Trải qua chuyện như thế, đợi đến lúc xe chạy tới sân bay quốc tế, thì sớm đã qua thời gian cô hẹn với Từ Niệm Niệm rồi. Vừa đi tới lối xuống máy bay, thì đã phát hiện một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc nóng bỏng, hai tay khoác vào nhau đứng đó.
“Mẹ nuôi, tụi cón tới rồi nè.” Lăng Dịch Sâm hét to lên, chạy về phía Từ Niệm Niệm như một cơn gió, trong lòng khen mãi, hôm nay mẹ nuôi đẹp thật, đã lâu lắm rồi cậu không thấy người đẹp mặc áo hai dây, quần short rồi, mẹ nuôi cho cậu nhìn thật đã mắt nha, chậc chậc.
“Hai người còn biết đến đây à, mấy giờ rồi hả?” Lăng Vi cúi đầu bước nhanh đến trước mặt Từ Niệm Niệm, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi vậy, không biết nói gì cho tốt.
Hai thuộc hạ bang Xích Viêm đợi trong xe, nhìn người đẹp đứng trước mặt Lăng Vi, tròng mắt cũng sắp rớt ra rồi, người phụ nữ nóng bỏng xinh đẹp này chính là mẹ nuôi mà mỗi ngày cậu chủ nhỏ đều nhắc tới nhắc lui ư? Sao nhìn thế nào cũng thấy rất quen mắt nha? Hình như là gặp qua ở đầu rồi. Hai người nhìn nhau một lần nữa, giấu đi vẻ cảm thán trong mắt.
“Mẹ nuôi, hôm nay mẹ ăn mặc mát mẻ quá, không lạnh ạ?” Lăng Dịch Sâm vươn tay túm lấy sợi dây áo trên vai Từ Niệm Niệm, nghe nói mẹ nuôi từ bên Maldives qua đây, tuy chỗ đó bốn mùa đều như mùa xuân, nhưng ở thành phố Liêu là mùa đông rồi đó, có phải đầu óc của mẹ nuôi bị hỏng rồi không nhỉ, không chịu mặc nhiều thêm một chút.
Lăng Vi ngẩng đầu lên thì thấy con trai đang giơ bàn tay nhỏ mập mạp của cậu trêu đùa Từ Niệm Niệm, cô lập tức kéo con trai từ trong lòng Từ Niệm Niệm ra: “Lăng Dịch Sâm, đừng quá đáng đấy.”
Từ Niệm Niệm đối diện với tầm mắt của Lăng Vi, trợn trắng mắt khinh bỉ, dậm chân: “Vi Vi, xe cậu đâu, bà đây sắp lạnh chết rồi, mình muốn về nhà.”
“Được được được.” Cảm nhận được người xung quanh đều nhìn qua bên này, Lăng Vi cũng có chút không tự nhiên. Cô lấy khăn choàng vai của mình xuống khoác lên người Từ Niệm Niệm, cười vui nói: “Ai kêu cậu không ăn mặc cho kỹ vào, cũng đâu phải không biết thời tiết ở thành phố Liêu ra sao, lại mặc như thế về đây, đáng đời bị lạnh.”
Từ Niệm Niệm đẩy gọng kính mát lên, thừa dịp Lăng Vi không chú ý, nhéo cô một cái: “Nói đủ chưa? Còn nói nữa không?”
Lăng Vi vội lắc đầu: “Không nói nữa, không nói nữa.” Từ Niệm Niệm nhéo người ta mạnh lắm đấy. Lăng Vi cô đây chưa từng sợ ai, chỉ sợ sát tinh Từ Niệm Niệm này thôi, kể từ khi trở thành bạn thân đáng tin của cô ấy, thật là…… Haiz.
Lăng Dịch Sâm che cái miệng nhỏ lại cười thầm, nhìn điệu bộ mami và mẹ nuôi tới tới lui lui, ai cũng không nhường ai, ai cũng không lấy được chỗ tốt từ ai, thì lắc đầu nói: “Mami, chúng ta mời mẹ nuôi đến nhà hay là để mẹ nuôi tự ở khách sạn ạ?”
Sau khi hai người lớn mang theo một đứa bé ngồi vào hàng ghế sau xe, Từ Niệm Niệm và Lăng Vi nhìn nhau một cái, nhìn xuống Lăng Dịch Sâm đang mặt mày rạng rỡ, hỏi: “Sao thế, mẹ nuôi ở lại nhà con phải thu phí hả?”
Thằng nhóc quỷ, muốn lừa bà mẹ nuôi này ư?
Lăng Vi chỉ cười không nói, vẫn luôn có cảm giác lần này gặp Từ Niệm Niệm không giống như lúc trước, không giống ở chỗ nào, thì trước mắt vẫn chưa nhìn ra.
