Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 40-45




Chương 40 Cảnh kỹ

- Quả nhiên ngoại kiếm khí có thể tu luyện bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Không chỉ có thể thực hiện, hơn nữa còn không cần đi thừa nhận đau đớn mà nội xuyên thấu xé rách cơ bắp mang đến.

- Hiện tại ta rèn luyện làn da đã nhập môn, lại trải qua ba bốn ngày rèn luyện là có thể tu luyện thành tầng thứ nhất bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Đến lúc đó, bên trên làn da sẽ tự nhiên hình thành một phòng hộ vô ảnh kiếm khí.

Mà lúc này, đêm đã khuya, đã đến lúc trở về nghỉ ngơi.

Sở Mộ đi sớm về trễ, vất vả cần cù hơn xa ong mật, đối với đệ tử ngoại môn đồn đãi về hắn, Sở Mộ hờ hững, thậm chí hắn cũng không biết, thanh danh của Sở Mộ đã truyền vào trong khu nội môn, để cho không ít đệ tử nội môn sinh ra ấn tượng đối với hắn.

Ngày thứ tư, như thường ngày, trời chưa sáng, Sở Mộ đã đên đến sườn đồi vách đá dựng đứng. Vẫn như mọi ngày hắn sẽ tiến hành huấn luyện thị kiếm thính kiếm sờ kiếm, đến khi mặt trời lặn, lại tu luyện bí quyết Dưỡng Nguyên Kiếm Khí, không cầu đột phá, chỉ cầu củng cố, triệt để vững chắc Kiếm Khí Cảnh lục đoạn đỉnh phong.

Mười tám tiểu chu thiên, vận chuyển hoàn tất, thả ra một hơi kiếm khí. Sở Mộ mở hai mắt.

- Trải qua bốn ngày tu luyện, tu vi Kiếm Khí Cảnh lục đoạn đỉnh phong hoàn toàn củng cố, họa ngầm do phục dụng đan dược để đột phá cũng được tiêu trừ. Tiếp theo có thể đột phá.

Nhìn chằm chằm vào Vân Hải đang chậm rãi biến ảo, Sở Mộ thấp giọng nói:

- Tuy nhiên, ta còn muốn tu luyện bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Hôm nay, nhất định có thể luyện thành tầng thứ nhất.

Chợt ngoại kiếm khí điều động nhập vào thân, chậm rãi lưu động trên làn da, rèn luyện làn da.

Trải qua ba ngày tu luyện, ngoại kiếm khí lưu chuyển rèn luyện làn da đã trở nên thập phần đơn giản. Không biết qua bao lâu, Sở Mộ chỉ cảm thấy toàn thân hơi khẽ chấn động, ngoại kiếm khí rèn luyện làn da dừng lại, không bị khống chế mà tản ra xung quanh, trên làn da, một tầng kiếm khí vô ảnh nhàn nhạt bám vào.

- Luyện thành tầng thứ nhất?

Sở Mộ mừng rỡ, rút kiếm, vung ống tay áo lên, nhìn kĩ, mơ hồ có thể cảm giác được trên da mình bám một tầng kiếm khí vô ảnh.

- Ha ha.... Kiếm Khí Hộ Thể tầng thứ nhất, có thể ngăn trở đại lực tinh cương kiếm trảm kích mà không phá.

Sở Mộ cười to vài tiếng:

- Bản tàn thiên Kiếm Khí Hộ Thể bí pháp chỉ có tầng thứ nhất và tầng thứ hai. Muốn luyện thành tầng thứ hai thì cần phải không ngừng trích dẫn kiếm khí tiếp tục rèn luyện, khiến cho kiếm khí bám trên da càng thêm dày đặc, càng thêm kiên cường dẻo dai, đạt đến mức độ biến chất.

Hôm nay, tu luyện xong Dưỡng Nguyên Kiếm Khí, Kiếm Khí Hộ Thể, Sở Mộ bắt đầu tu luyện Cơ Sở Kiếm Thuật, sau đó là Phi Vân Kiếm Thuật, Nhu Vân kiếm thuật cùng với Thanh Phong kiếm thuật, Toái Loạn Bộ cùng thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu .

Hôm nay tu luyện đặc biệt nhanh, sau khi tu luyện xong, mặt trời còn chưa xuống núi.

- Nghe nói mỗi một vị kiếm thuật tông sư, đều sáng tạo một chiêu kiếm kỹ thuộc về mình, hiện tại ta cũng là kiếm thuật tông sư, nên sáng tạo một chiêu kiếm kỹ thuộc về mình.

Trong khi nhìn Vân Hải dưới trời chiều biến ảo, ánh mắt Sở Mộ thâm thúy xa xăm, như có điều suy nghĩ.

Suy nghĩ giống như cưỡi ngựa xem hoa phân loạn, trong lúc nhất thời, Sở Mộ cũng không nghĩ ra là sẽ sáng tạo dạng kiếm kĩ gì.

Sở Mộ không nóng nảy, theo hắn biết, mấy vị kiếm thuật tông sư trên địa cầu, ngắn thì 4-5 năm, lâu thì vài chục năm mới sáng tạo ra kiếm kĩ thuộc về mình. Muốn một sớm một chiều sáng tạo ra kiếm kĩ là điều rất khó.

Trời chiều càng đỏ lên tươi đẹp, Sở Mộ có cảm giác lúc xế chiều, phảng phất có một hỏa cầu vô cùng lớn thiêu đốt hỏa diễm đỏ tươi như máu, chiếu xạ ra hòa quang đỏ. Chân trời phía tây chiếu lên đỏ bừng như nhuốn máu, Vân Hải biến ảo cũng bị nhiễm một tầng hồng sắc, cực kỳ chói mắt.

Ngắm cảnh trời chiều một hồi, đến nỗi hai mắt mỏi nhừ, Sở Mộ vẫn không có cảm giác nào liền chuyển dời ánh mắt, nhìn Vân Hải trở lại bình thường. Hắn chỉ cảm thấy, trong nội tâm phảng phát có gì đó, cũng trở lại bình thường.

Sở Mộ như biến thành một pho tượng, ngồi xếp bằng xuống đất, tinh cương kiếm đặt trên hai chân. Hai mắt không chớp động nhìn chằm chằm vào Vân Hải, thẳng đến khi Vân Hải hoàn toàn trở lại bình thường, phảng phất lâm vào ngủ say. Bởi vì trời chiều hoàn toàn hạ xuống, ánh sáng hồng sắc như nhuốm máu biến mất, một vòng hắc ám từ phía chân trời lan đến, tập kích bầu trời, màn đêm buông xuống.

Gió lớn quét đến, mang theo từng tia lãnh ý. Tóc và góc áo Sở Mộ tung bay, nhưng thân thể hắn y nguyên bất động. Hai mắt hắn vẫn mở, ẩn ẩn tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào Vân Hải, không bị ảnh hưởng chút nào, đắm chìm trong một trạng thái đặc biệt.

