Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 480: Vũ Khí Trong Truyền Thuyết




Hải Thanh cũng kinh hoảng, hắn nhìn phía xa, hồi lâu mới nói, “ không thấy rõ...!Dường như...!Là một mũi tên...”

“Một mũi tên sao lại có sức mạnh như thế! Hải Thanh, ngươi nói bậy!”

Thái hậu mặc dù nói như vậy, nhưng cả nàng, và đám đại thần đi theo nàng tới đây cũng bất giác nghĩ đến, hẳn đây là vũ khí trong tay Đại Dục công chúa, lợi khí mà cả hoàng đế Đại Dục cũng muốn có sao?

Chuyện này vẫn chưa xong, Ninh Tương Y trực tiếp bắn thêm hai mũi tên lửa ra, bắn vào hai thùng dầu đang không ngừng chảy dầu hoả nổ tung trên không! Giọt dầu vẩy ra xung quanh, mọi chỗ đều là lửa, như hoa rơi xuống trên bầu trời! Nhưng là đây là hoa lửa! Che khuất bầu trời rơi vào trên người quân định gây sát thương, nhất là rơi vào tóc, da, khiến quân địch không ngừng bị nó quấy nhiễu!

Quân địch hoảng loạn tay chân, có người bổ nhào xuống lửa, có người ôm cơ thể bị nổ kêu rên, có người cuống quýt bước lui lại dẫm lên dầu hỏa nóng rực, cũng có người mất phương hướng nhìn quanh không biết phải làm gì!

Liên tiếp ba lần công kích, đánh vỡ mộng quân địch, bọn họ chưa từng gặp qua tình huống như vậy, tất nhiên không có cách ứng phó!

“Còn thất thần làm gì! Giết bọn họ!”

Ninh Tương Y giọng nói uy nghiêm la lên, từ đầu trú quân không phục được một nữ nhân ra lệnh, đột nhiên bây giờ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào! Đối phương bây giờ một đoàn mất phương hướng, bọn họ lại giữ vững tinh thần không phải thời cơ tốt đây sao?!

Cho nên tám ngàn người liền xông ra ngoài, giơ cao vũ khí chém giết một trận, mà vòng lửa giống như một đầu ranh giới, một tiếng nổ kia, làm trên mặt đất nổ ra một cái hố to, tất cả mọi người do dự không dám tiến lên, nhìn mấy ngàn người xông vào trước như con rắn không đầu chạy loạn, sau đó chật vật chiến đấu!

Thái hậu sao có thể trơ mắt nhìn người của mình bị tàn sát? Nàng lần nữa hạ lệnh quân đội tiến lên giúp đỡ, đem theo ba ngàn người xông vào lửa, lúc này Hải Thanh mới lấy lại tinh thần.

“Qua giết đi! Qua giết đi! Đối phương có vũ khí như vậy không nhiều, đừng sợ!”

Đúng thế, nếu Ninh Tương Y có nhiều loại vũ khí như vậy, ở Ngọc Hoa Thành đã có thể khai chiến, làm gì phải trốn tới đây?

Cho nên không ít binh sĩ vẫn nghe lệnh, tiếp tục đánh tới!

Không chỉ có bọn họ, ngay cả Thượng Minh Hi cũng kinh ngạc đến ngây người, còn Ninh Tương Y lần nữa giơ cung tiễn lên, nội lực ngưng tụ.

“Châm lửa!”

Nàng để Thượng Minh Hi châm kíp nổ, Thượng Minh Hi không dám, cây châm lửa run run gần như muốn rơi trên mặt đất, Ninh Tương Y thấy thế, nổi giận gầm lên một tiếng.

“Ngươi có phải là nam nhân không?! Châm lửa!”

“Vâng!”

Thượng Minh Hi vô thức lên tiếng, vội vàng châm lửa, cái này là đồ vật cực kỳ nguy hiểm, gần như vậy, sao hắn có thể dám châm lửa được?!

Ngọn lửa nhóm lên, Ninh Tương Y một tiễn bắn ra, lại một lần nữa tên lửa mang theo thuốc nổ lao tới! Tiếng nổ vang lên, mấy chục người ngã xuống đất, thương tích dù không nặng, nhưng đau đớn bất thình lình đủ khiến cho đại quân bọn họ đại loạn! Giống như đầu lửa kia chính là một lời cảnh cáo, nếu người nào vượt qua, giết không tha!

Không ít người đứng bên ngoài nhìn vào thương vong bên trong đều cảm thấy Ninh Tương Y đang cảnh cáo, lại một lần nữa do dự không dám tiến.

Hải Thanh giận, “Xông lên đi! Trong tay nàng không có nhiều loại vũ khí này! Đừng sợ!”

Nhưng lần này nhưng không ai nghe hắn, có lẽ trong tay nàng không có nhiều vũ khí này, nhưng cũng không nên để bọn họ dùng máu thịt thân thể đi hi sinh!

Thái hậu cũng ý thức được không ổn, biến cố đột nhiên xuất hiện khiến lòng người tan rã, nếu bọn họ không nghĩ cách diệt lửa đối phương, chỉ sợ một khi lòng đại quân đã loạn, thật sự có thể bại trận!

Bây giờ lửa bắt đầu lan về phía Thái hậu, Tuyết thành bên kia, bởi vì đã đào vành đai cách ly, ngọn lửa cũng sẽ không tràn qua được.

