Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu

Chương 137: Chương 137




Ở kinh thành, Ngôn Tuấn Vỹ nhận được tin tức của ám vệ rằng Ngôn Tuấn Hàn đang ở bên cạnh Tại Chính Hiên, hắn nghe vậy cũng an lòng một chút, đệ đệ hắn còn sống xem ra Tống Kỳ Nam đã chữa trị rất tốt

“Người đâu, dọn dẹp lại Vương phủ, chuẩn bị yến tiệc đợi khi Lục Vương gia trở về liền tổ chức yến tiệc có biết không”

Thái giám bên cạnh nghe vậy liền lập tức tuân lệnh mà làm, bọn họ đều biết những năm bay Hoàng Thượng nhớ mong Vương gia rất nhiều

Huỳnh Liên cũng được thái giám bên cạnh thông báo tin tức về Ngôn Tuấn Hàn, y cảm thấy thở phào nhẹ nhõm nhưng lại nhìn đến bản thân mình y không biết sẽ đối mặt với Ngôn Tuấn Hàn với thân phận gì, y giờ đây chức thái y cũng không có, mỗi ngày đều ở trong điện của Ngôn Tuấn Vỹ một chút danh phận cũng chẳng có, y thật sự rất mệt mỏi nhưng chẳng biết làm gì, cũng chẳng biết bản thân có thể gặp lại Ngôn Tuấn Hàn hay không.

Nhưng giờ đây nghe tin tức Ngôn Tuấn Hàn bình an y cũng yên lòng phần nào, chỉ mong Ngôn Tuấn Hàn đừng xem thường thân phận hiện tại của y

Tôn Tình cũng nghe được tin tức từ phía Vương phủ, nàng liền lập tức trở về Vương phủ, trong phủ Kim Hoa An và Viên Trình Nam hai năm qua vẫn luôn cẩn thận chăm sóc trên dưới phủ, ba người họ nhìn nhau không kiềm lòng được mà rơi nước mắt

Rốt cuộc thì chủ nhân của họ cũng trở về, nhưng năm qua bọn họ nghe thiên hạ đồn đại đủ điều bọn họ chỉ biết để ngoài tai, mỗi ngày đều dọn dẹp Vương phủ không để lại một tí bụi nào

“Vương gia khi nào sẽ trở về, Tôn Tình ngươi biết không”

“Ta không biết nhưng Bệ hạ đã cho người chuẩn bị mọi thứ ta nghĩ Vương gia sớm sẽ trở về mà thôi”

Kim Hoa An và Viên Trình Nam gật đầu

“Ngươi cùng Dinh Lâm giờ đã thành thân không còn thân phận thuộc hạ nữa không cần phải chạy đến Vương phủ như thế này sẽ không phù hợp thân phận của ngươi”

Kim Hoa An nói

“Cho dù ta có thành thân bao lâu nữa thì ta vẫn là thuộc hạ của Vương gia, ngày Vương gia đi cũng đưa khế ước bán thân lại cho các người các người vốn cũng chẳng cần phải ở lại Vương phủ nhưng vẫn lựa chọn ở lại thì làm gì có quyền đuổi ta đi chứ”

Tôn Tình tỏ vẻ giận dỗi nói

“Được rồi được rồi chúng ta ở đây là để đợi Vương gia trở về, đừng cãi nhau nữa có biết hay không”

Viên Trình Nam can ngăn sự trẻ con của hai người trước mặt lại, Tôn Tình nhìn Viên Trình Nam kéo tay Kim Hoa An mà không khỏi mỉm cười, hai người này rõ ràng là mờ ám quá mức rồi đây

Ở kinh thành thì đang nhộn nhịp nhưng ở chỗ của Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên thì không như vậy, Tại Chính Hiên vẫn chưa chịu tỉnh, Ngôn Tuấn Hàn mỗi ngày đều giúp hắn thay dược chăm sóc cho hắn

Thị vệ bên cạnh cũng cảm thấy tướng quân diễn thật giỏi mà, cứ như vậy mà nằm tận mấy ngày, khiến Vương gia chăm sóc không ngừng nghĩ, nếu Vương gia mà biết Tướng quân giả vờ thì có tức giận mà bỏ đi luôn hay không

Tại Chính Hiên quả thật diễn suốt mấy ngày, dù gì cũng có y chăm sóc tận tình như vậy, hắn đương nhiên sẽ nằm lâu một tí chứ, nhưng dù như thế nào vẫn sẽ xót người trong lòng, hắn dự định hôm nay sẽ trở lại nào ngờ Ngôn Tuấn Hàn thế mà mời Tống Kỳ Nam đến xem bệnh cho hắn

