Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 288: Cầu Hôn




“Phụ hoàng, Nhi thần tới chậm!”

Ninh Tương Y có chút ngượng ngùng nói, Ninh Kham trừng nàng một chút, lúc đầu Ninh Tương Y.

muốn cùng người đi đến cửa cung đón tiếp, thế nhưng khi nàng đến nơi, lại mang một bộ vải phục màu trắng bông, hại Ninh Kham không thể nhìn được đuổi nàng về, sai cung nhân chuẩn bị quần áo cho nàng nhanh nhất, buộc nàng phải thay đổi cách ăn mặc một lần, nếu không thì quá mất mặt!

“Được rồi, ngồi vào đi!”

Hoàng đế nhìn vẻ ngoài thì giọng điệu lạnh nhạt, nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được sự cưng chiều trong giọng nói của người.

Tiêu Uyên còn tưởng rằng Ninh Tương Y trở về gặp chuyện không tốt, xem ra là hắn lo thừa, Ninh Tương Y… Như thế làm gì có người không thích nàng đâu?

Hắn nhìn Ninh Tương Y không chuyển mắt, nhìn nàng ngồi ở bên cạnh Thái tử, phía đối diện mình.

Lâu như vậy không gặp… Nàng cũng không có thay đổi một chút nào, cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Uyên, Ninh Tương Y liền trừng mắt nhìn lại, khiến Tiêu Uyên bật cười.

Trong nháy mắt đó bao nhiêu ngạc nhiên xa lạ đều biến mất, mặc kệ nàng ăn mặc như thế nào, nàng chính là Y nhi…

Hắn nhìn nàng thật sâu…

Chỉ một một khoảng thời gian không gặp, hắn lại cảm giác giống như qua trải qua nhiều năm! Lúc trước khi Ninh Tương Y ở bên cạnh hắn, mặc dù biết sẽ có một ngày Ninh Tương Y rời đi, nhưng không nghĩ lại tới nhanh như vậy! Đột ngột như vậy!

Những ngày đó, hắn luôn đi đến nơi của nàng, lúc nào cũng đều suy nghĩ, nếu như hắn thổ lộ tình cảm ơn sớm một chút, vậy kết quả có khác không?

Nếu như hắn có quyền lực trong tay sớm hơn, nếu như hắn phát hiện hành động của mẫu phi sớm hơn, như vậy Ninh Tương Y sẽ không phải rời đi…

Thật là, hắn rõ ràng có cơ hội tốt như vậy… Lại đi bỏ lỡ!

Không có nàng, Hoàng tử phủ cũng không phải là nơi mà hắn nhất nhất muốn trở về mỗi khi ra ngoài, Ngọc Hành không phải Ngọc Hành, giống như một cái lồng giam không lô! Hắn trong đó, không hề cảm thấy một chút vui vẻ nào

Ninh Kham nhìn Tiêu Uyên một chút, trên mặt hắn cô đơn và khát vọng hiện rõ ràng đến mức khiến người chuyển chủ đề.

“Trước khi bắt đầu yến tiệc, chúng ta bắt đầu chính sự đi! Chờ lát nữa nâng ly chúc mừng luôn một thể, cũng có thể trút bỏ tâm sự!”

Tiêu Uyên lúc này mới tỉnh ra khỏi giấc mơ thu tầm mắt lại, không nhìn nữa nàng, lo chuyện chính sự.

“Đúng là nên như thế.”

Ninh Kham cười, lớn tiếng nói, “ truyền quốc thư!”

Thường Hỉ vội vàng tuyển lệnh, “Truyền quốc thư—- “

Cái gọi là quốc thư, chính là nội dung hợp tác lần này của hai nước, chuyện này đã sớm thảo luận xong,lần này Tiêu Uyên đến, nếu là không có có vấn đề, chỉ cần đóng xuống con dấu, chuyện này coi như chính thức quyết định!

Một cung nhân cung kính tiến lên, đem hai bản quốc thư đã sớm chuẩn bị kỹ càng dâng lên!

Trên hai tầm gấm lụa, từng nét chu sa chính xác giống như bản in, ghi rõ các vấn đề, trách nhiệm và các quy định, điều lệ đã được đàm phán giữa hai nước sau khi hai nước thông thương, tất cả đều rõ ràng và chi tiết.

Tiêu Uyên nhìn qua một lượt, liền biết không có vấn đề gì.

Mà chuyện hai nước hợp tác Ngân Trang, bởi vì Ninh Kham giao cho Ninh Úc, mà bọn họ vẫn có một số thảo luận và thỏa thuận riêng về vấn đề này, cho nên hiện tại không xuất hiện trong quốc thư.

Tiêu Uyên lấy ra con dấu, đột nhiên cười.

“Thế thúc, lúc trước khi Y nhi ở Ngọc Hành, mỗi lần có cái gì trong đại cần quyết định, đều là nàng giúp thế chất đóng ấn, lần này, thế chất vẫn muốn làm phiền nàng một lần.”

Hắn cười, lời nói này lại làm cho tất cả mọi người ở đây sửng sốt, mỗi người đều cảm thấy ý tứ trong câu nói của hắn có chút khó hiểu, bọn họ đều rất đăm chiêu.

Ninh Kham lại hiểu rõ ràng, Tiêu Uyên là đang muốn nói rõ, hắn và Ninh Tương Y quan hệ quá tốt, hắn cũng chỉ tin tưởng mỗi Ninh Tương Y.

