Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 20: Lên đường




Editor: ChieuNinh

Mãi cho đến khi ngồi ở trước đống lửa nướng thịt, đầu óc Lỗ Đạt Mã vẫn còn có chút tê dại.

Người biến báo, báo biến thành người.

Tuy có chút không thể tiếp nhận được, nhưng sự thật đang ở trước mắt, nàng cũng không thể không tin.

Nhưng mà, cho dù là như vậy nàng vẫn tình nguyện tin rằng hai mắt của mình bị choáng váng, hoặc là chưa tỉnh ngủ, vẫn còn ở trong mộng, có lẽ tỉnh dậy, mình vẫn còn đang ngâm mình ở trong bồn tắm mát xa mới tinh......

Một bàn tay đưa tới phá vỡ nguyện vọng tốt đẹp của Lỗ Đạt Mã, lấy sự thật nói cho nàng biết, nàng đang ở chung một chỗ với một “Biến hình kim cương“.

Nhân hắc báo, ách...... Không đúng, là Dã Nhân huynh sẽ biến đổi Tiểu Báo, ách...... Cũng không đúng, hay là dùng cái tên Lỗ Đạt Mã ban cho hắn ——”Dạ” là được.

Lỗ Đạt Mã ngây ngốc ngồi ở chỗ đó nhìn hắn, thịt cũng nướng ra mùi khét rồi, mà nàng cũng không thèm nhúc nhích. Tức thì, một bàn tay đưa qua nhận lấy cành cây trong tay Lỗ Đạt Mã.

“Dạ, ngươi nói ta còn ở trên địa cầu sao?”

Lỗ Đạt Mã chậm rãi quay đầu, trong con ngươi lộ ra tràn đầy mờ mịt trông mong nhìn vào đôi mắt tím sẫm của Dạ.

Vốn là chẳng biết làm sao mà xuyên qua, nàng còn có thể tự an ủi mình vị trí hoàn cảnh là địa cầu, là địa phương nàng quen thuộc, chỉ là về mặt thời gian thì vượt qua mấy vạn năm.

Nhưng mà, hôm nay, nàng không chắc chắn lắm.

Đây có thật là cái tinh cầu nàng quen thuộc kia sao?

Thảm thực vật khổng lồ mà cũng không phải là cây cối, côn trùng và động vật khổng lồ, còn có ngày đó ở trong bụi cây nho dại nhìn thấy ngựa sừng trâu, những thứ này thật sự đã xuất hiện rồi biến đổi qua hàng tỷ năm ở trên địa cầu thật sao?

Dạ nghe không hiểu ngôn ngữ của Lỗ Đạt Mã, lại có thể xem hiểu sự mê mang cùng đau thương trên gương mặt của nàng.

Hắn tới bước tới gần phía trước, vẫn làm động tác như thời điểm là hắc báo, lè lưỡi, cuốn đi một giọt lệ trượt ra từ khóe mắt Lỗ Đạt Mã.

Từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng “Khò khè” Lỗ Đạt Mã quen thuộc, giống như an ủi. Sau đó kéo xuống một miếng thịt không bị nướng cháy đưa đến bên môi Lỗ Đạt Mã.

Lỗ Đạt Mã không có tránh né, mặc hắn liếm đi nước mắt. Nàng loan loan khóe môi, nương theo bàn tay của Dạ mà cắn thịt nướng một cái, nói: “Dạ, cám ơn ngươi.”

Đột nhiên nàng suy nghĩ thông suốt, mặc kệ ở nơi nào cũng phải sống sót không phải sao? Không chỉ sống sót, mà còn phải sống tốt hơn nữa.

Ăn xong điểm tâm, Lỗ Đạt Mã thu thập toàn bộ gia sản của nàng, treo ở trên người, dập tắt đống lửa.

Mà Dạ thì đứng ở một bên, vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng làm tất cả, một đôi con ngươi màu tím sẫm không hề chớp mắt đuổi theo bóng dáng của nàng.

Làm xong chuẩn bị lên đường, Lỗ Đạt Mã lại kiểm tra một lần nữa đống lửa có hoàn toàn dập tắt hay không, sau đó cũng đắp trên lên rất nhiều đất mới yên tâm. Nàng cũng không muốn đưa tới hỏa hoạn trên thảo nguyên.

