Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 1136: Thánh lừa?




Chu Hằng tung người lên, bước vào hư không mênh mông, không chút lưu luyến.

Ngô Tú Mị si ngốc nhìn bầu trời, bất giác hai hàng lệ chảy ra. Lộ Đồng nhìn thấy rõ ràng, niềm tin canh giữ trong lòng không khỏi càng thêm vững chắc.

Hiện tại Chu Hằng đã không còn Tuệ Tinh Môn, nhưng tốc độ của hắn lại nhanh hơn.

Một chân bước ra, pháp tắc không gian rung động, thân hình hắn lóe lên đã xuất hiện đằng xa hàng ngàn tỷ dặm, một bước là vượt qua một tinh vực.

Hắn nội thị không gian đan điền của mình, nhìn hố đen duy nhất, có một loại hiểu ra.

Hố đen này, thực ra đã không thể gọi là hố đen, sau khi tiến vào Hỗn Độn Cảnh, nó diễn hóa thành một mảnh hỗn độn. Hỗn độn, trạng thái khi thiên địa sơ khai, không có thời gian, không có không gian, gọi là hỗn độn.

Một mảnh hỗn độn này lại bảo lưu đặc tính của hố đen, có thể cắn nuốt bất cứ mọi thứ!

Hơn nữa, hố đen này cũng đang không ngừng vươn xa đến một không gian không rõ, như muốn nối kết với không gian đan điền của hắn.

Hắn không khỏi kinh ngạc, bởi vì sau khi lốc xoáy tinh tú hình thành, hắn có thể hấp thu linh khí trong hư ảo! Nhưng không gian đó ở đâu, làm sao lại có linh khí vô tận, hắn hoàn toàn không biết!

Sau khi đánh nát lốc xoáy tinh tú, cũng bị hố đen duy nhất cắn nuốt, hiện tại hố đen duy nhất cũng kế thừa đặc tính này, hơn nữa còn tăng mạnh!

Không chỉ còn hấp thu linh khí, hơn nữa còn nối kết toàn hướng!

Rốt cuộc đó là thế giới gì?

Chu Hằng không biết!

Có lẽ... là thế giới thiên ngoại!

Đám người Thiên Mệnh Chân Quân không phải đang muốn xé trời hay sao? Như vậy thiên ngoại đương nhiên là thế giới khác!

Nếu không gian đan điền của hắn thật có thể kết nối thế giới thiên ngoại, vậy chẳng phải có thể dùng hố đen duy nhất này làm cầu nối, đưa người khác ra ngoài?

Chu Hằng không khỏi bật cười, nếu quả thật nói thế, vậy đám người Thiên Mệnh Chân Quân không tiếc tàn sát tỷ tỷ sinh linh để cầu xé trời, nhưng hắn chỉ cần mở ra không gian đan điền một cái là được, tuyệt đối là trào phúng!

Hắn bước đi chậm, nhìn như tản bộ, nhưng tốc độ nhanh kinh người.

Mỗi một ngày qua đi, hắn lại lĩnh ngộ pháp tắc đi ra một bước, hơn nữa không phải một loại pháp tắc, là chín loại!

Pháp tắc cắn nuốt nói cho nghiêm túc, là một loại đặc tính, lĩnh ngộ được chính là hai chữ cắn nuốt! Về phần năng lực cắn nuốt, vậy phải xem thực lực của bản thân hắn. Bản thân càng mạnh, có thể cắn nuốt pháp tắc càng mạnh hơn!

Pháp tắc đương nhiên chỉ có thể cắn nuốt pháp tắc, về phần lực lượng thì phải cần hố đen duy nhất để cắn nuốt!

Pháp tắc dựa vào hố đen, hố đen cũng không tách khỏi lĩnh ngộ pháp tắc, là một thể cùng sinh, giống như âm và dương, tương sinh tương hỗ.