Trời càng tối, gió càng lớn, thời tiết ban đêm lạnh hơn, đệ tử ngoại môn cũng đã chìm vào trong giấc ngủ say. Trên sường đồi vách đá dựng đứng, một đạo thân ảnh vẫn ngồi xếp bằng như cũ, sừng sững bất động, giống như trường tồn từ cổ chí kim, đối mặt với Vân Hải đang ngủ say trong bóng tối. Hai mắt Sở Mộ lóe sáng, như hàn tinh sáng chói.

Đêm tối dài đằng đẵng, gió đêm thổi tới!

Bất tri bất giác, rét lạnh đêm tối qua đi, phía chân trời có chút ánh sáng lóe lên. Ánh sáng màu đỏ tràn ngập sinh cơ và tinh thần từ chân trời phía đông chậm rãi nhô lên làm cho Vân Hải đang ngủ say tỉnh lại, một lần nữa biến ảo.

Mặt trời mọc dần dần lên cao, chiếu sáng vạn vật. Mí mắt Sở Mộ run lên, trong đại não phảng phất có đồ vật gì đó đột nhiên nổ tung, một loại ý nghĩ hiểu thấu hết thảy như thác nước đổ.

Tâm vô tạp niệm, Sở Mộ nhảy dựng lên, rút kiếm, kiếm quang sáng như tuyết tựa như cầu vồng vạch phá phía chân trời, biến thành một đám mây trôi trắng noãn, phảng phất từ vô tận Vân Hải dẫn dắt mà đến, vờn quanh quanh thân.

Phi Vân Kiếm Thuật.... Nhu Vân Kiếm thuật .....

Một lần lại một lần, không có suy nghĩ không có tạp niệm, hết thảy tùy tâm mà động, tùy ý xuất kiếm.

Vân Sinh Vân Tụ..... Phi Vân Động..... Vân Tán Vân Diệt..... Nhu Vân tam chuyển......

Nhất thức thi triển ra, sát chiêu luân chuyển.

Vân Tán Vân Diệt..... Phi Vân Động..... Nhu Vân tam chuyển.... Vân Sinh Vân Tụ ......

Từng sợi mây trôi quấn quanh, nhiều đóa mây trắng tiêu tan, thân hình biến mất không thấy gì nữa, chỉ có mây trắng biến ảo.

Dưới sự dẫn dắt của một ý nghĩ, Phi Vân Kiếm Thuật cùng Nhu Vân kiếm thuật sinh ra phân giải dung hợp không thể tưởng tượng nổi, dần dần Phi Vân Kiếm Thuật không còn là Phi Vân Kiếm Thuật, Nhu Vân kiếm thuật cũng không còn là Nhu Vân kiếm thuật.

Không biết luyện bao nhiêu lần, mặt trời đã nhô cao lên đến đỉnh, Sở Mộ thu kiếm, bỗng nhiên bất động, khí tức toàn thân khởi động, mây trôi quấn quanh, nhìn thẳng Vân Hải. Ở bên trong tối tăm, hắn chỉ cảm giác mình tựa hồ lĩnh ngộ được một ít huyền diệu về Vân, giống như Phong huyền diệu.

Lúc này, không biết từ chỗ nào lên, một cỗ cuồng phong đột nhiên thổi tới, thổi trúng một đám mây trắng làm tiêu tán. Cuồng phong qua di, mây trắng lại nhanh chóng tụ lại, một tia mây trôi tản ra cùng chuyển động quy tụ, quỹ tích của nó hoàn toàn hiển lộ trong mắt Sở Mộ.

Chương 41 Kiếm kỹ

Một cảm giác mát lạnh lan tràn trong óc, linh cảm như suối nước lần nữa dâng lên, phá tan tầng chướng ngại cuối cùng. Trước mắt, Vân Hải như sụp đổ, vặn vẹo, nhanh chóng hóa thành một điểm hư vô. Rồi đột nhiên, như là một vụ nổ vũ trụ, kiếm khí xung quanh dung hợp. Nội kiếm khí trong đan điền tự nhiên vận chuyển cùng ngoại kiếm khí ngay lập tức kết hợp, trong ngòai hợp nhất.

Kinh mạch bị cưỡng ép mở rộng, chỗ bế tắc dưới nội ngoại kiếm khí hợp nhất bị cưỡng ép phá tan, kiếm khí bàng bạc mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi, giống như nước sông Trường Giang cuồn cuộn mãnh liệt, sóng cả kinh hãi. Toàn bộ trở ngại, trùng trùng điệp điệp bị đánh bại, kiếm khí cường hãn trong cơ thể như muốn phá thể ra ngoài. Sở Mộ không nhịn được ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.

Kiếm khí xông thẳng lên trời, kiếm động cửu thiên. Một kiếm đâm ra, kiếm khí mãnh liệt gào thét như sóng chiều. Một đám mây trắng lớn nhỏ cỡ 2m không ngừng xoay tròn, tốc độ cực nhanh bay thẳng vách núi. Một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm khí hóa thành từng đạo bạch vân cắt trên vách đá...

Mây trắng tiêu tán, kiếm khí tan hết, trên vách núi đá, lưu lại một hố sâu đường kính hơn tấc. Lấy hố sâu làm trung tâm, bốn phía xung quanh là những vết cắt thẳng tắp dài 2m do kiếm khí lưu lại.

- Trên địa cầu kiếm thuật tông sư tự nghĩ ra kiếm kỹ, là vận dụng ngoại kiếm khí. Mà ta sáng chế chiêu kiếm kỹ này, lại có nội ngoại kiếm khí kết hợp, do Phi Vân Kiếm Thuật và Nhu Vân kiếm thuật diễn biến mà đến. Vậy đặt tên cho kiếm kỹ này là Kinh Vân Sát đi. Trung tâm uy lực không thua Thanh Phong Tuyệt Sát, chỉ có uy lực kiếm khí phía ngoài rìa hơi yếu, thuộc về kiếm kỹ trung giai, có thể bao trùm phạm vi bốn mét, tạo thành sát thương quần thể.

Sở Mộ nhìn dấu vết kiếm khí lưu lại trên vách núi đá, nói:

- Trừ điều đó ra, ta còn lĩnh ngộ được Vân. Còn có tu vi nội kiếm khí đã phá tan tiểu chu thiên đạt thành đại chu thiên. Lượng kiếm khí so với kiếm giả cùng tu vi nhiều hơn gấp hai, tinh thuần hơn gấp đôi. Chênh lệch ghê gớm thật, chỉ cần củng cố hai ngày, liền có thể xin lên đệ tử nội môn, đến lúc đó là tử kỳ của Vương Phong.

- Chúc mừng sư đệ, về sau đệ chính là đệ tử nội môn. Đệ mang theo lá thư tiến cử này đến phòng làm việc Lăng Phong viện đưa tin.

