Chẳng bao lâu sau, ngoài hành lang vọng tiếng bước chân huỳnh huỵch đi từ phòng sát vách sang phòng Trường Ly.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Yên Cửu ngồi yên trước bếp lò, hỏi với ra ngoài cửa: “Có chuyện gì thế?”
Giọng nam tu sĩ kia vang lên: “Hình như phòng mấy người có mùi gì thối bay sang phòng bọn ta phải không?”
Yên Cửu đáp rất vô tội: “Mùi gì? Sao ta chẳng ngửi thấy mùi gì vậy?”
Nam tu sĩ chần chừ. Mùi thối ấy nồng nặc đến nỗi hắn không có can đảm ngửi kỹ xem là mùi gì mà phải bịt chặt mũi lại ngay.
Thế là hắn đành dịch sang phòng tiếp theo, lại bắt đầu gõ cửa.
Nữ tu sĩ ở phòng ấy vừa mở cửa đã xẵng: “Lại có chuyện gì nữa?”
Nam tu sĩ vẫn nín thở, khàn giọng hỏi: “Có phải cô nổi điên tạo ra cái mùi thối đó không hả?”
Nữ tu sĩ hướng mũi ra gió khụt khịt mấy cái nhưng chẳng ngửi thấy gì cả, bèn trợn mắt nhìn nam tu sĩ.
“Mùi thối gì? Cậu đừng có kiếm chuyện lung tung nhé.”
Đoạn, cô ta đóng sập cửa lại.
Nam tu sĩ giật điếng người vì bị cánh cửa sượt qua mũi, vội lùi về sau nửa bước, hắn nhìn dáo dác rồi đứng ngây ra đó.
“Rốt cuộc mùi thối đó ở đâu ra nhỉ?”
Lúc nam tu sĩ bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc mùi thối, Yên Cửu tức tốc dập bếp lò, đậy kín nồi nước kho kia lại rồi giấu nhẹm đi.
Gió ngoài cửa sổ thổi bay chút mùi còn sót lại, hủy sạch mọi chứng cứ.
Nam tu sĩ không tìm thấy đầu sỏ gây tội đành quay về phòng rồi bị nhỏ em gái trách cứ một trận.
“Bộ váy mới của ta thối um lên rồi, giờ làm sao mặc được nữa. Ta cố ý mặc bộ này đi dự hội bách hoa Xuân Châu đấy.”
Nam tu sĩ vội dỗ cô ta: “Từ giờ tới hội bách hoa vẫn còn ít hôm, muội chịu khó phơi nắng nhiều vào là nó bay sạch mùi ấy mà.”
Nữ tu sĩ càng thấy tủi thân hơn, “Thối thế này nhỡ đến lúc ấy vẫn còn mùi thì ta sẽ bị đám nữ tu sĩ khác cười chết luôn.”
Phòng sát vách đóng cửa sổ lại nên Trường Ly không biết họ còn nói gì nữa.
Nàng dựa vào cửa sổ mừng húm.
Mừng xong, nàng ngoái đầu lại hỏi Yên Cửu: “Yên Tiểu Cửu, huynh có biết hội bách hoa mà họ nhắc là gì không?”
Yên Cửu suy nghĩ rồi đáp, “Sở dĩ Xuân Châu có tên như vậy là vì khí hậu bốn mùa ở đó đều như xuân, có nhiều hoa thơm cỏ lạ và vô số vườn hoa lớn nhỏ khác nhau, chắc hội bách hoa là lễ hội do vườn Bách Hoa tổ chức rồi đám thế gia và tu sĩ gần đó nghe tiếng mà tới.”
Trường Ly dùng đuôi kiếm đẩy con chim béo bên cạnh, “Nhiệm vụ của bọn mình là điều tra nguyên nhân các loài hoa cỏ quý trong vườn Bách Hoa bị chết héo, có khi lại liên quan tới hội trăm hoa này cũng không chừng.”
