Kiến Trúc Sư

Chương 117




***

Trên đỉnh đầu Tiền Tâm Nhất viết bốn chữ lớn: Oan gia ngõ hẹp.

Anh nhận lấy thẻ mời, trả lời theo kiểu đã từng đối phó với Trần Thụy Hà:

– Rảnh thì tôi sẽ đi, anh tự liên hệ với Trần Tây An nhé.

Anh làm vậy không khỏi quá yên tâm về Trần Tây An. Con người Dư Lương đúng là tẻ nhạt, anh ta đá lông nheo với anh, tự tìm đường chết:

– Tôi gọi điện thoại cho anh ấy, anh không sợ… hả? Anh hiểu đấy!

Tiền Tâm Nhất không muốn hiểu, anh nói thẳng:

– Bình thường tôi không rảnh, cho nên khi tìm người yêu chắc chắn cũng phải tìm đối tượng khiến tôi đỡ phải lo. Nếu tôi cảm thấy “sợ”, vậy thì khẳng định đã chia tay từ sớm rồi.

Dư Lương giật mình sửng sốt, thầm nghĩ không ngờ anh lại là con ngựa dữ, vội vàng phủi sạch quan hệ với mình:

– Anh Tiền, tôi nói đùa thôi, anh cũng biết người làm nghệ thuật bọn tôi rồi đấy, chân không chạm đất. Lần trước liên lạc với anh Trần cũng chỉ vì việc phân tích kỹ thuật của dự án bên Cẩm Thành thôi, không có việc thì tôi cũng chẳng nhớ rõ anh ấy là ai!

Tiền Tâm Nhất bỗng dưng nhớ tới Dương Giang, cảm thấy hai người này nói chuyện chắc hẳn sẽ rất hợp nhau, đều rất hề. Sự thực chứng minh trực giác của anh không sai. Căn cứ vào lý luận “sáu chặng phân cách”, hai tài khoản Weibo xác thực thân phận này đã có mối liên hệ với nhau bắt nguồn từ một số trong cả nghìn cả vạn fan từ tám trăm năm trước rồi.

(Sáu chặng phân cách: Six degrees of separation: Vào năm 1929, nhà văn người Hungary là Frigyes Karinthy đã cho rằng: hai người bất kỳ có thể kết nối với nhau chỉ cần tối đa qua 6 người khác.

Dư Lương lập tức gọi điện thoại cho Trần Tây An, mặt dày lôi kéo quan hệ. Trần Tây An không nhìn thấy thẻ mời, không biết là biệt thự của Hách Kiếm Vân, nhìn phản ứng của Dư Lương, chắc có lẽ anh đã đồng ý rồi.

Cửa phòng bếp không đóng, Bành Thập Hương nghe rõ ràng, nhưng bà không hiểu ngôn ngữ mạng, “hiểu đấy” rốt cuộc là hiểu cái gì. Dư Lương bớt đi một lần tạo nghiệt, nói xong bèn phủi quần thụng, lắc lư bím tóc sau lưng, bước ra ngoài.

Tiền Tâm Nhất gọi mẹ ra khỏi bếp, sau đó lại lượn khắp phòng, thu dọn kha khá rồi anh khép vali lại, mở máy tính lên. Một mình anh tự diễn tập báo cáo một lần, rồi lại mở bản vẽ ra, làm đến mức vô cùng thành thạo, cuối cùng tắt máy tính đi, ra sofa xem “Tình yêu chốn thôn quê” cùng với Bành Thập Hương.

Hơn bốn giờ, hai người cùng đi mua đồ ăn, chưa tới sáu giờ đã về đến phòng bệnh. Ăn cơm xong, Tiền Tâm Nhất tiễn mẹ lên taxi, dặn dò hành trình với lái xe, còn mình thì ở lại bệnh viện. Ngày mai anh sẽ xuất phát từ đây luôn, tập hợp với Myles ở trạm tàu cao tốc.

Nằm viện không có việc gì làm, hai anh trai giường đối diện thiếu một chân đấu địa chủ nên mời một trong hai người tham gia. Tiền Tâm Nhất không từ chối được lời mời nhiệt tình, gia nhập vào cuộc chiến. Trần Tây An quấn chăn điều hòa ngồi bên cạnh làm quân sư quạt mo cho anh.

