Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 72




Lúc này Trường Ly không hề hay biết bên ngoài đã nổi sóng to gió lớn vì mình bởi nàng đang phải vùng vẫy trong biển chữ.

Hễ phu nhân cười với nàng một cái rồi dùng giọng hiền hoà mà dịu dàng hỏi “A Ly, chúng ta học thêm mười chữ nữa được không?” là Trường Ly lại thấy như bị ai bóp cổ, không tài nào bật ra chữ “Không” được.

Hết mười chữ này lại đến mười chữ khác, cứ thế có vô số lần mười chữ.

Ngoài trời đã tối đen như mực mà trong điện vẫn chong đèn sáng trưng.

Hễ Trường Ly vẽ nguệch ngoạc một hình bùa quỷ vẽ xong, chưa kịp thở phào hơi nào là phu nhân đã cười khanh khách lấy tờ giấy chi chít chữ nàng mới viết đi, thay một tờ trắng tinh vào ngay.

“A Ly giỏi quá, chúng ta luyện thêm tờ nữa nào.”

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Trường Ly lại viết tiếp.

Trường Ly vừa lầm bầm vừa vùi đầu luyện chữ, mãi đến khi thân kiếm mỏi nhừ mới bừng tỉnh.

Nàng chưa từng luyện kiếm chăm chỉ như thế bao giờ, vậy mà giờ không biết bị phu nhân bỏ bùa mê gì lại bất tri bất giác học lâu như vậy.

Hình như phu nhân biết rất rõ giới hạn của Trường Ly, khi thấy tốc độ của Trường Ly bắt đầu chậm dần bèn nói khẽ: “Hôm nay luyện đến đây thôi, A Ly vất vả rồi.”

Luyện chữ xong, Trường Ly hưởng thụ một lọ dịch ngọc thượng hạng rồi đánh một giấc say sưa đầy hạnh phúc.

Ngắm Trường Ly ngủ say, mặt phu nhân tươi hẳn lên.

Đúng lúc này, trên nóc nhà bỗng có tiếng động rất khẽ.

Mặt phu nhân biến sắc, cảnh giác ngẩng lên hỏi, “Ai đó?”

Ngay sau đó, thanh niên áo đen lặng lẽ nhảy xuống khỏi xà nhà.

“A Triêu, là ta.”

Phu nhân cuống quýt nhìn bốn phía rồi nhìn thanh niên với vẻ khó tin.

“Chàng điên rồi, sao chàng dám một mình xông vào đây hả?”

Giọng thanh niên nghe có vẻ tủi thân, “Nếu ta không vào thì làm sao gặp nàng được?”

Phu nhân nhất thời cứng họng.

Vì hôm nay tình cờ gặp y ở chợ quỷ nên nàng tính sắp tới sẽ không đi đâu nữa để tránh đụng mặt, song đây đâu phải lý do để y một mình lẻn vào đây chứ.

“Chàng có biết nếu bị đám Quỷ tu phát hiện thì sẽ có kết cục gì không?”

Thanh niên đáp đầy bất cần: “Cùng lắm thì bị cả lũ chúng nó bao vây thôi mà, chẳng sao hết, có phải ta đánh không lại đâu.”

Phu nhân suýt ngã dúi dụi sau khi nghe câu phát biểu hùng hồn của y.

“Chàng đường đường là Yêu chúa mà lại vô duyên vô cớ tới Quỷ vực là tính khơi mào tranh chấp giữa hai giới sao?”

Thanh niên trố mắt hỏi, “Sao lại là vô cớ?”

“Rõ ràng tên Bùi Lẫm trơ tráo kia tự tiện xông vào Yêu giới bắt nàng đi còn gì, ta tới tìm vợ mình thì có gì sai chứ?”.

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||

“Hơn nữa bây giờ ta đã không còn là Yêu chúa nữa, ta vứt vị trí đó cho Bạch Bạch rồi, giờ ta là một yêu tự do!”

Cục tức của phu nhân nghẹn ứ trong ngực, không lên không xuống gì được.

Bà cố lấy lại bình tĩnh, ôm trán hỏi: “Khoan đã, sao chàng lại nói mình không phải Yêu chúa nữa hả?”

Thanh niên càng tủi thân hơn, “Nếu không vì cái chức Yêu chúa đó thì ta đã không bị mấy lão già trong tộc phái tới địa bàn của Nhân tộc giải quyết công việc, cũng không lâm vào cảnh vất vả lắm mới về nhà lại thấy nhà tan vợ mất.”

“Bọn họ còn lừa ta rằng nàng đã chạy theo người khác, có khướt ta mới tin!”

