Những dây trói của Trương Anh Hào cũng chỉ mới lỏng ra. Mà Kiều Quản Linh lại đã hết thời gian để kết thúc công việc, bởi chính trong lúc đó, đoạn trên cầu thang vang lên một âm thanh trầm đục.
Một cánh cửa bật ra.
Bắt đầu cuộc chiến sống còn, tất cả ba người họ đều rõ như vậy. Hai người Trương Anh Hào rất muốn hỗ trợ cho Kiều Quản Linh, nhưng cả Mục Trường Thân và Trương Anh Hào đều bị ngăn cản bởi lằn dây trói còn nằm lại trên tay.
Tốt hơn cả là rút lui.
Không cần trao đổi, hai người Trương Anh Hào ngay lập tức xoay người chạy tới cây cột đứng sau đó, tìm một chỗ ẩn nấp. Trương Anh Hào nghe tiếng Mục Trường Thân nguyền rủa, bực bội và cay đắng, nhưng y không thể thay đổi tình huống.
Thở hổn hển, y đứng lại bên Trương Anh Hào. Hai bàn tay sau lưng múa máy liên tục. Một phần dây trói đã bị cắt đứt, nhưng vẫn còn vài vòng bao quanh cổ tay. Cả Trương Anh Hào cũng cố gắng hết sức để cởi dây.
Kiều Quản Linh lúc đó đã vào tư thế chiến đấu!
Cảnh tượng trước mắt hai người Trương Anh Hào hiện ra như trong sân khấu kịch, nơi phông màn cũng thường thường có một chiếc cầu thang.
Người đàn bà đứng bên dưới, hai chân dang rộng để chắc thế. Bàn tay phải của cô cầm cây kiếm, cánh tay giơ chênh chếch. Những lọn tóc dài, xoăn tít, phủ xuống gáy cô như một tấm khăn. Trương Anh Hào có thể tưởng tượng khuôn mặt cô bây giờ đang căng thẳng, nhăn nhó đến chừng nào, nhưng chắc hẳn cô ta không sợ hãi.
Người đàn bà cần một sự kết thúc rõ ràng. Tình huống này không thể mãi mãi tiếp tục.
Con quái vật đang rình phía trên cô năm bậc thang!
Đó là một con quái vật khổng lồ. Một thứ đồ sộ trong tất cả những con quái vật. Nó hơi cúi mình xuống, mõm há to. Cái mõm thậm chí còn hơi giống mõm chó. Hai hàm răng sáng quắc. Khoảng mõm ở dưới trào lên một thứ bọt trắng như một nồi canh đang sôi. Những âm thanh gầm gừ đầy đe dọa. Cả hai chi trước của nó cũng không có một chiều dài bình thường, chúng tỏ ra quá dài so với cả thân hình khổng lồ, phần dưới là những móng vuốt có thể so sánh với dao găm.
Trương Anh Hào tự hỏi: “Làm sao Kiều Quản Linh có thể ngăn chặn được con quái vật này?”
Trông người đàn bà bây giờ thật nhỏ bé, và thật mỏng manh khi so sánh với con quái vật khổng lồ.
Miệng Trương Anh Hào đắng chát, cả dạ dày cũng nặng trĩu như bị đá tảng đè lên. Mục Trường Thân chắc chẳng khá hơn. Nhưng hai người Trương Anh Hào đâu có thể can thiệp, bởi những vòng dây trói khốn nạn cho đến giờ vẫn chưa đứt hẳn. Dù chúng hai người họ không ngừng giằng xé và không ngừng hy vọng nó sẽ rơi xuống trong vài giây đồng hồ tới. Trong một tình huống như thế này, thời gian bị kéo dài ra như cao su. Từng giây đồng hồ nhỏ xuống từ từ, chậm chạp như những giọt nước. Trương Anh Hào biết điều đó qua kinh nghiệm. Bây giờ cũng thế, chắc chắn từ lúc Người Sói xuất hiện cho tới nay vẫn chưa được năm giây.
Làm sao ngăn chặn được cơn điên khùng chết chóc này?
Ít ra thì Kiều Quản Linh cũng đang tìm cách làm điều đó, và cả hai người đàn ông sức dài vai rộng như hai người Trương Anh Hào, cay đắng thay, đành phải trông chờ vào một mình cô.
