Kiến Trúc Sư

Chương 62




***

Chẳng hay tiếng gió lọt từ nơi nào, bỗng dưng người người trong công ty đều hoảng hốt.

Đây là lần đầu tiên GAD cắt giảm nhiều nhân sự như thế kể từ khi thành lập đến bây giờ. Chỉ trong vòng mấy ngày, bầu không khí “lãnh đạo không ra lãnh đạo, nhân viên không ra nhân viên” đã trôi đi chẳng còn dấu vết. Mọi người đều thăm dò và thì thầm to nhỏ.

Nói ra cũng thú vị, khi sóng yên gió lặng thì luôn có người chê bai công ty không đáng một đồng, vậy mà đến lúc thời thế đảo lộn, vết máu muỗi cũng biết thành nốt chu sa.

Tiền Tâm Nhất không thích bầu không khí này, dường như đồng nghiệp đều biến thành kẻ thù, không phải anh chết thì là tôi sống.

Phòng 2, 3 xảy vài chuyện, sau khi tan làm mọi người đều tranh thủ thực hiện một số thủ đoạn trên bàn ăn, ý đồ lôi kéo quan hệ với lãnh đạo.

Biểu hiện giả dối của phòng 1 duy trì lâu hơn hai phòng khác một chút. Một là vì Tiền Tâm Nhất ghét chuyện này, hai là vì da mặt mấy người trong phòng tương đối mỏng, hơn nữa số bài đăng tìm việc trên diễn đàn kiến trúc ngày một tăng, áp lực cuộc sống khiến anh Ngô trở thành người đầu tiên xuống nước.

Ngoại trừ việc chuyển tài liệu và hỏi han, anh Ngô rất ít khi gửi tin nhắn QQ. Anh ta đã bước vào hàng ngũ trung niên, không hứng thú với cách thức liên lạc của người trẻ tuổi. Giây phút Tiền Tâm Nhất ấn vào khung thông báo, trái tim chợt trống rỗng, có cảm giác hoảng hốt buồn bã mất mát.

Anh Ngô nói tối nay muốn mời anh đi uống rượu… nhưng ngoại trừ công việc ra, bọn họ còn chuyện gì để nói với nhau nữa đâu?

Hôm ấy Trần Tây An về nhà một mình, mãi đến chín giờ Tiền Tâm Nhất mới về, cả người toàn mùi rượu cùng mùi nước lẩu nồng nặc, nhìn qua thôi cũng biết tâm trạng của anh rất tồi tệ, anh đi thẳng vào phòng tắm mà chẳng nói lời nào. Cuối cùng bước chân trần ra sofa uống liền một hơi sáu hộp sữa chua.

Anh không cảm thấy anh Ngô là người lươn lẹo, chẳng qua anh chỉ cảm thấy chạnh lòng mà thôi. Một người đàn ông không giỏi nói chuyện, vì muốn giữ lại công việc mà hạ giọng ăn nói khép nép. Biểu cảm áy náy với đồng nghiệp và bất đắc dĩ ấy khiến Tiền Tâm Nhất thực sự không thể nói được gì.

Mọi người đều đã bỏ ra rất nhiều, đúng thật anh Ngô cũng là người không thể thất nghiệp nhất trong số những người ở đây. Nhưng ai có thể thay thế vào chỗ của anh ấy đây? Tiền Tâm Nhất chỉ đành im lặng, còn anh Ngô thì uống say như chết. Chờ mai tỉnh rượu rồi, bọn họ cũng chẳng thể quay về với mối quan hệ tin tưởng như trước đây được nữa

Hôm nay là anh Ngô, vậy ngày mai, ngày kia sẽ đến lượt ai đây?

Trần Tây An hầm canh bằng niêu đất, bưng một bát ra ngồi đối diện anh uống canh:.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||

– Mỹ nam u buồn, có muốn uống canh không?

Tiền Tâm Nhất vừa ngậm ống hút vừa liếc nhìn vào trong bát của hắn, phát hiện là củ cải lại rụt cổ về:

– No căng rồi, cho anh ăn cả nồi đấy. Tối nay anh Ngô mời em ăn cơm, bàn chuyện nhân sinh.