“Ta muốn đi tìm nàng nhưng mấy lão già đó lại bảo Yêu giới không thể thiếu chúa ngày nào cả, thế là ta phải vất vả nuôi Bạch Bạch khôn lớn rồi vứt củ khoai nóng hôi hổi ấy cho nó rồi chạy từ Yêu giới tới Nhân giới để tìm nàng, đến khi tới Quỷ Vực thì mới có manh mối.”

Phu nhân đau đầu day trán, “Chàng không muốn làm Yêu chúa nên bắt đứa con trai mới mấy trăm tuổi làm à? Bộ mấy lão già ở Yêu giới dễ chơi lắm chắc?”

Nàng tức đến run cả tay, gần như muốn dí tay vào ấn đường thanh niên mà mắng, “Yên Huyền, chàng giỏi quá nhỉ?”

Thanh niên ngoan ngoãn cúi đầu, tự ấn trán mình vào đầu ngón tay phu nhân, cảm giác lạnh lẽo trên trán khiến y thoáng nhíu mày rồi lập tức tỏ vẻ tội nghiệp ngay.

“A Triêu, thế nàng theo ta về Yêu giới đi. Bọn mình có thể chung tay giúp đỡ Bạch Bạch.”

Phu nhân dùng ngón tay đẩy đầu thanh niên ra, xua tay tức tối nói: “Mũi chàng thính thế mà không ngửi thấy quỷ khí trên người ta sao?”

“Yêu tộc và Quỷ tộc kỵ nhau như nước với lửa, đã thế đám trưởng lão trong tộc vốn chẳng ưa gì ta. Bây giờ ta yêu không ra yêu, quỷ chẳng ra quỷ thì Yêu giới làm sao chấp nhận ta.”

Mắt thanh niên ánh lên vẻ tàn nhẫn rồi vội giấu đi.

“Tất cả là tại tên khốn Bùi Lẫm kia! A Triêu à, nàng đừng lo, ta cam đoan sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề của nàng.”

Phu nhân mím môi.

Tuy Bùi Lẫm vì mục đích riêng mới bắt nàng tới đây nhưng cũng nhờ y đưa âm khí cỏ cây nên nàng mới sống sót.

Phu nhân thở dài một hơi, “Yên Huyền, ta không theo chàng về đâu.”

“Lúc ta ốm nặng, chàng bận lo việc Yêu tộc nên chẳng ở bên cạnh ta."

“Lúc ta bị Bùi Lẫm bắt đi, chàng cũng chẳng ở bên cạnh ta.”

“Ta ở Quỷ vực đợi suốt 500 năm nhưng chàng chẳng xuất hiện, bây giờ ta không còn cần chàng ở bên cạnh nữa rồi.”

Mặt thanh niên không giấu nổi vẻ hoảng loạn: “A Triêu, năm đó Yêu tộc loạn lạc nên ta cũng lực bất tòng tâm.”

Phu nhân mím môi, dịu dàng nói: “Phải, chàng là Yêu chúa nên phải lo lắng chuyện lớn của Yêu tộc, ta không trách chàng. Nên bây giờ ta xin chàng quay về làm Yêu chúa của chàng đi, đừng đến tìm ta nữa.”

Thanh niên đang định lên tiếng thì phu nhân đã lôi chiếc còi làm bằng bạch ngọc ra kề lên môi.

“Sau khi ta huýt còi, Quỷ tu xung quanh sẽ chạy tới, ta cho chàng ba giây để rời khỏi đây.”

Mắt thanh niên ánh lên vẻ khổ sở, y vội nói: “A Triêu, ta sẽ còn đến nữa.”

Vừa nói xong, bóng dáng y đã biến mất khỏi điện.

Phu nhân buông tay, chiếc còi bạch ngọc lọt qua kẽ tay, rơi xuống nền gạch xanh kêu cạch một tiếng.

Phu nhân cúi đầu, tần ngần hồi lâu mới chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt nó lên, dùng cổ tay áo lau hai cái rồi cất đi.

Hôm sau lúc ngủ dậy, Trường Ly có cảm giác hình như khóe mắt phu nhân hơi ửng đỏ.

Nàng ngập ngừng nói: “Phu nhân, mắt của người...”

Phu nhân lấy khăn che đi, “Sáng nay ta vô ý để phấn bay vào mắt.”

Trường Ly dùng linh khí gợn lên một cơn gió nhẹ, “Để A Ly thổi cho người.”

Thế là phu nhân cười ngay.

Cười rất nhiều, đến độ ho khẽ hai tiếng.

Trường Ly càng buồn, sao sức khỏe của phu nhân mãi chẳng tốt lên vậy.