Người đàn bà không tấn công, cô chờ Người Sói tấn công, và con quái vật tỏ ra chưa hoàn toàn tự tin. Đôi mắt có thứ ánh sáng lạnh lùng của dã thú không tập trung vào Kiều Quản Linh. Nó nhìn qua đầu cô, về hướng hai người Trương Anh Hào.
Giết chóc, chỉ là giết chóc giá băng!
Trương Anh Hào bình tĩnh đối mặt, hắn đã quá quen thuộc với những thứ ánh mắt sắc như làn dao mổ của bọn Bại quái.
Mục Trường Thân đang chuyển động bên cạnh Trương Anh Hào. Anh chà chân xuống đất và không ngừng giằng hai cánh tay cho dây trói lỏng thêm.
Nhưng dây vẫn chưa bật ra và Mục Trường Thân cũng không có cơ hội.
Số phận lần này hình như muốn chống đối Trương Anh Hào và Mục Trường Thân tới giây phút cuối cùng.
Con quái vật nhún mình. Trương Anh Hào cho đó là dấu hiệu tấn công và Kiều Quản Linh chắc cũng nghĩ như vậy, người đàn bà đổi thế đứng, giơ kiếm cao lên.
Con thú nhảy tới!
Thân hình nó bay là là về hướng Kiều Quản Linh. Nó vượt qua khoảng cách năm bậc cầu thang chỉ bằng một cú nhảy duy nhất. Nhìn từ phía của Trương Anh Hào, có vẻ như con Người Sói muốn dùng thân thể nó đè nát đối phương.
Một tiếng thét lảnh lót như tiếng còi. Kiều Quản Linh đã thét lên để khích lệ bản thân. Trong lúc Người Sói vẫn còn đang bay trong không khí, người đàn bà giật người ra phía sau nhanh như chớp, bước lui ra khỏi cầu thang, xoay vào một thế nghiêng thuận tiện rồi quay ngay lập tức sang phải.
Cùng với vòng quay, ngọn kiếm của cô bổ sang hướng khác, tới chính nơi mà thân hình màu nâu của Người Sói sẽ phải hạ xuống đất.
Nó hạ xuống.
Một tia chớp nhỏ lóe về hướng nó.
Trúng đích!
Trương Anh Hào nhìn lưỡi kiếm chém cả chiều dài vào thân hình quái vật. Lớp lông bên ngoài không ngăn nổi lưỡi kiếm, làn da bên dưới cũng vậy, xuất hiện một vết thương dài, ngoác rộng, chảy ra một thứ chất lỏng thẫm màu.
Con quái vật đã bị thương, liệu nó có yếu đi không?
Kiều Quản Linh rút kiếm khỏi vết thương. Trương Anh Hào nghe thấy cô thở hổn hển, rồi sau đó Người Sói mới gầm lên trong cơn đau và giận dữ. Nó nhào về hướng người đàn bà.
Kiều Quản Linh lùi lại.
Con quái vật tát về phía cô.
Cô né được bộ móng vuốt vả tới.
Con thú xoay người.
Giờ thì cả hai người Trương Anh Hào đều nhìn rõ vết thương rất lớn ở phía bên phải thân hình con vật. Đáng tiếc là vết thương không khiến con quái từ bỏ ý định. Nó đã bị yếu đi một chút, nhưng còn đủ khả năng giết chóc.
Cơ thể khổng lồ của nó cong lên, thế rồi con quái thẳng người, rồi chồm đứng lên trước mặt người đàn bà như một con vật khổng lồ mọc lên từ địa ngục.
Đây là cuộc chiến của người thường và quái vật khổng lồ. Chỉ có điều Kiều Quản Linh không đầu hàng. Cô cầm cán kiếm bằng cả hai tay để có thể đủ sức mạnh cho nhát chém. Cô cũng không lùi bước nữa, những tiếng thét lảnh lót của cô tràn ngập tầng hầm, cho Trương Anh Hào biết bây giờ cô đang đặt tất cả lên một con bài duy nhất.
Con quái vật nhảy về hướng cô.
Cô chém tới.
Đó là một cú chém quyết liệt và khủng khiếp. Chắc nó có thể chặt đứt cái đầu của con quái thú, chỉ có điều Kiều Quản Linh nhắm hơi chệch một chút. Thay vào đó, lưỡi kiếm chém đúng bàn tay trái Người Sói bởi con quái vừa nhảy vừa xoay người.
Lưới thép cắt qua.
Chém đứt bàn tay trái của quái vật.
Bàn tay cụt đập xuống đất, giật lên, hơi giật giật và chảy ra thứ chất lỏng màu xanh đậm.
