Editor: miemei
“1, 2…… Tao đếm đến 5 thì sẽ cho thằng nhóc này về đầu thai lại ngay, nếu tụi bây không ra, vậy thì trốn luôn đi, nếu không, 3……”
Viêm Bá Nghị và Lăng Vi quýnh rồi, hai người đều hét lên.
Viêm Bá Nghị nói với Carrera: “Carrera, nếu mày dám động vào con trai tao một cái thôi, tao sẽ cho người trong gia tộc mày chôn cùng.”
Lăng Vi kêu to: “Đừng, đừng mà, Dịch Dịch trốn mau.”
“4……” Carrera đã đếm đến 4, họng súng nhắm ngay thân hình nhỏ bé của Lăng Dịch Sâm, hắn cứ không tin mấy tên trốn ở chỗ tối kia có thể không đi ra.
Dây thần kinh của Mộ Bạch và Sở Phong căng lên, khẩu súng trên tay nhắm ngay Carrera, họ không thể nhảy xuống được, khoảnh khắc nhảy xuống thì sẽ trở thành bia ngắm thôi.
Carrera bước một bước lớn đến bên cạnh Lăng Dịch Sâm, vác Lăng Dịch Sâm lên. Cười lớn: “Ha ha ha, nếu tụi bây không lộ mặt, thì thằng nhóc này sẽ mất mạng, cậu chủ nhỏ của Xích Viêm sắp bị hủy trong tay của tụi bây rồi đấy.”
Lăng Dịch Sâm đạp chân đá về phía mặt của Carrera. Nhưng lại đá không tới, cậu mắng to: “Buông ông nhỏ đây ra, nếu không thì ông chịu chết đi.” Bình thường Lăng Dịch Sâm không biết mắng người, những lời cậu mắng người ta đều học từ trên ti vi, bây giờ cậu đã biết nguy hiểm rồi, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
“Mami, mami cứu con với, hu hu hu. Con không muốn chết, con vẫn chưa thành ngôi sao nữa, cuộc sống của con mới vừa bắt đầu thôi mà.” Nói rồi còn giả vờ gào khóc lên, nhưng chỉ thấy sấm sét mà không thấy mưa đâu.
Sở Phong và Mộ Bạch nhìn nhau một cái, hai người lại ra dấu tay. Ngay lúc Carrera xuống tay với Lăng Dịch Sâm, Mộ Bạch nhảy ra. Giơ tay lên bắn liền một phát, kết quả Carrera đã nhìn thấy Mộ Bạch thò đầu ra, kéo Lăng Dịch Sâm tới chắn họng súng, quát lên: “Tới đây, tới đi, nếu tụi bây dám qua đây, tao sẽ cho nó đỡ đạn, tụi bây hại chết cậu chủ nhỏ của tụi bây thì không liên quan đến tao nha.”
Lúc Mộ Bạch thấy Carrera lôi Lăng Dịch Sâm lên, thì đổi sang hướng khác, viên đạn bị bắn lệch đi. Đúng là hèn hạ mà.
“Carrera. Mày hèn quá, dùng con nít để chắn đạn.” Mộ Bạch đứng trong vòng vây của đám thuộc hạ của Carrera, tức giận mắng chửi Carrera.
Bây giờ thì Lăng Dịch Sâm thật sự bị dọa cho khóc lên rồi, cậu oa một tiếng thật lớn, nói: “Chú Mộ Bạch, chú không thích con đến vậy hả? Hu hu hu, muốn bắn chết con hay sao, hu hu hu, mami mami, cứu con với, Dịch Dịch sợ lắm.” Nước mắt của Lăng Dịch Sâm chảy ra ào ào đầy mặt, giờ này phút này, cậu thật sự đặc biệt sợ hãi.
Mộ Bạch đứng yên tại chỗ, không biết phải làm gì, xem ra Dịch Dịch hiểu lầm anh ta rồi. Trong tình huống nguy hiểm thế này, anh ta cũng không thể nào giải thích được, chỉ có thể nhìn sang Viêm Bá Nghị, gật đầu một cái.