Trần chấp sự Nội Vụ Đường đem một phong thơ giao cho Lý Dương, đồng thời cười nói.

- Đa tạ chấp sự.

Sau khi tiếp nhận thư Lý Dương thi kiếm lễ, quay người rời đi.

Vừa đi ra Nội Vụ Đường không bao xa, Lý Dương đột nhiên dừng bước, bởi vì hắn chứng kiến một người không nhanh không chậm đi vào Nội Vụ Đường.

- Là hắn? Hắn đi Nội Vụ Đường làm cái gì? Chẳng lẽ, hắn giống như ta, đột phá đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn?

Lý Dương âm thầm nghi hoặc, chợt lắc đầu:

- Khả năng không lớn, tuy kiếm thuật của hắn xác thực là cực kỳ lợi hại, nhưng nghe nói lúc hắn nhập môn tu vi mới Kiếm Khí Cảnh tam đoạn. Từ lúc nhập môn đến bây giờ cũng chỉ mới có mấy tháng. Làm thế nào cũng không có khả năng đột phá đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn.

Dù sao, bởi vì đột phá kiếm thuật mà tu vi đột phá rất ít phát sinh, liên tục ăn đan dược cũng rất ít. Lý Dương do dự thoáng một phát, mang theo một bụng nghi vấn xoay người rời đi, nơi hắn đến chính là nội môn. Lúc trước hắn đã đến Tạp Vụ Đường gặp Nghiêm Khoan.

.....

- Xin trở thành đệ tử nội môn, ngay ở chỗ này a.

Sở Mộ mang theo một bao phục không lớn, trong đó có một ít đồ vật phải dùng đến. Đi vào trong Nội Vụ Đường, Sở Mộ đi đến một góc.

Nội Vụ Đường trừ có hối đoái đan dược và giao nạp tài liệu hung thú hối đoái điểm cống hiến, còn có xin trở thành đệ tử nội môn, do Trần chấp sự phụ trách.

- Ngươi muốn xin trở thành đệ tử nội môn đúng không?

Trần chấp sự là một trung niên nhân, hắn vận dụng Quan Khí Thuật nhìn tu vi Sở Mộ một chút, quả nhiên là Kiếm Khí Cảnh thất đoạn:

- Tu vi phù hợp, trên báo tên họ và xuất thân của ngươi.

- Sở Mộ, Khai Dương Thành dòng chính Sở gia.

Sở Mộ nhàn nhạt nói ra.

- Sở Mộ! Ngươi chính là Sở Mộ!

Trần chấp sự hơi kinh hãi, tựa hồ nghe qua tên tuổi Sở Mộ, không khỏi nhìn nhiều hơn. Hắn từ chỗ Văn chấp sự và Dương chấp sự nghe nói qua về Sở Mộ. Dùng một kiếm đánh bại đệ tử ngoại môn Tô Hóa Long Thanh Lan kiếm phái, bọn hắn cũng đều nghe nói. Bởi vậy, đối với danh tự Sở Mộ vẫn có ấn tượng tương đối sâu.

- Đệ tử chính là Sở Mộ.

Sở Mộ khẳng định.

- Nhìn kỹ, quả nhiên bất phàm.

Trần chấp sự cười nói:

- Nội môn có ba viện, Minh Lôi viện, Lăng Phong viện, Bích Thủy viện. viện chủ Minh Lôi tu kiếm thuật cấp thấp Minh Lôi kiếm thuật, viện chủ Lăng Phong tu kiếm thuật cấp thấp Lăng Phong kiếm thuật, viện chủ Bích Thủy tu kiếm thuật cấp thấp Bích Thủy kiếm thuật, không biết ngươi muốn lựa chọn viện nào?

- Lăng Phong viện.

Sở Mộ đã sớm nghĩ kỹ.

- Ngươi cũng tuyển Lăng Phong viện?

Mí mắt Trần chấp sự khẽ động, tựa hồ có chút kinh ngạc:

- Xem ra lúc này đây Lăng Phong viện lại nhiều hơn một đệ tử thiên tài.

- Trước đây, đệ tử ngoại môn Lý Dương cũng lựa chọn Lăng Phong viện.

Không để Sở Mộ nói chuyện, Trần chấp sự giải thích nói. Sở Mộ gật gật đầu, thầm nghĩ Lý Dương cũng đột phá thất đoạn, tuy nhiên tu vi Lý Dương đã dừng lại tại lục đoạn đỉnh phong một đoạn thời gian, đột phá thất đoạn, cũng không phải sự tình đặc biệt gì.

- Cầm theo phong thư tiến cử này đến phòng làm việc Lăng Phong viện, ngươi có thể trở thành đệ tử nội môn Lăng Phong viện.

Trần chấp sự cười nói, đưa một phong thư tiến cử cho Sở Mộ, thuận tiện chỉ đường đi đến Lăng Phong viện cho Sở Mộ.

- Đa tạ chấp sự.

Tiếp nhận thư tiến cử, Sở Mộ thi kiếm lễ, quay người rời đi.

....

Nội môn tam viện: Minh Lôi, Lăng Phong, Bích Thủy thực lực cơ hồ tương xứng.

Sở dĩ Sở Mộ lựa chọn Lăng Phong viện là vì Tiêu Thiên Phong cũng là đệ tử nội môn Lăng Phong viện.

Khu cư trú Đệ tử ngoại môn ngay tại giữa sườn núi phía dưới cùng núi Thanh Lan, mà Nội Vụ Đường ở vào chính giữa, khu vực đệ tử nội môn tất nhiên là ở trên cao hơn. Sở Mộ tốn hao gần nửa canh giờ, mới đi đến khu vực đệ tử nội môn.

Nghiêm khắc mà nói, ngoài nội môn tam viện còn có nhất mạch Thanh Phong chủ điện, chỉ có điều nhất mạch Thanh Phong chủ điện cũng không phải muốn gia nhập là gia nhập, cho nên lựa chọn cho đệ tử nội môn cũng chỉ có ba viện.

Lăng Phong viện ở vào khu Đông. Nói là viện, kỳ thật chỉ là một xưng hô, cũng không phải là sân nhỏ cố định. Có một đoạn đường nhỏ uốn lượn mà đi. Hai bên trồng cây xanh, xanh um tươi tốt, xanh mơn mởn, cực kỳ rậm rạp, gió thổi qua giống như một làn sóng dập dình, từ xa nhìn lại có thể thấy được một cảnh đẹp rộng lớn.

Đầu đoạn đường nhỏ, là một khối bia đá màu nâu cao 2m. Trên bia đá có dấu vết rêu xanh, lộ vẻ cổ xưa. Mà trên bia đá có ba chữ to màu xanh: Lăng Phong viện.