Y vì lo lắng Tại Chính Hiên lâu như vậy chưa tỉnh liền gửi thư đến ma giáo nhà Tống Kỳ Nam tới một chuyến, ám vệ của Tống Kỳ Nam đương nhiên đã sớm thông báo cho hắn biết chuyện Tại Chính Hiên giả vờ, hắn đương nhiên sẽ đi vạch mặt cái tên đáng ghét này vì hành hạ Tuấn Hàn phải chăm sóc người, làm sao hắn để yên được chứ

Ngôn Tuấn Hàn ở ngoài cửa phủ đợi Tống Kỳ Nam đến, Tống Kỳ Nam đương nhiên lập tức từ ma giáo đến Lục Thừa bên cạnh còn mang không ít dược liệu đến

Ngoài phủ Ngôn Tuấn Hàn tiếp đón Tống Kỳ Nam, trong phủ Tại Chính Hiên đen mặt nghe ám vệ bẩm báo tình hình, hắn liền cảm thấy Tống Kỳ Nam muốn chơi hắn, nên hắn liền chẳng thể nằm yên được nữa lập tức sai người bẩm báo cho Ngôn Tuấn Hàn rằng hắn đã tỉnh lại

Ngôn Tuấn Hàn lập tức chạy vào bên trong phòng, nhìn thấy Tại Chính Hiên đã mở mắt y liền tiến đến bên cạnh hắn

“Chính Hiên ngươi tỉnh rồi sao để ta gọi Kỳ Nam vào bắt mạch cho ngươi”

Ngôn Tuấn Hàn định rời đi thì bị Tại Chính Hiên kéo tay trở lại

“Đừng…đi.

.

Hàn.

.

nhi , đừng đi”

Ngôn Tuấn Hàn nghe giọng hắn yếu ớt còn nắm lấy tay y, y không nỡ bước đi, ngồi xuống bên cạnh giường hắn

“Chính Hiên ta không đi, ngươi đừng lo lắng ngươi vừa tỉnh lại ta lo thân thể ngươi không ổn cho nên muốn nhờ Kỳ Nam xem giúp, ngươi yên tâm Kỳ Nam y thuật rất giỏi ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ lập tức trở lại mà”

“Hàn nhi đừng đi…đừng lại bỏ ta….

ta không sao”

Hắn nói ngắt quãng khiến cho Ngôn Tuấn Hàn càng lo lắng hơn, y bất lực đành sai thị vệ mời Tống Kỳ Nam sang đây, bản thân vẫn nắm chặt tay của Tại Chính Hiên

Tống Kỳ Nam sau khi bước vào phòng bị một màn trước mắt làm cho đơ người, Tại Chính Hiên diễn thật giỏi a, nhưng cũng phải nói hắn liều mạng thật dám đâm mình một đao để đổi lại Ngôn Tuấn Hàn về bên cạnh hắn, chuyện này Tống Kỳ Nam đương nhiên không thể lmf được

“Kỳ Nam ngươi đến xem Chính Hiên hắn có ổn không”

Tống Kỳ Nam bước đến, Ngôn Tuấn Hàn liền nhường chỗ nhưng Tại Chính Hiên vẫn nắm chặt tay y không chịu buông ra

“Tuấn Hàn ngươi cùng hắn nắm tay như vậy ta không bắt mạch được cho hắn”

Tống Kỳ Nam nhắc nhở, Ngôn Tuấn Hàn muốn buông tay nhưng Tại Chính Hiên vẫn nắm chặt, y đành phải nhẹ giọng nói

“Chính Hiên ta sẽ không bỏ đi, ngươi buông tay ta ra một chút để Kỳ Nam bắt mạch cho ngươi có được không”

“Nhưng …ta…sợ.

.

:ta sợ.

.

“Ta sẽ không rời đi, yên tâm”

Ngôn Tuấn Hàn nhìn hắn như vậy trong lòng đau đớn, y tưởng tượng được hai năm qua Tại Chính Hiên đã đau khổ như thế nào khi không có hắn bên cạnh

Rốt cuộc Tại Chính Hiên cũng chịu buông tay ra để Tống Kỳ Nam bắt mạch, Tống Kỳ Nam xem mạch tượng quả thật cũng chẳng có gì nghiêm trọng chỉ cần điều dưỡng một chút liền không sao chẳng qua Tại Chính Hiên diễn thật giỏi a

Ngôn Tuấn Hàn lo lắng nhìn Tống Kỳ Nam

“Chính Hiên hắn có làm sao không”

“Không cần lo lắng, thương thể của hắn không quá nặng điều dường một thời gian là được, ngược lại là ngươi thân thể vừa khoẻ đừng để bản thân lao lực ta không muốn lại lần nữa gặp ngươi ở trên giường sắc mặt xanh xao đâu có biết chưa”

Lời này Tống Kỳ Nam nói ra không phải chỉ cho riêng Ngôn Tuấn Hàn nghe mà còn muốn Tại Chính Hiên nghe được để tên điên này không làm ra trò gì quá đáng với Ngôn Tuấn Hàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.