Kiếp Sau, Yêu Lại Từ Đầu Nhé

Chương 13: CHƯƠNG 13: LỪA MÌNH DỐI NGƯỜI




Căn hầm lạnh lẽo rộng lớn bỗng chốc được bài trí thành linh đường! “Lưu Giai Ninh, không có trốn anh” Hạng Hạo nhẹ nhàng đặt chiếc bình tro cốt lên bàn thờ.

Đôi mắt Hạ Thiên Tường lập tức đỏ lên như máu, vội vàng xông lên phía trước hết sạch nến hương và đồ cúng rơi xuống đất, linh đường yên ắng vang lên những tiếng đổ vỡ ồn ào.

“Diễn kịch thì diễn cho tròn vai phải không? Lưu Giai Ninh em dám hù dọa tôi như vậy, em đúng thật là độc ác!”

Hạng Hạo vốn định ngăn cản, nhưng sau khi nhìn hành động của anh ta thì lại đứng sang một bên lạnh lùng đưa mắt nhìn.

Hạ Thiên Tường điên cuồng đập phá linh đường, chỉ tránh duy nhất chiếc bình tro cốt kia... “Tổng giám đốc Hạ, anh muốn lừa mình dối người đến khi nào nữa đây?”

Một câu nói nhẹ nhàng vang lên giống như thần chú, lập tức khiến Hạ Thiên Tường dừng lại. Anh ngồi giữa một đống đổ nát, ánh mắt rối bời ngơ ngác như đứa trẻ đi lạc. Hạng Hạo lấy ra một túi hồ sơ từ ngăn kéo ở góc phòng và đưa tới cho anh. Những thứ trong đó đủ để đánh gục Hạ Thiên Tường. Nhưng Hạng Hạo chẳng hề có chút đồng cảm nào. Anh nhìn chằm chằm vào túi hồ sơ, ngón tay run run. Hít một hơi thật sâu nhận lấy chiếc túi, những ngón tay cứng nhắc như một con rối bằng gỗ từ từ mở ra... Tờ giấy mỏng được lấy ra, bên trên đó có dòng chữ gây chấn động: “tế bào bạch cầu bất thường”, “khối u ác tính trong máu và hệ thống tạo máu”...

VietWriter

Đủ các loại danh từ học thuật khiến người ta ngây ngốc!

Từng câu từng chữ đều biến thành cái gai nhọn đâm vào khiến Hạ Thiên Tường cảm thấy đau đớn không chịu nổi. Chết rồi sao, Lưu Giai Ninh thật sự đã chết rồi?

Người phụ nữ đã ở bên anh suốt 9 năm chỉ nằm trong một chiếc hộp chật hẹp và tối tăm như thế, thậm chí anh còn không được gặp cô lần cuối ... Hạ Thiên Tường chịu đựng nỗi đau xé lòng, bước tới muốn lấy chiếc bình.

Hạng Hạo tay nhanh hơn mắt lập tức ôm lấy chiếc bình tro cốt trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên có chút châm chọc, không ngừng giễu cợt: “Chẳng phải anh không tin rằng đây là tro cốt là của Lưu Giai Ninh sao? Bây giờ muốn tới lấy là để làm gì?”

Anh cắn răng nói: “Cô ấy là vợ tôi, dù sống hay chết thì cũng nên ở bên cạnh tôi”

“Lưu Giai Ninh nói rồi, cô ấy không bao giờ muốn có bất kì liên quan gì với anh nữa. Nếu anh cứ muốn giành lấy thì tôi cũng không phải không thể tung nó đi.” Đôi mắt của Hạng Hạo lóe lên sự giễu cợt vô cùng vô tận, rồi khẽ nâng bình tro cốt lên.

“Tôi không tin!” Anh đột nhiên biến sắc, nhưng cũng không tiến lên để giành lấy.

Dường như trong chốc lát bỗng bị rút cạn hết sức lực, lẩm bẩm trong miệng: “Tôi không tin, không đâu.” Chẳng rõ là không tin rằng Lưu Giai Ninh thật sự đã chết hay không tin rằng cô tuyệt tình với mình đến vậy.

“Giai Ninh, bây giờ em đi ra đây, tôi hứa sẽ không giận không trách em... Giai Ninh, sao em có thể

Bỏ tôi ở lại?

Giọng nói của Hạ Thiên Tường nghẹn ngào cầu xin. “Trong túi còn có di ngôn của Lưu Giai Ninh để lại cho anh, nghe xong anh sẽ biết mình không có tư cách động vào bất kỳ thứ gì của cô ấy!” Hạng Hạo mang theo chiếc bình tro cốt đi ra ngoài.

Anh ta có thể đoán trước người đàn ông này sẽ suy sụp như thế nào khi biết được sự thật.

Nhưng như vậy là chưa đủ, có thế nào cũng vẫn chưa đủ.

Cho dù bây giờ Hạ Thiên Tường chết ngay lập tức cũng không thể bì được so với nỗi đau khổ và tuyệt vọng của Lưu Giai Ninh từ đầu đến cuối. Hạng Hạo không đi xa mà chỉ ở ngoài cửa, dựa vào tường châm một điếu thuốc. Bình thường chẳng mấy khi anh ta đụng tới, nhưng dáng vẻ mấy ngày trước của Lưu Giai Ninh đã in sâu vào tâm trí anh, anh không thể dứt ra được. Anh ta không thể quên được thân hình gầy gò của Lưu Giai Ninh ngồi trên giường, cầm lấy bút ghi âm chậm rãi lưu lại những lời cuối cùng.

Trong nhà, Hạ Thiên Tường đứng ngây người ra đó, kể từ khi Hạng Hạo xuất hiện thì con tim anh cứ luôn thấp thỏm, bây giờ lại như bị một thứ gì đó vô hình siết chặt lấy.

Từng câu từng chữ mà Hạng Hạo nói, Hạ Thiên Tường không thể phản bác lại, khi Lưu Giai Ninh phải chịu đựng sự đau đớn của bệnh tật thì anh đang ôm tình nhân ở bên ngoài, lại còn cảm thấy cô không hiểu lãng mạn là gì cả.

Sau đó, sau đó thì sao? Anh nhớ đến sắc mặt tái nhợt của Lưu Giai Ninh, đến nông nỗi như vậy mà cô vẫn ở bên cạnh mình, phải cảm thấy tuyệt vọng biết bao nhiêu?

Di ngôn của Lưu Giai Ninh...

Anh lấy một chiếc bút ghi âm từ trong túi hồ sơ ra, run rẩy bật lên...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.