Chương 42 Tiến vào lăng phong

Sở Mộ đi đến trước mặt tấm bia đá, chứng kiến ba chữ to màu xanh, bên tai phảng phất vang lên tiếng gió, tựa hồ thực sự có một cơn gió lớn thổi qua.

Ba chữ này ẩn chứa một cỗ ý cảnh cực kỳ đặc thù, có huyền diệu ở trong đó. Nhìn kỹ, giống như ba cơn gió thổi qua, giống như từ trong bia đá thổi ra. Có một loại hương vị tự nhiên khiến cho ba chữ lớn này biến thành ba cơn gió lớn thổi đi.

- Loại cảm giác này, thực sự rất quen thuộc ah.

Sở Mộ thì thào, loại cảm giác này có chút tương tự lần hắn lĩnh ngộ được huyền diệu về Phong (DG: theo như tác giả chú thích thì huyền diệu về Phong là bước đầu tiên của Phong Chi Ý Cảnh).

Từng đợt gió thổi qua, từ xa thổi đến làm tóc và góc áo hắn tung bay.

- Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết, đệ tử ngoại môn không thể tới gần đây sao?

Đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng chất vấn, đánh gãy loại huyền diệu này. Cảnh vật trước mắt biến đổi, phong tán, trước mắt Sở Mộ tấm bia đá vẫn là tấm bia đá, ba chữ lớn hiện ra trước mắt.

Sở Mộ xoay người nhìn lại, chỉ thấy một đệ tử mặc y phục màu xanh, tay cầm bách luyện kiếm, mũi chỉ lên trời, vẻ mặt ngạo nghễ, dùng ánh mắt thẩm vấn nhìn mình.

- Mới vừa đăng ký thành đệ tử nội môn.

Sở Mộ liếc mắt nhìn, người này thân hình to lớn lại nói mấy câu như vậy đủ để Sở Mộ đoán được đại khái tính tình. Dù sao, nhìn người như nhìn kiếm, Sở Mộ nhàn nhạt trả lời một câu cũng không có ý định kết giao.

- Mới vừa đăng ký thành đệ tử nội môn ? Đưa thư tiến cử của ngươi cho ta xem một chút.

Tên đệ tử nội môn này nghe xong, thần sắc ngạo nghễ nói, tự ý giật lấy thư tiến cử của Sở Mộ. Nhưng tay Sở Mộ khẽ động, khiến tên đệ tử nội môn này giật hụt.

- Còn có chút năng lực ấy ư! Nhớ kỹ ta gọi là Tề Bạch. Hiện tại, ta đến dạy ngươi, cho ngươi biết thế nào là tôn kính sư huynh.

Tề Bạch nói, lập tức rút kiếm. Một kiếm đâm ra mang theo một cơn gió lăng lệ ác liệt đâm thẳng mặt Sở Mộ.

Bước chân Sở Mộ toái, thân như cành liễu nhoáng một cái, tránh một kiếm của Tề Bạch, khiến cho Tề Bạch sững sờ. Một kiếm này của hắn chỉ có sáu phần thực lực, hắn chỉ muốn giáo huấn tên “mới vừa đăng ký thành đệ tử nội môn” này một chút. Nhưng thật không ngờ, lại bị hắn tránh thoát. Phải biết rằng, Tề Bạch có tu vi Kiếm Khí Cảnh thất đoạn đỉnh phong ah.

Không tin tà, lúc này đây Tề Bạch toàn lực ra tay, kiếm nhanh hơn, gió càng lăng lệ ác liệt, liên tiếp ba kiếm, kiếm kiếm trực chỉ chỗ hiểm trên người Sở Mộ.

Khanh một tiếng.

Sở Mộ rút kiếm, giống như một đám mây trôi mềm mại uốn lượn, vượt qua ba kiếm, chỉ thẳng cổ họng Tề Bạch. Phát sau nhưng đến trước, kiếm chỉ cổ họng Tề Bạch khiến cho sắc mặt Tề Bạch đại biến, tràn đầy hoảng sợ.

Gian nan nuốt một miếng nước bọt, Tề Bạch có chút cà lăm:

- Ngươi.... Ngươi muốn làm gì....

- Ngươi quá yếu.

Ôn hoà nói một câu, Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, quay người đi nhanh lướt qua tấm bia đá, đi vào con đường nhỏ, đi vào bên trong Lăng Phong viện.

- Đáng chết....

Tề Bạch nắm chặt kiếm, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, hàm răng nghiến kèn kẹt:

- Không cần biết ngươi là ai, chọc giận ta, ta sẽ cho ngươi biết có kết cục như thế nào.

Lăng Phong viện, giống như là một thôn trang được kiến tạo trong núi, có từng tòa lầu các, không có quy luật phân bố, cao thấp phập phồng bất bình, chính giữa còn loạn thạch cỏ cây, cảnh sắc rất khác biệt.

Lầu các là song tầng, tạo hình gần nhưng màu sắc khác nhau, ngẫu nhiên có thể chứng kiến vài người ra ra vào vào.

Sở Mộ đi về phía lầu các trước mặt, chính là phòng làm việc Lăng Phong viện.

- Là hắn! Hắn thực đột phá đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn! Không thể tưởng tượng nổi.... Không thể tưởng tượng nổi....

Lý Dương rời phòng làm việc không xa, vừa hay nhìn thấy Sở Mộ đi về phía phòng làm việc, lập tức trợn mắt há hốc mồm, hóa thành một nụ cười khổ, âm thầm lắc đầu.

Vốn sau khi hắn bị Tô Hóa Long đánh bại, trong nội tâm ảm đạm, ba ngày sau mới tỉnh lại, mượn cơ hội này phá rồi lại lập đột phá đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn sơ kỳ, lại dùng mấy ngày thời gian củng cố.

Tu vi đột phá, đồng thời tạo nghệ kiếm thuật của hắn cũng bởi vì tâm tình biến hóa mà tăng lên, cảm thấy bằng chính thiên phú của mình, sau khi tiến vào nội môn có thể kéo dãn khoảng cách với Sở Mộ.

Nhưng thật không ngờ, chính mình gia nhập nội môn, Sở Mộ cũng gia nhập nội môn. Lý Dương lập tức có loại cảm giác không cách nào chống lại, hắn bị đả kích rất lớn.

Sở Mộ cũng không biết lúc này nội tâm Lý Dương phiền muộn như vậy. Hắn đi vào phòng làm việc, cầm trong tay thư tiến cử giao cho chấp sự phòng làm việc. Chấp sự nhìn xem, vừa cẩn thận dò xét Sở Mộ, sau đó quay người đi đến lầu hai, chỉ chốc lát sau trong tay hắn có thêm một bao phục đưa cho Sở Mộ.

Tiếp nhận bao phục, chấp sự lại gõ vang cái chuông nhỏ bên cạnh, tiếng chuông du dương truyền đi, chỉ một lát có một thiếu nữ y phục màu xám đi tới.