Con chim béo bị Trường Ly đẩy xoay hai vòng, choáng váng ngồi phịch xuống bàn rồi bị bé cáo chạy tới ngậm lấy tha đi.
Cứu con chim non ngơ ngác khỏi miệng bé cáo xong, Yên Cửu thuận miệng nói: “Dù không liên quan thì cũng có thể tiện đường đi xem thử, hoa thơm cỏ lạ đua sắc là cảnh đẹp đặc sắc nhất Xuân Châu đấy, nếu bỏ lỡ thì tiếc lắm.”
Nghe Yên Cửu nói, Trường Ly khấp khởi chờ mong, chỉ ước chiếc thuyền mây này lao tới Xuân Châu ngay lập tức.
Hai ngày sau, cuối cùng họ cũng tới Xuân Châu.
Vừa theo Yên Cửu ra khỏi phòng, Trường Ly đã hắt xì một cái rõ kêu vì thứ mùi sực nức bốc ra từ người cô nàng tu sĩ sát vách.
Chắc vì muốn át hết mùi thối kia đi nên cô ta đã rắc cơ man phấn hoa lên người, thế là nghiễm nhiên biến thành một bình phấn di động.
Mũi Yên Cửu còn thính hơn Trường Ly, chàng bị ép lùi về sau nửa bước, lặng lẽ nín thở ngay.
Chàng cảm thấy mùi phấn nồng nặc trên người nữ tu sĩ này còn có sức sát thương kinh hơn cả mùi nước kho thịt của chàng nữa.
“Bình phấn” đi đến đâu là người xung quanh chú ý rồi lặng lẽ bịt mũi tới đó.
Thế là mắt “bình phấn” đỏ hoe.
“Ca ca, có phải mùi lạ kia chưa bay hết không? Sao mà ai cũng nhìn ta hết...”
Nam tu sĩ bèn lườm hết đám người rồi an ủi em gái: “Nói bậy, làm gì có ai nhìn muội chứ.”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trường Ly không khỏi cảm thán về tính đa dạng sinh học.
Đúng là giới tu tiên bao la nên chuyện lạ gì cũng có.
Xuống khỏi thuyền mây, Trường Ly và Yên Cửu lập tức chạy tới vườn Bách Hoa.
Người nghênh đón họ là Lâm quản sự của vườn Bách Hoa.
Biết mục đích họ đến, Lâm quản sự mừng quýnh: “Đợi mãi cuối cùng thì tiên trưởng Quy Nguyên Kiếm tông cũng tới rồi. Dạo này lão gia nhà ta bận chuẩn bị cho hội bách hoa nên tạm thời không ở trong vườn. Ông ấy mà biết hôm nay tiên trưởng tới thì thể nào cũng muốn ở lại tiếp đón ngài.”
Sau khi hàn huyên đôi câu, Lâm quản sự bèn dẫn họ tới nơi gặp chuyện bất thường trong vườn Bách Hoa.
“Nơi xảy ra sự cố là vườn Điêu Đường nằm ở cực Đông vườn Bách Hoa. Ở đấy chuyên gieo trồng những loài hoa cỏ quý nhất, lần này những loài bị chết héo là bỉ ngạn, cải trong tay và cỏ đom đóm, v.v... Có mấy loài đáng lẽ sẽ tham dự hội bách hoa lần này, giờ bọn ta đành phải tìm hoa cỏ khác thay thế chúng.”
Trường Ly và Yên Cửu theo Lâm quản sự băng qua cả biển hoa, tới vườn Điêu Đường.
Đây là một khu vườn được ngăn cách bằng hành lang gỗ. Vừa bước vào vườn, Trường Ly đã thấy hơi lạnh xộc vào mặt.
Khác với biển hoa rợp cảnh xuân muôn hồng nghìn tía bên ngoài, vườn Điêu Đường trông xơ xác tiêu điều, lác đác cành khô lá héo.