Cho nên hắn cười to, “Tất nhiên rồi! Y nhi, ngươi lên đây!”

Ninh Tương Y hết sức khó xử, go nàng không nghĩ Tiêu Uyên lại đột nhiên nói chuyện này, nàng nghĩ chuyện người ngoài mà tham gia chính sự cũng không phải chuyện tốt đẹp, nếu lỡ để Hoàng đế hiểu lầm, kẻ chịu phiền phức vẫn là nàng..

Thôi kệ.

Ninh Tương Y nhận lệnh thở dài một tiếng, đi lên phía trên.

Trong suốt quá trình, Tiêu Uyên cười nhìn nàng, tình cảm bị hắn chôn giấu thật sâu trong ánh mắt, nhưng nếu nhìn thật kỹ, vẫn có thể nhìn thấy cay đắng.

Ninh Tương Y không nhận ra, dùng bộ dạng hung ác nhìn hắn, thật sự sau một thời gian không gặp, sao hắn lại trở nên kỳ quái rồi?

Tiếp nhận tư ấn trong tay Tiêu Uyên, Ninh Tương Y có chút nhíu mày, như bị ép buộc!

Mà lúc này, để làm cho Ninh Tương Y đỡ ngượng ngùng, Ninh Kham đột nhiên cười nói.

“Đã như vậy, Y nhi, trẫm cũng giao long ấn cho ngươi! Ngươi, làm chứng cho quốc thư hai nước đi!”

Hoàng đế nói xong, giống như lại một lần nữa đây Ninh Tương Y lên một sóng gió mới! Thêm dầu vào lọc lửa…

Ngọc tỉ của Hoàng đế, cái đồ vậy này ngay cả Thái tử cũng không thể tuỳ tiện đụng chạm! Phía sau rèm nhiều nữ quyền phát ra âm thanh sợ hãi, các nàng không ngờ, Ninh Tương Y cũng là nữ tử, lại có tư cách, lại được sử dụng ngọc tỉ trong hoàn cảnh này! Đây là vinh hạnh đặc biệt, trước nay chưa từng có!

Nàng có thể nói là thay mọi nữ tử, làm được cực hạn!

Nụ cười của Tiêu Uyên sững lại trong giây lát, nhưng nhanh chóng giãn ra.

Ninh Tương Y xoắn xuýt, cầm tư ấn ở trong tay Tiêu Uyên mà nặng ngàn cân, nàng nghĩ, chỉ là một tay cầm tư ấn Tiêu Uyên, một tay cầm ngọc tỉ Hoàng đế, rồi in xuống một chỗ giống nhau lên hai bản quốc thư!

Đây là bước đầu tiên để mở ra thiên hạ thịnh vượng, từ khi bắt đầu là do nàng, sau đó nàng cũng tự mình hoàn thiện! Cảnh tượng này, như đã được thần linh trong bóng tối sắp đặt, tất cả mọi người đang chứng kiến cảnh tượng lịch sử này!

“Quốc thư hoàn thành —” I Thái giám vui mừng hớn hở hô lớn một tiếng, cả nước vui mừng! Kể từ hôm nay, nhân dân ở giữa hai nước sẽ không giới nghiêm, không chỉ có thể thông thương mua bán, thậm chí có thể thông hôn!

Chỉ là, quốc phòng vẫn nên có, hôn nhân xuyên quốc gia còn khó khăn, hội nhập thật sự là khó có thể, nhưng để hòa bình bước đầu đã có, ít nhất Ngọc Hành sẽ không cùng Đại Dục bất hòa, đây là thành tựu lớn nhất!

Hai bản quốc thư, được hai nước người trịnh trọng cất vào.

Ninh Kham vui mừng, vung tay lên nói.

“Khai tiệc!”

Thường Hỉ cười nói.

“Bệ hạ có chỉ, khai tiệc —”

Những nữ tử ca múa chầm chậm đi ra, giọng hát vang lên! Các nàng trong lớp lụa mỏng lướt nhẹ qua mặt, khiêu vũ, từng khuôn mặt cười tươi, ai nấy vui mừng!

Mà cung nhân từng hàng đi đến, đem thức ăn dâng lên, không khí bữa vui vẻ thân thiện, không ít người còn chưa uống rượu, mặt đã đỏ, hôm nay thật đúng là ngày tốt lành!

Ninh Tương Y tự nhiên cũng trở lại ngồi trên vị trí của mình, vừa nhẹ nhàng thở ra muốn ăn một chút gì đó, nhưng lại thôi, Tiêu Uyên bên kia, ánh mắt cũng không bỏ qua nàng.

Từ lúc Ninh Tương Y bắt đầu đến gần hắn, tim của hắn như được hồi phục khoảng trống, nhưng lại đập càng lúc càng nhanh! Hắn cũng rất rõ ràng, biết mình mong muốn nhất lọc chính là cái gì!

“Thế thúc, người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám, tiểu chất lần này đến đây, còn có một chuyện muốn xin.”

Ninh Kham rất cao hứng, trong lúc nhất thời không thèm đoán hắn muốn nói gì.

“Thế chất cứ nói đừng ngại!”

Tiêu Uyên cười một tiếng, trong chớp nhoáng này, cả người hắn liên tựa như viên minh châu cực kỳ chói mặt, cặp mắt sáng rực kia, nhìn vào Ninh Tương Y, ngữ khí lưu luyến và kiên định!

“Ta… Muốn cưới Y nhi, mong thế thúc – tác thành!”

- ---------------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.