Sau khi Lăng Vi dắt Lăng Dịch Sâm vào thang máy, cậu nhóc cứ dựa vào người cô không chịu đi xuống. Chờ đến khi ra khỏi thang máy, vẫn níu chặt cổ cô. Lăng Vi biết Lăng Dịch Sâm nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua, vẫn còn chút sợ hãi, cô vỗ nhẹ lên lưng con trai để an ủi.
Trông thấy Viêm Bá Nghị đứng ngoài xe chờ hai mẹ con cô, trong lòng Lăng Vi chợt có cảm giác hạnh phúc như đổ đầy mật ngọt. Thực ra không phải cô không thích Viêm Bá Nghị. Chỉ là chưa đến mức yêu thôi.
Có lẽ cô vẫn chưa hiểu được yêu là gì, đối với cô, chữ yêu này, nặng nề quá. Cô vẫn luôn nhớ đến gia đình đổ vỡ kia của cô, không biết bây giờ Lăng Văn Thiên thế nào rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Lăng Vi vừa về đến phòng làm việc thì đã thấy Ngô Mỹ Mỹ đứng ở đó chờ cô rồi. Cô mở cửa đi vào phòng làm việc, lấy túi xách rồi dắt Ngô Mỹ Mỹ đến xưởng gia công.
Xưởng gia công của công ty không lớn lắm, nhưng máy móc thì chuẩn bị rất đầy đủ. Đoán chừng cũng là do trợ lý mua về, đều là thứ cô thích dùng.
“Tổng giám đốc Lăng, Cartier muốn bản thiết kế đá quý kim cương mang phong cách Trung Quốc, cái của chúng ta là ngọc phỉ thúy, có được không thế?” Ngô Mỹ Mỹ nhìn Lăng Vi cắt khối phỉ thúy màu xanh ngọc bích một cách thành thạo, lo lắng hỏi.
Lăng Vi để các góc cạnh bỏ đi sang một bên, đeo đồ bảo hộ vào rồi lại tiếp tục bắt đầu tách ra. Không bao lâu sau, đã cắt ra một khối phỉ thúy to bằng nắm tay.
Ngô Mỹ Mỹ chỉ ngơ ngác đứng một bên, không chớp mắt nhìn Lăng Vi thao tác. Cô ấy là nhà thiết kế, chuyện gia công này không phải là phạm vi mà cô ấy nên quan tâm, nên cô ấy rất ít khi đến xưởng gia công để xem, chỉ bảo đồng nghiệp đưa thành phẩm đến lầu trên công ty xem xét thôi.
Lăng Vi nhìn ra chỗ khó hiểu của Ngô Mỹ Mỹ, vừa thao tác, vừa nói: “Giống như nhà thiết kế thời trang vậy, sau khi họ vẽ bản thiết kế trên giấy xong, thì sẽ cắt vải, đo lường, nắm chắc từng bước một, sau đó làm thành một thành phẩm. Thực ra nhà thiết kế châu báu cũng như thế, chỉ thiết kế mà không tự mình động tay làm ra, thì không thể tính là một nhà thiết kế châu báu chân chính. Cô có thể không làm. Nhưng cô phải biết. Đây chính là chỗ chênh lệch giữa các nhà thiết kế châu báu.”
Nghe Lăng Vi nói, Ngô Mỹ Mỹ cảm thấy kính nể. Không phải cô ấy không biết có nhà thiết kế châu báu sẽ tham dự tất cả quá trình mài đá, điêu khắc. Chỉ là không ngờ, nhà thiết kế nổi danh như Monica, vậy mà lại tự mình chọn vật liệu, mài giũa. Không cần người bên cạnh, một mình đã có thể làm tốt mọi chuyện. Thế này mới là nhà thiết kế bậc thầy!
Sau một tiếng mấy đồng hồ, Lăng Vi đi đến trước cửa sổ, giơ khối phỉ thúy mới mài giũa xong lên, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, có thể thấy được một vùng trong suốt ở trung tâm khối phỉ thúy. Cô hài lòng mỉm cười. Lấy một cái hộp đã chuẩn bị sẵn, đặt vào, kêu Ngô Mỹ Mỹ một tiếng, rồi đi ra xưởng gia công.
