Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu

Chương 136: Chương 136




Ám vệ nhanh chóng trở về báo cáo lại cho Tại Chính Hiên mọi việc, hắn chỉ cười nhạt, hắn hai năm qua đau đớn sổng dở chết dở thế nhưng y lại vui vẻ như vậy còn ở bên Tống Kỳ Nam, Ngộ Tuấn Hàn đây chính là muốn chọc tức hắn có phải không

Hắn nhất định mang y về, sau đó lập tức xin Ngôn Tuấn Vỹ ban hôn, chỉ có như vậy hắn mới có thể buộc người kia ở bên mình, không để kẻ khác mang y đi khỏi hắn nữa

Sáng hôm sau, dưới chân núi tổng bộ ma giáo một toáng ám vệ do Tại Chính Hiên dẫn đầu xong lên núi, chuyện này đương nhiên làm náo động cả ma giáo

Tống Kỳ Nam nhíu mày khó chịu, cái tên Tại Chính Hiên đáng ghét kia sao không chết ở sa trường đi còn quay trở về làm gì cơ chứ

Ngôn Tuấn Hàn lúc này vẫn còn ở trong phòng nghỉ ngơi không hề hay biết tình hình bên ngoài

Tống Kỳ Nam đương nhiên sẽ không dễ dàng để Tại Chính Hiên mang người đi như vậy, hắn vẫn muốn gây khó dễ cho Tại Chính Hiên một phen liền nhanh chóng sai Lục Thừa cho người tiếp đón bọn họ một phen

Hai bên giao thủ không ai nhường ai nhưng tuyệt đối ma giáo không giết đám ám vệ kia, chỉ vờn bọn họ chạy khắp cả núi, Tại Chính Hiên đương nhiên biết ý đồ của Tống Kỳ Nam, hắn không gấp gáp đối đầu với kẻ này, hắn liền nghĩ ra biện pháp khác, chính mình cho người lan truyền tin tức hắn bị người khác ám sát trên đường đến trấn thủ biên cương giữa Thịnh Hà quốc và Bình Thiên quốc, tính mạng nguy kịch e rằng sẽ không qua khỏi

Tin tức vừa truyền ra đương nhiên đến tai của Ngôn Tuấn Hàn, y lo lắng đứng ngồi không yên, đột nhiên đang yên đang lòng Tại Chính Hiên lại bị ám sát đã vậy còn nguy kịch đến tính mạng, y không thể ngồi yên ở đây được

Tống Kỳ Nam cười khinh thường, Tại Chính Hiên này quả thật bụng dạ khó lường, tin tức như vậy để dụ Tuấn Hàn ra quả thật chỉ có hắn mới dám làm như vậy mà thôi nhưng mà hắn đã thành công đánh trúng điểm yếu của Ngôn Tuấn Hàn, y làm sao có thể tiếp tục ở ma giáo nữa chứ

Tình hình của y sớm đã tốt hơn chỉ là Tống Kỳ Nam là tiếc nuối là không muốn để y đi thế nên luôn lừa gạt y bảo y rằng y vẫn còn phải tiếp tục trị liệu nhưng xem ra bây giờ có cản y cũng chẳng cản nỗi

“Tuấn Hàn ngươi thật sự muốn trở về hay sao”

“Ta đã khoẻ hơn rất nhiều, hơn hết hắn đang xảy ra chuyện, Kỳ Nam ta thật sự không an tâm, ta lo lắng, không cần biết tin đồn là thật hay giả nhưng ta… ta.

.

Tống Kỳ Nam thở dài, hắn đã sớm đoán được kết cục này chỉ là không nghĩ lại sớm như vật, thời gian qua chăm sóc Ngôn Tuấn Hàn hắn thật sự muốn nói với y rất nhiều lần rằng có thể ở lại với hắn không nhưng hắn không biết rằng y vốn dĩ từ ban đầu đã không chọn hắn

“Được rồi Tuấn Hàn ngươi không cần phải gấp gáp như vậy, ta sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa đưa ngươi đến gặp Tại Chính Hiên, ngươi bình tĩnh một chút.

