ư?”

Chuyện giải quyết xong hết rồi mọi người mới về. Cứ trông đợi vào họ, có lẽ cô còn phải chịu chửi thêm mấy ngày nữa ấy chứ.

Thẩm Ấu Kỳ kéo tay Cố Nam Hề, hơi day dứt nói: “Là bọn ta thiếu trách nhiệm Vậy con có chịu tha thứ cho bọn ta không?”

Cố Nam Hề hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống.

Dù sao từ nhỏ đến lớn đều là như thế, cô cũng quen rồi.

Thẩm Ấu Kỳ kêu Phó Dĩ Diệu ngồi xuống, tươi cười hỏi: “Lại nhờ A Diệu giúp rồi.”

Phó Dĩ Diệu không nhanh không chậm trả lời: “Không có gì ạ.”

Tô Ôn Du: “Hai đứa ăn cơm rồi à?”

Phó Dĩ Diệu: “Vâng.”

Tô Ôn Nhu: “Ăn gì thế?”

Cố Nam Hề đột nhiên đứng dậy, mỉm cười nói: “Con đi xem xem trong nhà có hoa quả không, mọi người cứ từ từ nói.”

Cô rất hiểu mấy bà mẹ này, chắc chắn sẽ hỏi lan sang chuyện khác nữa.

Cố Nam Hề vừa vào phòng bếp, trông thấy người giúp việc đang cắt cam, cô cầm lên một miếng, vừa ăn vừa hỏi: “Lái xe đã đem đồ của cháu đến đây chưa ạ? Để ở trong phòng cháu à?”

“Ông chủ và phu nhân vừa về thì tài xế cũng đưa đến. Tiên sinh có hỏi là đồ của ai mua, lái xe trả lời là đồ của cô chủ nên bà chủ bảo cứ để ở phòng khách là được.”

Cố Nam Hề bị sặc, vội vàng vứt vỏ cam, rồi lại quay về phòng khách, nhìn tới nhìn lui cả nửa ngày cũng không thấy mấy túi đồ kia đâu.

Thẩm Ấu Kỳ cười hỏi: “Con tìm gì đấy?”

Cố Nam Hề: “Chiến lợi phẩm hôm nay của con.”

“Mẹ để vào trong phòng để đồ của ba con rồi.”

Giọng nói của Cố Nam Hề cũng nâng lên mấy tone: “Sao mẹ lại tùy tiện đụng vào đồ của con?”

Thẩm Ấu Kỳ hơi ngạc nhiên: “Hả? Không phải con mua cho cha con à? Uổng công lúc cha con nhận được tin nhắn hóa đơn thanh toán còn khen con hiếu thuận. Mặc dù là cà thẻ của ông nhưng vẫn nghĩ đến việc mua đồ cho ông ấy đấy.”

Cố Nam Hề nhất thời nghẹn họng. Nếu giờ nói là không phải mua cho Cố Chi Sâm thì có phải có chút hơi bất hiếu không nhỉ?

Cố Chi Sâm: “Mẹ con đùa con thôi. Chúng ta không đụng đến đồ của con đâu.”

Thẩm Ấu Kỳ cười trộm: “Ai dám động đến đồ của Cố đại tiểu thư con chứ? Để ở phía sau đấy, ta và cha con cũng thừa hiểu con rồi.”

Cố Nam Hề bị trêu đến đỏ bừng mặt. Bị chính mẹ mình trêu ghẹo nhưng có thể làm gì được chứ?

Cố Nam Hề: “Con về phòng tắm rửa đi ngủ đây, cha mẹ và cha mẹ nuôi cứ ngồi chơi.”

Bước chân vội vã chạy trối chết càng khiến mọi người càng nghi ngờ.

Cố Nam Hề đi lên cầu thang, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phó Dĩ Diệu.

[Bổn tiên đã qua đời: Đợi lát nữa rồi anh cầm quà về luôn nha.]

Ngày thứ hai, Cố Nam Hề thấy bộ quần áo trên người Phó Dĩ Diệu không khỏi cảm thán mắt thẩm mỹ của mình tốt.

Quả thực đẹp trai đến mức trời đất khó dung.

Cố Nam Hề: “Người đẹp vì lụa tuyệt không có sai.”

Phó Dĩ Diệu hời hợt hỏi: “Anh mặc những bộ khác không dễ nhìn à?”

“Đẹp thì đẹp nhưng không đẹp bằng đồ em mua.”

“Vậy sau này, chuyện này sẽ giao cho em nhé?”

