Người vừa nói thanh âm cao ngạo lạnh lùng, còn có chút quen. Lâm Phương Sinh nắm lấy thanh kiếm trong tay, cảnh giới nâng cao, lập tức thấy có bảy tám tu sĩ nhảy từ trên cao xuống, tạo thành nửa vòng tròn đứng giữa biệt viện, ẩn ẩn vây quanh đệ tử Vạn Kiếm môn.
Kẻ cầm đầu cũng chính là người chạm trán bên hồ Thăng Long, hao tổn rất nhiều thuộc hạ, thiếu chủ Kiếm Nguyên tông – La Hạo Nhiên. Tùy thị bên cạnh cũng là hai người Lâm Phương Sinh đã gặp, Triệu Tiêu cùng nữ tu lam y Tô Cẩn.
La Hạo Nhiên vốn có chút kiêu ngạo, nay đứng trước chúng đệ tử Vạn Kiếm môn, khẽ “Hửm” lên một tiếng, tầm mắt dừng lại trên Lâm Phương Sinh đánh giá qua mấy lần. Chưa qua một năm, thanh niên kiếm tu này mới từ ngưng mạch bảy tầng đã lên mười tầng.
Tốc độ bậc này, chỉ sợ là dốc linh thạch cùng đan dược đắp vào người, chịu không nổi đả kích, nói không chừng ác đấu một chút cũng sẽ ngã xuống đất mấy lần.
La Hạo Nhiên nghĩ đến đây, thích thú nhướn mày, lãnh đạm nói tiếp, “Nguyên thị của Liễu trấn này có thâm thù đại hận gì với Vạn Kiếm môn mà Vạn Kiếm môn hạ thủ đoạn độc ác như thế, giết trọn cả nhà, nữ nhân ấu tử cũng chẳng tha?”
Lưu Tử Huy tính tình hỏa bạo, vừa nghe lời ấy liền cười lạnh, “Đường đường là thiếu chủ Kiếm Nguyên tông tu được một bộ công phu, vừa mở miệng đã hất luôn một bát nước đen vào người khác. Miệng lưỡi ngươi giỏi đổi trắng thay đen đến nhường nào?”
La Hạo Nhiên cười lạnh, “Ta một đường đi vội, vừa vặn gặp đám người các ngươi. Cả một nhà thi cốt còn chưa lạnh, ngươi cho rằng ta nói xạo?”
Lưu Tử Huy tức đến mặt đỏ hồng, tiến lên một bước định giơ kiếm thì bị Lâm Phương Sinh ngăn lại.
Lâm Phương Sinh vốn cũng có xúc động, nhưng nay Chinh Mạc lại không có mặt, y phải đảm nhiệm lĩnh thủ toàn đội. Y thần sắc lãnh ngạnh, toàn thân phả ra một cỗ kiếm ý sắc bén, mắt đảo qua bảy tám tu sĩ.
Trừ ba người Kiếm Nguyên tông còn có một người Phật Tu, ba nữ tu và một nam tu khác, mỗi người đều có ý vị riêng.
Nhìn qua một vòng, Lâm Phương Sinh liền sáng tỏ, cũng không để ý tới La Hạo Nhiên nữa mà lên tiếng chào hỏi với các tu sĩ khác, vẻ mặt ôn hòa, “Tại hạ Lâm Phương Sinh đệ tử Vạn Kiếm môn, cùng sư đệ Bạch Thuật, Lưu Tử Huy, Tôn Lập Nguyên phụng sự sư môn đến điều tra chuyện huyết chú. Chẳng qua vừa lúc gặp sự khác thường, đuổi theo đến nơi ai ngờ đã muộn. Không biết các vị đạo hữu gặp chuyện gì mà đến đây?”
Ba vị nữ tu kia xác định là cùng một phái, lấy một nữ tu hồng y “làm chủ, sai đâu đánh đó”. Nữ tu kia lại nhìn về phía Phật Tu, thái độ cung kính, “Đại sư?”
Vị Phật Tu kia trông cũng hơn ba mươi tuổi, đỉnh đầu có cửu giới ba, thân hình cao lớn, gương mặt phương chính, một đôi mày rậm, đúng là chí khí lẫm liệt, nghe Lâm Phương Sinh nói vậy cũng tuyên một tiếng phật hiệu, “Bần tăng Phục Hổ Đường Không Phá, cùng các vị thí chủ đây cũng vì huyết chú mà đến.”
Lâm Phương Sinh cười càng nhu hòa, “Vị này là…”
Nữ tu vận hồng y thấy Phật Tu tự giới thiệu cũng ôn hòa nói chuyện với Lâm Phương Sinh, “Tại hạ Ngũ Hành tông Diêu Đan Thanh.”
Nàng không giới thiệu hai người đi cùng, và xem bộ dáng thì vẻ như là thị nữ.