Lăng Vi định đem phỉ thúy về tự điêu khắc, tuy tin tưởng ánh mắt chọn người của trợ lý, nhưng đối với năng lực của nhân viên trong công ty, cô vẫn có chút nghi ngờ. Cuộc cạnh tranh đấu thầu lần này, cô nhất định phải chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng, dốc hết sức mới có thể đứng đầu được.
Vừa về đến công ty, đã nghe thấy tiếng người huyên náo, giống như cái chợ vậy. Ngô Mỹ Mỹ mở cửa đi vào trước, Lăng Vi đi phía sau.
Vừa vào cửa chính, Ngô Mỹ Mỹ đã bị người ta hắt một ly nước nóng, may mà cô ấy tránh nhanh, chỉ bị bỏng chỗ cánh tay, không có gì đáng ngại.
“Con điếm này, mày nói đi, rốt cuộc mày quyến rũ chồng tao thế nào, lại làm cho hắn mất hồn mất vía, ngay cả đi làm cũng không đi.”
Vương Xảo, là tiếng nói của Vương Xảo. Lăng Vi đi đến bên cạnh Ngô Mỹ Mỹ, cúi đầu nhìn vết bỏng của cô ấy một cái, lấy một hộp thuốc thoa từ trong túi ra, đặt vào tay cô ấy.
“Vương Xảo, có phải cô tìm nhầm người rồi không?” Lăng Vi nhịn xuống cơn tức muốn bùng nổ, nhìn Vương Xảo đang cầm một cái ly thủy tinh, vô cùng ngang ngược chỉ vào Ngô Mỹ Mỹ.
Xem ra giám đốc Trương thật sự về nhà rồi, không dám nói ra chuyện bị sa thải, khiến cho Vương Xảo lại hiểu lầm.
Vương Xảo vừa thấy Lăng Vi xuất hiện, lập tức đổi sang một gương mặt cười. Giọng điệu cũng nhỏ nhẹ hơn nhiều, cô ta xin lỗi nhìn Ngô Mỹ Mỹ: “Ngại quá, tôi không biết đó là nước nóng.” Vương Xảo vừa vào công ty, nghe nhân viên của Lăng Vi nói ả thư kí mà cô ta muốn tìm hôm nay ra viện đến đây bàn giao công việc, nghe thấy ngoài cửa có người đi vào, cô ta nhìn thấy một người đàn ông đang uống nước, liền giật qua tạt về phía Ngô Mỹ Mỹ.
Ngô Mỹ Mỹ bước lên hai bước đến trước mặt Vương Xảo, giơ tay nhanh chóng tát cho cô ta một bạt tay, tức giận nói: “Cô bị bệnh hả? Tôi vẫn luôn tín ngưỡng nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người, hôm nay cô chọc vào tôi rồi, bây giờ lập tức đến cục cảnh sát lập hồ sơ, bà đây lần đầu tiên bị người ta làm bỏng đấy, chút nữa cô cũng thử mùi vị này xem sao.” Nói rồi kéo Vương Xảo đi ra ngoài.
Vương Xảo bỗng chốc hoảng sợ, cô ta là loại người bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nào biết Ngô Mỹ Mỹ không phải là người dễ chọc, xem ra là muốn làm to chuyện hôm nay rồi.
Khóe mắt nhìn thấy Vương Xảo nhìn mình cầu cứu, Lăng Vi mặt không cảm xúc lắc đầu. Dù sao cô đã trở thành người không được hoan nghênh nhất trong đám bạn học rồi, cũng không thiếu một người này, huống hồ thật sự cô cũng chịu không nổi Vương Xảo. Vương Xảo nói cho Từ Văn Mậu biết chuyện cô ở Thái Đạt, cô còn chưa tìm Vương Xảo tính sổ nữa là, hôm nay lại còn có mặt mũi đến công ty gây sự.
“Vi Vi, cô……” Nhìn bóng lưng đi lướt qua của Lăng Vi, ý nghĩ muốn xin Lăng Vi nói giúp cô ta hai câu của Vương Xảo, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Lăng Vi chặn lại.