“Ặc, không phải ý này mà, mẹ nuôi, mẹ nuôi đừng nhéo lỗ tai người ta nữa, sẽ lớn không nổi đó!” Lăng Dịch Sâm thét chói tai, cậu còn chưa mở miệng, mẹ nuôi đã biết cậu muốn nói gì rồi. Thật là đủ rồi đó nha. Không chiếm được chỗ hời, lại còn bị mẹ nuôi bắt nạt nữa, Lăng Dịch Sâm tức tối nhìn Từ Niệm Niệm, gào khóc: “Hu hu hu, mẹ nuôi không thích con nữa, mẹ nuôi không thích con nữa rồi.” Đồng thời, nước mắt đã chảy xuống ào ào.
Làm cho Từ Niệm Niệm sững sờ, ngước lên nhìn Lăng Vi, hai người phụ nữ nhìn nhau một cái, bật cười thành tiếng.
“Oa, hu hu hu, hai người phụ nữ đáng ghét này, lại còn cười con nữa, hu hu hu, con là con trai của hai mẹ mà, hức hức hức, không có đồ ăn vặt, không có bữa ăn ngon, càng không có quà tặng, con buồn quá, bi thảm quá……” Lăng Dịch Sâm bắt đầu gào khóc thảm thiết.
Lúc nghe thấy con trai nói câu này, Lăng Vi và Từ Niệm Niệm lại nhìn nhau một cái, sao lại có cảm giác là lạ nhỉ? Giống như hai cô có kiểu quan hệ đó vậy.
Lăng Vi che miệng Lăng Dịch Sâm lại, Từ Niệm Niệm lấy một hộp chocolate trong túi ra, bỏ vào lòng bàn tay của Lăng Dịch Sâm nói: “Cục cưng ngoan, mẹ nuôi đã mua cho con rất nhiều, rất nhiều đồ ăn vặt, ở trong va ly hành lý, nếu như con nghe lời không ồn nữa, thì tất cả đều là của con, hơn nữa mấy cô bạn xinh đẹp của mẹ nuôi ở thành phố Liêu rất nhiều nha, con có thể gặp được rất nhiều chị xinh đẹp đó.”
Đừng nha, Lăng Vi nhíu mày nhìn Từ Niệm Niệm. Sao Từ Niệm Niệm và Viêm Bá Nghị giống nhau vậy chứ, chỉ biết lấy sở thích để dỗ Dịch Dịch thôi, lỡ nuôi thành thói xấu thì làm sao đây?
Hàng loạt hành vi này của Dịch Dịch đều là vì muốn cho Từ Niệm Niệm để ý đến nó, thằng nhóc nhỏ này mới mấy tuổi, sao lại giống như cái gì cũng hiểu thế này, lại biết làm cho Từ Niệm Niệm lấy cái nó thích để dỗ nó nữa.
Lăng Vi vươn tay bắt lấy bàn tay nhỏ mập mạp của Lăng Dịch Sâm, nhìn thấy ánh mắt háo sắc của cậu đang lướt qua bờ ngực của Từ Niệm Niệm, thoáng chốc tức giận hết sức.
“Lăng Dịch Sâm, mẹ cảnh cáo con lần cuối cùng, con hãy dùng tập tính bình thường của một đứa trẻ để sống chung với chúng ta có được không? Nếu con trưởng thành sớm quá, thì mami có thể suy xét đưa con vào nhà trẻ một thời gian.” Đây là thông điệp cảnh cáo cuối cùng của Lăng Vi.
Lăng Dịch Sâm nghe mami nói vậy, lập tức dẹp cảm xúc đi, trong một chốc liền biến thành một cậu nhóc nhỏ, ngoan ngoãn dựa vào lòng Lăng Vi.
Từ Niệm Niệm và thuộc hạ Xích Viêm ngồi ở ghế trước đều hơi trợn mắt há mồm nhìn Lăng Vi và Lăng Dịch Sâm. Hai người kia nghĩ, thật không hổ là người phụ nữ của Lão Đại, thật là bá đạo. Từ Niệm Niệm thì nhìn Lăng Vi trợn mắt trắng khinh bỉ vô số lần, cảm thấy vẫn chưa đủ hả cơn tức, lại mở miệng nói: “Vậy mà cậu lại còn muốn đưa Dịch Dịch vào nhà trẻ ư? Quên chuyện lần trước rồi à?”
