Trường Ly thấy Yên Cửu cứ quạt phần phật mãi thì không kìm được mà nói: “Ở tầng đầu ta từng vẽ một lá bùa làm lạnh siêu mạnh, hay huynh dùng thử xem sao, nhưng ta không cam đoan nó có tác dụng đâu nha."
Yên Cửu vừa nghe là lập tức lôi xấp bùa dày cộp bọn họ mang theo ra tìm.
“Thấy rồi!”
Chàng rút lá bùa màu vàng nhạt ra, dán luôn lên trán mình.
“Á!”
Ngay khi lá bùa được kích hoạt, hơi lạnh từ trán lan khắp toàn thân Yên Cửu xuống tới tận chóp đuôi khiến chàng suýt đông cứng.
Yên Cửu vô thức rùng mình một cái.
Trường Ly tò mò hỏi: “Huynh thấy sao? Có hiệu quả không?”
Người Yên Cửu vẫn cứng đờ, đến khi bóc lá bùa ra mới dám thở phào một hơi.
“Đúng là bùa làm lạnh cực mạnh có khác, mạnh dữ dằn luôn á.”
Nếu chàng mà thò đuôi ra thì chắc có thể giũ được cả vụn băng.
Yên Cửu dán lá bùa vừa bóc trên trán ra lên chiếc quạt lá đề rồi phe phẩy vài cái, làn gió vốn nóng nực biến thành mát mẻ ngay.
Chàng hài lòng gật gù, “Nhiệt độ bây giờ ổn rồi đấy.”
Trường Ly bay tới cạnh Yên Cửu để hưởng ké gió mát.
“Ôi dễ chịu quá!”
Có bùa làm lạnh nên chặng đường kế tiếp thoải mái hơn nhiều.
Đi tầm một canh giờ, Trường Ly thoáng trông thấy một chấm đen nhỏ ở cồn cát đằng xa.
Nàng phấn khích kêu, “Yên Tiểu Cửu, chỗ đó có người kìa!”
Yên Cửu tập trung nhìn về phía đó, tự dưng lại mỉm cười.
“Có thể gặp gỡ giữa sa mạc mênh mông chứng tỏ bọn mình với đạo huynh kia rất có duyên với nhau, phải kết bạn đồng hành mới được.”
Trường Ly liếc nhìn khóe môi đang nhếch lên của Yên Cửu, cảm thấy nụ cười của chàng không hề có ý tốt.
“Gì mà kết bạn đồng hành, huynh muốn gài người ta nôn tin tức ra thì có.”
Yên Cửu gõ nhẹ mũi kiếm của Trường Ly một cái.
“Bé Trường Ly à, dù biết rõ cũng đừng nói ra chứ. Ta không tin nàng không có suy nghĩ này.”
Trường Ly thoáng chột dạ, nhưng sau đó lại hùng hồn nói: “Đúng là chúng ta và đạo hữu kia nên đồng cam cộng khổ, giúp đỡ lẫn nhau giữa sa mạc vắng vẻ này thật.”
Sau khi một người một kiếm nhất trí ý kiến, họ đồng loạt nín thở tập trung tinh thần, lặng lẽ đuổi kịp chấm đen nhỏ phía trước.
Khi khoảng cách giữa bọn họ và chấm đen nhỏ mỗi lúc một gần, Trường Ly thấy bóng người kia từ từ to và rõ hơn thì không khỏi thấy bóng dáng đó hơi quen mắt.
Nàng chần chờ hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh có cảm thấy hình như bọn mình đã thấy bóng dáng kia ở đâu rồi không?”
Yên Cửu hơi nheo mắt lại, tuy bọn họ không biết hết đám Pháp tu vào đây đã từng gặp qua phần lớn Kiếm tu đôi ba lần.
“Nếu là đồng môn Kiếm tông thì lát nữa bọn mình cư xử mềm mỏng chút, đừng làm rạn nứt tình nghĩa đồng môn.”
Đi thêm nửa khắc nữa, Yên Cửu lại nói: “Hình như hắn ta không đeo kiếm.”
Trường Ly a một tiếng, với mức độ yêu quý linh kiếm của đám Kiếm tu thì dù họ bị cụt tay vẫn sẽ khăng khăng đeo kiếm cho bằng được.