- Bái kiến Ngụy chấp sự.

Thiếu nữ này thi kiếm lễ với chấp sự, nói.

- Lý Vi! Từ nay về sau, ngươi phụ trách sinh hoạt của Sở Mộ. Hiện tại, dẫn Sở Mộ đi lầu các số 91.

Ngụy chấp sự phân phó nói.

- Vâng, Sở sư huynh, mời đi theo muội.

Lý Vi quay người đối mặt Sở Mộ, thi kiếm lễ với Sở Mộ, cung kính nói.

- Làm phiền Ngụy chấp sự.

Gật đầu chào Ngụy chấp sự, Sở Mộ dò xét thoáng qua thiếu nữ mới tới này. Ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt trẻ con, làn da trắng nõn, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng trước ngực rõ ràng có dấu hiệu phồng lên, có thể dùng bốn chữ để hình dung: thiếu nữ phát dục.....

- Sở sư huynh, nếu có cái gì không hiểu có thể hỏi muội.

Lý Vi dẫn đường, đồng thời nói chuyện với Sở Mộ, bản thân lại có chút hiếu kỳ, ngượng ngùng.

- Ân! Nói về đệ tử nội môn đi.

Sở Mộ nói.

- Vâng, sư huynh! Đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn khác biệt, không chỉ là thực lực sai biệt thực lực mà còn có những khác biệt khác.

Lý Vi giải thích.

- Sư huynh là từ đệ tử ngoại môn tới, đãi ngộ đệ tử ngoại môn ta không lặp lại. Nhưng trở thành đệ tử nội môn, sẽ được phát cho bách luyện kiếm. Phẩm chất bách luyện kiếm so với tinh cương kiếm tốt hơn rất nhiều. Mặt khác, còn có hai bộ áo dài màu xanh đệ tử nội môn. Lăng Phong viện còn phát cho kiếm thuật là Lăng Phong kiếm thuật và một quyển sách môn quy đệ tử nội môn cùng với một bản Quan Khí Thuật. Ngoài ra, còn có thể phân phối một tòa song lầu các, phân phối một gã tùy kiếm chuyên môn phụ trách bảo dưỡng kiếm, quét dọn lầu các, giặt giũ quần áo, phụ trách ăn uống, vân....vân...

- Muội chính là tùy kiếm của ta?

Ngữ khí Sở Mộ bình thản, nhưng nội tâm lại có một chút không bình tĩnh. Thật không ngờ, đãi ngộ đệ tử nội môn hóa ra lại tốt như vậy. Nói như vậy, đệ tử nội môn chỉ cần hảo hảo tu luyện là được.

Chương 43 Đãi ngộ của đệ tử nội môn

- Vâng, muội chính là tùy kiếm của Sở sư huynh, thỉnh Sở sư huynh chiếu cố nhiều hơn.

Lý Vi dừng lại đối mặt Sở Mộ, cho dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nghiêm mặt nói ra, hơn nữa thi kiếm lễ.

- Về sau còn phiền toái muội.

Sở Mộ cũng thi kiếm lễ, khẽ cười nói.

Con đường đá vụn dài hẹp không ngừng uốn lượn đi đến lầu các, chính giữa còn có một bình đài hình tròn cực lớn, chỉ dùng đá xám trắng hình vuông xây thành, có thể đồng thời dung nạp mấy ngàn người mà không có cảm giác chen chúc. Theo như Lý Vi nói, đây là Lăng Phong kiếm đài, là nơi đệ tử nội môn Lăng Phong viện tu luyện kiếm thuật.

Quả nhiên, trên kiếm đài, có tầm mười đệ tử y phục màu xanh tu luyện kiếm thuật. Hai người Sở Mộ đi qua, bọn hắn chỉ có thể tùy ý liếc mắt nhìn không để ý đến. Đi qua Lăng Phong kiếm đài, ước chừng một phút đồng hồ, Lý Vi dừng lại trước một tòa song lầu các.

- Sư huynh, đây là lầu các số 91.

Lý Vi nói:

- Mỗi ngày muội đều quét dọn, hôm nay cũng quét dọn, rất sạch sẽ.

- Ân!

Sở Mộ đẩy cửa ra đi vào, tầng thứ nhất có bốn gian phòng. Một gian Lý Vi ở, một gian là nhà bếp, một gian là nhà tắm, còn một gian là nhà vệ sinh. Ngoài ra còn có một bậc thang đi thông lên tầng hai. Mà tầng thứ hai chính là nơi Sở Mộ ở.

Tầng thứ hai càng thêm rộng rãi sáng sủa, có một cái giường gỗ, một cái bàn gỗ và một chiếc ghế dài. Ngoài ra còn có ban công rất lớn, trên ban công có mấy cái ghế nhỏ.

- Sư huynh, có chuyện gì gọi muội một tiếng là được.

Lý Vi lên tiếng, quay người xuống nhà.

Sở Mộ gật gật đầu, bỏ bao phục xuông, đi ra ban công nhìn về phía xa. Trước lầu các của hắn có một hồ nước thanh tịnh, dường như có thể thấy được cá bơi trong hồ. Nhìn ra xa hơn, qua hồ nước có loạn thạch chất thành đống.

Ngắm nhìn cảnh vật xung quanh trong chốc lại, hơi cảm khái đãi ngộ mà đệ tử nội môn có được, Sở Mộ quay người đi vào phòng, mở bao phục lấy đồ đạc bên trong ra.

Bản thân hắn mang theo một bao phục đựng đồ dùng các nhân,....Mà Ngụy chấp sự lại đưa thêm cho hắn một bao phục, bên trong có một thanh bách luyện kiếm và hai bộ quần áo màu xanh cùng với ba quyển sách, theo thứ tự “Lăng Phong kiếm thuật”, “Quan Khí Thuật”, và “môn quy nội môn”.

Sở Mộ xem môn quy nội môn trước tiên, phát hiện trong đó đại bộ phận cùng môn quy đệ tử ngoại môn giống nhau, chỉ có một chút sửa chữa, có thể ghi nhớ dễ dàng. Sau đó, Sở Mộ mới mở hai quyển sách còn lại ra, đọc kỹ.

Có lẽ bởi vì thiên phú kiếm thuật bản thân Sở Mộ xác thực cực kỳ kinh người, bản thân hắn cũng đã lĩnh ngộ được Phong huyền diệu, cho nên chỉ cần xem Lăng Phong kiếm thuật một lần là có thể nắm giữ được cơ bản. Sở Mộ có tự tin, chỉ cần luyện tập vài lần là có thể luyện thành, trong vòng hai ngày có thể đại thành.

Quan Khí Thuật, sau khi xem xong, Sở Mộ cũng biết tu luyện như thế nào, độ khó không lớn, trong vòng vài ngày là có thể luyện thành.