Ban đầu Tiền Tâm Nhất còn không mấy tích cực, kết quả sau đó hoàn toàn nhập tâm vào cuộc chơi. Tối nay anh may đến mức như vừa vuốt ve mèo chiêu tài, hết sảnh lại được sảnh cùng chất, nổ bom tứ tung, khí thế hào hùng. Mặc dù không được thêm mấy đồng vào ngân khố, nhưng đánh bài chỉ quan trọng bầu không khí mà thôi.

Từ khi ra khỏi cổng trường đại học, quân sư quạt mo gần như chưa từng chơi bài giấy. Chẳng qua hắn rất mưu mô, năm mươi tư lá bài không nhiều, ai đánh ra con gì còn lại con gì hắn đều nhớ rất rõ ràng, đã mấy lần Tiền Tâm Nhất muốn nổ bom nhưng kịp thời phanh gấp. Bàn tay khoác sau gáy Tiền Tâm Nhất ra dáng anh em tốt khẽ bóp, Tiền Tâm Nhất biết ngay là có bẫy rập.

Hai người cấu kết làm chuyện xấu, đánh đâu thắng đó, xấp tiền hào trước mắt Tiền Tâm Nhất đã cao bằng một đốt ngón tay. Cuối cùng anh giường đối diện cũng không chịu được nữa, quăng bài bảo không chơi nữa. Tiền Tâm Nhất vô cùng đắc ý, dường như không phải chỉ thắng một trăm tệ mà thắng được cả một triệu tệ.

Nhận được món tiền bất chính, anh phấn khởi kéo Trần Tây An đến nhà ăn ăn khuya. Dây tử đằng leo một đoạn thật dài trên hành lang nối liền, đang mùa đông giá rét nên chỉ trơ trọi mỗi cành, bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, bóng hai người thành đôi dưới nền đất.

Tiền Tâm Nhất hưng phấn nói:

– Muốn ăn gì không cần khách sáo, canh trứng gà? Mì xương hầm? Hay bánh bao nhỏ nhân nấm hương?

Bữa lớn này hơi sơ sài, Trần Tây An khẽ cười nói:

– Vậy anh sẽ gọi món đắt nhất trong nhà ăn hiện tại.

Ban đêm có ít món, khoản tiền bài bạc của Tiền Tâm Nhất cũng đủ an toàn, vì thế anh vung tay vô cùng hào phóng:

– Gọi thoải mái!

Trần Tây An vội vàng tỏ vẻ đi theo trưởng phòng Tiền có thịt ăn, đấu võ mồm đến tận nhà ăn. Bọn họ gọi một phần canh vò và một niêu canh mọc, vừa ăn vừa nói câu được câu chăng.

Buổi đấu thầu khu tài chính đã bước vào giai đoạn đếm ngược thời gian, tất nhiên bọn họ không thể hoàn toàn lờ nó đi. Cũng vì lúc trước có chuyện không hay, hai đương sự xui xẻo đều cố ý không nhắc tới. Nhưng dẫu sau đây cũng là chuyện lớn trong công việc của bọn họ, dẫu cho kết cục thế nào, bọn họ đều nên cổ vũ đối phương.

Trần Tây An là vật hi sinh lớn nhất trong buổi đấu thầu này, Tiền Tâm Nhất vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để nhắc đến một cách thông minh thì chợt nghe thấy tiếng vang lanh lảnh của vò gốm. Anh ngước mắt lên, nhìn thấy Trần Tây An đang cầm chiếc thìa sứ trắng đặt trên bát canh của mình, tay kia chống cằm, cười nói với anh:

– Ngày mai đấu thầu rồi, em có cảm thấy căng thẳng không?

Tiền Tâm Nhất thầm nói căng thẳng cái con khỉ, nhưng ngoài miệng thì lại bảo:

– Căng thẳng chứ, anh không thấy em chẳng uống nổi canh hả? Anh thì sao?

– Anh cũng căng thẳng. – Nhưng thoạt nhìn hắn chẳng căng thẳng chút nào, thậm chí còn ung dung múc trứng chim cút trong niêu ra.

Tiền Tâm Nhất cảm thấy tính cách hắn không giống kiểu người “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” bèn trở nên nghiêm túc, nhìn Trần Tây An nói:

– Em không căng thẳng, nhưng em có hi vọng. Em muốn bản thân mình thắng nhưng cũng mong anh thắng.