Tên này không có kiếm thì tám phần là đệ tử của Vạn Pháp Tông.
Thế thì không cần nương tay làm gì cả.
Yên Cửu bắt đầu xoay cổ tay khởi động.
“Bọn mình bao vây từ hai phía nhé, đừng để hắn chạy thoát.”
Trường Ly nghiêm túc gật đầu.
Nếu vuột mất người này thì chẳng biết đến bao giờ mới tình cờ gặp được kẻ khác.
Khi bọn họ tới cách người kia tầm trăm thước, bóng dáng kia vẫn cặm cụi mà đi, không hề hay biết có người đang bám đuôi mình.
Chắc để tránh gió cát nên hắn trùm mũ che đầu kín bưng nên không thấy rõ mặt.
Trường Ly không khỏi nghĩ bụng: Thằng nhóc này trông có vẻ hơi đụt... Nhưng hắn đã lên tới tầng thứ tư thì ắt có chỗ hơn người.
Trường Ly vừa nghĩ vừa cùng Yên Cửu tăng tốc, một trái một phải áp sát mục tiêu.
Người kia giật nảy mình khi thấy một người một kiếm lao tới, cất bước tính chạy thì bị Yên Cửu ấn vai xuống.
“Này đạo hữu, sao huynh chạy thế?”
Trường Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt thấp thoáng sau chiếc mũ trùm đầu, lại càng thấy người này trông quen quen.
Một giọng ấp úng vang lên sau mũ.
“Đạo hữu à, trên người ta không có hoa ánh trăng đâu, huynh bắt ta cũng vô dụng.”
Nghe hắn nói xong, Trường Ly cảm thấy giọng nói này quen tai lạ lùng.
Rõ ràng Yên Cửu cũng có cảm giác giống nàng bèn hỏi thẳng: “Sao đạo hữu cứ trốn tránh không dám lộ mặt ra thế?”
Một bàn tay thò lên kéo mạnh cái mũ trùm đầu xuống, thật chẳng khác nào đang lạy ông tôi ở bụi này.
“Ta, ta dị ứng gió cát!”
Trường Ly sáp lại gần, suýt chọc cả chuôi kiếm lên mũ trùm đầu của hắn, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua mũ để thấy mặt người kia.
Yên Cửu không nhiều lời vô nghĩa, chắn sạch toàn bộ gió cát xung quanh.
“Đạo hữu, giờ huynh có thể cởi mũ trùm đầu ra được rồi.”
Thế nhưng tay hắn vẫn cứ giữ chặt chiếc mũ trùm đầu không buông, đầu ngón tay trắng bệch chứng tỏ chủ nó đang cực kỳ căng thẳng.
Yên Cửu gằn giọng hỏi, “Huynh muốn tự cởi hay để ta cởi giúp huynh?”
Khi Yên Cửu sắp mất hết kiên nhẫn, rốt cuộc chiếc mũ trùm đầu cũng được vén lên một chút, để lộ một khuôn mặt đang cúi đầu ủ rũ.
Trường Ly nhận ra ngay đó chính là tên Thiện Tài đồng tử từng đưa thư khiêu chiến hai lần và bại trận cả hai lần.
Đuôi mày Yên Cửu khẽ giật một cái, cười ẩn ý chào: “Ân đạo hữu, lâu rồi mới gặp.”
Mặt Ân Thời trông rất thiểu não. Sao hắn đang đi đường yên lành lại tự dưng gặp tên Kiếm tu và linh kiến hung bạo này chứ?
Hắn ấp úng nói: “Yên đạo hữu, trên người ta không có hoa ánh trăng thật mà.”
Yên Cửu nhướng mày, “Ta đâu có bảo là huynh có đâu.”
Mắt Ân Thời lập tức sáng quắc, “Thế có phải ta được...”
Được đi rồi không?
Yên Cửu lại nói tiếp: “Nhưng nếu bọn mình gặp lại ở sa mạc chứng tỏ rất có duyên với nhau, hay là bọn mình hãy nắm tay nhau vượt qua cửa này nhé?”
Tuy Yên Cửu dùng câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại không cho phép người ta mở miệng từ chối.