Kết quả như vậy là trình tự linh lực của bản thân càng cao, hố đen lại càng mạnh, bản thân lĩnh ngộ pháp tắc càng nhiều, pháp tắc cắn nuốt lại càng mạnh.

Tuy rằng mất đi lốc xoáy tinh tú, nhưng hố đen duy nhất đã thay thế, cũng có thể rút ra linh khí cho hắn, cuồn cuộn không ngớt chuyển hóa thành tích lũy linh lực cho bản thân, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn!

Mỗi ngày Chu Hằng đều có tiến bộ, hơn nữa tốc độ tiến bộ dọa người!

Đi ra 3 năm, lúc trở về chỉ có 4 tháng, hắn hạ xuống Thái Hư Tinh.

- Đã về rồi! Tiếng nói của Hoặc Thiên lập tức vang lên.

- Đã về rồi! Chu Hằng gật đầu thật mạnh, tâm tình bình lặng như nước lập tức trào lên cơn sóng lớn, hắn cam nguyện bình tĩnh, một mình tịch mịch mấy chục năm, là vì vĩnh viễn ở cùng một chỗ với người mình thích.

Thân hình chợt lóe, hắn đã xuất hiện trong cung điện của Hoặc Thiên. Thiên nữ tuyệt thế này đang dạy bảo các trưởng lão Chuẩn Hỗn Độn Cảnh, Hỏa Tâm, Thiên Ấn cũng nằm trong đó, còn 8 thị nữ thì xếp một hàng ngang đằng sau người nàng.

Chu Hằng nào còn nhịn được, mấy chục năm chia lìa làm hắn động tình như lửa, lập tức nhào lên, ôm cổ Hoặc Thiên, cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào như hoa hồng của nàng.

- Ưm... Hoặc Thiên trước tiên phát ra tiếng kinh hô, nhưng lập tức lại mê say trong nụ hôn dài với Chu Hằng, thân thể mềm nhũn như nước, cánh tay không tự chủ quấn lấy cổ Chu Hằng, bắt đầu nồng nhiệt đáp lại hắn.

Tứ đại trưởng lão Hỏa Tâm, Thiên Ấn đều vô cùng xấu hổ. Kính thưa, bọn họ còn đang ở đây, còn đang nhìn đây này! Gian phu dâm phụ các ngươi đừng có củi khô bắt lửa dính nhau xong, quay đầu liền giết bọn họ diệt khẩu!

Tám nữ hầu lại đồng loạt nổi giận, hận không thể rút kiếm lên chém Chu Hằng!

Ở trong lòng các nàng, Hoặc Thiên hoàn mỹ vô khuyết, trên đời này căn bản không có một nam nhân nào xứng đôi, bất cứ nam nhân nào đủ chỉ là có ý tưởng cũng là khinh nhờn thiên nữ tuyệt thế, huống gì là ôm hôn nàng!

Thật muốn chém người mà!

Hôn ít nhất 10 phút, Chu Hằng mới thỏa mãn nhấc đầu lên, còn Hoặc Thiên vốn đã tình căn đâm sâu với hắn, cộng thêm mùi đặc thù của hắn hấp dẫn, làm cho nàng động tình không thôi, mắt sáng như nước, có vài phần mơ màng, dẫn dụ động lòng người.

Suýt nữa Chu Hằng muốn ôm mỹ nhân này tiến vào sâu trong hư không giày vò một phen, nhưng thiên địa nguy hiểm đã tới trước mắt, thật không phải lúc làm cái chuyện phong lưu đó!

- Ngươi đột phá Hỗn Độn Cảnh? Hoặc Thiên hồi thần lại, ánh mắt xuyên thấu nhìn vào đan điền của Chu Hằng, lại kinh ngạc phát hiện, nàng lại không nhìn thấu được!

Không phải trên người của Chu Hằng có lực lượng gì bảo vệ, mà là... ánh mắt của nàng bị một loại lực lượng cắn nuốt mất!

Nàng là Thánh nhân đấy!