Hôm nay Vương Xảo đến Thái Đạt chỉ muốn tìm cô thư ký kia trút giận tiếp, có thể có cớ để làm khó Lăng Vi, để cho cô đồng ý để cho chồng mình về làm việc, chưa từng nghĩ tới thế mà lại không thể đạt được mục đích.
Đương nhiên Lăng Vi nhìn ra tâm tư của Vương Xảo, cô chỉ có thể thầm thương tiếc cho chỉ số thông minh đã biến mất của Vương Xảo. Lúc đi học đã cảm thấy Vương Xảo đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển rồi, không ngờ đã qua mấy năm rồi, cứ thế mà vứt não đi luôn.
Vương Xảo đã làm Ngô Mỹ Mỹ bị thương, chuyện này không thể cứ thế mà xong, Lăng Vi lười xem Vương Xảo càn quấy, trở về phòng làm việc sắp xếp bàn làm việc một chút rồi đi. Về phần Vương Xảo vẫn luôn xin lỗi lại khóc lóc ở phòng làm việc của Ngô Mỹ Mỹ, cô không thèm để ý tới.
Trên đời này có một loại người mà bạn không thể nào để ý được, không thể trêu vào. Loại người này giống như Từ Văn Mậu, Lý Mai, và Vương Xảo ấy. Một khi bị bọn họ đeo bám thì sẽ gặp ác mộng liên miên.
Đi ra khỏi tòa cao ốc thì đã thấy xe của Viêm Bá Nghị đậu bên đường, cô bước nhanh qua đó, mở cửa xe ra, ngồi vào. Vừa ngồi vào ghế phụ lái, phát hiện Dịch Dịch đang ngồi trong lòng Viêm Bá Nghị, hai người đang chơi game trên di động, điệu bộ cực kỳ vui vẻ.
“Khụ khụ.” Lăng Vi ho nhẹ hai tiếng, tỏ ý muốn thu hút sự chú ý của hai cha con.
Viêm Bá Nghị đã thấy Lăng Vi đi qua đây từ sớm rồi, anh cười nói: “Tan làm sớm vậy em?” Lúc anh đến không hề nói với Lăng Vi rằng anh và Dịch Dịch chờ cô ở dưới lầu.
Lăng Vi gật đầu, thắt dây an toàn xong, vươn tay bế Dịch Dịch về đùi mình, tóm lấy cái mũi nhỏ của cậu, hỏi: “Mami về rồi cũng không chào hỏi nữa hả? Xem ra trò chơi trên di động còn quan trọng hơn mami rồi.”
Vừa nghe mami nói thế, Lăng Dịch Sâm bất đắc dĩ lắc đầu, tắt di động của daddy, ngẩng đầu lên cười hì hì nhìn mami nói: “Không phải mà, cục cưng càng yêu mami hơn, có phải mami lại ghen tị rồi không? Mẹ cũng đã có daddy rồi, nên ghen tị phần của daddy mới phải, cứ ghen tị chỗ con hoài, daddy cũng sẽ ghen đó. Thật là, haiz.”
Khóe miệng của Lăng Vi giật giật, bàn tay nhéo cái mũi của Dịch Dịch tăng thêm hai phần sức, nghiến răng nói: “Ngày mai đi đăng ký lớp học sở thích, Dịch Dịch thích đi học nhất đúng không nào?” Nói rồi quay đầu qua nhìn Viêm Bá Nghị, phát hiện hình như Viêm Bá Nghị đang nghiêm túc gật đầu, chợt không có gì để nói nữa.
Xe chạy trên đường, lúc sắp đến tổng bộ bang Xích Viêm, Mộ Bạch gọi điện nói anh ta và Sở Phong đã về thành phố Liêu rồi, vết thương của Sở Phong hơi bị viêm, anh ta đã đưa Sở Phong đến bệnh viện tổng của Xích Viêm. Sau khi cúp máy, Lăng Vi vẫn không nói gì, Lăng Dịch Sâm thì vui vẻ, mừng rỡ vẫy tay reo lên: “Daddy, chú khờ khạo về rồi ạ?”