Lúc này Viêm Bá Nghị quát lên một tiếng: “Các anh em, ra đi nào!”
Theo tiếng ra lệnh, trong văn phòng tổng giám đốc, từ góc tường, dưới gầm bàn, thậm chí là trên nóc tường, có mười mấy người nhảy ra, đều cầm súng tự động, nhắm chuẩn vào Carrera và thuộc hạ của Carrera.
“Thả Dịch Dịch xuống, nếu không thì xác của mày cũng không còn đâu.” Sở Phong cũng nhảy ra, hét lên. Bây giờ Lão Đại và Lăng Vi bị người của Carrera khống chế, cậu chủ nhỏ cũng đang ở trong tay của Carrera, bên Xích Viêm họ đang nằm trong thế hạ phong, nhưng hết cách rồi, mắt thấy dáng vẻ như đã lường trước của Carrera, khí thế của các anh em Xích Viêm cũng không thể thua được.
Mộ Bạch phất tay một cái, đạn của bọn họ đã lên nòng, chờ đợi hiệu lệnh của Lão Đại. Mặc cho tình hình nguy hiểm, nhưng đám tinh anh bọn họ có lòng tin trong vòng không phẩy mấy giây ra lệnh sẽ bắn trúng mục tiêu.
Lúc này, di động trong túi Carrera vang lên, sau khi hắn cười xùy một tiếng, mới vác Lăng Dịch Sâm đi sang một bên nhận điện thoại.
Đây là điện thoại đường dài từ bên Mỹ gọi qua, tuy rất không muốn nhận, nhưng Carrera hắn vẫn cần sự giúp đỡ của bên đó, cho nên…… bất đắc dĩ bắt máy lên, “a lô” một tiếng.
“Đừng xuống tay với phụ nữ và đứa bé.” Phần mềm thay đổi giọng nói, không thể nghe ra làm đàn ông hay đàn bà, nhưng khí thế lại rất mạnh. Đây là lần thứ hai Carrera nói chuyện điện thoại với lão đại của thế lực bên Mỹ, gã vẫn luôn muốn hỏi lí do, nhưng lại không thể hỏi ra miệng được, bởi vì bên kia chưa bao giờ cho gã cơ hội hỏi nhiều.
“Buông tôi ra, cái đồ xấu xa này, buông tôi ra, nếu không tôi biến thành con ma nhỏ cũng sẽ không tha cho ông đâu.” Lăng Dịch Sâm kêu lên, muốn giãy khỏi tay của Carrera.
Carrera vốn nắm chặt Lăng Dịch Sâm, vừa nghe đầu bên kia điện thoại dặn dò, mới từ từ thả lỏng tay ra, cho đến khi ngắt điện thoại cũng không làm khó Lăng Dịch Sâm nữa.
Nghe thấy trong điện thoại vang lên tiếng tút tút, Carrera tức đến nỗi suýt chút nữa đập nát điện thoại. Hắn muốn đi ra ngoài thì chỉ có thể dựa vào lợi dụng thằng nhóc này và Lăng Vi, bây giờ nói với hắn không thể xuống tay với phụ nữ và đứa bé ư? Bảo hắn đến khiêu khích Viêm Bá Nghị cũng là người đó, hiện giờ kêu hắn thả Lăng Vi và thằng nhóc ra cũng là người đó.
Carrera quay đầu lại nhìn Viêm Bá Nghị và Lăng Vi, có một suy nghĩ lướt qua trong đầu, vừa đi vừa dặn dò thuộc hạ, nói: “Trông chừng Viêm Lão Đại và Lăng Vi cho tốt, bây giờ mang bọn họ ra ngoài, bọn họ chính là bùa hộ mệnh của chúng ta.”
Mấy tên thuộc hạ vội gật đầu, nhìn Viêm Bá Nghị và Lăng Vi không hề chớp mắt, cứ sợ hai người dùng mưu kế quỷ quyệt gì đó chạy thoát, đến lúc đó cái mạng nhỏ của chúng cũng không giữ được.