Cái lực lượng gì mà ngay cả ánh mắt của nàng cũng cắn nuốt được?

- Ta sắp có tư cách làm nam nhân của nàng! Chu Hằng ôm eo nhỏ của Hoặc Thiên, cắn mang tai của nàng nói.

- Khốn kiếp! Hoặc Thiên sẵng giọng, nhưng cả người không tự chủ nhũn ra, như muốn đứng không vững được nữa.

- Khụ! Khụ! Bốn người Thiên Ấn trưởng lão đều ho khan, tám thị nữ kia còn có thể coi như nha đầu thông phòng, nhưng bọn họ lại không có ai muốn đi làm lão thái giám, nếu không muốn bị diệt khẩu, vậy mau cáo lui cho lành!

- Lui xuống đi! Hoặc Thiên hạ lệnh.

- Rõ! Tông chủ đại nhân! Bốn vị trưởng lão như được đại xá, vội vàng quay đầu bỏ chạy, sợ chạy chậm một giây sẽ thấy hình ảnh không nên thấy, bởi vậy mà bị giết người diệt khẩu!

Chu Hằng một tay nhấc Hoặc Thiên lên, ôm nàng ngồi xuống, ngửi mùi hương mê người của nàng, cảm nhận thân thể mềm mại của người ngọc, tâm tình liền bình tĩnh lại, trả giá mấy chục năm cuối cùng cũng được đền đáp.

- Ngươi hình thành hố đen thứ 10? Hoặc Thiên còn muốn xác nhận lại, dù sao hố đen thứ 10 quá khó hình thành, trong thiên địa có loại pháp tắc thứ 10 hay sao?

- Ừm! Chu Hằng gật đầu. - Không bao lâu nữa, nàng sẽ không phải là đối thủ với ta, chỉ có nước ngoan ngoãn làm vợ ta, giao vị trí tông chủ này cho người khác, về sau theo ta dạy con đi!

- Hừ! Hoặc Thiên trợn trắng, nàng nào phải tiểu nữ nhân phải dựa vào nam nhân? Bằng không nàng sống nhiều kiếp như vậy, làm gì phải mãi ở một mình?

- Nàng đang chờ ta! Chỉ có ta mới xứng đôi với nàng! Chu Hằng cắn vành tai của nàng nói.

- Thật vậy sao?

- Đương nhiên là thật, thật không thể thật hơn!

.................

Chu Hằng tiến bộ cực nhanh, ấn theo hắn suy tính, chỉ cần ba năm năm là hắn sẽ đạt đến cực hạn lực lượng Hỗn Độn Cảnh. Mà dựa theo mỗi ngày tiến một bước pháp tắc, xem ra 3 năm sau hắn sẽ lĩnh ngộ pháp tắc vượt qua Hoặc Thiên và Hồng Nguyệt, trở thành đệ nhất nhân lĩnh vực pháp tắc.

Hố đen duy nhất mạnh mẽ trấn chết Họa Đấu, Chu Hằng dùng lực lượng rèn luyện một phen, nhưng thi thể Họa Đấu lão tổ vẫn to lớn đến ngàn trượng, mỗi một miếng thịt đều tràn đầy lực lượng, có thể sánh với thánh dược!

Hoặc Thiên ngại xấu xí không có khẩu vị, nhưng Chu Hằng lại không để ý. Dùng pháp tắc hỏa diễm cao đến 200 bước tiến hành nấu nướng, tốn 1 tháng mới nấu chín Họa Đấu lão tổ, một nồi canh thịt chó thật lớn đã hoàn thành.

Lúc có chuyện tốt luôn không thể thiếu phần con lừa được!

Khi đại tiệc Hỗn Độn Cảnh hoàn thành, vừa lúc con lừa đê tiện này trở về, dứt khoát không khách khí ngồi xuống, cùng mọi người chia xẻ đại tiệc xa xỉ này.