Thấy Viêm Bá Nghị gật đầu, Lăng Dịch Sâm lại vừa cười vừa vỗ tay, cứ nói tốt quá mãi. Làm cho Viêm Bá Nghị và Lăng Vi cạn lời luôn.
Cuộc gọi này của Mộ Bạch làm cho Viêm Bá Nghị có chút nghi ngờ, anh cứ cảm thấy Mộ Bạch có chuyện gì đang giấu mình vậy, suy nghĩ một lúc, cũng nghĩ không ra điều gì, dứt khoát không nghĩ nữa. Anh tin tưởng Mộ Bạch, cho dù có chuyện gì thì cũng không cần lo lắng.
Bệnh viện tổng bộ Xích Viêm, Sở Phong nằm trên giường bệnh, đắp chăn. Mặt mày trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, khiến cho Mộ Bạch trông coi bên giường cũng có chút không đành lòng.
“Cậu gọi điện cho Lão Đại rồi à?” Sở Phong nhịn đau nói.
Mộ Bạch gật đầu: “Tôi nói vết thương của cậu tái phát, mang cậu đến bệnh viện khám.”
Sở Phong gật đầu, dáng vẻ bây giờ của anh ta không thể để cho Lão Đại biết được. Người bôi thuốc độc trên con dao đã bị giết rồi, trước khi chết đã nói bang Đầu Ưng có thuốc giải này. Bang Đầu Ưng và bang Xích Viêm đối địch nhau, lúc này bọn họ cần thuốc giải, vậy bang Đầu Ưng nhất định sẽ há to miệng mà cắn, Sở Phong không muốn vì cái chân của mình, mà làm cho Lão Đại phải khuất phục.
Mộ Bạch hiểu suy nghĩ của Sở Phong, hiển nhiên anh ta cũng đồng tình, chỉ tiếc cho cái chân của Sở Phong. Anh ta phải nhanh chóng đi phối thuốc thử xem mới được.
Mộ Bạch ngước mắt nhìn nhiệt kế dưới người, đã 39 độ rồi, cái chân bị trúng dao của Sở Phong vẫn đang chảy máu, anh ta đã dùng đủ mọi cách để cầm máu nhưng làm thế nào cũng ngăn không được. Nếu như không nhanh chóng tìm được thuốc giải để trị, thì cái chân này sẽ bị phế mất. Bọn họ chỉ từ thành phố C về thành phố Liêu, ngồi máy bay chuyên dụng về, không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng chân của Sở Phong đã bị viêm rất nghiêm trọng rồi.
Sau khi Mộ Bạch đến thành phố C, coi như là đã giúp Sở Phong rất nhiều, những bang phái nhỏ gì đó, rất nhanh đã được giải quyết hết, về phần trùm địa phương ở đó, cũng không cho bọn chúng cơ hội phất lên lần nữa, những thuộc hạ có thể đưa về Xích Viêm thì chiêu nạp, không muốn làm xã hội đen nữa, thì điều tra bối cảnh xong rồi cho bọn chúng đi. Về tổng thể, cũng khá ổn rồi. Những người bọn họ mang đến và các anh em đóng giữ ở thành phố C, không có thương vong gì, coi như là đánh thắng trận.
Sau khi Mộ Bạch dặn dò thuộc hạ đứng canh giữ ngoài phòng bệnh của Sở Phong, thì lập tức đi vào phòng thí nghiệm phối thuốc, anh ta là bác sĩ nổi tiếng nhất trong nước, anh ta cảm thấy mình nhất định có thể phối ra thuốc giải. Bang Đầu Ưng chết tiệt, lại cấu kết với mấy bang phái nhỏ ở thành phố C, còn hứa hẹn đánh sụp bang Xích Viêm, rồi chia ra cho mỗi bên, nghĩ thôi đã khiến người ta tức giận rồi, tâm trạng Mộ Bạch bình tĩnh không nổi, hít thở sâu hai hơi, mới từ từ ổn định lại cảm xúc của mình.