Carrera nhìn đám tinh anh Xích Viêm đang bao vây bọn chúng, cười lớn: “Lên đi, lên bắn đi, dù sao cậu chủ nhỏ của tụi bây cũng nằm trong tay tao, nếu tụi bây cảm thấy mạng của thằng nhóc nhỏ này đáng giá, thì tránh ra. Nếu cảm thấy sống chết của nó không liên quan đến tụi bây, thì tụi bây cứ việc tới gần, tới đây!”
Bộ phận tinh anh này chính là con dao phía sau Viêm Bá Nghị, bọn họ rất ít khi ra mặt. Ngay cả thuộc hạ ở tổng bộ bang Xích Viêm chính thống cũng không có mấy người biết, cho nên đối với các tin tức của tổng bộ Xích Viêm, đám tinh anh này cũng không hiểu rõ lắm.
Đối với thân phận của cậu chủ nhỏ của Lăng Dịch Sâm, lại càng có chút không biết tí gì, lâu ngày không gặp, khi nào thì Lão Đại có thêm một cậu con trai lớn như vậy rồi?
“Thật là ồn chết đi được, nếu ông sợ chết thì cứ nói thẳng đi, xách một đứa bé đáng yêu, vô tội như tôi đây để làm bia đỡ đạn, ông đúng là không biết xấu hổ nha, mặt mũi đều vứt xuống sông Hoàng Phổ hết rồi.” Lăng Dịch Sâm giơ tay túm lấy lỗ tai của Carrera, gào to vào tai của gã.
Viêm Bá Nghị và Lăng Vi nhìn nhau một cái, cực kỳ ăn ý gật đầu. Bọn họ đã có một cách, vừa không gây ra thương tổn, lại vừa có thể bình an chạy thoát.
Bình sinh Carrera không ưa nhất chính là con nít, đặc biệt là khi gặp phải thằng nhóc như Lăng Dịch Sâm vậy. Sau khi nghe thấy Lăng Dịch Sâm gào to thét lớn ở bên tai, hắn túm lấy Lăng Dịch Sâm quơ vài cái, dọa cho Lăng Dịch Sâm kêu oa oa.
“Buông tôi ra, buông tôi ra, hu hu hu, đáng sợ quá, mấy tên xấu xa này, ông buông tôi ra mau, mami, daddy, cứu con với, con chóng mặt quá, muốn ói……”
Chữ ói còn chưa nói xong, Lăng Dịch Sâm đã ói lên người Carrera. Hôm nay cậu ngồi xe thì đã có chút chóng mặt rồi, Carrera vác cậu lên vai lắc qua lắc lại, giờ lại ôm lên quăng tới quăng lui, thật sự có chút chịu không nổi.
“Mày, a, đáng chết thật, lại ói lên người tao.” Carrera giơ tay muốn đánh Lăng Dịch Sâm, bây giờ đầu óc Lăng Dịch Sâm đang choáng váng, muốn tránh cũng không tránh được, mắt thấy bàn tay to của Carrera đã đập tới, một tiếng súng vang lên, thời gian như ngừng lại.
Thấy từ trong miệng Carrera có máu chảy ra, Lăng Dịch Sâm bị quăng xuống đất, cậu bị đau nên hét lớn một tiếng, lảo đảo đứng dậy muốn đi tìm mami với daddy.
Sau lưng có một bàn tay kéo lại góc áo của cậu, cười nói: “Tao có chết cũng sẽ kéo theo một cái đệm lưng.”
Mộ Bạch chạy lên trước vài bước mới đến được trước mặt Lăng Dịch Sâm, vươn tay muốn bế Lăng Dịch Sâm đi. Lúc nãy thừa dịp Carrera không để ý, anh ta bắn lén một phát, mặc dù có chút không quang minh lỗi lạc, nhưng có thể cứu được Lăng Dịch Sâm thì chính là có thu hoạch.