Mà Quan Khí Thuật chỉ có thể nhìn thấu tu vi kiếm giả không cao hơn mình quá cao. Còn tu vi kém hơn mình, càng kém càng dễ nhìn ra.

- Sau khi trở thành đệ tử nội môn, có thể đến Kiếm Các chọn lựa bí quyết kiếm khí mới. Sắc trời hôm nay cũng muộn, sáng sớm ngày mai, ta đi Kiếm Các chọn lựa bí quyết kiếm khí mới.

Sở Mộ lẩm bẩm nói, sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt hiện lên một vòng sát cơ:

- Vương Phong, cho ngươi sống nhiều hơn vài ngày nữa. Chờ ta thay đổi, thay thế bí quyết kiếm khí mới, ta sẽ tìm ngươi, tính toán ân oán giữa hai chúng ta.

Sở Mộ tin tưởng, Vương Phong cũng không bỏ qua cho mình. Đã như vậy, chẳng bằng giải quyết hết cho xong, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

- Có lẽ, tin tức ta trở thành đệ tử nội môn, sẽ rất nhanh rơi vào tay Vương Phong. Nói không chừng, không cần ta đi tìm hắn, hắn sẽ chủ động tới tìm ta.

Sở Mộ thầm nghĩ, rồi rút kiếm, tu luyện Lăng Phong kiếm thuật.

....

- Ngụy chấp sự, ta thấy ngươi vẫn nên nói cho ta biết tin tức liên quan đến người nọ.

Tại phòng làm việc Lăng Phong viện, Tề Bạch nhìn chằm chằm vào Ngụy chấp sự, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

- Tin tức của hắn, ở ngay chỗ này.

Ngụy chấp sự bất đắc dĩ lấy danh sách ra đưa cho Tề Bạch xem. Tu vi Tề Bạch là Kiếm Khí Cảnh thất đoạn đỉnh phong, đối với Ngụy chấp sự không là cái gì, đơn giản là đánh bại được.

Ngụy chấp sự cố kị chính là người đứng sau lưng Tề Bạch, tam sư huynh Lăng Phong viện Lộ Tử Long, Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn hậu kỳ, kiếm thuật tinh xảo lăng lệ ác liệt, là một trong những đệ tử của chưởng viện. Địa vị trong Lăng Phong viện cao, hơn nữa lại là người cực kỳ bao che khuyết điểm. Đến lúc đó nếu Tề Bạch nói vài câu không hay về mình, không chừng thời gian sau sẽ không được tốt như bây giờ.

Cho nên, vì ngăn ngừa phiền toái, hắn vẫn cung cấp thông tin có liên quan đến Sở Mộ. Đương nhiên, tin tức rất đơn giản, chỉ là tính danh và xuất thân cùng với hiện đang ở lầu các nào....Những thứ này chỉ cần tốn chút ít thời gian là có thể điều tra ra, coi như hắn cũng không làm trái quy định.

- Thì ra ngươi là Sở Mộ, đệ nhất ngoại môn nhân? Hừ, bây giờ là nội môn, rất nhanh ngươi sẽ biết đến nội môn phải tôn kính sư huynh.

Tề Bạch hừ lạnh một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu hất lên, quay người rời khỏi phòng làm việc.

- Sở Mộ, tuy ở ngoại môn có vài phần danh tiếng. Nhưng bao nhiêu người được xưng là đệ nhất ngoại môn nhân sau khi vào nội môn đều yên lặng, biến thành thế hệ bình thường. Hiện giờ lại bị loại tiểu nhân như Tề Bạch nhìn chằm chằm vào, vận khí đúng là không tốt.

Ngụy chấp sự thu hồi danh sách, thở dài một hơi.

Như mọi hôm, Sở Mộ dậy sớm, điều này đã trở thành thói quen của hắn.

Rửa mặt sạch sẽ, đứng trên ban công, Sở Mộ có chút không thích ứng. Khoảng cách chỗ ở hiện tại tới sườn đồi vách đá dựng đứng kia quá xa. Dùng tốc độ của hắn, đoán chừng phải mất môt giờ. Hơn nữa, sau khi chuyển vào nội môn, thức ăn do Lý Vi phụ trách, cho nên không có chuẩn bị lương khô.

- Xem ra, ta cần phải làm quen với cuộc sống mới.

Sở Mộ nói thầm, khả năng thích ứng của hắn rất mạnh. Sở Mộ dứt khoát tu luyện Dưỡng Nguyên Kiếm Khí trên ban công, chỉ chốc lát sau liền quên hết mọi thứ, đắm chím trong kiếm khí.

Kiếm Khí Cảnh thất đoạn, kiếm giả bình thường có thể vận chuyển bảy đại chu thiên, mà cường độ kinh mạch Sở Mộ so với kiếm giả Kiếm Khí Cảnh thất đoạn khác mạnh hơn, dẻo dai hơn, linh hồn lại càng cường đại hơn. Bởi vậy, Sở Mộ có thể vận chuyển hai mươi mốt đại chu thiên, hiệu suất tu luyện gấp ba.

Sở Mộ tu luyện xong kiếm khí quyết cảm giác tu vi kiếm khí không tăng lên chút nào, hắn cũng không cảm thấy sốt ruột mà liền chuyển sang tu luyện tầng thứ hai bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Sau khi luyện xong Kiếm Khí Hộ Thể Sở Mộ liền chuyển sang quan khán một chút Quan Khí Thuật rồi mới thu kiếm đi về phía Lăng Phong kiếm đài.

Chương 44 Truyền thụ

Lúc này mặt trời còn chưa nhô lên khỏi đỉnh núi, sắc trời vẫn còn ảm đảm, khí lạnh vẫn còn vương vấn xen lẫn giữa không khí, Lý Vi vẫn còn say giấc nồng, Sở Mộ tiến về phía Lăng Phong kiếm đài cũng không thấy bất kỳ bóng người nào trên đó.

Sở Mộ đứng trên kiếm đài trống trải nhìn chằm chằm về phía cỏ cây xa xa tập trung luyện thị kiếm cho đến khi hai mắt mỏi nhừ cay xè mới nhắm lại chuyển sang luyện thính kiếm rồi tiếp đến là xúc kiếm.

Một lúc sau, Sở Mộ từ từ rút kiếm ra, thân bách luyện kiếm hắn mới nhận hôm qua sáng như tuyết, hàn ý từ mũi kiếm tỏa ra khiến người ta cảm giác như đang ở tiết trời sang thu. Hắn bỏ vỏ kiếm xuống đất bắt đầu thức thứ nhất Cơ Sở Kiếm Thuật rồi chuyển sang Phi Vân kiếm thuật, Nhu Vân kiếm thuật, Thanh Phong kiếm thuật, cuối cùng mới tu luyện Lăng Phong kiếm thuật.