Hôm ấy, sau khi Quỷ y tới khám bèn bẩm báo bệnh tình của Triêu phu nhân với Quỷ chúa.

“Thưa Chúa thượng, tuy âm khí cỏ cây có thể giúp bệnh tình của phu nhân ổn định nhưng yêu khí và quỷ khí trong cơ thể nàng cứ đấu đá liên miên như thế thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Quỷ chúa nhíu chặt mày, khẽ gõ tay lên tay vịn chiếc ghế hắc ngọc, lạnh lùng hỏi: “Thế ngươi nói xem giờ phải làm gì?”

Quỷ y do dự một lát rồi cắn răng bẩm: “Hay là khuyên Triêu phu nhân trở thành Quỷ tu, loại bỏ huyết mạch Yêu tộc luôn đi ạ.”

Quỷ chúa mím chặt môi, đấu tranh tâm lý rất dữ dội.

Mãi lâu sau, y mới cất tiếng hỏi: “Nếu cứ để yên như bây giờ thì nàng còn chịu được bao lâu?”

Quỷ y dè dặt bẩm: “Nếu tình hình khả quan thì chắc còn yên ổn mấy chục năm, còn nếu không khả quan thì chỉ được ba bốn năm là cùng.”

Bàn tay đang gác lên tay vịn của Quỷ chúa bỗng siết lại khiến lớp hắc ngọc bên dưới vang mộtbtiếng rắc khe khẽ, trên bề mặt tay vịn lập tức xuất hiện một vết nứt ngoằn ngoèo.

Y nghiêm giọng nói: “Ngươi cứ chuẩn bị tất cả nguyên liệu cần thiết đi, ta sẽ từ từ khuyên giải A Triêu.”

Kể từ hôm đó, Trường Ly bỗng phát hiện lượng thuốc phu nhân phải uống tăng vọt.

Vốn dùng âm khí cỏ cây một lần mỗi ngày biến thành nửa ngày một lần.

Đôi tay vuốt ve kiếm của nàng càng ngày càng lạnh, thậm chí đôi khi lạnh đến độ khiến kiếm phải rùng mình.

Nhưng khi Trường Ly hỏi, phu nhân luôn cười lảng tránh.

Trường Ly hết cách đành phải vận động linh khí hệ Hỏa trong người để biến mình thành một thanh kiếm có thân nhiệt ổn định giúp phu nhân sưởi ấm tay.

Phu nhân vui vẻ nhận ý tốt của nàng, bắt đầu ôm kiếm không ngơi tay.

Thời gian êm đềm trôi qua như nước chảy, khi phu nhân đột nhiên nhắc tới chuyện muốn bế quan chữa bệnh nên phải rời xa Trường Ly một thời gian thì Trường Ly hơi ngơ ngác.

Nàng phát sầu hỏi: “Phu nhân, ta không đi cùng người được sao? Ta giỏi lắm, có thể bưng thuốc cho người, thuốc nóng lắm mà.”

Trong đầu phu nhân bỗng hiện ra hình ảnh một cô nhóc búi tóc tròn mặc váy hồng bưng chén thuốc tất bật không thôi.

Nếu A Ly hóa hình hẳn sẽ như thế.

Vừa nghĩ, phu nhân vừa dịu dàng lắc đầu một cách kiên quyết, “Lần này không được đâu A Ly.”

“Chỉ độ nửa tháng thôi, nhanh lắm, chữa bệnh xong là ta về ngay.”

Trước khi đi, phu nhân cố ý dặn Tân Ngũ chăm sóc nàng chu đáo.

“Nếu ta về thấy A Ly có chuyện gì thì sẽ hỏi tội ngươi đấy.”

Tân Ngũ bất giác rùng mình một cái.

Rõ ràng Triêu phu nhân trông mong manh là thế nhưng lời nàng nói lại khiến hắn thấy lạnh hết sống lưng.

Hắn vội đáp: “Triêu phu nhân cứ yên tâm, phàm ta còn là kiếm còn, cam đoan dù một sợi tua kiếm cũng không thiếu!”

Trường Ly tiễn phu nhân đi trong nỗi bất an.

Sợ nàng đợi thấy chán, trước khi đi, phu nhân còn bảo Tân Ngũ tìm một đống sách báo nhi đồng của Quỷ tộc cho nàng xem.

Nhờ phu nhân dốc lòng dạy dỗ nên tốc độ biết chữ của Trường Ly tiến bộ thần tốc, nếu không cũng chẳng hiểu mớ sách báo đó viết gì.

Trường Ly uể oải mở một cuốn truyện kể về thằng quỷ nhỏ đi hái trái quỷ ra, lười biếng trở mình trên giá kiếm làm bằng gỗ bất tẫn.

