Kiếp Sau Không Gặp

Chương 42: Đường Ai Nấy Đi




Tống Diên nói: "Cái này không dễ lấy đâu, tôi định tặng sinh nhật cậu, nhưng cậu vẫn lưu số tôi trong black list, tôi không thể gọi được cho cậu, lúc ấy tức quá, cũng không muốn tặng nữa."

Hạ Lâm nhớ đến cuộc điện thoại chúc mừng nặc danh mà mình nhận được hôm sinh nhật, trong lòng có chút chua xót.

Tống Diên thấy từ nãy đến giờ cậu không nói gì, lại thấy sốt ruột: "Tôi biết, thật ra thì cậu không thích ET giống như tôi, nếu cậu cảm thấy cái huy hiệu không quan trọng, cậu...!cậu vứt đi cũng được, tôi không để ý đâu."

"Dư Lạc Đồng cũng thích ET giống cậu, sao cậu không tặng cho cậu ấy?" Hạ Lâm không nhịn được mà hỏi, giọng nói có cả sự mong đợi mà đến cả bản thân cậu cũng không nhận ra.

Tống Diên không nghĩ ngợi gì, nói: "Tôi đã tặng cho cậu ta rồi."

"À, hoá ra là như vậy." Sự rung động rất nhẹ trong lòng Hạ Lâm đã nhanh lặng xuống, trở lại trạng thái bình thường.

Đúng là không nên mong đợi gì từ hắn, Hạ Lâm cảm thấy mình thật buồn cười, vừa đáng thương nhưng lại thật đáng buồn.

Cậu nhét huy hiệu về tay Tống Diên, bình tĩnh nói: "Đúng là tôi không thích ET lắm, nhưng vật hiếm như vậy, bị tôi vứt đi chắc sẽ tiếc lắm.

Hay là cậu cầm về, giữ lại hoặc bán đi cũng được, còn hơn là đưa cho tôi."

Tống Diên nhìn huy hiệu bị nhét về tay mình, lại nhìn Hạ Lâm, ngực hắn nhấp nhô lên xuống, gương mặt nặng trĩu như sắp ép ra nước.

Nhưng cuối cùng hắn lại không nói gì, nghiêng đầu rời đi.

Lần này hai người gặp nhau, vẫn chấm dứt trong không vui, kể cả kì nghỉ hè, bọn họ không không gặp mặt nhau.

Sau khi có kết quả thi đại học, Hạ Lâm nhận được thư báo trúng tuyển từ chuyên ngành y khoa y học lâm sàn trường đại học B như ý nguyện.

Chu Sóc sau khi suy nghĩ cặn kẽ, quyết định thi vào trường quân đội.

Lúc này Hạ Lâm mới biết, hoá ra Chu Sóc vẫn luôn ôm mộng quân đội, chỉ là trước kia hắn cảm thấy đời này mình đã bán cho nhà họ Hạ, sống hay chết cũng là người nhà họ Hạ, cho nên tới giờ không dám nói mơ ước của mình với người khác.

Giờ đây Hạ Lâm khích lệ hắn lựa chọn con đường cho cuộc đời mình, hắn mới hạ quyết tâm.

Còn Tống Diên, mặc dù thành tích thi đại học không thấp, nhưng với sự tính toán của bố hắn, cuối cùng hắn lựa chọn đại học D.

Ở đó có viện kinh tế nổi tiếng nhất cả nước.

Quan trọng hơn là, kế hoạch của nhà họ Tống mấy năm nữa là sẽ hướng đến phát triển ở thành phố D.

Giờ để Tống Diên học đại học ở thành phố D, cũng là sớm để hắn tiếp xúc với công việc quản lí kinh doanh của công ty gia tộc, nhằm đào tạo hắn trở thành trụ cột của nhà họ Tống trong tương lai.

Hạ Lâm nghe được tin này từ chỗ Hạ Lương, trong lòng cảm khái vô hạn.

Kiếp trước Tống Diên thi đại học không lí tưởng lắm, miễn cưỡng lắm mới tốt nghiệp được.

Bố hắn không yên tâm để hắn nhúng tay vào việc công ty, chỉ sắp xếp cho hắn một chi nhánh quy mô nhỏ để rèn luyện.

Sau khi Tống Diên vì Dư Lạc Đồng mà xích mích với gia đình, hắn bị bố mình tống cổ ra khỏi nhà, chi nhánh kia cũng không ở lại được nữa, chỉ có thể tự viết sơ yếu lí lịch để đi xin việc ở các công ty khác, cảnh ngộ tụt dốc không phanh.

Hạ Lâm nghĩ, nếu như kiếp này Tống Diên có thể đứng vững ở công ty gia tộc, không chừng có thể thay đổi kết cục của hắn và Dư Lạc Đồng.

Sau đó, Hạ Lâm lại nghe nói, Dư Lạc Đồng không theo Tống Diên đến thành phố D, mà thi vào viện mỹ thuật của đại học B.

Kiếp trước mặc dù Dư Lạc Đồng có năng khiếu hội hoạ, nhưng cậu ta vẫn luôn muốn ở bên cạnh Tống Diên, đến cả chuyên ngành đại học cũng đăng kí giống nhau, căn bản không nghĩ tới việc thi vào viện mỹ thuật.

Không nghĩ tới kiếp này quanh đi quẩn lại, vận mệnh của bốn người đã thay đổi, mặc dù Hạ Lâm đã thoát khỏi Tống Diên, nhưng cuối cùng lại học cùng trường với Dư Lạc Đồng.

Cũng may là viện y và viện mỹ thuật của đại học B không cùng một khu, ngày thường cũng không chạm mặt.

Sau khi nhập học, Hạ Lâm rất nhanh đã phải tiếp đón một kiếp sống mới vừa gian khổ vừa phong phú, dần dần cũng quên sự tồn tại của Dư Lạc Đồng.

Nghỉ hè được về nhà, bạn học cấp ba sẽ lại lục đục tổ chức hai ba cái họp lớp, nhưng Hạ Lâm lấy đủ các lý do để từ chối.

Sau này, cậu nghe nói Tống Diên cũng không đi, vì nghỉ hè nào hắn cũng bị bố mình ép đến chi nhánh ở thành phố D của công ty để thực tập, căn bản không có thời gian để về thành phố B..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.