Còn chuyện cuối cùng ai mới là người trúng thầu, không phải chỉ dựa vào phương diện thực lực kỹ thuật là có thể quyết định. Tiền Tâm Nhất tự cho rằng mình đã làm tới mức tốt nhất, về mặt chuyên ngành anh không thẹn với lòng mình.

Trần Tây An đối diện với tầm mắt của anh, người hắn yêu vẫn bình thản không sợ hãi, ngay cả hi vọng mâu thuẫn cũng bùi tai gấp mấy lần. Hắn buông thìa xuống vươn tay nhéo thùy tai Tiền Tâm Nhất, ý cười đáy mắt lấp lánh như sao:

– Vậy chúc hai ta đều may mắn.

Đầu ngón tay hắn sượt qua khiến Tiền Tâm Nhất hơi ngứa, anh co người né tránh, ngay lập tức hiện nguyên hình cay nghiệt:

– Thôi bỏ đi, hi vọng lần này bên chủ đầu tư bớt cho mấy thằng ngu đến.

Trần Tây An phì cười:

– Đúng.

Tối đó Tiền Tâm Nhất ở lại nhà nghỉ trước đây, ngủ tới bốn giờ hai mươi phút ngày hôm sau thì tỉnh giấc bởi chuông báo thức. Anh đau đớn làm hết thủ tục đánh răng rửa mặt rồi kéo vali đến phòng bệnh thăm Trần Tây An. Kết quả hắn ăn mặc chỉnh tề ngồi yên trong bóng tối, dáng vẻ như đã đợi anh từ lâu lắm.

Tiền Tâm Nhất hơi hơi tức giận, giả vờ giả vịt phàn nàn hắn không chịu nghỉ ngơi tử tế, ấy thế mà vẫn yên tâm thoải mái để người ta tiễn mình lên xe taxi.

Năm giờ sáng, thành phố giống như một tòa thành hoang phế, cho dù có cởi chuồng chạy qua cũng không ai để ý. Hai người đứng bên đường chờ xe, Tiền Tâm Nhất kéo cằm Trần Tây An xuống tặng hắn một chiếc hôn, dặn dò hắn:

– Cố gắng bồi dưỡng tình cảm với mẹ chồng anh, hai ngày nữa là em về rồi, tranh thủ mang theo một tin tốt.

Đèn xe cách đó không xa quét qua đây, Trần Tây An chỉnh lại khăn quàng cổ cho anh:

– Anh chờ tin tốt của em, lên đường bình an, sớm ngày trở về.

Xe taxi nhanh chóng dừng lại phía trước, Tiền Tâm Nhất xếp vali hành lý ở ghế sau, quay người chui vào ghế phụ, nói với bác tài mình muốn đến trạm tàu cao tốc, sau đó hạ kính xe xuống ló đầu ra khoát tay với Trần Tây An:

– Anh mau về đi.

Trần Tây An ừ một tiếng, vẫn đứng đó chưa chịu đi, nhìn chiếc xe chuyển bánh đi xa rồi, hắn mới quay người trở về bệnh viện.

Tất cả mọi người đều xem nhẹ cơn sóng ngầm trong nội bộ tập đoàn Kim Mậu. Bản vẽ thiết kế khu tài chính đã không còn là bộ mặt của tập đoàn mà trở thành quả cân quyền lực.

Lần này Tiền Tâm Nhất đi mất ba ngày hai đêm, trên đường trở về, Trần Tây An đã làm thủ tục xuất viện rồi.

Anh và Myles gặp Vic và Vương Nguy trên toa tàu, hai nhóm trưởng không ai nhường ai, ai cũng chứng tỏ quyết tâm tất thắng của mình, nhưng người phía dưới họ lại chẳng quan tâm.

Vương Nguy và Tiền Tâm Nhất châu đầu nói chuyện, nhiệt tình thảo luận kế hoạch nghỉ Tết. Tiền Tâm Nhất quyết tâm muốn cùng Trần Tây An đến Căn cứ 54 đón năm mới. Vương Nguy nói rằng vừa hay có một tour du lịch phù hợp, anh ta định dẫn người nhà mình đi Ý du lịch.

Hai nhân viên kinh doanh còn lại thì nói chuyện phụ nữ, mặc dù luôn miệng kể khổ nhưng mặt mày mang đầy niềm vui khi được làm mẹ.