Ngày đầu tiên phu nhân vắng nhà, nhớ nàng quá.

Tân Ngũ ân cần bước tới hỏi, “A Ly cô nương, cuốn truyện này dở quá ạ? Có cần ta đổi cuốn khác không?”

Trường Ly thở dài một hơi, dùng đuôi kiếm mở một cuốn sách khác.

“Ngươi đọc cho ta nghe đi.”

Tân Ngũ ngoan ngoãn đọc chuyện, nhưng chưa đọc được mấy câu thì Trường Ly lại thở dài tiếp.

“Thôi, giọng ngươi chẳng hay như giọng phu nhân.”

Tân Ngũ khó xử nói: “A Ly cô nương, sao mà ta bì nổi phu nhân chứ.”

Trường Ly chán chường nhìn quanh một vòng, chủ nhân cung điện đi vắng khiến tòa nhà lớn trông cực kỳ quạnh quẽ.

Nàng xoay người nhổm khỏi giá kiếm, “Tân Ngũ, ta muốn ra ngoài đi dạo.”

Tân Ngũ khựng mất hai giây, trước khi Quỷ chúa dẫn Triêu phu nhân đi chữa bệnh không dặn hắn phải đối đãi với con bé kiếm linh này thế nào.

Nhưng nếu Triêu phu nhân đã bảo hắn phải chăm sóc nàng chu đáo thì tất nhiên hắn sẽ chiều ý bà trẻ này.

Ra ngoài đi dạo thôi mà, chỉ cần hắn coi chừng cẩn thận thì ắt không xảy ra chuyện gì được.

Tân Ngũ nghĩ vậy bèn đồng ý, “Được.”

Trường Ly cùng Tân Ngũ đi ra ngoài.

Nàng vô thức đi về hướng chợ quỷ.

Chợ quỷ vẫn náo nhiệt như xưa, nhưng Trường Ly lại chẳng thấy hứng thú gì cả.

Nàng lang thang không mục đích, chợt đi tới trước tiệm trang sức lúc ấy phu nhân đang lựa thì bị gọi về.

Trường Ly bay tới trước quầy, phát hiện cây trâm có gắn chuỗi ngọc bích mà phu nhân từng cầm lên vẫn còn đó.

Nàng lập tức ngoái đầu bảo Tân Ngũ: “Tân Ngũ, ta muốn mua cái này.”

Tân Ngũ lập tức bước lên trả tiền.

Dù tiền mua trâm do Chúa thượng hay Triêu phu nhân chi trả thì hắn đều không thiệt.

Mua trâm xong, ham muốn mua sắm của Trường Ly bỗng trỗi dậy.

Nàng dạo hết sạp này đến sạp khác, hễ ưng là mở miệng ngay.

Đôi bông tai bằng vàng khảm ngọc này rất xứng với phu nhân, mua.

Chiếc vòng tay bằng bạc có mắc cài này rất hợp với phu nhân, mua.

Cái quạt tròn màu tím mạ vàng này đẹp quá, mua.

Tân Ngũ đi sau vừa nhận hàng vừa trả linh thạch rất thành thạo.

Lúc này, ở một sạp cách đó không xa có hai Quỷ tu đang nảy sinh tranh chấp gì đó nên cãi cọ ầm ĩ.

Thói ưa hóng hớt của Trường Ly chiếm thế thượng phong, nàng bèn bảo: “Tân Ngũ, ta tới đằng trước xem tí nhé.”

Tân Ngũ đang bận trả tiền nên dặn, “Đừng chạy xa quá, ta xong ngay đây.”

Trường Ly ỷ thân mảnh bèn luồn trái lách phải, lập tức chen vào đám đông.

Hai Quỷ tu nọ đang cãi rất hăng.

“Ta đang đi mắc gì ngươi giẫm lên chân ta chứ!”

“Rõ ràng ngươi chắn lối ta, sao không cho ta ý kiến hả?”

“Nói vớ va vớ vẩn, chỗ này đường rộng thênh thang, ai thèm chắn lối ngươi chứ!”

Đám Quỷ tu bị tiếng ồn thu hút bu tới mỗi lúc một nhiều, Trường Ly bị chen đến lảo đảo.

Đương lúc nàng tính bay lên cao để tránh né đám đông thì bị một bàn tay túm lấy chuôi kiếm.

Trường Ly hoảng sợ, đang tính tri hô thì nghe thấy giọng nói thân quen vang lên bên tai.

“Bé Trường Ly, là ta đây.”

Trường Ly đứng hình, “Yên Tiểu Cửu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.