Quách Đình hơi khó xử, ánh mắt lảng tránh không nói gì.
Chuyện gia đình của sếp thì mình nên nói như thế nào nhỉ?
.
Nhìn thấy Hạ Thiên Tường nửa tháng trước vẫn còn bình thường, bây giờ dường như đã mất hết sức sống, bộ dạng không màng sự đời, không thể nói là không thương xót được, nhưng nói đến đồng cảm thì anh ta thực sự không làm được.
Khóe miệng Hạ Thiên Tường khẽ nhếch lên, tự giễu cợt nói: “Làm sao có thể coi là tốt được? Đã ba năm rồi, tại sao cô ấy không rời bỏ tôi? Tại sao lại ở bên cạnh loại người như tôi chứ?”
Anh nhắm mắt lại, che giấu hơi nóng ẩm ướt trong khoé mắt. Quách Đình thầm thở dài trong lòng, nhưng điều gì nên nói thì vẫn phải nói:“Tổng giám đốc Hạ, những chuyện anh bảo tôi đi điều tra tôi đã tra ra rồi” Nghe Quách Đình báo cáo, trái tim anh như rơi thẳng xuống vực sâu không đáy, rơi vào bóng đêm lạnh lẽo tuyệt vọng. Từ đầu đến cuối Lưu Giai Ninh không hề nói dối một lời nào, cô chưa từng phản bội anh. Còn người đã phản bội từ lâu là bản thân anh lại không tin tưởng cô, khiến cô phải ra đi trong tuyệt vọng và cô đơn.. Nghĩ đến đây, khuôn mặt trắng không một giọt máu của Hạ Thiên Tường từ lúc hôn mê đến giờ lại càng tái nhợt hơn, đau lòng đến không thở nổi. Anh nhanh chóng rút dây truyền từ mu bàn tay ra và dặn dò: “Đi, đến nơi giam giữ Kiều Mạn”
VietWriter
Quách Đình hơi lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng phải chịu đả kích nặng nề của anh, nhưng cũng chẳng biết làm gì khác vì trước giờ Hạ Thiên Tường nói một là một hai là hai, anh ta phải làm theo mệnh lệnh lái xe đến đó.
Đã một ngày trôi qua rồi, Kiều Mạn đang bị giam lỏng trông có hơi hốc hác, rõ ràng là cả đêm ngủ không ngon giấc.
Đám cưới mà cô ngày đêm mong đợi đã bị phá mất, lại thêm lo sợ Hạ Thiên Tường điều tra ra mình đã hãm hại Lưu Giai Ninh, cho nên cô cảm thấy
thấp thỏm không yên.
Nhưng mà ...
Kiều Mạn nghĩ kĩ lại, trong đám cưới Hạng Hạo cầm chiếc bình tro cốt của Lưu Giai Ninh, nếu là thật thì...
Dù sao thì người phụ nữ kia đã gầy ốm đến nhìn không ra hình người rồi, chắc đúng là đã mắc phải trong bệnh gì rồi!
Chết rồi thì tốt, mụ vợ già đó từ lâu đã nên nhường vị trí rồi!
Khi còn sống chẳng thể có được trái tim của Hạ Thiên Tường, không lẽ một nắm tro tàn sau khi chết lại có thể khiến người ta hồi tâm chuyển ý chắc?
Làm sao có thể chứ!
Nghĩ đến đây, Kiều Mạn không khỏi cảm thấy có chút may mắn và đắc ý. Khi Hạ Thiên Tường mở cửa bước vào, vừa đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời ngứa mắt của cô ta...
Thực ra, anh không muốn nhìn thấy Kiều Mạn Mạn chút nào, khi nghĩ đến những chuyện liên quan tới cô ta thì trong lòng anh lại tràn ngập sự hối hận cùng tức giận, khiến đôi mắt trở nên đỏ hoe.
Anh có thể trách ai đây? Tất cả mọi việc đều do chính bản thân gây ra, có tốt hay xấu, có tổn thương người khác đi nữa thì đều là anh tự nguyện làm. Tuy nhiên, anh cũng sẽ không bỏ qua cho người đã làm tổn thương Lưu Giai Ninh như Kiều Mạn.
Vừa vào cửa, lập tức nhìn thấy nụ cười đắc thắng vô liêm sỉ của cô ta, tất cả đều thể hiện rõ con mắt nhìn người kém cỏi của anh và sự tổn thương dành cho Lưu Giai Ninh! Lửa giận trong lòng dâng lên mạnh mẽ, anh đột nhiên vươn tay bóp chặt cổ cô ta, gằn từng chữ: “Cô rất đắc ý sao?”
Kiều Mạn sợ hãi một phen, thấy ánh mắt của anh đáng sợ nên biết chắc chắn đã điều tra được điều gì rồi, trong mắt lập tức ầng ậc nước, nói với giọng tội nghiệp đáng thương: “Thiên Tường, em chỉ nhốt Lưu Giai Ninh lại mấy hôm, không làm gì cô ta cả...”
“Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng đấy” Vẻ mặt của anh lạnh lùng thờ ơ, dần dần siết chặt tay.
Nhìn thấy Hạ Thiên Tường như vậy, cuối cùng thì Kiều Mạn không nhịn nổi nữa đỏ bừng cả khuôn mặt, gần như rống lên chất vấn: “Đúng vậy, em đã tìm người ghép ảnh giường chiếu! Em chỉ đang giúp anh tìm cớ để bỏ cô ta mà thôi! Từ lâu anh đã chán ghét cô ta rồi, không phải sao? Dựa vào đầu mà cô ta vẫn còn ngồi ở vị trí đó? Thiên Tường, anh có bao giờ nghĩ đến em không? Những năm qua em ở bên cạnh anh, đứa con đã mất của em, anh đã từng nghĩ đến chưa?”
Anh chán ghét đẩy cô ta ra, lạnh lùng nói: “Cô là gì mà xứng để so sánh với cô ấy? Còn về đứa nhỏ đó, cho dù không có vụ tai nạn kia, tôi cũng sẽ không để nó đến với thế giới này.”
Kiều Mạn ôm chặt cổ không ngừng ho khan, ho đến chảy cả nước mắt, vậy mà cô ta lại bật cười đầy vẻ châm chọc. “Tổng giám đốc Hạ ở trên giường của tôi nhiệt tình rạo rực như lửa bao nhiêu thì lúc nhận được cuộc gọi của Lưu Giai Ninh lại lạnh lùng bấy nhiêu, bây giờ còn quay ngược lại muốn tỏ vẻ nghĩa nặng tình sâu, thật sự là rất nực cười!”