Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 551: Nâng Đá




“Y Y?”

Ninh Úc không phát giác được mình đã ra ngoài, vội vàng kéo thân thể xem Ninh Tương Y!

Đèn pin bị tảng đá đập nát, không gian so với vừa nãy còn nhỏ hẹp hơn, trong bóng tối Ninh Tương Y im lặng, khiến Ninh Úc có chút hoảng.

“Y Y!”

Thật lâu, Ninh Tương Y mới ho nhỏ vài tiếng! Vừa rồi, nàng cũng dùng hết toàn bộ sức lực!

Cuối cùng lúc nàng ôm Ninh Úc ra ngoài, đầu đập vào cửa đá, hồi lâu mới thở nổi.

Sờ một cái, quả nhiên sưng lên một cái như bánh bao.

Thấy Ninh Tương Y còn sống, Ninh Úc mừng rỡ! Hắn không thể nào tưởng tượng nếu hắn thấy Ninh Tương Y vì hắn mà chết, chết ngay ở trước mặt hắn, đây tuyệt đối là sự tra tấn lớn nhất trước khi chết!

Mà giờ khắc này, bởi vì trận rung chuyển vừa nãy, làm không ít hòn đá nhỏ rơi xuống, nên bây giờ xuất hiện vào khe hở, ánh sáng có thể chiếu vào!

Ninh Úc phát hiện phía sau cánh cửa đá có một tảng đá lớn đè lên, nếu đẩy được hòn đá chạy ra ngoài trước khi nó sụp đổ lần nữa, thì bọn họ sẽ sống sót!

Chỉ là… Ai đến đây tảng đá kia?

Hắn đưa tay sờ sờ mặt Ninh Tương Y, trong lòng lại một lần nữa sinh ra ý nghĩ để nàng từ bỏ mình.

Không phải là hắn không muốn sống, mà vì quá sợ nàng sẽ chết.

Ninh Tương Y nghỉ ngơi chốc lát, ngồi dậy, đầu tiên là nàng sờ sờ chân Ninh Úc, còn tốt, mặc dù không có cảm giác, chí ít không mất cái gì, chỉ là xương đã gãy mất, chân hắn bị nội thương nghiêm trọng, nếu đến khi thuốc hết hiệu lực còn không kịp thời cứu chữa, chỉ sợ tính mạng sẽ như ngàn cân treo sợi tóc!

Cho nên nàng không thể chờ, cũng không thể nghỉ ngơi, nhất định phải lập tức ra ngoài!

Ninh Tương Y thật giống như ăn kẹo, ăn xong mấy viên bổ huyết tăng sinh lực, ngồi trong chốc lát, mới cảm giác người dễ chịu một chút, đầu không còn choáng như trước.

Nàng nói xong, “Chờ một chút ta sẽ đẩy nhanh tảng đá ra để tạo khe hở, chúng ta cùng chạy đi!”

Ninh Úc khẽ nhíu mày, “Hoàng tỷ, sức lực của nàng không đủ lớn như vậy!

Nếu có, nàng trước đó cũng sẽ không hoảng loạn như vậy!

Ninh Tương Y trên mặt không vì bị vạch trần mà trở nên bất an, nàng trấn an nói, “Ngươi còn chưa tin ta? Ta nói được là được!”

Kỳ thật nàng nói dối, coi như không gian bên trong đã có lối thoát, nhưng nàng cũng không thể nâng tảng đá sau cửa đá này, còn phải nâng được tảng đá đặt ra khỏi cánh cửa này! Tảng đá kia rất dài, thông qua khe hở nhìn ra, còn to lớn hơn nàng gấp mấy lần...!Căn bản không đẩy xuống được.

Nàng ra vẻ nhẹ nhõm cười nói.

“Trước đó là vì ta quá hoảng… Ngươi quên sao? Trên người ta nhiều vật bí mật như vậy, chẳng qua mấy khối đá lớn… Ta tự có cách.”

Ninh Úc vẫn không tin, nếu có cách, vì sao trước đó nàng không dùng?

Ninh Tương Y dường như hiểu ý nghĩ của hắn, “Chỉ là cách này có chút tốn sức, nhưng qua mấy ngày sẽ tốt.”

Ninh Úc đột nhiên nói, “Nàng cho cho ta thêm một viên hồi xuân hoàn, đợi lát nữa nàng ra ngoài nâng tảng đá lên tạo khe hở, ta ra ngoài chống đỡ, nàng nhân lúc đó ra ngoài!”

Ninh Tương Y cười, “Đồ ngốc, lúc ngươi không bị thương có lẽ còn có thể chống đỡ một lát, bây giờ, người làm như vậy sẽ bị tảng đá đè chết.”

Ninh Úc nghiêm túc nói, “Nếu ta chết, có thể mang đến cho nàng dù một tia cơ hội chạy ra, ta cũng vui vẻ chịu đựng!”

Ninh Tương Y không nhịn được ôm lấy cổ hắn hôn sâu vào!

Trong miệng hắn đều là mùi máu tươi, nhưng không quan trọng, nàng yêu người này!

“Y Y!”

Lần đầu tiên, Ninh Úc từ chối hôn nàng, trong bóng tối, một tia sáng chiếu vào một mặt hắn, tràn đầy nghiêm trọng.