Thời gian chốt hồ sơ dự thầu vẫn là trước năm giờ chiều, địa điểm tại phòng họp tổng bộ Kim Mậu, nơi trước đó đã diễn ra cuộc họp giải đáp nghi vấn. Tiền Tâm Nhất liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện lần này số đơn vị tham gia đấu thầu ít hơn lần trước.

Không thấy người của Saijing đâu hết, mấy viện thiết kế nhỏ có thành tích xếp từ dưới đếm lên của lần trước cũng lười lãng phí thời gian và tiền bạc. Đối thủ cạnh tranh thực lực vẫn như cũ, hai nhóm của JMP, GAD, Viễn Dương, Từ Khoa, cùng với phân viện của Hoa Đông.

Dường như Trần Nghị Vi rất thích hợp với GAD, nhìn còn hăm hở hơn cả lần trước. Anh ta đã sửa kiểu tóc mà Tiền Tâm Nhất cho rằng trông giống Hán gian, dùng gel vuốt lên, thoạt nhìn cả người giống như hai chữ “Thương nhân” lớn di động.

Anh không ngờ rằng người phụ trách mảng thầu kinh tế của GAD lần này lại là Lương Cầm. Cô đẫy đà hơn một chút, để tóc dài thả ra sau lưng, dịu dàng hơn trước nhiều.

Nhìn thấy Tiền Tâm Nhất, Lương Cầm kích động suýt nữa hét lên. Có lẽ Trần Nghị Vi cố ý không nói cho cô biết. Lương Cầm lao tới ôm anh như chốn không người, lập tức trào nước mắt.

Khi ấy cô đã nghĩ quá ngây thơ, đồng nghiệp và bạn bè có tốt đến mấy thì một khi cách xa sẽ rất khó gặp mặt, thời gian có hạn mà việc vặt thì vô biên.

Đã lâu lắm rồi Tiền Tâm Nhất không gặp Lương Cầm, gặp mặt cô, anh cũng vô cùng cảm khái. Hai người ra khỏi phòng họp, giống như việc anh chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lương Cầm, Lương Cầm cũng chú ý tới chiếc nhẫn của anh.

Lương Cầm chỉ vào mũi anh hỏi nửa còn lại là ai, Tiền Tâm Nhất lo cô sẽ sợ đến mức không làm tốt buổi đấu thầu bèn lựa lời bảo rằng sau khi kết thúc đấu thầu sẽ nói cho cô biết. Nhưng Lương Cầm thì e ngại trước sự uy nghiêm của anh, ngại ngùng thừa nhận mình và anh mập đã kết hôn, bây giờ đang mang bầu. Công việc thiết kế phải làm việc với cường độ cao, cô không chịu được nên đã chuyển sang mảng thương vụ.

Tiền Tâm Nhất ngây đơ như bị sét đánh trúng mất mấy giây, không ngờ anh mập thực sự có thể theo đuổi được nữ thần thiết kế mà anh ta mơ ước.

Lương Cầm đỏ mặt đánh anh một cái, cả phòng số 1 đều biết trước đây cô không thèm để ý đến anh mập, bây giờ coi như sa vào lưới rồi:

– Tiền Tâm Nhất, dẫu sao cậu cũng là người từng làm lãnh đạo, đến mức kinh ngạc vậy sao?

Tiền Tâm Nhất định thần, trong lòng quả thực rất vui vẻ, mặc dù anh mập không đẹp trai, nhưng tính cách rất được, quan trọng nhất là thích cô. Anh nói:

– Có gì kinh ngạc đâu, em chỉ vui thôi. Tuy rằng chị kết hôn không mời em, nhưng em nhất định phải đưa lì xì. Khi nào về thành phố C sẽ bù cho chị, hai phần luôn.

Lương Cầm còn chưa biết người yêu anh là Trần Tây An, cho rằng hai phần là chỉ kết hôn và có con. Biểu cảm của Lương Cầm có phần quái quái:

– Không phải không mời cậu… mà không mời ai hết. Tôi có bầu trước khi kết hôn, khi ấy còn không muốn gả cho anh mập đâu, cho nên chỉ tổ chức rượu mừng ở quê, xong xuôi cũng chỉ nói với sếp Cao, đòi ông ấy hai phong lì xì.