Một cơn gió lùa qua cuốn chiếc lá nâu bay lên, bay tới bên chân Yên Cửu, vừa chạm vào đã nát vụn.
Chiếc lá nát cuốn bay theo chiều gió khiến cảnh vật trông càng đìu hiu hơn.
Nhìn khung cảnh quạnh quẽ trước mặt, Lâm quản sự không khỏi buồn bã.
“Trước kia vườn Điêu Đường không thế đâu, nó là khu vườn đẹp nhất trong vườn Bách Hoa đấy. Hoa bỉ ngạn đỏ thắm, đã thắng giải nhiều năm liền, đông thì ngắm lá, hạ thì thưởng hoa. Cải trong tay xanh mướt, hễ gió lùa là lại dài ra trông như làn sóng xanh còn cỏ đom đóm sẽ phát sáng lập lòe trong đêm như sao sa xuống trần.”
Nghe Lâm quản sự tả, Trường Ly thấy tiếc hùi hụi.
Bởi bọn họ chẳng có cơ hội ngắm những loài hoa cỏ lạ lùng ấy, thay vào đó là một mảnh hoang tàn.
Yên Cửu ngồi hờ xuống đất, chạm vào một cành khô, vừa ấn mạnh một cái là nó gãy ngay.
Chàng quan sát mặt đất, khẽ nhíu mày khi không hề cảm nhận được sinh khí dưới lòng đất.
Yên Cửu hỏi: “Bình thường đám hoa thơm cỏ lạ này được chăm sóc như thế nào?”
Lâm quản sự thủng thẳng đáp: “Vì đám hoa cỏ này rất quý nên hồi xưa lão gia đã cố ý mời một tiên sư tới vườn bày trận tụ linh để giữ cho chúng luôn xanh tốt. Người chịu trách nhiệm chăm sóc vườn Điêu Đường là bác thợ làm vườn có thâm niên lâu nhất ở chỗ bọn ta, ngày nào bác ấy cũng dẫn tiểu đồng tới tưới nước tỉa tót hoa cỏ, chăm sóc chúng rất kỹ lưỡng.”
“Nhưng chuyện lần này kỳ lạ ở chỗ toàn bộ hoa cỏ tự dưng khô héo trong một đêm mà không hề có bất cứ dấu hiệu nào, đã thế hội bách hoa còn sắp tới nên lão gia nhà ta lo lắng tới độ không nuốt nổi cơm.”
“Dùng hoa cỏ khác bù cho đủ số đâu có dễ dàng, nếu chuyện kỳ lạ này mà xảy ra thêm vài lần nữa thì vườn Bách Hoa Viên bọn ta còn làm ăn thế àp được.”
Trường Ly lấy làm lạ, “Trong vườn này có trận tụ linh à? Sao ta chẳng cảm thấy tí linh khí nào hết vậy?”
Yên Cửu hỏi Lâm quản sự, “Các ông vẫn đang mở trận tụ linh chứ?”
Lâm quản sự đáp: “Trận tụ linh tạm ngưng hoạt động rồi ạ, nếu hoa cỏ đã chết cả thì mở cũng vô dụng, dù sao chi phí sử dụng trận tụ linh mỗi năm cũng không hề rẻ chút nào.”
Yên Cửu lại hỏi tiếp: “Ngưng từ bao giờ?”
Quản sự ngẫm lại rồi nói, “Ngay sau khi hoa cỏ chết héo hai ba hôm, tới nay chắc chưa tới một tuần.”
Yên Cửu bỗng thấy thắc mắc.
Dù trận tụ linh có ngưng hoạt động thì cũng đâu đến nỗi mất sạch linh khí khiến cả khu vườn xác xơ thế này được.
Bọn họ mới dạo quanh vườn Điêu Đường một vòng thì trời đã tối.
Hành lang bên ngoài khu vườn chỉ thắp sáng vài chiếc đèn lồng nên rất khó nhìn đường.