“Ha ha, tụi bây không nghĩ tới hậu quả hay sao hả?” Một tay Carrera dùng sức lôi kéo Lăng Dịch Sâm, một tay còn lại cởi áo, lộ ra thuốc nổ ở bên hông. Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn sàng mới tới, hoặc sống hoặc chết, cũng chỉ có hai kết quả này thôi. Carrera hắn đi lại trong giang hồ bao nhiêu năm, vẫn chưa từng gặp được đối thủ như Viêm Bá Nghị, thật sự rất kích thích, nhưng hắn vẫn chưa muốn chết, hắn muốn dùng số thuốc nổ này để đảm bảo bình an.
“Oa, con không muốn chết đâu, hu hu hu, con không muốn chết.” Lăng Dịch Sâm quay đầu lại nhìn thấy thuốc nổ ở bên hông Carrera thì bị dọa cho khóc hu hu, cậu thật sự sợ lắm. Trong một ngày trải qua nhiều lần kinh sợ như thế, trong mắt Lăng Dịch Sâm toàn là nước mắt, cậu mới hơn bốn tuổi thôi, lại phải trải qua nhiều chuyện như thế, hoàn toàn không kiềm chế được nữa.
Mộ Bạch vung tay cho Carrera một đấm, Carrera bị đau, cánh tay giữ Dịch Dịch thoáng lỏng ra một chút, Mộ Bạch lập tức bế Lăng Dịch Sâm đi, vừa lùi về sau vừa an ủi: “Dịch Dịch đừng khóc, có chú Mộ Bạch ở đây nè, Dịch Dịch đừng sợ.”
Sở Phong nhặt khẩu súng dưới đất lên, lại bắn một phát vào tay Carrera, bàn tay cầm thuốc nổ của Carrera bị bắn thủng một lỗ, máu tươi chảy xuống đất.
Tình hình đảo ngược, Lăng Vi và Viêm Bá Nghị thừa dịp mấy tên canh giữ nhìn sang phía Carrera, tăng sức mạnh trên chân đạp ngã những tên đó, rồi chạy đến trước mặt Lăng Dịch Sâm.
Lăng Vi bế Lăng Dịch Sâm lên, nhẹ giọng nói: “Dịch Dịch đừng sợ, đã an toàn rồi, Dịch Dịch đừng sợ.”
“An toàn…… rồi ư?” Giọng nói của Carrera có chút yếu ớt, một bàn tay khác khẽ nhúc nhích, một cái điều khiển từ tay áo trượt vào tay gã. Hắn trúng một phát đạn của Mộ Bạch trước, bị bắn vào bụng. Sau lại trúng một phát của Sở Phong, bị bắn vào lòng bàn tay. Bây giờ mất máu quá nhiều, có thể chết bất cứ lúc nào. Gã trợn to mắt, không thể tin được nhìn Lăng Vi và Viêm Bá Nghị, không ngờ hôm nay lại là ngày kết thúc của Carrera hắn.
Viêm Bá Nghị như đã phát giác được, vươn tay kéo Lăng Vi bắt đầu lùi về sau, còn hét lên với Carrera: “Mày dừng tay lại đi, tao có thể tha cho mày một mạng.”
Không ngờ Carrera thật sự đã chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ, đống thuốc nổ cột trên người kia không phải đốt cháy, mà là dùng điều khiển cầm tay. Viêm Bá Nghị chưa bao giờ hoảng hốt như lúc này, lần này hoảng thật rồi.
Sở Phong và Mộ Bạch nhìn nhau một cái, sắc mặt cả hai đều khó coi, bọn họ đã nhìn ra manh mối, đều không biết phải làm sao cho tốt, chỉ có thể nhìn sang Viêm Bá Nghị, chờ Lão Đại dặn dò.
“Tôi đếm 1, 2, 3, mọi người tới như thế nào thì rút lui từ hướng đó, Mộ Bạch và Sở Phong đi cùng tôi.” Viêm Bá Nghị nhìn Carrera nằm trong vũng máu, run rẩy muốn ngồi dậy, lại không thể nào ngồi lên được, đám thuộc hạ gã mang tới cũng có một bộ phận buông súng đầu hàng, nói không phải là thuộc hạ của Carrera.