Còn có thân thể ngươi chỉ vừa hồi phục đừng làm ra hành động gì quá khích, ta không muốn lại lần chữa trị cho ngươi đâu có biết chưa”

Ngôn Tuấn Hàn gật đầu cảm tạ Tống Kỳ Nam, Tống Kỳ Nam cũng nhanh chóng sai Lục Thừa đi chuẩn bị xe ngựa đưa người xuống núi

Một đường xuống núi vô cùng dễ dàng, Tống Kỳ Nam đích thân đưa y rời khỏi ma giáo, ám vệ của Tại Chính Hiên sắp xếp đã luôn âm thầm theo dõi họ sau đó bẩm báo về cho Tại Chính Hiên biết

Tại Chính Hiên bây giờ mới nghĩ ra bản thân tung ra tin đồn thì phải diễn cho thật một chút, hắn cố ý dùng kiếm làm bản thân bị đâm một nhát, mặc dù không chí mạng nhưng cũng ít nhiều ảnh hưởng đến thân thể

Thuộc hạ bên cạnh hốt hoảng vì hành động của hắn, lần này thân tín của hắn là Dinh Lâm vừa thành thân với Tôn Tình cho nên không đi theo hắn chuyến này, thuộc hạ bên cạnh lần đầu thấy tướng quân tự làm mình bị thương hoảng sợ cực độ nhanh chóng đi gọi người

Tại Chính Hiên quả là điên không ai bằng vì để cho Ngôn Tuấn Hàn tự mình đến mà không ngại đâm bản thân một nhát, đại phụ dùng rất nhiều dược liệu cầm máu cũng như băng bó cho hắn, so với vết thương ở sa trường thì vết thương này chẳng là gì cả, thuộc hạ bên cạnh cũng bất lực, tướng quân vì vương gia mà làm đến mức này quả là yêu người sâu đậm mà

Xe ngựa một đường thuận lợi đến chỗ của Tại Chính Hiên, Ngôn Tuấn Hàn được Tống Kỳ Nam đỡ xuống khỏi xe ngựa

“Cảm tạ ngươi Kỳ Nam, ta không biết phải thế nào đã có thể cảm tạ ngươi hơn nữa, sau này có bất cứ chuyện gì cứ tìm đến ta”

“Không cần cảm tạ, ta chỉ mong lần này ngươi hạnh phúc, nếu Tại Chính Hiên tổn thương ngươi ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, Tuấn Hàn ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây thôi, rãnh rỗi ta sẽ đến tìm ngươi uống rượu, nhớ chuẩn bị rượu ngon tiếp đãi ta có biết hay chưa”

Ngôn Tuấn Hàn gật đầu mỉm cười, hai người cáo biệt nhau, bây giờ y phân vân không biết nên lấy thân phận gì để vào trong tìm gặp Tại Chính Hiên

Đúng lúc này ám vệ đồng loạt quỳ xuống cung kính gọi y hai tiếng Vương gia, y cũng không cảm thấy bất ngờ, cả một đoạn đường y sao mà không nhận ra được sự xuất hiện của ám vệ cơ chứ, bao nhiêu năm ngồi ở vị trí thái tử y còn không rõ hay sao

“Tướng quân đang ở đâu, đưa ta đi gặp hắn”

Ám vệ mau chóng dẫn y vào bên trong phủ đệ tạm thời, cũng đưa y đến phòng của Tại Chính Hiên

Đẩy cửa bước vào bên trong, Tại Chính Hiên lúc này đang nằm trên giường, khuôn mặt thiếu huyết sắc, xa cách chỉ vài năm nhưng cả hai người đều đã khác trước đây rất nhiều, Tại Chính Hiên của hiện tại lại càng cao hơn, càng có phong thái của một vị tướng quân hơn

Ngôn Tuấn Hàn bước đến bên cạnh giường ngồi xuống, đã lâu như vậy rồi y mới được nhìn thấy hắn, vẫn là ngũ quan của trước đây, nhìn trước ngực hắn một mảnh băng bó vẫn có chút huyết sắc thấm ra y vô cùng đau lòng, còn có những vết thương khác nữa, y đều biết chuyện hắn ở sa trường liều mạng như thế nào nhưng khi nhìn thấy những vết thương này lòng y đau đớn

“Ngươi sao lại để bản thân bị thương nhiều như vậy chứ, ngươi có biết ta nhìn thấy sẽ đau lòng đến mức nào không”

Người trên giường im lặng không trả lời, ám vệ đưa y đến đây cũng có nói qua, do vết thương có chút nghiêm trọng cho nên Tại Chính Hiên vẫn hôn mê chưa tỉnh, tính mạng hiện tại đã không có chuyện gì chỉ là vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại

Ngôn Tuấn Hàn rơi nước mắt đưa tay vuốt v e khuôn mặt của hắn, đối với hành động của y hắn đương nhiên đều biết chỉ là hắn muốn giả vờ một chút, muốn khiến y đau lòng hắn nhiều một chút như vậy y sẽ không lại rời bỏ hắn, không bỏ hắn một mình đau khổ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.