“Thật là điên!” - Mục Trường Thân rên rỉ. – “Thật không thể hiểu được, khốn kiếp!”
Người Sói quay lại. Cái mõm của nó há ngoác ra, và trong Trương Anh Hào thức dậy một niềm hy vọng mỏng manh rằng Kiều Quản Linh có thể sẽ thắng cuộc. Mặc dù vậy Trương Anh Hào vẫn không ngừng giằng tay, kéo dây trói, thậm chí còn mài nó lên cột đá, chỉ có điều đáng tiếc là cây cột nhẵn quá.
Cuộc chiến tiếp tục. Con quái vật hơi lùi về một chút, tìm chỗ ẩn nấp đằng sau một cây cột lớn. Kiều Quản Linh đuổi theo ngay, chém tới, nhưng lưỡi kiếm đã chém thẳng vào ngay một tảng đá bên cạnh đó.
“Xong ngay đây, Anh Hào... Mình sắp xong rồi. Không còn lâu nữa đâu. Dây trói...”
Tiếng Mục Trường Thân chìm xuống trong một cơn bão gầm gào. Con quái đã rời chỗ nấp. Cái chi cụt giật lên giật xuống trong mỗi một chuyển động, nhưng bàn tay phải của nó vẫn còn quá đủ nguy hiểm. Một lần nữa nó vả về phía người đàn bà dũng cảm.
Kiều Quản Linh lùi lại.
Một cú vả nữa.
Thế rồi, người đàn bà trượt chân.
Kiều Quản Linh đã giẫm phải một hòn đá quá trơn. Bàn chân trái của cô trượt chênh chếch bốn mươi lăm độ về phía trước. Cô không giữ nổi thăng bằng nữa.
Người đàn bà ngã ngửa, rồi ngay lập tức cuộn thân hình lại, xoay mình nằm sấp, chuẩn bị đứng thẳng lên. Vừa xoay người, cô vừa tự khích lệ bằng những tiếng thét lảnh lót.
Cô đứng thẳng lên được rồi.
Nhưng cô đã phạm sai lầm, vì trong khi chuyển động, cô đã một thoáng lơ là chuyện để ý đến con quái vật. Cũng có lẽ cô đã ước chừng sai tầm với tới của bàn tay phải con quái, chính cái bàn tay bây giờ đang đập thẳng xuống cô.
Những móng vuốt rất dài và sắc của nó đập lên phần áo choàng, cắm chắc vào đó, rồi kéo người đàn bà dũng cảm ngã trở lại. Cô thét lên, cô đâm kiếm tới. Lưỡi kiếm lại lao vọt lên trên, đâm đúng vai con quái vật, nhưng không đủ sức ngăn cản nó. Bất thình lình, cái mõm đang há to ngoạm xuống.
Mục Trường Thân nhắm mắt lại...
Rồi y rên lên.
Hai người Trương Anh Hào nghe thấy một âm thanh rùng rợn, rồi một tiếng thét khẽ. Trương Anh Hào giằng hai bàn tay như đã phát điên, rồi nhìn về hướng đó. Hắn thấy Kiều Quản Linh vẫn còn sống.
Cô đang bò trên mặt đất.
Cô bị thương và chảy máu, bởi cái mõm con quái vật đã ngoạm đúng sườn trái của cô, tạo ra một vết thương lớn. Dù Kiều Quản Linh vẫn còn cầm chắc kiếm, nhưng nó chẳng còn giúp cô được bao nhiêu. Cô đã trúng đòn, dù bây giờ có tiếp tục kháng cự cũng chẳng có ích chi, chỉ mong con quái vật tỏ ra nhân đạo và giết chết cô bằng một cú vả nữa.
Những nỗi niềm thương cảm và sự bất lực nổi lên trong lòng Trương Anh Hào. Trương Anh Hào thấy mình sao đơn độc, hắn không thể làm gì được, nhưng hắn không muốn đầu hàng.
Trương Anh Hào lại giằng tay, xoay xoay dưới những sợi dây trói. Rồi hắn giật hai bàn tay thật mạnh.
Dây trói bung ra.
Trương Anh Hào không thể tin vào chuyện đó, bởi cả cánh tay và bàn tay không còn cảm giác nữa. Nhưng rõ ràng đây là sự thật. Trương Anh Hào đã giật được dây trói bung ra, chúng rơi xuống cạnh chân hắn.