Lâm quản sự giải thích: “Trước kia luôn có cỏ đom đóm phát sáng, giờ chúng chết héo cả rồi nên cả khu vườn tối bưng.”
Ngắm sắc trời đen kịt, ông ta bèn bảo Yên Cửu: “Đã trễ rồi, để ta dẫn tiên trưởng tới phòng dành cho khách nghỉ ngơi trước.”
Trường Ly và Yên Cửu theo chân Lâm quản sự băng qua hết hành lang này tới hành lang khác để tới nhà khách của vườn Bách Hoa.
Chỗ này náo nhiệt hơn vườn Điêu Đường nhiều, đèn đuốc sáng trưng, ven đường đâu đâu cũng bày hoa cỏ trang trí trông rất đẹp đẽ.
Tới gần nhà khách, Trường Ly loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện cách đó không xa.
Yên Cửu nhìn sang hướng phát ra tiếng nói, hình như là một phòng khách gần đó.
Lâm quản sự lộ vẻ áy náy, “Do gần đến hội bách hoa, vườn có rất nhiều khách khứa ghé thăm nên không yên tĩnh như bình thường, mong ngài bỏ quá cho.”
Yên Cửu không để bụng, xua tay nói: “Không sao, chỗ này rất tốt.”
Sau đó, Lâm quản sự sai người mang bữa tối tới.
Các món ăn có tạo hình hoa lá bày đầy trên bàn khiến Trường Ly thèm đến độ nuốt nước miếng ừng ực mấy lần.
Nàng không kìm được mà nói: “Yên Tiểu Cửu, huynh phải cố công tu luyện đấy, bao giờ tu vi của huynh tăng tiến thì ta mới có thể hóa hình ăn cơm được.”
Yên Cửu cắn một miếng bánh anh đào, ngẫm lại lúc mình đột phá thăng cấp lần trước, từ đó đến nay kể cũng lâu rồi.
Chàng nuốt miếng bánh xuống, hỏi ý Trường Ly: “Hay là tối nay ta kết đan nhé?”
Trường Ly cứ tưởng chàng đùa, thuận miệng đáp: “Được luôn, tối nay huynh kết đan thăng lên Kim Đan cấp thấp rồi tới cấp trung và cấp cao, sau đó kết anh... Thế thì chỉ mất vài trăm năm là ta đã ăn cơm được rồi.”
Yên Cửu gắp một miếng hoa lan chiên giòn, thầm nhẩm tính.
Đâu có lâu dữ vậy.
Ăn tối xong, Yên Cửu lôi chiếc nệm thêu hình hoa mẫu đơn trong góc phòng ra, tính ngồi xếp bằng để đột phá.
Trường Ly hiếm khi thấy chàng chí thú tu luyện như vậy, đang nằm trên giường bèn trở mình nói.
“Yên Tiểu Cửu, mấy chuyện như thăng cấp thì phải nỗ lực ngày này qua tháng nọ rồi chọn một ngày bế quan đột phá như Dư sư huynh ấy, huynh chỉ ngồi kiểu đó thì ai biết phải ngồi bao nhiêu ngày mới xong...”
Nghe Trường Ly lải nhải, Yên Cửu bèn tăng tốc độ cởi bỏ phong ấn.
Một khắc sau, trên trời vang tiếng sấm rền.
Trường Ly liếc ra ngoài cửa sổ, “Sao tự dưng lại có sấm nhỉ? Chẳng lẽ đêm nay sẽ mưa à?”
Ngay sau đó, linh khí gần đó bỗng điên cuồng kéo tới bủa quanh người Yên Cửu, tạo thành một lốc xoáy lớn.
Nhìn linh khí bao vây Yên Cửu, Trường Ly đứng hình cứng ngắc.
“Hoá ra đây không phải là tiếng sấm báo hiệu trời sắp mưa mà là lôi kiếp kết đan...”