Ân Thời bất lực mấp máy môi, nhìn khắp bốn phía, song ngoài cồn cát liên miên nối tiếp nhau thì quanh đó chẳng có lấy một người sống.
Hắn gắng gượng nói: “Thực lực của ta không bằng đạo hữu, huynh không sợ ta cản trở huynh à?”
Yên Cửu nói toẹt ra: “Với thực lực của huynh mà có thể lên tới tầng bốn nhất định có bí kíp gì đó, chi bằng chia sẻ với ta đi?”
Mặt Ân Thời cứng đờ ra.
Chẳng biết nên buồn bực vì Yên Cửu xem thường năng lực của mình hay lo sợ Yên Cửu phát hiện bí mật của mình nữa.
Yên Cửu không bỏ sót khoảnh khắc đơ mặt của hắn, lập tức cười nói: “Ta chỉ buột miệng nói thế thôi, không ngờ Ân đạo hữu lại có bí kíp thật.”
Ân Thời thấy vô cùng hối hận, sao lúc trước hắn lại đi khiêu chiến một kẻ khó chơi như thế để bây giờ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan chứ?
Trường Ly thấy hắn nghĩ gì đều viết hết lên mặt thì âm thầm lắc đầu.
Đầu óc cỡ đó mà gặp Yên Cửu thì chẳng khác nào đồ ăn giao tận nơi.
Yên Cửu không gấp gáp gì, vỗ vai Ân Thời nói: “Xem ra Ân đạo hữu rất thẹn thùng, không sao cả, đường còn dài mà, bọn mình cứ từ từ nói chuyện với nhau.”
Yên Cửu và Trường Ly bèn “áp giải” Ân Thời nín thinh tiếp tục đi về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, Ân Thời đã giơ tay đầu hàng trước áp lực tâm lý và ánh nắng chói chang.
Hắn ngồi bệt xuống cát ăn vạ: “Ta không đi nổi nữa.”
Yên Cửu bèn ngồi xuống bên cạnh hắn, “Khéo thế cơ chứ, ta cũng mệt rồi, bọn mình ngồi đây nghỉ đi.”
Ân Thời nhất thời câm nín, hắn ngẫm nghĩ rồi móc một túi chứa đồ ra.
“Yên đạo hữu à, ta trả tiền chuộc thân cho huynh rồi huynh thả ta đi nhé.”
Yên Cửu lắc đầu.
Ân Thời lại đưa thêm một túi chứa đồ, “500,000 linh thạch có được không?”
Yên Cửu lại lắc đầu.
Ân Thời cắn răng tăng giá: “800,000?”
Trường Ly ở cạnh vốn đang rung tua kiếm vì chán chợt khựng lại.
Nàng và Yên Cửu liếc nhìn nhau, có chung một suy nghĩ.
Dù tên thiếu gia này giàu chảy mỡ thì cũng không thể tăng giá vô tội vạ thế được.
Hắn sốt ruột chạy thoát thân chứng tỏ có thứ đáng giá hơn 800,000 linh thạch đang chờ hắn.
Biết đâu đó lại là manh mối qua cửa này thì sao!
Yên Cửu đẩy túi chứa đồ về, thủng thẳng nói: “Ân đạo hữu, thứ ta cần không phải là cái này.”
Ân Thời vẫn chưa nhận ra mình đã bị lộ sạch sẽ, ngơ ngác hỏi: “Huynh không cần linh thạch à? Thế huynh muốn gì? Pháp khí, châu báu, linh dược... chỉ cần ta có thì...”
Yên Cửu giơ tay lên ngắt lời Ân Thời, nhìn xoáy vào mắt hắn.
“Ân đạo hữu, huynh có thứ ta muốn đấy.”
Ân Thời bất giác thở phào nhẹ nhõm, “Yên đạo hữu, huynh cứ việc mở miệng!”
Yên Cửu gằn từng chữ một: “Manh mối về hoa ánh trăng.”
Ân Thời sững người, lắp bắp nói: “Sao, sao huynh lại biết...”
Trường Ly thầm mừng rỡ, bọn họ đoán đúng rồi.
Chắc ông trời thương họ lắm nên mới để họ gặp được một tên ngốc nhiều tiền ít não thế này!