Thanh niên nam tu vốn lẻ ra một mình tiến lên, dung mạo tuy xấu xí nhưng thần sắc ôn hòa, “Tại hạ Thiên Tông môn Chiến Dực.”
Lâm Phương Sinh cùng ba sư đệ chào hỏi các tu sĩ, lại đề nghị, “Nơi này không thể ở lâu, có thể mời trấn trưởng đến xử lí, chúng ta đi tìm nơi khác nói chuyện.”
Chúng tu sĩ nhất mực đồng ý, Diêu Đan Thanh hào phóng, “Liễu trấn có phân đà của Ngũ Hành tông ta, các vị đạo hữu nếu không chê không bằng dời bước đến đó, cùng thương lượng một chút.”
Lâm Phương Sinh cười nói, “Vậy thì tốt quá. Không biết ý Không Phá đại sư cùng Chiến Dực đạo hữu thế nào?”
Không Phá cùng Chiến Dực đều đáp, “Như vậy rất tốt.”
Đoàn người do Diêu Đan Thanh dẫn đường, đi đến quý phủ Ngũ Hành tông.
Còn nhóm người Kiếm Nguyên tông, hoàn toàn bị xem nhẹ.
La Hạo Nhiên sắc mặt âm tình bất định, lại phát tác không được, chỉ đành vung ống tay áo, đi theo.
Về chuyện tộc kia, thị nữ của Diêu Đan Thanh thả hạc thư, thông tri cho trấn trưởng biết tin.
Xem ra môn phái Liễu trấn dựa vào là Ngũ Hành tông.
Bên trong Liễu trấn, Ngũ Hành tông cũng có một tòa phủ đệ, ngói đen trụ đỏ, khí phái uy nghiêm. Diêu Đan Thanh chính là nữ nhi của tông chủ Ngũ Hành tông, tuổi chưa quá hai mươi mà đã ngưng mạch năm tầng, thiên tư trí tuệ, dung mạo lại đẹp, dẫn theo lòng dạ của biết bao nam tu sĩ, trong đó có La Hạo Nhiên. Tuy vậy nàng nhất tâm cầu đạo, không quan tâm tới những chuyện khác, Ngũ Hành tông chủ cũng không bức ép, chỉ để nàng tùy ý.
Cho nên La Hạo nhiên nước chảy hữu tình, hoa kia lại vô tình trôi.
Lâm Phương Sinh vốn không biết ẩn tình, chỉ cùng Diêu Đan Thành đùa giỡn trò chuyện suốt cả đường, La Hạo Nhiên càng nhìn càng chướng mắt.
Đợi đến khi chúng tu sĩ vào chính đường ngồi xuống, Không Phá đại sư mới đưa chuyện huyết chú ra nói.
Hóa ra trong vòng thế lực của Kiếm Nguyên tông, Ngũ Hành tông, Phục Hổ đường đều có dòng tộc bị nhiễm huyết chú.
Lâm Phương Sinh cũng đem chuyện Thiên Ma chú cùng Khóa hồn đăng ra nói.
Lời vừa thốt, mọi người đều có vẻ động dung. Dù chưa biết tên Ma Tu kia có mục đích gì, nhưng nhìn hắn xuống tay cay nghiệt như thế, cũng thấy đó chính là kiếp nạn nhân gian.
La Hạo Nhiên cười lạnh, vừa định mở miệng đã vị Thiên Tông môn Chiến Dực giành trước. Người này dung mạo tuy không xuất sắc nhưng lại thắng ở một thân khí tức công chính bình thản, khiến người khác yên tâm, lúc này nói ra nghi hoặc, cũng không hề có vẻ chất vấn, “Xin hỏi Lâm đ*o hữu, chuyện về Ma chú cùng Khóa hồn đăng hôm nay đúng là chuyện không phải ai cũng biết. Vậy cho hỏi quý môn vì sao lại biết?”
Lâm Phương Sinh thấy hắn cẩn thận ôn hòa, hảo cảm tăng lên, liền cười nói, “Gia sư lúc còn trẻ đã thăm thú nhiều nơi, cũng từng xâm nhập Ma giới, nên đã từng nghe đến. Chuyện ngày hôm nay cũng chỉ nói là khả năng, không thể chắc chắn. Giờ nói ra cho các vị cùng biết.”
Hách Liên Vạn Thành uy danh hiển hách, Lâm Phương Sinh đành mượn da hổ làm cớ, che lấp sạch sẽ chuyện về Diêm Tà.
Diêu Đan Thành tin luôn, không khỏi thở dài, “Hách Liên chưởng môn quả nhiên là khiến người khác phải đứng dưới mà ngẩng đầu nhìn lên.”
La Hạo Nhiên đương nhiên không thể tiếp tục làm khó dễ, mà ánh mắt của Chiến Dực với Lâm Phương Sinh lại thêm phần thâm hậu.