Được, Lăng Vi cúi đầu không nói nữa. Cô cảm thấy, khắc tinh trong đời này của cô không phải con trai, cũng không phải ba của con trai, mà là người phụ nữ trước mắt này. Sao mà không biết để ý hình tượng một chút chứ, đây là thành phố Liêu nha, paparazi của thành phố Liêu còn lợi hại hơn ở Mỹ đấy, nếu có gì lên báo, Niệm Niệm cũng không khỏi phải giải thích nữa.
Nghĩ đến đây, Lăng Vi mới chú ý tới, lần này Từ Niệm Niệm về không có fan ra đón, lập tức lên tiếng hỏi: “Không có thông báo với truyền thông thành phố Liêu chuyện cậu về nước hả?”
Từ Niệm Niệm gật đầu: “Chủ yếu là mình muốn thăm cậu với Dịch Dịch, thông báo gì đó thì tạm thời không nhận.” Lúc ở thành phố Liêu, vì trốn tránh một số chuyện mà chạy sang Mỹ, lúc ở Mỹ, thì vì trốn tránh ai kia lại chạy về thành phố Liêu, hô, Từ Niệm Niệm cảm thấy cuộc đời của cô chính là một vở kịch, một vở kịch không cần diễn.
Sau khi Lăng Vi đưa Từ Niệm Niệm về căn hộ, khóa kỹ cửa rồi bắt đầu nấu cơm tối. Trên đường về cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện Viêm Bá Nghị đã về đến bang Xích Viêm chưa, cuối cùng nhịn không được gọi điện cho Sở Phong, nói là vẫn chưa về.
Không biết tại sao, trong lòng cứ luôn thấy có chút bất an.
Từ Niệm Niệm không biết gần đây Lăng Vi ở bên này đã xảy ra nhiều chuyện như thế, có người bắt cóc thì cô biết, nhưng hai ba chuyện liên tiếp thì cô lại không biết.
“Tủ lạnh của cậu chất đầy đủ mọi thứ, trợ lý mua về đó hả?” Từ Niệm Niệm mở tủ lạnh ra, nhìn thấy rất nhiều đồ ăn mình thích, khen ngợi liên tục.
Lăng Vi bỏ nguyên liệu nấu ăn vào nồi đất, điều chỉnh lửa, rồi mới về phòng khách ngồi với Từ Niệm Niệm. Trợ lý làm việc, cô rất yên tâm, xem ra Niệm Niệm cũng rất thích. Cô chỉ nói với trợ lý là Từ Niệm Niệm về rồi, trợ lý liền đi mua một đống đồ ăn Từ Niệm Niệm thích.
“Sao không thấy cô ấy nhỉ?” Từ Niệm Niệm cầm một chai champagne, tự mình mở ra rót vào ly rồi uống.
Lăng Vi khó hiểu nhìn Từ Niệm Niệm: “Ai?”
“Trợ lý của cậu đó, sao lần này về không thấy cô ấy?” Từ Niệm Niệm vẫn luôn cảm thấy Lăng Vi giấu trợ lý hơi sâu, đường đi nước bước của cô trợ lý đó cũng rất bí ẩn.
Lăng Vi bật cười: “Cậu đừng nói với mình là cậu thích trợ lý của mình nhé, mình có đến mấy trợ lý, cậu hỏi người nào?”
“F*ck, Tiểu Diệp Tử đó, đường nói với mình là cô ấy không ở thành phố Liêu nhé, mình còn muốn nhờ cô ấy giúp mình chút việc đấy.”
Lăng Vi chỉnh chương trình trên ti vi, ngồi trên sô pha trò chuyện với Từ Niệm Niệm: “Chuyện gì vậy, lại là chuyện trong giới giải trí của các cậu à? Mình nói này, cậu không thể kêu người trong nhóm của cậu đi làm sao?” Từ Niệm Niệm đã là người mẫu quốc tế rồi, cần phải mượn trợ lý của cô sao, nhất định là chuyện thuộc phương diện kia rồi.
“Hì hì, cậu biết mà, lần trước Tiểu Diệp Tử giúp mình xử lý rất tốt, lần này đành nhờ cô ấy thôi, được không Vi Vi?” Từ Niệm Niệm nũng nịu nói.
Lăng Vi cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, lập tức đứng lên dựa vào bên con trai.
Lúc này Lăng Dịch Sâm không thèm để ý đến người khác, cậu đang tỉ mỉ thưởng thức đồ ăn ngon mẹ nuôi đem về. Kể từ khi về thành phố Liêu, đã lâu lắm rồi cậu không được ăn đồ ngọt ngon như thế.
“Mami, chuyện phụ nữ của hai mẹ đừng đến làm phiền con, bây giờ con không thể nào phân tâm được, đi nào, đi nào, đừng qua đây, đừng đụng vào đồ ăn vặt của con đó.” Lăng Dịch Sâm giơ tay như đuổi ruồi để cho mami nhà mình đi qua chỗ khác.