“1, 2” Viêm Bá Nghị ôm chặt Lăng Vi và Lăng Dịch Sâm, mắt thấy bàn tay cầm điều khiển của Carrera run run mấy cái, bấm xuống phím số.
“3” Vừa kêu lên, liền nghe thấy tiếng gào giận dữ, đau đớn của Carrera, anh kéo Lăng Vi và Dịch Dịch vào một cánh cửa trên vách tường gần nhất, Sở Phong và Mộ Bạch vừa đóng cửa lại, liền cảm nhận được một luồng sóng nóng bức ập tới.
Chỉ nghe bùm một tiếng, cảm thấy cả tòa nhà rung lên một cái, thì biết đã phát nổ rồi.
“Phù, nguy hiểm quá, mọi người đều không sao hết chứ?” Sở Phong hỏi.
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng ho khan ở sau lưng, mọi người đều bị sặc khói nói không nên lời, cuối cùng cũng có một giọng nói trả lời: “Không sao.”
Lúc này Mộ Bạch mới để ý, Sở Dụ cũng được kéo vào đây, anh ta nghiêng đầu nhìn Viêm Bá Nghị mặt không còn chút màu máu và Lăng Vi vẫn luôn dịu giọng an ủi Lăng Dịch Sâm, xoay đầu qua nhìn Sở Dụ đang nằm dưới đất, hỏi: “Sở Dụ, cậu không sao chứ.”
“Không sao, đại nạn không chết ắt có hậu phúc mà, chỉ là không ngờ văn phòng của tổng giám đốc vậy mà lại có một khoảng trời khác đấy.” Sở Dụ khẽ cảm thán.
“Không nói nổi thì đừng nói.” Sở Phong nhắc nhở Sở Dụ. Mặc dù anh và Sở Dụ là anh em sinh đôi, nhưng tính cách thì lại hoàn toàn khác biệt. Sở Dụ ấy, dường như suy nghĩ hơi nhiều một chút, chuyện gì cũng suy tính rất toàn diện, làm việc cũng sẽ không dựa vào nghĩa khí gì đó, luôn có khuôn khổ của chính bản thân anh ta. Sở Phong thì trái ngược với Sở Dụ, anh thẳng thắn xông xáo, làm việc không suy tính nhiều, nhưng chính là dựa vào phần nghĩa khí này, mà làm nên tên tuổi.
Sở Dụ mím mím môi, thật sự không nói gì nữa. Đây là lần đầu tiên anh ta và Sở Phong chung sống hòa bình. Vào giây phút anh ta cho rằng anh ta sắp chết, trong lòng anh ta nhớ tới, không phải Vưu Na mà anh ta luôn cho rằng mình rất yêu rất yêu, mà là thằng em này, thằng em chỉ sinh ra muộn hơn anh ta vài phút.
Máu mủ tình thâm không phải chỉ nói đơn giản như thế thôi đâu.
Sở Dụ ngẩng đầu nhìn quanh không gian nhỏ hẹp này một lượt, anh ta đã đến văn phòng tổng giám đốc mấy lần, nhưng không hề phát hiện có gì khác thường, nhưng chuyện xảy ra trong hôm nay lại cho anh ta biết, người đàn ông Viêm Bá Nghị này, không phải ai cũng trêu được. Anh ta từng vì sự bỏ ra của Vưu Na mà oán hận Viêm Bá Nghị, tổng giám đốc cấp trên trên danh nghĩa, lại là tình địch trong lòng anh ta. Mà hiện tại…… nhìn thấy khoảnh khắc Lăng Vi và Viêm Bá Nghị sống chết có nhau, anh ta đột nhiên hiểu ra, trải qua kiếp nạn lớn lần này, cũng nên buông bỏ rồi.