Tiền Tâm Nhất: “…”

Nhưng hiện tại nghe cô gọi anh mập thân mật như thế, nghe có vẻ là lâu ngày sinh tình, hai người hẹn nhau sẽ tụ tập một bữa khi nào về thành phố C, sau đó quay vào phòng họp.

Lần này viện thiết kế Hoa Đông và Viễn Dương vẫn vẫn là mấy gương mặt quen thuộc của lần trước. Nhưng sự xuất hiện của Từ Khoa khiến trong lòng tất cả các đơn vị đấu thầu đều rung lên hồi chuông cảnh báo.

Lần trước ông lớn này đã rất quyết liệt bỏ cuộc giữa chừng, bây giờ lại ngồi đây thản nhiên như không, lời ám chỉ phía sau chuyện này không cần nói cũng biết, hậu đài của Từ Khoa có vị trí rất quan trọng ở tập đoàn Kim Mậu, mạnh đến mức cho dù bọn họ tỏ thái độ với chủ đầu tư thì người ta cũng chỉ đành cười cho qua chuyện.

Vẫn là bảy vị ủy viên ấy, nhưng người phụ trách kỹ thuật lần này đã thay bằng một người đàn ông trung niên họ Hoàng. Người này là lãnh đạo mới của Đặng Minh Quang, Tiền Tâm Nhất nhìn thấy anh ta ra ra vào vào chạy việc cho người này, còn người lần trước thì nghe sếp Hoàng giới thiệu là đã điều chuyển công tác rồi.

Ủy viên số 3 vẫn ngồi ở vị trí số 3, Tiền Tâm Nhất vô tình chạm phải tầm mắt của ông, còn thấy ông gật đầu khẽ cười với anh như thể vẫn còn nhớ anh.

Sếp Hoàng trông rất nho nhã, cách ăn nói mang phong thái của người làm lãnh đạo. Năm giờ đúng, buổi đấu thầu bắt đầu, đơn vị tham gia rút thăm. Từ Khoa lên đầu tiên, GAD theo sát phía sau, nhóm K, viện Đông Hoa, nhóm F kẹp ở giữa, Viễn Dương cuối cùng.

Lần trước Từ Khoa phất tay áo bỏ đi, không để lộ chút thông tin nào về bản vẽ, viện thiết kế thực lực hùng hậu này quay trở lại, còn chưa bắt đầu đã khiến bầu không khí căng thẳng như từ từ kéo dây cung.

Thoạt nhìn kiến trúc sư đi theo bên Từ Khoa còn trẻ hơn cả Tiền Tâm Nhất. Nhưng người lên thuyết trình không phải cậu ta mà là lãnh đạo. Người này vóc dáng tầm trung, hơi béo, trông khá bình thường nhưng vừa mở miệng ra nói là biết ngay giày dặn kinh nghiệm trong nghề, phong thái vô cùng vững vàng.

Ông ta cầm dao rọc giấy đứng trước thùng hồ sơ dự thầu dày hơn bất cứ ai. Trước tiên là giải thích cho sự việc bỏ thầu bất lịch sự lần trước bằng cái cớ thấy bản vẽ của mọi người quá ưu tú, tự biết xấu hổ với bản vẽ bên mình, sau đó mặc kệ mọi người có tin hay không, bản thân tin là được. Ông ta đẩy lưỡi dao roẹt một tiếng, hạ cổ tay xuống rạch ngang giấy niêm phong.

Hồ sơ dự thầu có7 bản, một bản chính và sáu bản phụ, lần lượt được phát tới tay sếp Hoàng và các ủy viên hội đồng xét thầu. Trong lúc mọi người đang mở ra xem, người phụ trách của Từ Khoa mở ppt ra, bắt đầu màn báo cáo của mình.

Một mình ông ta thuyết trình cả mảng kinh tế và kỹ thuật, chỉ dựa vào khí thế và mức độ quen thuộc với bản vẽ thôi, trong vô thức đã gia tăng áp lực cho mọi người.

Mảng thầu kinh tế của Từ Khoa chỉ có một từ để hình dung – Đắt. Nhìn tổng quát vào mười đơn vị tham gia đấu thầu lần trước, giá thành của bọn họ đưa ra còn cao hơn đơn vị có giá thành cao nhất là Saijing tận hơn tám trăm điểm. Dưới hiện trạng khống chế giá thành chặt chẽ, có thể thấy bọn họ đã bằng lòng kiếm ít một chút.