“Nơi này là chỗ sâu trong vùng núi, mà dược tính trong cơ thể ta một lát sẽ hết, ta sẽ chết! Nếu đã vậy còn để nàng nhận nguy hiểm, để một người sắp chết như ta liên lụy nàng, không bằng đổi lại một mình nàng chạy trốn!”

Ninh Tương Y tức giận đến cắn môi hắn!

“Ta nói, ta có cách “

Ninh Úc dự cảm nàng phải mạo hiểm, hắn sợ nàng xảy ra chuyện!

Ninh Tương Y lại đưa tay ôm chặt hắn vào trong lòng.

“Ngươi nói ngươi muốn cưới ta…”

Ninh Tương Y ôm hắn đứng dậy, dùng một tay nâng người Ninh Úc, lệnh Ninh Úc ôm vào cổ nàng!

“Thế nhưng là…”

“Không có thế nhưng là.”

Ninh Tương Y một cái tay khác vịn vào cửa đá đầu thú kia, nhẹ giọng cười nói.

“Ngươi còn nói muốn sinh hai hài tử.”

Lúc này nói câu này, khiến Ninh Úc có chút hạnh phúc.

“Nhưng ta biết, nàng không thích trẻ con lắm.”

Ninh Úc thở dài, “Buông ta xuống đi, ta đã là phế nhân, ta ở đây, còn có thể tranh thủ cho nàng một chút thời gian...”

Ninh Tương Y cúi đầu dùng miệng chặn lời hắn muốn nói.

Hồi lâu, nàng ngẩng đầu lên, rõ ràng không thấy rõ, Ninh Úc lại cảm giác tầm mắt của nàng… Gần như muốn bốc cháy.

“Ta không thích trẻ con, quá ồn.”

Nàng lấy môi mình nhẹ nhàng cọ vào môi mỏng của Ninh Úc, “Nhưng vì ngươi muốn, ta nguyện ý sinh cho ngươi.”

Nói xong, nàng lấy ra một cái bình ngọc, nếu Ninh Úc thấy rõ, sẽ biết, đây thuốc nàng giành được từ trong tay Tuyết Sắc, bên trong chứa cổ độc!

Ninh Úc tưởng là Ninh Tương Y muốn sử dụng nhiều hồi xuân hoàn sợ nàng sốc thuốc, vội vàng muốn ngăn cản, nhưng hắn bị nội thương còn ngoại thương, làm sao có thể ngăn cản được Ninh Tương Y?

Nàng ngửa đầu, đem hai viên thuốc còn lại trong bình đều nuốt xuống!

Mùi vị kia khác hoàn toàn hồi xuân hoàn khiến Ninh Úc đột nhiên bừng tỉnh! Ninh Tương Y ăn không phải thuốc bổ, là cổ độc!

“Nhanh phun ra!”

Ninh Úc bỗng đưa tay bóp lấy hàm dưới Ninh Tương Y, nhưng không ngăn được cổ độc kia đã tan đi trong miệng.

Một khắc dường như có thể thiếu đốt lý trí nhiệt khí từ phần bụng của nàng dâng lên!

Ninh Tương Y đem một bình thuốc nhét vào tay Ninh Úc… Yếu ớt nói.

“Nếu ra ngoài..

Ta còn đang phát cuồng… Cái này… Có thể cứu ta!”

“Ầm- _!”

Tiếng nổ vang kinh động đến tên mù đang truy sát Tuyết Sắc, hắn “Nhìn” qua hướng kia một chút, đây không phải là nơi Ninh Tương Y chết sao? Chẳng lẽ ngọn núi lại tiếp tục sụp đổ?

Tên mù sợ ngọn núi nghiêng, đè sập cửa vào thánh địa, liền vội vàng chạy về, dù sao Tuyết Sắc ở nơi này cũng không thể trốn, hắn đi trước xem nơi đó chuyện gì xảy ra!

“Oanh —-!!Ầm ầm!!!”

Những âm thanh vỡ nát không dứt bên tai, Tuyết Sắc núp trong bóng tối trong lòng đột nhiên vui mừng! Hẳn là Ninh Tương Y còn chưa chết!

Cho nên hắn không nhịn được cũng chạy tới xem, càng đến gần, vùng đất đang đang rung kia cảm giác càng thêm mãnh liệt!

Chẳng lẽ làm cho Rồng đất xoay người sao?

Tên mù là người đầu tiên chạy tới chân núi, hắn không nhìn thấy, nhưng bên cạnh cát bay đá chạy cùng khí lực liên tục tăng lên chứng minh, trước mặt hắn có một người, động tĩnh lớn như vậy, là một người tạo ra.!

Tuyết Sắc tốc độ chậm hơn hắn, nhưng khi hắn chạy đến, một cảnh trước mắt, khiến hắn hai mắt mở to! Con mắt dường như muốn rớt ra ngoài!

Chỉ thấy một khối đá vô cùng lớn lại vô cùng dài bị nhấc lên, trên núi bởi vì tảng đá di chuyển, xảy ra sụp đổ! Không ngừng có đá nhỏ rơi vào trên tảng đá lớn! Nó bị va đập vô cùng nhiều, nhưng lại được nâng lên vô cùng cứng cỏi!

Có người đang nâng nó lên!!

Không thể nào, cái này sao có thể là năng lực con người được?

- ---------------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.