Chu Hằng không phải người hẹp hồi, trên dưới Thái Hư Tông chỉ cần có năng lực tiêu hóa được đại tiệc Hỗn Độn Cảnh này thì mỗi người đều được chia một chén súp. Nhưng ngay cả như thế, tối thiểu cũng là 9 động, ngay cả nhóm thiên tài như Nguyên Tâm cũng chỉ có đứng một bên chảy nước miếng, tối đa chỉ nhấp một miếng canh, tuyệt đối không được ăn thịt, ăn một cái là chết thẳng cẳng.

Đây chính là thịt thú Hỗn Độn Cảnh, khắp thiên hạ này lại có mấy con thần thú Hỗn Độn Cảnh? Bốn đại thần thú có tổng cộng 8 cái, các thần thú xếp sau cũng chỉ có 7 cái, tổng cộng mới có 15 cái!

Chu Hằng liền làm thịt một con trong đó, còn làm thành đại tiệc!

Mọi người vừa ăn, vừa vô cùng kính sợ Chu Hằng, hắn nghiễm nhiên thành yêu nghiệt Hoặc Thiên, Hồng Nguyệt thứ hai, có thể tùy ý chà đạp thần thú!

Chu Hằng khẩu vị rất lớn, thể chất Long tộc cực cần vật đại bổ thế này, còn con lừa đen khẩu vị cũng không nhỏ, lại cũng ăn không kém hơn Chu Hằng, giống như lực lượng Hỗn Độn Cảnh căn bản không nhồi nổ nó được!

Mấy chục năm không gặp, con lừa đê tiện này mạnh như thế?

- Chu tiểu tử, bổn tọa có cảm giác, như là sắp đột phá! Ăn xong rồi, con lừa đen vỗ bụng căng phồng nói.

- Đột phá? Chu Hằng cả kinh. - Ngươi đã là Hỗn Độn Cảnh, làm sao còn.... Hả! Thánh nhân!

- Không sai! Bổn tọa sắp thành Thánh! Con lừa đen ngạo nghễ nói, chỉ là nhìn nó ngồi dưới đất, hai móng tùy tiện giang ra, lưng dựa tường, cả người đầy vàng bạc thô tục, thật sự không thể liên tưởng được tới Thánh nhân.

- Thần thú làm sao có thể thành Thánh? Chu Hằng nhướng mày, nhưng lập tức lắc đầu.

Con lừa đen trước giờ nào có là thần thú, nó vẫn luôn đi con đường Linh tu!

Trên thực tế, con lừa này còn chẳng tính là yêu thú, nếu không phải con lừa đen này đã ăn một trái Thiên Địa Quả, nó chỉ có thể trải qua mười mấy năm sinh mệnh bình thường, đã sớm trở về cát bụi rồi!

Nếu nó còn không tính là yêu thú, lại đi thẳng đường Linh tu, vì cái gì không thể thành Thánh chứ?

- Khó trách bốn Thánh đã xuất hiện lâu như vậy, Thánh thứ năm lại chậm chạp không thấy tung tích, thì ra là ứng trên đầu con lừa đê tiện này! Chu Hằng bừng tỉnh đại ngộ.

- Cái gì con lừa đê tiện, sự thật chứng minh bổn tọa xác thật là điềm lành thiên địa! Con lừa đen kiêu ngạo ngông nghênh nói.

Thì ra, Thánh nhân cũng có thể hóa thành Thiên Địa Quả!

Chuyện này không có tiền lệ, bởi vì năm Thánh cũng chỉ chết có một lần!

Con lừa đen thật đúng là may mắn, chỉ ăn một cái trái cây, sau đó hồ đồ liền thành Thánh!

Thiên địa không có mắt mà!

- Chu tiểu tử, ngươi nói về sau bổn tọa đi đánh cướp, còn có ai dám không theo? Con lừa đen hưng phấn nói.

- .... Ngươi chỉ có chút tiền đồ đó! Chu Hằng thở dài, thiên địa này thật là không có mắt mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.