Bỗng có một nữ tu đi vào bẩm báo, “Nguyên thị mười chín người, chín người trúng chú mà chết, mười người khác bị giết. Trấn trưởng đã hạ lệnh bí mật hỏa thiêu mấy thi thể kia.”
Chúng tu sĩ vừa nghe, tuy rằng người tu đạo vốn lãnh tâm, nhưng cũng không tránh khỏi vài tiếng thổn thức, Không Phá đại sư cũng lẩm nhẩm mấy câu phật hiệu, trong thanh âm đều là thương xót.
Diêu Đan Thanh lại hỏi, “Nguyên thị kia liệu có người sống không?”
Nữ tu liền bẩm báo, “Có một người, là trưởng tử Nguyên gia Nguyên Tung, nay chẳng biết đi đâu.”
Lâm Phương Sinh vừa nghe tâm tư liền động, đưa mắt về phía Diêu Đan Thanh. Nàng biết y có điều muốn hỏi nên hơi hơi gật đầu. Lâm Phương Sinh liền mở miệng, “Vị Nguyên Tung kia ngưng mạch mấy tầng?”
Nữ tu lại bẩm, “Nguyên Tung nay ngưng mạch bốn tầng, là người tu vi cao nhất trong Nguyên thị.”
Diêu Đan Thanh thấy y thần sắc trầm trọng liền khẽ hỏi, “Lâm đ*o huynh, có gì không ổn sao?”
Lâm Phương Sinh nói, “Nói đến cũng khéo, Tưởng thị môn ta trúng huyết chú, cũng có một vị tu vi cao nhất trong tộc mất tích, không biết đi đâu.”
Ban đầu hạ huyết chú để bộc lộ bản chất hung tàn, sau để mặc họ chém giết lẫn nhau, còn duy nhất một kẻ mạnh nhất. Phương pháp này quả thật tàn ác.
Nhất thời mọi người vẻ mặt nghiêm túc, không khí nghiêm trọng. Việc quỷ dị hung hiểm thế này, không chừng chính là hạo kiếp của tu chân giả Khánh Long quốc. Mấy tu sĩ trẻ tuổi thương lượng với nhau không ra kết quả, đàm tọa một lần rồi tan, phần thì lén đi bẩm báo sư môn, phần thì nhận tiếp chỉ thị đi thương nghị. Diêu Đan Thanh phân phó chuẩn bị sương phòng cho mọi người, lại tự mình dẫn đường cho Lâm Phương Sinh, đến một tiểu viện riêng biệt.
La Hạo Nhiên vừa nhìn thấy cảnh đó, trong mắt tràn đầy âm ngoan ngạo khí, lại bị Triệu Tiêu khẽ nhắc nhở, “Thiếu chủ, người này không thể lưu lại. Thế nhưng đây là địa bàn Ngũ Hành tông, không thể hành sự bất cẩn.”
“Ta đã biết, đừng có nhiều lời.” La Hạo nhiên lớn giọng quát, sau đó đi theo hạ nhân đến khách phòng.
Lâm Phương Sinh cũng nhận ra Diêu Đan Thanh đối xử với mình thân thiết đặc biệt, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Sau một phen khách sáo liền tiến vào biệt viện, cước bộ vội vàng, vào phòng liền đóng cửa, cũng không kịp ngắm cảnh trí tinh xảo trong viện.
Diêu Đan Thanh thấy y vội vàng cũng không dám làm gì thêm, chỉ đành tiếc nuối lệnh thị nữ quay về.
Lâm Phương Sinh cũng biết mình quá đường đột, thế nhưng cũng là bất chấp rất nhiều. Y đóng cửa phòng lại, cửa sổ cũng cài then, hạ cấm chế rồi mới buông bỏ khắc chế, than nhẹ một tiếng, ngã ngồi xuống đất, nghiêng người dựa vào ghế tròn bằng gỗ hoàng đàn, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn giờ đã nhiễm một tầng mồ hôi đỏ ửng.
Là phù văn Hợp Hoan phát tác.
Cứ đến kỳ ba tháng là sẽ phát, thế nhưng Lâm Phương Sinh không thể tìm đến Yêu Tu kia, chỉ còn một biện pháp.
Trong chốc lát ngắn ngủi, Lâm Phương Sinh đã có cảm giác như trăm ngàn con kiến đang cắn xé mình, đau đến không thể thốt thành lời, đúng là phát tác dị thường bá đạo. Một chút do dự cũng không có, y vội lấy từ trong Càn Khôn giới ra thạch tinh, cắn chặt khớp hàm, nhìn chằm chằm cái ngọc thế trong tay lúc này đã nóng lên.
Cuối cùng, y nén xấu hổ cùng quẫn bách, cởi tiết khố, cầm lấy thạch tinh đưa ra sau.
Đang định dùng sức đưa vào, đã bị một bàn tay ngăn lấy.