Anh đã quen thẳng thắn được khoan hồng, Trần Tây An không bàn tán nhiều, hơn nữa cũng rất biết cách làm công tác tư tưởng.

Trần Tây An hiểu ý giễu cợt anh:

– Cắn rứt lương tâm à?

Tiền Tâm Nhất đẩy ống hút sang góc khác, hút ra một chuỗi âm thanh khiến Trần Tây An cau mày:

– Cũng hơi hơi. Lúc vợ anh Ngô sinh con, anh ấy còn phải tăng ca với em này.

Tiếp đó, không đợi Trần Tây An trả lời, anh đã tự nói trước:

– Năm kia Lương Cầm đã tăng ca cường độ cao cùng với em suốt một tháng, ảnh hưởng tới nội tiết tố đến mức phải đi khám bác sĩ điều chỉnh. Chủ nhật chị ấy xin em nghỉ nửa ngày mà còn tỏ ra áy náy lắm. Năm ngoái đi làm lại sau đợt nghỉ Tết, anh mập xin em nghỉ hai ngày nói muốn về nhà xem mắt, lúc ấy bận quá nên em không cho, sau này mới biết không phải về nhà xem mắt mà bố anh ấy bị ngộ độc, phải đưa vào viện cấp cứu. Nhóc Triệu thì thôi khỏi nói, trước khi anh tới, em tan làm lúc nào thì thằng nhóc ấy đều khóa cửa giúp em…

– Mọi người làm bao nhiêu, em đều ghi tạc trong lòng. Em luôn cho rằng chưa tới ngày công ty phá sản hoặc bọn họ chủ động nghỉ việc thì bọn họ vẫn sẽ luôn ở lại đây.

– Tâm Nhất, em nhớ những gì mà mọi người đã bỏ ra là chuyện tốt, có thể giúp bọn họ xin thêm chút tiền thưởng cuối năm. Nhưng em cũng phải biết rõ, bọn họ không tăng ca vì em, em đừng đổ hết nhân tình của ông chủ lên đầu mình. – Trần Tây An chợt đổi giọng – Sếp cao là sếp, tuyển người hay sa thải đều căn cứ vào tình hình yêu cầu thực tế, em đừng nghĩ trách chú ấy mãi như vậy. Nếu như anh Ngô thực sự phải rời khỏi GAD, chưa biết chừng công ty tiếp theo còn có điều kiện tốt hơn. Nếu em hiểu được rằng em có sầu đến chết cũng chẳng ích gì, vậy thì bớt sầu là xong rồi.

Tiền Tâm Nhất cầm hộp sữa hết ném vào hắn:

– Càng nghe càng sầu!

Trần Tây An nghiêng đầu né:

– Uống nhiều sữa chua nên thượng hỏa hả?

***

Trước khi Cao Viễn đi công tác đã cố ý tới nói chuyện với Tiền Tâm Nhất, hỏi thăm anh vấn đề chọn người, anh làm như chuyện không liên quan đến mình, trả lời vẫn chưa nghĩ xong. Cao Viễn nhìn chằm chằm anh mãi hồi lâu, phất tay bảo anh ra ngoài.

Sau cuộc họp thiết kế nội thất của biệt thự, vấn đề tường phòng cháy mãi chưa nhận được câu trả lời. Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ anh không để ý đến tôi tôi cũng chẳng thèm để ý đến anh, dù sao bản vẽ thi công chuẩn cũng cần kiến trúc sư ký tên, có bản lĩnh thì tự đi mà ký.

Tường ngoài biệt thự vẫn thi công theo tiến độ, nhưng bởi vì đội ngũ thi công gần như không có tư chất thiết kế, vấn đề bé bằng cái móng tay cũng phải phiền Tiền Tâm Nhất chạy tới công trường một chuyến.

Mỗi lần đến là một lần anh cằn nhằn, không biết nên bội phục Hách Kiếm Vân có tiền không biết tiêu vào đâu, nhà của mình mà còn tìm đội ngũ thi công bên trong để làm tường ngoài, để họ tùy ý chà đạp, hay nên bội phục đội thi công này vừa ngu vừa gan lớn, cái gì cũng dám treo lên tường.

Tiền Tâm Nhất vừa lên tầng kiểm tra vấn đề lớp xi măng bảo vệ bị lộ thép, vô tình liếc xuống dưới, nhất thời sợ đứng hình.