Sở Mộ luyện kiếm được một lúc thì nhìn thấy từng tia nắng đầu tiên bắt đầu hé lộ ra sau ngọn núi chiếu lên thân ảnh đang múa kiếm trên Lăng Phong kiếm đài.

Bỗng nhiên từ đằng xa xuất hiện một đạo thân ảnh đang chạy nhanh đến, quần áo bồng bềnh trong gió, không ngừng lay động.

Người mới đến tên là Hàn Thụy.

Đang lao nhanh đến bỗng nhiên thân thể Hàn Thụy dừng lại giữa không trung từ từ hạ xuống, biểu lộ giật mình, hắn cho rằng hắn là người đến Lăng Phong kiếm đài sớm nhất thế nhưng hắn không nghĩ rằng lại có người đến sớm hơn hắn đã vậy lại còn đang tu luyện Lăng Phong kiếm thuật, nhìn qua thì người đang luyện kiếm kia cũng chưa đạt đến đại thành.

Hơn nữa, khi Hàn Thụy nhìn thấy mặt Sở Mộ liền nhớ đến người hôm qua hắn nhìn thấy lập tức trong lòng có suy đoán.

Hàn Thụy đạp mạnh hai chân lấy đà phi lên lao thẳng lên kiếm đài cách Sở Mộ không xa, tốc độ lao đến của hắn cực nhanh, khi thân thể lao lên điểm cao nhất liền rút kiếm phản chiếu lấy từng tia sáng ban mai.

Hàn Thụy khẽ quát một tiếng, kiếm khí bắt đầu vận động, mỗi kiếm phảng phất như đang toàn lực dồn đối phương vào cửa tử. Hắn đang thi triển thức đầu tiên của Lăng Phong kiếm thuật.

Sở Mộ sớm biết Hàn Thụy xuất hiện nhưng cũng không để ý thế nhưng hắn không ngờ rằng người đến liền xuất kiếm công kích bản thân, hắn cũng không né tráng mà lập tức đâm một kiếm cũng là sử dụng Lăng Phong kiếm thuật.

Hàn Thụy đã sớm luyện Lăng Phong kiếm thuật đến đại thành mà Sở Mộ mới chỉ luyện lần đầu tiên mà thôi, đương nhiên chênh lệch là rất rõ ràng nhưng Sở Mộ đã đến cảnh giới Kiếm Thuật Tông Sư cũng đủ để bù cho chênh lệch đó, song kiếm giao nhau lập tức va chạm sáu lần bắn ra từng hoa lửa.

- Tốt!

Trên mặt Hàn Thụy hiện lên vẻ vui mừng, kiếm quang vận chuyển, chiêu thức biến ảo, chém ngang một kiếm tựa như phong thiết cắt ác liệt. Ngay lập tức Sở Mộ cũng biến chiêu, mới giao thủ mấy chiêu nhưng hắn cảm giác người đến không có địch ý chỉ là luận bàn thuần túy mà thôi.

Hai bên chỉ giao thủ ngắn ngủi một chút nhưng đã thiên triển qua sáu thức đầu tiên Lăng Phong kiếm thuật, lúc này Hàn Thụy mới đáp xuống đất cách Sở Mộ mấy bước chân rồi lại nhanh chóng xuất kiếm tiếp.

Hai người bọn họ đều không sử dụng kiếm khí phụ nhận hoàn toàn chỉ là kiếm thật giao phong.

Sở Mộ phát hiện loại giao chiến kiểu tu luyện thế này có tác dụng hơn mấy lần so với tu luyện bình thường, cứ mỗi chiêu đi qua hắn lại lĩnh ngộ sâu hơn với Lăng Phong kiếm thuật.

- Tốt, hóa ra là ta xem thườn ngươi, tiếp sát chiêu của ta, Lăng Phong Động!

Hàn Thụy khẽ quát, ngữ khí chó chút hưng phấn, chém ra một kiếm lập tức chung quanh như có phong ngưng tụ lại chiêu thế càng thêm uy lực, thêm phần ác liệt.

Sở Mộ vội vàng vận dụng Tuỳ Phong Bãi Liễu Toái Loạn Bộ, thân hình biến ảo cấp tốc, liên tục thay đổi vị trí mấy lần mới tránh được một kiếm của Hàn Thụy không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cảm thấy kiếm thuật của đối phương không phải cao bình thường.

Ngược lại Hàn Thụy cũng cảm thấy ngạc nhiên không kém, không ngờ rằng Sở Mộ có thể tránh chiêu Lăng Phong Động của mình một cách nhẹ nhàng như vậy.

- Ngươi chính là đệ tử nội môn mới đăng ký hôm qua phải không ?

Hàn Thụy thu kiếm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Mộ.

- Không thể giả được.

Sở Mộ mỉm cười đáp lời.

- Tên của ta là Hàn Thụy, Kiếm Khí Cảnh bát đoạn, trên danh nghĩa coi như là sư huynh của ngươi, tuy nhiên ngươi cứ gọi thẳng tên của ta.

Hàn Thụy tự giới thiệu bản thân.

- Sở Mộ, Kiếm Khí Cảnh thất đoạn.

Sở Mộ tự giới thiệu, lại càng đơn giản hơn.

- Ngươi chính là Sở Mộ ?

Hàn Thụy lại ngạc nhiên lần nữa, chậc chậc vài tiếng:

- Hóa ra là ngươi, khó trách chỉ vừa mới tu luyện Lăng Phong kiếm thuật đã có thành tựu như vậy, xem ra lời đồn thổi ngươi có thể giao thủ mấy chiêu với tên Tiêu cuồng nhân mà không bại là không giả đi.

- Đa tạ ngươi đã giúp ta luyện kiếm, hiệu quả rất tốt, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.

Sở Mộ đi kiếm lễ nói:

- Ta còn có việc, đi trước.

- Này này .... thằng này ... trình độ lạnh lùng cũng không chênh lệch với Tiêu cuồng nhân bao nhiêu a, xem ra sau này Lăng Phong viện lại càng náo nhiệt ...

Hàn Thụy vừa vê cằm vừa tự lẩm bẩm mãi đến khi bóng Sở Mộ khuất sau Lăng Phong kiếm đài mới bắt đầu luyện kiếm.

.......

- Là ngươi! Ngươi đã trở thành đệ tử nội môn ?

Trưởng lão Kiếm Các không còn khuôn mặt lạnh nhạt nữa mà thay vào đó là khuôn mặt tràn ngập ngạc nhiên nhìn Sở Mộ.

- Đi Bách Thú Cốc lịch lãm rèn luyện một chuyến đạt được một ít Linh Dược gia tăng tu vi cơ duyên xảo hợp đã đột phá.

Sở Mộ trả lời ngắn gọn.

- Hay cho một cơ duyên xảo hợp.