Mặt Yên Cửu tươi rói vì đắc thắng.
“Ân đạo hữu, chắc giờ đang có không ít đệ tử ở tầng bốn, và tất nhiên không chỉ có một đóa hoa ánh trăng ở sa mạc này. Huynh và ta hãy chia sẻ manh mối qua cửa với nhau đi.”
“Ta xin phép nói một câu hơi chối tai, dù huynh thật sự tìm thấy hoa ánh trăng thì huynh có chắc là sẽ không bị cướp mất không?”
Ân Thời cứng họng, chán nản cúi gằm mặt xuống.
Hắn không dám chắc.
Sau khi bị Yên Cửu dạy cho một bài học nhớ đời, hắn mới phát hiện có vài đệ tử trong Vạn Pháp Tông vì nể mặt sư tôn nên lúc thi đấu mới nhường hắn.
Nếu đánh nhau thật thì chẳng biết có bao nhiêu đệ tử mạnh hơn hắn nữa.
Giọng Yên Cửu đượm mùi dụ dỗ, “Nếu bọn mình cùng tìm thấy hoa ánh trăng, ta hứa sẽ bảo vệ huynh qua cửa thành công, không để ai cướp mất hoa của huynh đâu."
Ân Thời do dự.
Trường Ly chầm chậm thở dài một hơi.
Một tên đệ tử dễ dụ cỡ đó thì làm sao trở thành đối thủ của loại cáo già như Yên Cửu được.
Quả nhiên, Ân Thời dè dặt hỏi: “Huynh có dám hứa sẽ không nuốt lời không?”
Yên Cửu nghiêm mặt đáp: “Bọn mình từng giao dịch với nhau một lần rồi mà. Chẳng phải lần trước huynh đưa linh thạch cho ta là ta thả huynh đi ngay còn gì? Ta lúc nào cũng giữ lời hết.”
Nhớ lại lần giao dịch thành công kia, Ân Thời rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.
“Được, bọn mình giao dịch tiếp đi!”
Ân Thời nhìn khắp bốn phía, xác nhận trong phạm vi mấy dặm xung quanh chỉ có hai người một kiếm thì chậm rãi nói: “Mặt trời ở sa mạc này sẽ không bao giờ lặn, vậy nên nếu cứ đợi thì chẳng đời nào thấy trăng mọc đâu.”
Yên Cửu nhìn gió cát mịt mù trước mặt, mở miệng hỏi: “Thế bọn mình phải làm sao mới tìm thấy hoa ánh trăng?”
Ân Thời hít sâu một hơi, “Hoa ánh trăng, tên sao hoa vậy, chỉ nở dưới ánh trăng thôi, muốn tìm thấy nó thì nhất định phải có ánh trăng trước.”
Bấy giờ Trường Ly không thể không đồng tình với suy nghĩ của Yên Cửu.
Kẻ soạn ra quy tắc thật quá mất nết.
Đây đúng là nghịch lý mà, có trăng thì mới có hoa, nhưng nơi này chỉ có mặt trời, ngay cả bóng trăng cũng không có.
Ân Thời thấy mặt Yên Cửu vẫn tỉnh bơ, tiếp tục nói: “Vậy nên bọn mình có hai cách, một là ép mặt trời xuống núi. Sau khi mặt trời lặn, mặt trăng khắc mọc.”
“Hai là bọn mình tạo ra một mặt trăng giả để lừa hoa ánh trăng xuất hiện.”
Đến lúc này, ánh mắt Yên Cửu mới loé tia kinh ngạc.
“Sao huynh lại biết được thông tin này?”
Ân Thời khẽ chớp mắt một cái, “Vô Tướng Các đã tồn tại nghìn vạn năm nên làm sao có chuyện tin tức không bị tuồn ra ngoài chứ, chỉ cần chi đủ linh thạch thì tin gì mà chẳng mua được.”
Trường Ly nghe vậy thì ngộ ra ngay.
Tuy thực lực của Ân Thời rất bình thường, đầu óc cũng chẳng khá hơn nhưng vẫn lên tới tầng bốn là nhờ hắn có sức mạnh linh thạch.
Tiền có thể sai ma khiến quỷ, người xưa quả không lừa mình.