Anh cúi đầu nhìn thấy mấy tầng vật liệu thép 20x20x2 giẫm nhẹ một cái cũng cong, thành phố C chưa có mấy trận gió lớn vậy mà vật liệu thép này đã xuất hiện biến dạng rõ ràng, gió to nổi lên thì nhất định sẽ rơi xuống rào rào.

Bản thân Tiền Tâm Nhất từng làm công nhân, bọn họ trước giờ chỉ làm theo chứ chẳng thèm nghĩ gì hết, cho nên anh không mắng bọn họ mà chụp một tấm hình gửi cho Trần Tây An, bảo hắn dùng email công việc gửi email cho cố vấn, sau đó gọi điện thoại luôn.

Cố vấn vội vàng tới, vừa nhìn thấy ảnh đã sợ toát mồ hôi lạnh, lại vội vàng chạy tới phòng hồ sơ lục bản vẽ trắng ở giữa, kiểm tra xong mới phát hiện trên trên bản vẽ của cố vấn đều là quy cách 50x50x4, đội thi công đổi trắng thay đen, bí mật thay đổi một phần vật liệu thép.

Giám sát không thể kiểm tra tới từng cây thép một, cho nên không phát hiện ra. Nếu Tiền Tâm Nhất không vô ý cúi đầu, đúng lúc đúng vị trí, thì có lẽ chuyện này sẽ trôi qua chẳng ai hay.

Hai đơn vị quản lý và giám sát đều không làm hết trách nhiệm của mình, bị Trần Thụy Hà mắng cho một trận, đội thi công vật liệu đá còn bị mắng xối xả hơn, yêu cầu bọn họ phải thi công theo bản vẽ.

Trần Thụy Hà mệt không chịu nổi:

– Mẹ kiếp, cái đám khốn nạn này, không chú ý chút thôi là đào hố hại người, may mà cậu nhìn thấy.

Tiền Tâm Nhất không cảm kích, vẫn nhìn anh ta bằng ánh mắt xem thường:

– Chuyện này phải cảm ơn ông chủ nhà anh luôn chọn cho mình lối đi riêng. Sếp Trần này, anh mau đổi thành đội thi công khác đi, bọn họ chẳng khác nào ăn gan hùm, tôi nhìn thôi cũng thấy sợ lắm.

Vừa phát hiện ra vấn đề này Tiền Tâm Nhất đã tóm lấy ngay công nhân gần nhất hỏi anh ta tại sao lại dùng thép vuông nhỏ như vậy. Người công nhân kia hoang mang nói với anh, tất cả những dự án trước đây bọn họ đều sử dụng kích thước đó. Tiền Tâm Nhất nghẹn họng hồi lâu chẳng thể nói gì, anh còn không có dũng khí hỏi thăm trước đay bọn họ đã từng làm ở những dự án nào.

Trần Thụy Hà bực bội nói:

– Có thể đổi thì tôi còn nhịn bọn họ lâu đến vậy sao? Không đổi được! Sếp Hách đã đích thân chỉ định bọn họ.

Tiền Tâm Nhất cũng chịu:

– Vậy thì tăng thêm tiền thưởng cho giám sát đi, bảo bọn họ theo sát hơn chút, bằng không sớm muộn gì cũng xảy ra sự cố.

Trần Thụy Hà thở dài nói:

– Được, được, được, tôi nhớ rồi.

***

Chẳng được bao lâu, dự án biệt thự lại sinh sự cứ như bị vong ám.

Bọn họ đưa ra một vấn đề phong thủy, nói rằng những khe vật liệu đá trên cửa sổ thẳng ngay chính giữa, như vậy vừa mang sát khí vừa hao tài, sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể tính trước đối với vận thế của người sống trong nhà.

Tiền Tâm Nhất cảm thấy đám người này rất có tài dày vò người khác, nếu như đã ảnh hưởng lớn đến tài vận thì tại sao phải kéo dài tới mức phê duyệt xong bản vẽ rồi mới đưa ra?

Không biết nghe được thông tin vỉa hè chưa được kiểm chứng ở đâu mà đã sốt hết cả ruột lên, chẳng ai như vậy hết.