Nhìn về Dạ cách đó không xa chỉ ngây ngốc đứng đó, Lỗ Đạt Mã chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ phương xa, nói: “Dạ, ta phải đi, đi tìm một ‘cái nhà’, như vậy, sau này chúng ta lại gặp nhau thôi.”

Lỗ Đạt Mã nhấp môi dưới, phất tay một cái về phía Dạ, xem nhẹ ánh mắt đang mờ mịt lại giống như không muốn của Dạ, xoay người rời đi, bước nhanh đi tới phương hướng rừng cây nho dại.

Lỗ Đạt Mã không ngờ Dạ sẽ đuổi theo, đi cùng với nàng. Từng có một khoảnh khắc nàng cũng muốn kéo Dạ lên đường cùng với nàng, dù sao nàng mới đến, lại không biết gì cả về cái thế giới này, có thể có một đồng bạn cường đại như Dạ đó là không thể tốt hơn. Nhưng nghĩ lại, cho dù Dạ có thể biến đổi giữa người và báo, nhưng dù sao tập tính của con báo cũng chiếm hơn một nửa, giống như rất có thể hắn là một “Cô độc hành hiệp“.

Cho dù không phải “Cô độc hành hiệp”, như vậy, hắn cũng sẽ có tộc đàn của mình không phải sao? Hẳn là có, hắn không thể nào bỗng nhiên xuất hiện từ trong kẽ đá.

Mà dáng vẻ “giống loài ngoại tộc” này của mình có thể đi tới tộc đàn của hắn sinh sống sao? Có lẽ là không thể nào.

Vì vậy, Lỗ Đạt Mã lựa chọn một mình lên đường, một mình sinh sống.

Mà đối với Dạ tự động theo kịp, Lỗ Đạt Mã là mừng rỡ.

Nàng mang theo Dạ đến rừng cây nho dại.

Đây là mảnh đất có thể có chỗ ẩn náu, lại có trái cây ăn, còn có thể đưa tới muông thú ăn cỏ, chỉ cần nàng ở gần đây đào xong bẫy rập cũng không lo không có thịt ăn, ngay cả bó củi qua mùa đông cũng có sẵn, chỉ có một chút không tốt đó là không có nguồn nước.

Thời điểm Lỗ Đạt Mã đang suy tính, là ở nơi này “Xây dựng cơ sở tạm thời” hay là đi tìm chỗ ở khác, đột nhiên, bàn tay Dạ chụp tới, túm lấy nàng vác lên vai chạy như điên.

“Dạ! Ngươi muốn làm gì hả......”

Lời nói của Lỗ Đạt Mã còn chưa dứt, thì cũng cảm nhận được có cái gì không đúng.

Cả vùng đất đột nhiên chợt chấn động.

Động đất đấy à?

Cố gắng ngẩng đầu lên từ trên bả vai rộng lớn cường tráng của Dạ, nơi xa xa mơ hồ có thể thấy được cát bụi giống như khói mù tràn ngập.

Lỗ Đạt Mã đánh giá bọn họ chạy chừng bảy tám phút, Dạ khiêng nàng nhảy vọt hai ba cái đã bò lên một gốc cây đại thụ tráng kiện khác thường.

Tựa vào thân cây thở hổn hển, Lỗ Đạt Mã thấy rõ nguyên nhân “Động đất“.

Đó là một đám động vật bị kinh sợ đang chạy như điên, đánh giá sơ sơ mà nói có ít nhất năm sáu trăm con.

Lỗ Đạt Mã không thấy rõ diện mạo của bọn chúng, chỉ mơ hồ nhìn có chút giống dê, cái đầu lớn cũng không kém nhiều lắm so với lúc Dạ biến thân thành hắc báo.

Nếu là không có Dạ phản ứng nhanh nhẹn, vào lúc này mình hẳn là biến thành thịt nát đi, Lỗ Đạt Mã sợ rồi. Thân thể nàng khẽ run run nhích tới gần Dạ hơn một chút.

Vào lúc này, Dạ đã biến thân thành hắc báo, trong con ngươi màu tím sẫm dần hiện ra u quang giết chóc. Hắn tập trung vào một con rơi khỏi đội ngũ đi phía sau nhất, chợt tung người, nhảy xuống từ trên tán cây, lao thẳng tới con mồi đáng thương. Thời gian chỉ một hơi thở, lại giữ chặt cổ họng của nó, con mồi đáng thương giãy giụa mấy cái liền không có động tĩnh, bị Dạ ngậm rồi kéo lên cây.

Hết chương 20.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.