Lăng Vi trợn trắng mắt, nhìn dáng vẻ của con trai thì cô tức không chịu được. “Lăng Dịch Sâm, sau này đi theo mẹ nuôi của con mà đòi đồ ăn vặt đi, cái thằng nhóc ăn cháo đá bát này.”
“Dạ dạ dạ, có thể tiết kiệm cho mami rất nhiều tiền nha. Bây giờ mami còn có tâm tư mà giận con nha, daddy vẫn chưa về, mẹ cũng không lo lắng ạ? Daddy đáng thương quá.” Lăng Dịch Sâm vừa nói vừa ăn từng miếng lớn, cứ như sợ ăn chậm, thì những thứ đồ ăn vặt kia sẽ biết mất vậy.
Từ Niệm Niệm tự lo bản thân mình ngồi trên sô pha xem ti vi, vừa rót rượu vừa uống. Lúc cảm thấy uống được kha khá rồi, mới lấy di động nhắn tin cho Dịch Khôn.
Dịch Khôn biết cô về đây, cô cũng đã từng mở ước xa vời, hi vọng Dịch Khôn có thể lên tiếng giữ cô lại, cho dù là một ý nghĩ, một câu nói thôi, cô cũng sẽ ở lại.
Như dự đoán, không hề có. Cái mà Dịch Khôn quan tâm không phải bên này, mà là Vi Vi! Thế nên Từ Niệm Niệm cô đây còn ở lại Mỹ chờ đợi gì nữa? Cô là người mẫu, dù sao đến chỗ nào cũng có thể kiếm tiền, tội gì phải ở Mỹ giày vò.
Lăng Vi nghĩ đến lời con trai vừa nói, sau khi đi vào phòng bếp nhìn nước canh sôi sục trong nồi đất, do dự cầm di động lên muốn gọi điện cho Viêm Bá Nghị, suy nghĩ một lúc vẫn là gọi cho Sở Phong.
Viêm Bá Nghị đi cứu Mộ Bạch, không biết anh có tiện nhận điện thoại không, nếu như anh đang bận, vậy thì cô gọi điện sẽ làm ảnh hưởng đến Viêm Bá Nghị.
Điện thoại vừa gọi đi, cuộc gọi của Viêm Bá Nghị đã đến.
Lăng Vi lập tức nhấn vào phím nghe, thì nghe thấy tiếng lo lắng nghẹn ngào ở đầu bên kia điện thoại, hét lên: “Chị Lăng phải không ạ, mau, mau đến cứu Lão Đại của chúng tôi với, anh ấy, anh ấy sắp không xong rồi. Cầu xin chị, mau đến đây đi!”
Tay Lăng Vi hoảng hốt thoáng lỏng ra, cái muôi rớt xuống đất. Không kịp tắt lửa, cô lập tức xoay người đi ra ngoài: “Ở đâu, anh ấy đang ở đâu?”
Hỏi xong địa chỉ, Lăng Vi đã đi ra đến cửa nhà, cô bảo đối phương không được ngắt điện thoại, hỏi tình hình bị thương thế nào, vội vội vàng vàng mang giày vào muốn đi ngay.
Xưa nay Từ Niệm Niệm chưa bao giờ thấy Lăng Vi nóng ruột như thế, cô kéo Lăng Vi mặt mày trắng bệch lại, hỏi: “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì? Cậu đừng như vậy, làm mình lo lắng lắm.”
“Mami, mẹ chưa tắt lửa, con đi tắt lửa cho mẹ.” Lăng Dịch Sâm nhảy xuống ghế, chạy bành bạch vào phòng bếp, sau khi tốn sức tắt lửa xong, rồi mới chạy trở lại trước mặt Lăng Vi.
Lăng Vi đã không lo được chuyện giải thích này kia rồi, cô mang giày xong, thì chạy ra ngoài.
Từ Niệm Niệm quát lớn: “Cậu đứng lại cho mình, Vi Vi, cậu bình tĩnh một chút đi.”
Lăng Vi bị Từ Niệm Niệm quát như thế, bước chân dừng lại, hốc mắt hơi đỏ lên, cô nghẹn ngào nói: “Là Viêm Bá Nghị, thuộc hạ của anh ấy gọi đến nói Viêm Bá Nghị có chuyện rồi, mình phải qua đó cứu anh ấy.”
“Oa…… Daddy bị sao thế ạ.” Lăng Dịch Sâm vừa nhìn thấy Lăng Vi như thế, bị dọa đến khóc òa lên, thân thể nhỏ nhắn run bần bật, cậu mới tìm được daddy thôi, không muốn daddy xảy ra chuyện gì đâu.