Anh không hiểu vụ có phong thủy hay không, nhưng không nên có khe thẳng chính giữa cửa là sự thực. Nhìn từ góc độ thiết kế và mĩ quan thì dù ngẩng đầu hay cúi đầu đều không nên nhìn thấy nó.

Song, cái vấn đề này đã nói từ tám trăm năm trước rồi, khi ấy Hách Kiếm Vân cho qua dễ dàng, Trần Thụy Hà cũng nói không phải vội, thậm chí đến cả quản lý tổng thầu còn ký tên đóng dấu lên tờ đơn liên hệ của anh nữa, bây giờ mượn cớ phong thủy để gây phiền phức cho anh, anh nhất định sẽ không nhận đâu.

Có bổ sung hợp đồng anh cũng không muốn sửa, anh không muốn nói chuyện với đám người này thêm một ngày nào nữa.

Tiền Tâm Nhất không chịu sửa, đội thi công vật liệu đá chuyển thẳng lời từ chối của anh tới Hách Kiếm Vân, cộng thêm vấn đề tường phòng cháy đang bị gác lại, Hách Kiếm Vân cảm thấy tính tình của một kiến trúc sư nhỏ bé như anh còn khó chiều hơn cả đại gia chi tiền là ông ta, sự bất mãn với anh tăng vọt.

Hách Kiếm Vân gọi điện thoại cho Cao Viễn, yêu cầu đổi nhân viên phụ trách, ông ta muốn Trần Tây An tiếp nhận. Chẳng qua dự án tháp cao tầng lưng ong lại chẳng thể rời tay Trần Tây An, Cao Viễn khuyên can mãi, cuối cùng ông ta mới chịu đổi người tiếp nhận sang Trần Nghị Vi, nhưng vẫn đề kỹ thuật phía sau vẫn do Tiền Tâm Nhất phụ trách.

Trần Nghị Vi bắt đầu chạy đi chạy lại chỗ công trường, anh ta chẳng quen ai, có vấn đề gì chỉ đành tới hỏi han Trương Hàng. Anh ta biết người này là bạn học chung cấp hai với Tiền Tâm Nhất, mặc dù thoạt nhìn không dễ đối phó nhưng anh ta cũng chẳng còn sự lựa chọn nào tốt hơn. Cứ hỏi tới hỏi lui, vậy mà hai người thân với nhau lúc nào không hay.

Cuối tháng ba, trong thành phố có một cuộc triển lãm tường ngoài kiểu mới với quy mô nhỏ diễn ra vào cuối tuần ở Trung tâm hội nghị thành phố, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đều đi. Trương Hàng cũng tham gia triển lãm này, tình cờ bắt gặp hai người cùng ăn trưa ở Trung tâm hội nghị.

Gã nhìn qua cửa kính, thấy Tiền Tâm Nhất gắp đống rau trong bát mình bỏ vào bát người ngồi đối diện, dường như bọn họ đã thân tới mức chẳng chê bai gì thức ăn thừa của đối phương. Bấy giờ gã mới giật mình nhận ra, Tiền Tâm Nhất và người đàn ông bị sếp Hách ghét này dường như lúc nào cũng dính lấy nhau.

Gã cảm thấy rất quái lạ, song gã không nói ra được tại sao.

Cao Viễn lại giục đòi danh sách, Tiền Tâm Nhất vẫn kiên trì chiêu kéo dài thời gian. Cao Viễn thở dài, muốn mắng anh nhưng cuối cùng đành từ bỏ.

Ông ta đi công tác bên ngoài trở về, cầm theo một bản hợp đồng mang tính chiến lược. Tiền Tâm Nhất nghĩ rằng có việc làm thì tạm thời sẽ không phải cắt giảm nhân lực nữa. Anh chẳng ngờ mình giúp anh Ngô và Lương Cầm kéo dài cơ hội, cuối cùng người bị cắt giảm lại là chính anh.

Ngày 17 tháng 4, vẫn là biệt thự trưng bày nghệ thuật của Hách Kiếm Vân, kết cấu dầm mái lấy ánh sáng bị nứt, mái nhà sụp xuống phân nửa, đè lên hai công nhân đang đứng bên trên.

Hết chương 62


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.