Cố Nam Hề đỏ mặt, tìm đại một lý do: “Em không có tiền.”

Phó Dĩ Diệu cười hỏi cô: “Xác định là không muốn nghỉ làm mấy ngày à?”

Cố Nam Hề thở dài: “Được rồi, em còn phải kiếm tiền trả nợ nữa đây này.”

“Trả nợ?”

“Đúng thế, là trả nợ, nợ cha em đấy.”

Phó Dĩ Diệu liếc nhìn cô một cái: “Vậy cả đời này em cũng trả không hết đâu.”

Cố Nam Hề: “…”

Chỉ trách trước đây quá là phá của rồi.

**

Hàng mẫu thiết kế của Cố Nam Hề rất nhanh đã ra lò, chỉ là trong đó có một số chỗ cô không quá hài lòng. Lại trải qua mấy lần sửa đổi mới xem như ưng ý.

Cô không mở buổi họp tuyên bố ra mắt sản phẩm. Chẳng qua D&L lấy tác phẩm của cô làm tiêu điểm của quý này để đẩy mạnh quảng bá, còn có Chu Cẩn Niên và một loạt các tiểu thư danh môn đình viện lăng xê giúp nên đơn đặt hàng cũng theo đó mà tăng đến chóng mặt.

Đám danh môn tiểu thư này muốn Cố Nam Hề mở tiệc đãi khách. Cô cũng rất lâu rồi không xuất hiện tại mấy buổi tiệc xã giao như thế này, suy nghĩ một chút cũng muốn nhân cơ hội này vui vẻ một phen.

Địa điểm là Nam Giao sơn trang của Cố gia.

Hôm nay Cố Nam Hề là chủ, cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, trang điểm kiều diễm, tinh xảo. Khóe miệng nở nụ cười vừa phải trông kiêu ngạo đến mê người.

Dư Mạn Mạn cầm hai ly rượu đi đến: “Chúc mừng tiểu công chúa xinh đẹp của chúng ta.”

Cố Nam Hề nhận ly rượu trong tay Dư Mạn Mạn, nói: “Đã rất lâu rồi không có được sống trong không khí xa hoa này.”

“Nếu như cậu muốn, mỗi ngày đều có thể.”

Cố Nam Hề: “Vậy là được rồi. Chìm đắm quá cũng không có lợi.”

“Thế chẳng lẽ cuộc sống bận rộn của Phó Dĩ Diệu lại tốt à?”

“Sao cậu lại nói đến anh ấy rồi?”

“Đúng là không nên động đến anh ấy. Vì cuộc sống xa hoa của tiểu công chúa nhà ta là dựa vào cuộc sống sinh hoạt không mấy khỏe mạnh của Phó Dĩ Diệu mà ra mà.”

Cố Nam Hề: “…”

“Còn nói dối mà không biết ngượng nữa chứ! Trả nợ á? Xin hỏi cậu có năng lực này không?”

Cố Nam Hề: “Mình không có năng lực này.”

“Nhưng mà cũng có một cách có thể trả nợ đấy.” Dư Mạn Mạn chậm rãi uống rượu trong ly, cười xấu xa nói: “Lấy thịt đền.”

Cố Nam Hề giả vờ suy nghĩ sâu xa: “Gần đây đúng là mình có nghĩ đến phương diện này.”

Dư Mạn Mạn kinh ngạc đến nỗi trợn tròn đôi mắt hạnh lên: “Cái gì?? Cậu nói cái gì???”

Cố Nam Hề nhìn bộ dáng giật mình này của bạn thì khó hiểu: “Có cái gì lạ đâu? Phó Dĩ Diệu biết kiếm tiền, lớn lên lại đẹp trai. Hình như mình cũng đâu có thiệt.”

Dư Mạn Mạn buông ly trong tay xuống, nhân tiện lấy luôn cái ly trong tay Cố Nam Hề, nắm lấy cánh tay cô, trịnh trọng nói: “Lần trước là ai nói tuyệt đối sẽ không lấy sắc hầu người?”

“Mình chưa nói mà.” Cố Nam Hề trợn mắt nói láo.

Dư Mạn Mạn cười lạnh: “Còn nói mình sớm nắng chiều mưa nữa chứ, cậu đây còn hơn thế nữa đấy.”

Cố Nam Hề: “Giống như cậu nói đấy. Ở Ôn thành này, người giống như Phó Dĩ Diệu có đốt đèn đi tìm cũng tìm không ra người thứ hai mà. Vì vậy, muốn kết hôn với anh ấy cũng rất bình thường thôi.”

