Kiếp Này Tôi Không Cần Hắn Nữa

Chương 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng ta không ngờ, người ta tin tưởng nhất, ca ca của ta, cũng bị cuốn vào vòng xoáy ấy với Nguyễn Mộc Tình.

Ngày hôm ấy, ta đã hao tâm tổn trí mới lên được chiếc thuyền hoa, muốn cảnh báo Nguyễn Mộc Tình tránh xa ca ca ra. 

Huynh ấy là người thừa kế duy nhất của hầu phủ, không nên dính líu vào những chuyện dơ bẩn này.

Ta không biết ai đã đẩy ta xuống nước, có thể là Vệ Đạc, có thể là Nguyễn Mộc Tình, thậm chí có thể là bất cứ ai trên chiếc thuyền đó.

Ta uống thêm vài ngụm nước lạnh, dập tắt những ý nghĩ giận dữ trong lòng.

Ngày hôm sau, Quốc Công phủ gửi thiệp mời, nhị công tử Vệ Quân đã từ biên cương trở về kinh thành.

Phu nhân Quốc Công dự định tổ chức một buổi tiệc, nói là thưởng mai, nhưng thực chất là muốn giới thiệu nhị phu nhân - Nguyễn Mộc Tình - với mọi người.

Ta nhớ rằng kiếp trước Vệ Quân trở về nhờ cơ hội đệ đệ Vệ Đạc thành thân, nhưng nay hôn ước đã hủy bỏ, mà nhiều chuyện vẫn chẳng thay đổi.

Mọi thứ, dường như đều là sắp xếp của Vệ Đạc.

Ngày trước, ta từng yêu say đắm Vệ Đạc, đến từng nụ cười, ánh mắt của hắn cũng khắc sâu trong tim.

Ánh mắt của Vệ Đạc lúc mười sáu tuổi và Vệ Đạc ở tuổi hai mươi hai là khác nhau.

Ngày hủy hôn, ta chỉ cần nhìn qua là biết ngay, người đứng trước mặt ta cũng đã không còn là Vệ Đạc như trước.

Ta cầm tấm thiệp đến tìm ca ca, Nguyễn Mộc Tình là người từ biên cương đến, lần đầu tiên đặt chân đến kinh thành này.

Nếu Cố Tri Hành quen biết nàng ấy, thì cũng là từ sau sự kiện này.

Ca ca đang đọc sách, hương khói từ lò trầm nhẹ nhàng tỏa ra trong phòng.

Ta lặng lẽ bước đến cạnh huynh, bất ngờ giật cuốn sách khỏi tay, “Ca ca.”

Cố Tri Hành xoa xoa chân mày, mỉm cười, “Là Chi Nghi à, có chuyện gì sao?”

Ta lật giở cuốn sách trong tay, dường như là một cuốn y thuật, không biết từ bao giờ ca ca lại quan tâm đến chuyện này.

“Nửa tháng nữa Quốc Công phủ tổ chức tiệc thưởng mai, ca ca có đi không?”

Cuốn sách bị Cố Tri Hành lấy lại, huynh đứng dậy rót trà, “Đương nhiên phải đi rồi, nhị công tử Vệ gia đã chuyển về kinh thành, sau này ít nhiều cũng sẽ qua lại.”

Huynh đưa ly trà ấm cho ta, khuyên nhủ, “Chi Nghi, nếu muội còn chưa buông bỏ được thì ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Điều đó là không thể.

Cố Tri Hành không thể nào tiếp xúc với Nguyễn Mộc Tình thêm lần nữa.

“Nếu ca đi, muội cũng sẽ đi.”

Chúng ta trò chuyện một lát, thấy trời đã xế chiều, ta không muốn làm phiền ca đọc sách, nên đứng dậy cáo từ.

Vừa ra đến cửa, hình ảnh trong giấc mơ bất chợt lóe lên trong đầu, ta quay lại, ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt đen sâu của Cố Tri Hành.

“Ca?”

Ta đưa tay sờ mặt, chẳng lẽ có gì bất thường sao?

Cố Tri Hành bỗng bật cười, “Ca chỉ rời kinh thành có năm ngày, mà lại thấy muội thay đổi nhiều đến vậy.”

Ta bị huynh nhìn đến chột dạ, Cố Tri Hành luôn rất thông minh, nhưng việc trở lại từ kiếp trước, ai nghe cũng chỉ cho là chuyện hoang đường.

Ta cười đáp, “Người trưởng thành, tất nhiên sẽ thay đổi thôi.”

Trưởng thành rồi, tình cảm cũng sẽ thay đổi.

“Ca ca.”

Ta nhìn thẳng vào huynh, “Huynh sẽ không thay đổi, đúng không?”

“Ngốc quá.” Huynh cười, “Ta mãi mãi là ca ca của muội.”

5.

Kinh thành liên tục mấy ngày có tuyết rơi dày đặc.

Đến ngày dự yến, trời hiếm hoi mới trong xanh trở lại.

Ta dìu mẹ bước xuống xe ngựa, lập tức nhận ra Nguyễn Mộc Tình giữa đám đông.

Nàng mặc chiếc áo dài màu thiên thanh, thoát tục tựa như thần nữ trong màn tuyết.

Phu nhân nhà họ Vệ bước xuống bậc thềm, nắm tay mẫu thân ta, nói, “Vinh Nhi, muội tới thật đúng lúc.”

Hai người có tình nghĩa mấy chục năm, mẫu thân ta thở dài, như đang than thở cho mối duyên không trọn vẹn của ta và Vệ Đạc.

Chuyện Vệ Đạc từ hôn ngay trong ngày lễ trưởng thành của ta đã lan truyền khắp kinh thành.

Mọi người nhìn ta, rồi tìm kiếm bóng dáng hắn, nhưng chỉ có thể thất vọng.

Hắn vốn dĩ không ở đây.

Vừa vào Quốc Công phủ, mẫu thân đã bị các phu nhân quen biết kéo đi.

Ta thoáng thấy Tôn Ân Ngọc, suy nghĩ một chút, rồi tiến lại gần, “Tôn tỷ tỷ.”

“Chi Nghi.” Tôn Ân Ngọc cười tươi, đôi mắt cong cong, “Muội cũng tới sớm nhỉ.”

“Vì nghĩ đến sớm có thể trò chuyện cùng tỷ nhiều hơn.”

Mẫu thân ta từng nói, điểm hơn duy nhất của ta so với ca ca là khéo nói. Vừa dứt lời, Tôn Ân Ngọc càng vui vẻ hơn, “Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ trò chuyện cùng muội thật nhiều.”

Chúng ta nói cười một lúc, phu nhân nhà họ Vệ liền mời các nữ khách vào phòng bên.

Tuyết trên đường đã được dọn sạch một lượt, bước đi không trơn trượt, nhưng ta lại lảo đảo ngay trên nền đất bằng, khiến Tôn Ân Ngọc cẩn thận đỡ ta suốt đoạn đường.

Nàng lo lắng nói, “Muội muội Chi Nghi, chúng ta cứ đi chậm thôi.”

Vì thế, khi chúng ta vào phòng thì chỉ còn một góc nhỏ có chỗ ngồi.

Phu nhân nhà họ Vệ trịnh trọng giới thiệu Nguyễn Mộc Tinh, rồi sai người mang đồ ngọt ra, mỉm cười nói:

“Đây đều là món ăn quê nhà của Mộc Tình, rất hiếm thấy trong kinh thành, mọi người thử xem.”

Một nha hoàn kính cẩn mang đến hai chén sứ nhỏ, mùi thơm của sữa tràn ngập.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.