“Daddy, trong này ngộp quá đi, tại sao trong bức tường lại mọc ra một cái phòng nhỏ vậy ạ? Thông minh quá.” Mặc dù Lăng Dịch Sâm bị dọa cho khóc mấy lần, nhưng vừa về đến vòng tay của Viêm Bá Nghị và Lăng Vi thì đã trở lại dáng vẻ ngây ngô đáng yêu kia, đây là cảm giác an toàn mà cha mẹ mang đến.
Tất cả vách tường trong văn phòng tổng giám đốc đều được gia cố bằng vật liệu chống đạn, sẽ không ai ngờ được, phòng làm việc của Viêm Bá Nghị lại được kết cấu như vậy, hôm nay coi như đều bị lộ hết rồi, xem ra sau này phải gia cố hơn nữa. Anh vốn là một người cẩn thận, xem ra cẩn thận, tỉ mỉ cũng không phải là vô lí.
Đẩy cánh cửa của vách tường ra, nhìn thấy mọi thứ trong phòng bị thiêu rụi, không biết điều khiển cầm tay của Carrera bị ai giật lấy, mang theo nhiều thuốc nổ như thế, cũng chỉ có cái trên người hắn nổ thôi. Xem ra ngay cửa ải sống chết, ai cũng sẽ ích kỷ thôi.
Anh đồng tình cho cái chết của Carrera, cũng căm hận hắn lợi dụng Dịch Dịch để bảo vệ sự bình an của hắn. Trong lòng Viêm Bá Nghị, Vi Vi và Dịch Dịch chính là mạng của anh, là tất cả của anh.
“Khụ khụ khụ, Lão Đại, chúng ta rời đi thôi, đợi chút nữa hẳn là cảnh sát sẽ đến.” Mộ Bạch khom người đỡ Sở Dụ lên, trợn mắt với Sở Phong đang làm như không thấy kia, muốn cứu Sở Dụ là cậu ta, sao bây giờ lại mặc kệ rồi?
Viêm Bá Nghị nhìn xung quanh, than nhẹ một tiếng, chết nhiều người quá, thật là…… hết cách rồi, bọn chúng muốn mạng của Vi Vi và Dịch Dịch, thì phải trả giá như thế. Mà Viêm Bá Nghị anh đây, không phải ai cũng trêu vào được đâu.
Nhân viên của tập đoàn Thượng Lạc đã được thuộc hạ của Viêm Bá Nghị sơ tán ra, tòa nhà này được xây dựng rất kiên cố, nhưng tầng cao nhất bị đốt thành như vậy, xem ra cũng cần phải sửa chữa một lúc lâu rồi đây.
Lăng Dịch Sâm ôm chặt cổ của Viêm Bá Nghị, nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người run một cái, nói: “Daddy, hù chết con rồi, Dịch Dịch sợ lắm.”
Lăng Vi đi bên cạnh Lăng Dịch Sâm, nắm bàn tay mập mạp nho nhỏ của Lăng Dịch Sâm, cười an ủi, nói: “Không sao rồi, Dịch Dịch, daddy mami dắt con đi ăn bữa ngon để đè nỗi sợ xuống được không nè?”
“Thật ạ?” Lăng Dịch Sâm cất cao giọng, gương mặt mũm mĩm cười khẽ, chẳng mấy chốc lại xìu xuống, thấp giọng nói: “Con không muốn ăn bữa ngon cho lắm, không có khẩu vị.”
Sở Phong vốn đang cùng Mộ Bạch dìu Sở Dụ, sau khi phát hiện Sở Dụ ngay cả sức để đi đứng cũng không có, thì khom người xuống cõng Sở Dụ, đứng lên liền bước chậm ra ngoài, lúc đi ngang qua Viêm Bá Nghị thì cúi đầu nói một tiếng: “Lão Đại, em đưa Sở Dụ đến bệnh viện trước, có việc gì thì gọi em nhé.”