Ngay sau đó mảng thầu kỹ thuật đã chứng minh, cuồng vọng của Từ Khoa không phải vô căn cứ.

Thiết kế của bọn họ vô cùng to gan, tòa nhà chính của bọn họ như gộp từ sáu ngọn nến cao thấp khác nhau, lay động trong gió. Hiệu quả thị giác kỳ quái khiến người ta không khỏi chú ý đến nó nhiều hơn, cảm giác khoa học kỹ thuật của tương lai vô cùng mãnh liệt.

Đáng nhắc tới chính là khu triển lãm của Từ Khoa không đi theo con đường bình thường, tổng thể chính là bản thu nhỏ của khối tháp.

Ppt bắn ra lời cảm ơn, người phụ trách của Từ Khoa đứng trên sân khấu cúi người, buông bút laser đi xuống. Nhìn biểu cảm của tất cả mọi người, trong lòng ông ta cũng có phần đắc ý.

Biểu cảm của những người ở hiện trường có thể hình dung bằng từ “đủ mọi màu sắc”. Ngạc nhiên, kinh hãi, nguy hiểm, đố kỵ, khinh thường, tất cả đều có đủ.

Tiền Tâm Nhất híp mắt, trong lòng vừa kính nể trí tưởng tượng tự do phóng khoáng của kiến trúc sư bên Từ Khoa, song mặt khác, nhìn trên góc độ thi công, anh cảm thấy thứ này thích hợp để xuất hiện ở Dubai hơn, nó quá đắt. Tuy nhiên, nếu như lãnh đạo của Kim Mậu bị che mắt, bằng lòng bỏ ra một số tiền lớn xây dựng công trình tiêu biểu này, vậy thì khỏi cần phải bàn nữa.

Bản vẽ của GAD về cơ bản thì không thay đổi gì nhiều, vẫn là tạo hình và nguyên tố lúc trước, bị đòn phủ đầu mạnh mẽ của Từ Khoa áp đảo đến mức gần như chẳng thể thi triển.

Tiền Tâm Nhất cảm nhận sâu sắc điều này, đây cũng chính là nguyên nhân GAD không thể bước chân vào hàng ngũ viện thiết kế danh tiếng. Dường như bọn họ chưa bao giờ quay đầu nghiêm túc nhìn lại tác phẩm của mình mà chỉ liên tục theo đuổi những dự án tiếp theo, cho nên bọn họ mới chẳng thể tiến bộ.

Cũng may Trần Nghị Vi có tài ăn nói, toàn bộ quá trình đều chậm rãi từ tốn, mặc dù bây giờ anh ta hơi chấn động bởi Từ Khoa nhưng còn không biết tiếp theo sẽ có những đối thủ nặng ký hơn, hiện tại vẫn ôm hi vọng có thể trúng thầu.

Cho tới khi Vương Nguy lên sân khấu và phô bày những hình ảnh phối cảnh ra, buổi đấu thầu mới từ từ bước tới lần cao trào đầu tiên của buổi tối hôm nay.

Sếp Hoàng mới tới vô cùng sắc bén, ông ta cười thản nhiên, mở tập hình ảnh phối cảnh ra, còn chưa ngẩng đầu lên đã quăng ra một câu hỏi:

– JMP là công ty quốc tế lớn, mọi người đều có thể nhìn thấy thực lực rồi, chuyện khác không cần nói tới, song hai phương án này khác biệt chủ yếu ở khu triển lãm, nói thật cả hai đều rất xuất sắc, tuy nhiên tôi có một câu hỏi.

Vương Nguy vẫn trấn định như thường:

– Mời anh nói.

– Mặc dù trước đây không qua tay tôi, nhưng tôi cũng đã xem sơ qua tài liệu giai đoạn trước rồi, cuộc đấu thầu trước đó đã đưa ra kết luận phương án khu triển lãm thứ hai có hình tam giác là sao chép, vì thế còn tổ chức riêng một cuộc họp giải đáp thắc mắc. Nhìn biểu hiện thì chắc hẳn là bản thiết kế gốc, nếu lần trước đã kiên trì như vậy, tại sao lần này lại xếp xuống phía sau?

Tất cả mọi người ở đây đều hiểu ý ông ta muốn nói: Có phải… vì chột dạ không?

Hết chương 116


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.