Dư Mạn Mạn: “Cái gì? Kết hôn?”

Cố Nam Hề nhìn cô bạn như nhìn đứa trẻ: “Tất nhiên là kết hôn rồi. Nếu không cậu cho rằng là cái gì?”

“Đại tiểu thư à! Cậu quyết định cũng nhanh quá rồi thì phải? Mình cho rằng hai người bên ngoài lạnh nhạt, hòa hợp trên giường. Sau đó liền hiển nhiên tiêu tiền của anh ấy chứ.”

Cố Nam Hề tỏ ra ghét bỏ: “Dư Mạn Mạn, suy nghĩ của cậu thật đen tối.”

“Tư tưởng của mình đen tối?” Dư Mạn Mạn liền kêu oan: “Còn không phải lúc trước là do cậu sống chết không chịu kết hôn với Phó Dĩ Diệu à?”

Cố Nam Hề tỏ ra vô tội: “Con người sẽ lớn lên và suy nghĩ cũng sẽ thay đổi thôi.”

“Ha ha.”

Cố Nam Hề: “Không được cười.”

“Cậu chắc chắn muốn kết hôn với Phó Dĩ Diệu à?”

“Gần đây luôn có cảm giác kết hôn với anh ấy cũng không có gì không tốt cả.”

“Tiểu Phó tổng thì không có gì phải chê cả, ngược lại là cậu đấy.”

Cố Nam Hề không vui nói: “Dư Tiểu Mạn, chú ý cách dùng từ của cậu. Cưới một tiểu tiên nữ như tớ có gì không tốt chứ?”

“Tiêu tiền như rác này. Hay là vì anh ta biết kiếm tiền mới gả cho anh ấy. Xin hỏi là cậu tốt chỗ nào?”

Cố Nam Hề: “…”

Dư Mạn Mạn: “Bảo bối à! Tớ khuyên cậu nên suy nghĩ cho kỹ vào.”

Cố Nam Hề: “Cậu đừng có dùng giọng điệu dọa dẫm ấy mà nói chuyện với mình. Cậu không sợ làm tổn thương trái tim bé nhỏ này của mình ư?”

“Nếu như tiểu Phó tổng biết suy nghĩ này của cậu, anh ấy mới thật sự thương tâm đấy.”

“Cậu là người bên nào thế?”

“Mình là người bên này, mà đến người bên này còn nói như thế thì hẳn là cậu nên suy nghĩ lại một chút hành động của cậu khiến người ta tức giận đến mức nào.”

Cố Nam Hề cụp mắt xuống, có chút mất mát: “Cái đó, không phải cả hai nhà đều hy vọng hai người bọn mình kết hôn à? Mà mình lại cảm thấy Phó Dĩ Diệu gần đây đối xử với mình rất tốt, có cảm giác mập mờ giữa những đôi tình nhân với nhau. Nếu như hai người bọn mình kết hôn, có thể nói là mọi người đều vui mà.”

“Kết hôn là chuyện đại sự cả đời, cậu không thể vì người khác mà làm bừa được.”

Cố Nam Hề buồn bực suy nghĩ: “Thật ra, mình cũng không phải không thể chấp nhận. Phó Dĩ Diệu không đơn giản là chỉ biết kiếm tiền, anh ấy còn có vẻ bề ngoài đẹp trai. Mà gần đây mình phát hiện ở cùng với anh ấy thật dễ chịu.”

Dư Mạn Mạn kinh ngạc há hốc mồm.

Cố Nam Hề có chút lúng túng, xấu hổ nói: “Cậu đừng có tỏ ra khoa trương như thế được không hả?”

Dư Mạn Mạn chỉ chỉ khuôn mặt mình: “Cái này không phải khoa trương, Thế là cậu thích tiểu Phó tổng rồi à?”

Cố Nam Hề nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời: “Mình không biết! Nhưng mà thực sự muốn tìm một đối tượng thích hợp để kết hôn thì mình sẽ chọn anh ấy.”

Dư Mạn Mạn: “Vậy hai người kết hôn đi.”

Cố Nam Hề:“…”

**

Phó Dĩ Diệu tăng ca đến mười một giờ, Tiêu Mặc hỏi anh có muốn đặt đồ ăn khuya không, Phó Dĩ Diệu mới chợt nhận ra đã muộn như vậy rồi.

Anh xoa xoa bả vai mỏi nhừ, trả lời: “Không cần đâu, tan làm thôi.”