Mộ Bạch đỡ Sở Dụ phòng ngừa anh ta ngã xuống, đi sát theo sau Sở Phong, cũng chạy ra ngoài, không nghe rõ Viêm Bá Nghị nói gì đó, chỉ gật đầu một cái rồi đi ra khỏi cửa tòa nhà.
Cảnh sát đến rất đúng lúc, người trong tòa nhà đều đã tản đi hết, Viêm Bá Nghị đưa Lăng Vi và Lăng Dịch Sâm ngồi vào trong xe, bên ngoài tòa nhà mới bị kéo dây niêm phong.
“Daddy, chúng ta về nhà đi, Dịch Dịch rất muốn về nhà.” Lăng Dịch Sâm đã bò ra từ lồng ngực của Viêm Bá Nghị, ngồi trong lòng Lăng Vi, hôm nay cậu bị dọa không nhẹ, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon, tìm bé hamster của cậu trò chuyện, sau đó chờ ngày mai đến.
Mami từng nói, nếu tâm trạng không tốt, ngủ một giấc thì sẽ tốt lên thôi. Nếu như sợ hãi, ngủ một giấc thì sẽ tốt lên thôi. Nếu đầu óc không tốt, ngủ một giấc thì sẽ tốt lên thôi. Cho nên cậu đặc biệt, đặc biệt thích ngủ, bởi vì rất nhiều lúc cậu đều phù hợp với điều kiện ngủ hết đó.
Lăng Vi gật đầu, ôm chặt Lăng Dịch Sâm, muốn cho con trai một chút ấm ấp và cảm giác an toàn. May mà hôm nay Dịch Dịch không sao, nếu Dịch Dịch xảy ra chuyện, cô thật sự không biết nên làm gì nữa.
“Vậy thì chúng ta về nhà thôi.” Viêm Bá Nghị nổ máy xe, quay đầu lại nhìn Lăng Vi, mỉm cười, xe khởi động rồi. Mặc dù Carrera đã chết rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy anh rất thất bại, không bảo vệ thật tốt cho người phụ nữ và con trai mình, là một cảm giác phiền muộn khó nói thành lời.
May mà trước kia anh đã làm sẵn biện pháp phòng ngự, nếu không, hôm nay thật sự sẽ bị nổ cho tan xương nát thịt mất rồi.
Trên đường về tổng bộ Xích Viêm, mắt thấy sắp đến cổng của tổng bộ, bên ngoài cũng không có người canh giữ. Viêm Bá Nghị cảm thấy có chút không ổn, anh giảm tốc độ, từ từ lái gần đến cổng tổng bộ, mới phát hiện bên ngoài đã cháy đen một vùng, trên mặt đất còn có chút máu chưa khô.
Xảy ra chuyện rồi? Viêm Bá Nghị vội lấy di động ra, lại phát hiện di động hết pin.
“Vi Vi, em với Dịch Dịch chờ ở trong xe, anh vào xem một chút.” Nếu không phải đã xảy ra chuyện, sao ngoài cửa lại không có một người nào cả?
Lăng Vi gật đầu dặn dò: “Cẩn thận một chút, em mang Dịch Dịch sang một bên nhìn xem, có chuyện thì kêu em một tiếng.” Nói xong thì bế Dịch Dịch xuống xe, trốn phía sau xe.
Nhìn Viêm Bá Nghị đẩy cửa đi vào, tim của Lăng Vi liền bắt đầu đập mạnh không theo quy tắc. Lăng Dịch Sâm nằm trên vai cô cũng cảm nhận được, chỉ nghe cậu dè dặt hỏi: “Mami, tim của mẹ sắp nhảy ra ngoài rồi hả? Sao lại cảm thấy đập nhanh dữ vậy nè?”
Sau khi trải qua chuyện như thế, trong mắt Lăng Dịch Sâm, Viêm Bá Nghị quả thực là vạn năng. Mặc dù daddy của cậu không phải rất ngầu, nhưng mà thật sự rất dịu dàng, rất dũng cảm nha, là tấm gương tốt cho cậu đó.