Thái hậu thấy binh lính sợ hỏa thiêu liên tiếp lui về phía sau, vội vàng sai người cũng đào một vành đai cách ly, ngăn cản thể lửa lan tới, mùa thu chính là điểm không tốt, Tuyết thành nhiều thảo nguyên, cỏ đã khô nên dễ đốt, thực tế khiến Thái hậu nổi nóng.

Bên kia tiếng chém giết không ngừng, Ninh Tương Y ra lệnh cung tiễn thủ hỗ trợ, còn nàng khẩn trương nhìn chằm chằm đối phương, lửa kia sẽ nhanh bị diệt, không có cỏ, lượng dầu đốt cũng không được bao lâu.

Hiện tại Thái hậu bên kia đang án binh bất động, một là để cho binh lính đang lúc khiếp sợ tỉnh táo lại, hai là lửa gây hoảng loạn, quần áo bọn họ bị lửa thiêu, thực tế đều ảnh hưởng đến lòng quân.

Về phần mấy ngàn người xông lên, tự cầu nguyện đi!

Thấy viện trợ chậm chạp chưa tới, ba ngàn quân địch dưới cửa thành ý chí hoảng loạn, rất nhanh hơn phân nửa thi thể nằm lại, Thái hậu thấy thế lửa đã nhỏ, cũng rất nóng vội, lớn tiếng nói.

“Mọi người chớ sợ! Lợi khí trong tay đối phương tất nhiên không nhiều, nếu mọi người hi sinh ở đây, Ai Gia cam đoan, sau khi chiến thắng, người chết và bị thương, trợ cấp gấp ba lần! Bây giờ chúng ta đã giương cung không bắn không được! Không thể trơ mắt nhìn ba ngàn chiến hữu hi sinh!”

“Bây giờ, chúng ta vẫn nắm chắc thắng lợi trong tay! Xông lên lập công ngay bây giờ! Mọi người còn chờ cái gì?!”

Ninh Tương Y nhìn thế lửa nhỏ dần, trăm mét lửa đã không đủ để chặn đường quân địch, nàng quả quyết hạ lệnh.

“Thu binh! Về thành!”

Nàng ra lệnh một tiếng, trú quân đang giết đỏ cả mắt có chút không tình nguyện, ba ngàn người, một chút đã giết được hơn hai ngàn, vì sao không tiếp tục giết chết?

Nhưng hiện tại bọn họ đối với Ninh Tương Y vẫn rất phục, cho nên nàng nói rút vào thành, đám người do dự cũng liền rút lui, còn lại hơn một ngàn quân địch căn bản không dám truy đuổi, nhìn cổng thành Tuyết thành đóng lại, hiệp một khép lại, bọn họ sơ sơ tổn thất hai ngàn người!

Thượng Minh Hi rất hưng phấn, không ngừng đi theo hỏi nàng vật vừa rồi nàng cột vào mũi tên là gì, uy lực vì sao lại khổng lồ như thế?

Ninh Tương Y có chút mất kiên nhẫn, “Ta sai người chuẩn bị chuẩn bị xong chưa?”

” Thượng Minh Hi liên tục gật đầu, “Gần tới Trung thu, trong thành pháo lửa rất nhiều.”

“Rất tốt.” Ninh Tương Y sai người đem tất cả pháo hoa phá ra, sau đó nhét vào bên trong các vạc rượu lớn, pháo hoa bên trong còn có thuốc nổ, nàng sai người bỏ mảnh vỡ đồ sứ, tảng đá các loại vật phẩm nhét vào trong, cuối cùng, nàng thả một loại bột phấn đen nhánh vào đầy đủ hỗn hợp, chỉ để lộ ra một kíp nổ, sau đó bịt kín!

Không ai dám hỏi nàng thả cái gì vào, chỉ nhìn mười bình lớn trước mặt bị bịt kín, trong lòng mọi người đều có chút e ngại!

Thượng Minh Hi nhìn pháo hoa và pháo nổ khắp sàn nhà, nghĩ đến đồ vật hình ống uy lực khổng lồ vừa mới nổ tung, trong lòng lóe lên, lẽ nào vũ khí truyền thuyết trong tay Ninh Tương Y được tạo ra từ pháo hoa?

Hắn cũng biết pháo hoa đôi khi sẽ nổ đả thương tay người, thế nhưng loại của Ninh Tương Y kia, có thể nổ ra một cái hố to, chắc chắn không chỉ có nguyên liệu pháo hoa, nếu không, người Đại Dục đã sớm sao chép được, cũng không đến nỗi nhiều năm như vậy, chỉ có một nhân tài như Ninh Tương Y có.

Nghĩ đến chỗ này, hắn lại kích động, trước kia hắn nghe người ta nói, trong tay Đại Dục công chúa có lợi khí mà hoàng đế cũng thăm dò, còn tưởng là lời nói vô căn cứ, không ngờ lại là thật...!

Không chờ bọn họ thở một chút, rất nhanh, Thái hậu lại khởi xướng đợt tấn công lần thứ hai!

Ninh Tương Y vẫn ung dung đứng ở trên tường thành, nhìn đối phương xông tới, không có phản ứng.

Lần này ngay cả Thượng Minh Hi cũng bình tĩnh, mặc dù không biết Ninh Tương Y muốn làm gì, nhưng hắn đã mù quáng tín tưởng đối phương, biết nàng làm như vậy chắc chắn có lý do.

- ---------------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.