Ban đêm ở Ôn thành đèn hoa lấp lánh, khắp nơi đều lộ ra hơi thở trụy lạc.

Xe chạy khỏi cao ốc Phó thị, Phó Dĩ Diệu mở miệng hỏi: “Tiểu Hề hôm nay tổ chức tiệc ở Nam Giao à?”

Tiêu Mặc: “Đúng vậy.”

“Lão Trần, lát nữa hẵng đưa Tiêu Mặc về nhà. Bây giờ, đến Nam Giao.”

“Ông chủ, tiệc tối sợ là không kết thúc sớm như vậy đâu.”

Phó Dĩ Diệu nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh một cái: “Tôi đến thì sẽ kết thúc.”

Phó Dĩ Diệu đến sơn trang Nam Giao của Cố gia. Gọi điện thoại cho Cố Nam Hề nhưng không ai nhận.

Đợi một lúc rồi lại gọi nhưng vẫn không có ai nhấc máy.

Liên tục năm cuộc điện thoại gọi đi nhưng kết quả vẫn như thế, Phó Dĩ Diệu buông di động xuống.

Rất rõ ràng, điện thoại không có ở trên người cô.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, câu nói “Tôi đến thì sẽ kết thúc.” lúc nãy của anh như chưa từng tồn tại.

Lại đợi mười mấy phút, phía cửa chính truyền tới động tĩnh, mấy người xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra.

Phó Dĩ Diệu cau mày, lại gọi điện cho Cố Nam Hề, cuối cùng tiếng tút tút ở đầu bên kia cũng dừng lại, biểu thị đã có người nhấc máy.

“Anh trai Phó.” Giọng nói ngọt ngào, mềm mại mà nũng nịu truyền đến.

Phó Dĩ Diệu cũng nhẹ giọng: “Xong rồi à? Anh đang ở ngoài cửa.”

“Anh ở ngoài cửa á?”

“Đúng vậy, ở ngoài cửa sơn trang.”

“A a a! Anh đợi em một chút, rất nhanh thôi em sẽ ra liền.”

Phó Dĩ Diệu cụp mắt, nghe giọng điệu này là đã uống rượu.

Cúp điện thoại, anh mở cửa xuống xe.

Chờ một lúc lâu, Cố Nam Hề và Dư Mạn Mạn mới từ từ đi ra, dáng vẻ đi đường so với tốp người đi trước có vẻ vững vàng hơn nhiều.

Phó Dĩ Diệu tiến lên, đỡ lấy Cố Nam Hề từ trong tay Dư Mạn Mạn, thấp giọng hỏi: “Sao lại uống nhiều như thế?”

Cố Nam Hề ngẩng đầu lên, dưới bóng đêm đen kịt, ánh trăng mờ mờ, căn bản không thể nhìn rõ sắc mặt của cô.

Cô nhẹ nhàng nói: “Uống không nhiều, chỉ uống có một ly thôi. Không có say.”

Dư Mạn Mạn thấy Phó Dĩ Diệu đến, tinh thần lập tức phấn chấn, lên tiếng  nói: “Cái đó tiểu Phó tổng, Hề Hề giao cho anh đó.”

“Ừ, lái xe nhà em ở đâu?”

“Ờ.”

“Lát nữa sẽ đến.”

“Ừ.”

Cố Nam Hề được đỡ ngồi lên xe, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhịn không được mở miệng: “Sao lại lái xe nhanh như vậy chứ?”

Phó Dĩ Diệu véo véo mặt cô cười khẽ: “Ai bảo uống nhiều thế làm gì, đáng đời.”

“Ai nha. Anh làm người ta đau đó! Thổi cho em nhanh lên.”

Phó Dĩ Diệu: “…”

“Nhanh lên chứ.” Cố Nam Hề thúc giục.

Lái xe ngồi phía trước nín cười nhưng vẫn rất ổn định lái xe đi.

Phó Dĩ Diệu cũng làm đúng như lời cô nói, sát lại gần mặt rồi rồi thổi hai cái. Yêu tinh nhỏ thấy vậy mới hài lòng.

Một đường yên ổn về đến nhà, Cố Nam Hề cũng đã ngủ say. Một bên cánh tay của Phó Dĩ Diệu bị cô gối đến tê rần, đành phải cẩn thận đổi sang tay khác ôm cô xuống xe.

Lúc đưa cô đặt lên trên giường, nghe thấy cô đang thì thầm cái gì đó.

Phó Dĩ Diệu cúi thấp người xuống, mới nghe rõ cô đang nói hai từ “kết hôn”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.