“Xuỵt, Dịch Dịch đừng nói chuyện.” Lăng Vi thả Lăng Dịch Sâm xuống đất, ngồi xổm xuống chờ Viêm Bá Nghị. Chờ được mấy phút, mới nhịn không được thò đầu ra nhìn vào trong.
Vừa nhìn một cái, mới phát hiện Viêm Bá Nghị đã đi đến trước mặt.
“Đi thôi, không sao cả.” Viêm Bá Nghị khom lưng bế Lăng Dịch Sâm lên, nắm tay Lăng Vi đi vào trong. Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Lăng Vi, anh giải thích: “Không sao rồi, bang đầu Ưng đến đánh lén, tổng bộ Xích Viêm bên này cũng tổn thất rất nhiều, rất nhiều anh em đều bị thương, đi thôi, vào trong trước rồi nói.”
Nghe thấy tiếng than thở của Viêm Bá Nghị, Lăng Vi gật đầu: “Vậy có phải bên này cũng không an toàn không? Ưng Lão Đại phái người qua đây à?”
Viêm Bá Nghị nghiêng đầu nhìn Lăng Vi một cái rồi mới lắc đầu nói: “Vẫn rất an toàn, chỉ là…… Anh cảm thấy lần này không giống với cách làm của Ưng Lão Đại, lá gan của Ưng Lão Đại không lớn như vậy. Anh đi hỏi thuộc hạ thật kỹ đã, em đưa Dịch Dịch về phòng ngủ tắm rửa trước đi, chút nữa anh sẽ đến tìm hai người.”
Lăng Vi đón lấy Lăng Dịch Sâm rồi đi về phía phòng ngủ, vừa đi còn vừa quay đầu lại dặn dò Viêm Bá Nghị: “Sức khỏe quan trọng hơn, chút nữa đến uống thuốc đấy.” Thấy Viêm Bá Nghị vẫy vẫy tay, Lăng Vi mới quay đầu đi về phòng ngủ.
“Mami.” Lăng Dịch Sâm nhắc nhở Lăng Vi: “Con thấy lồng ngực của daddy ướt lắm, trán cũng ướt nữa, lòng bàn tay còn ướt hơn nhiều luôn, daddy không sao chứ?”
Lăng Dịch Sâm vừa hỏi như thế, Lăng Vi mới vỗ trán, xoay người lại đi kêu Viêm Bá Nghị. Cô lại quên mất vết thương bị đạn bắn của Viêm Bá Nghị bị vỡ ra rồi, phải bôi thuốc lên trước, cô quên mất, lẽ nào bản thân Viêm Bá Nghị cũng quên ư?
Bước hai bước, mới nhìn thấy bóng dáng của Viêm Bá Nghị, hình như tay của anh đang đỡ ngực, bước chân cũng không nhẹ nhàng, nhanh nhẹn như vừa nãy, giống như đang cố nhịn gì đó.
“Daddy, daddy.” Lăng Dịch Sâm giãy khỏi vòng tay của Lăng Vi, vừa chạm đất liền chạy về phía Viêm Bá Nghị.
Viêm Bá Nghị nghe thấy tiếng kêu của Lăng Dịch Sâm lập tức xoay người lại, vừa quay lại liền đụng vào lòng Lăng Vi. Anh kêu đau một tiếng, rồi mới từ từ ngồi xổm xuống, đau, đau thật đấy. Cảm giác vết thương chảy máu làm cho anh có chút không biết phải làm sao, muốn lặng lẽ đi băng bó, không muốn để cho mẹ con Lăng Vi lo lắng, nhưng vẫn bị phát hiện.
Lăng Vi mở rộng vòng tay ôm Viêm Bá Nghị, từ từ ngồi xổm xuống theo anh. Nhẹ giọng hỏi: “Viêm Bá Nghị, anh không sao chứ, anh đừng dọa em.”
“Anh không sao, Vi Vi, anh không sao.” Viêm Bá Nghị nhìn vào ánh mắt hoảng hốt của Lăng Vi, an ủi.