Trưởng lão Kiếm Các sau chút ngạc nhiên ban đầu lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt, nhìn thật sâu vào hai mắt Sở Mộ, tuy nói vậy nhưng vị trưởng lão này biết rõ độ khó để đột phá từ tứ đoạn đến thất đoạn đâu thể dùng đơn vị ngày mà tính, cần phải ít nhất là một năm trở lên, thế nhưng tên đệ tử trước mắt này hình như chỉ mất mấy chục ngày mà thôi có thể miễn cưỡng tính bằng đơn vị 1-2 tháng.

Trưởng lão Kiếm Các thậm chí còn cho rằng thiên phú tu luyện của Sở Mộ hẳn là lục phẩm mà không phải là cửu phẩm.

- Trước khi ngươi lựa chọn kiếm khí quyết mới ta phải thử ngươi một chút, xuất kiếm đi, nếu như ngươi có thể khiến cho ta di động nửa bước ta sẽ nói cho ngươi biết một số đồ vật hữu dụng mà bình thường các ngươi không hề để ý đến.

Trưởng lão Kiếm Các đứng dậy đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói.

Tuy trong hàng ngũ kiếm thuật sư Sở Mộ đã đạt đến cảnh giới Tông Sư thế nhưng trong hàng ngũ kiếm giả hắn cũng mới chỉ là Kiếm Khí Cảnh thất đoạn mà thôi. Mặc dù hắn không biết tu vi trưởng lão Kiếm Các thế nào nhưng Sở Mộ biết rõ chênh lệch giữa hắn và trưởng lão Kiếm Các không cách nào tính ra tựa như khoảng cách giữa trời và đất vậy.

Cho nên khi Sở Mộ nghe thấy trưởng lão Kiếm Các nói vậy thì cũng không chút khách khí liền rút kiếm khỏi vỏ, thế công lao đến lăng lệ ác liệt.

- Lăng Phong kiếm thuật .... ngươi cũng chỉ vừa mới tiếp xúc Lăng Phong kiếm thuật thế mà đã đạt tiểu thành, không tệ.

Chương 45 Truyền thụ 2

Thân hình trưởng lão Kiếm Các không động, khí thế lăng lệ, kiếm chiêu ác liệt của Sở Mộ chưa đến gần đã tự nhiên tiêu tán.

Sở Mộ công kích liên tục mấy kiếm nhưng cứ đến gần trưởng lão Kiếm Các thì lại tiêu tán. Mặc dù tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ cực cao nhưng trước chênh lệch quá lớn về tu vi kiếm thuật khiến Sở Mộ không thể nào bù đắp được. Dù sao tạo nghệ kiếm thuật của hắn cũng là căn cứ vào Cơ Sở Kiếm Thuật khiến hắn vượt lên trên người khác chiến đấu vượt cấp nhưng cũng chỉ có thể vượt cấp trong một khoảng cách tu vi nhất định mà thôi.

- Tạo nghệ kiếm thuật của ngươi khiến ta sợ hãi thán phục, trong hàng đệ tử cùng thế hệ của ngươi ở Thanh Phong kiếm thuật không ai bằng, ngay cả ta muốn tránh né cũng rất khó khăn. Thế nhưng tu vi kiếm thuật của ngươi quáu yếu, ta chỉ cần phóng thích một tầng kiếm khí phòng hộ là có thể ngăn cản toàn bộ công kích của ngươi, cho nên ngươi cứ thỏa thích thi triển, có sát chiêu nào cứ dùng.

Trưởng lão Kiếm Các không tiếc lời khen ngợi, bản thân lão đúng là khiếp sợ trước tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ.

Tục ngữ có nói người thường xem náo nhiệt, người thành thạo xem môn đạo, người trong nghề xem thân thủ.

Chỉ thông qua mấy kiếm ngắn ngủi trưởng lão Kiếm Các đã nhìn ra tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ cực kỳ tinh xảo tuyệt luân, cho dù bản thân lão cũng không hơn được.

Ngược lại cũng qua mấy kiếm vừa rồi Sở Mộ cũng hiểu trưởng lão Kiếm Các nói đúng, cho dù kiếm thuật của hắn tinh xảo cao thâm cỡ nào cũng không phá nổi thế phòng thủ của trưởng lão do đó Sở Mộ không giữ lại liên tục thi triển sát chiêu. Đầu tiên là Kinh Vân Sát tràn ngập sát cơ nghiền áp không khí lao đến khiến khuông mặt trưởng lão Kiếm Các có chút động.

Kinh Vân Sát lao thẳng về phía trưởng lão Kiếm Các, kiếm khí tung hoành bốn phía, vừa chạm vào lớp phòng hộ của trưởng lão Kiếm Các liền nổ tung thế nhưng lão vẫn đứng yê không chút tổn hại.

Sở Mộ lại chuyển qua thi triển Thanh Phong Tuyệt Sát nhưng vẫn bị kiếm khí hộ thân bên ngoài trưởng lão kiếm khí ngăn cản, lập tức tiêu tạo nghán.

Cho dù hiện tại Sở Mộ chưa dùng kiếm khí thế nhưng hắn biết rõ cho dù dùng cũng không cách nào thay đổi kết quả.

- Đây là Thanh Phong Tuyệt Sát, uy lực quả nhiên cường đại, còn sát chiêu lúc nãy tên là gì ?

Trường lão Kiếm Các hỏi.

- Kinh Vân Sát.

- Kinh Vân Sát, chiêu như kỳ danh, uy lực tiếp cận Thanh Phong Tuyệt Sát nhưng phạm vi công kích quá nhỏ, không tệ không tệ, xem ra ngươi có kỳ ngộ của riêng mình.

Trường lão Kiếm Các gật gật đầu rồi nở một nụ cười vui vẻ:

- Không thể đẩy lui ta nửa bước có phải có chút thất vọng hay khong ? Thật ra cho dù là Kiếm Khí Cảnh thập đoạn thậm chí nửa bước Hóa Khí cũng không cách nào đẩy lui ta nửa bước, tuy nhiên với tạo nghệ kiếm thuật của ngươi nếu có được tu vi nửa bước Hóa Khí Cảnh có lẻ đủ khả năng đối kháng với Hóa Khí Cảnh nhập môn.

- Hóa Khí Cảnh, là cảnh giới sau khi đột phá Kiếm Khí Cảnh sao ?

Sở Mộ hỏi.

- Đúng vậy, sau khi đột phá Kiếm Khí Cảnh chính là Hóa Khí Cảnh được phân thành nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn. Với tạo nghệ kiếm thuật của ngươi đủ để vượt qua mấy bậc chiến đấu vượt cấp. Nhưng nên biết một gã kiếm giả chính thức, kiếm thuật quan trọng và tu vi kiếm khí cũng quan trọng không kém, với khả năng của ngươi bây giờ đúng là có thể đánh bại Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn bình thường thế nhưng rất khó giết bọn họ. Bởi vì bọn họ có kiếm khí thành giáp ngăn cản được hết thảy công kích của ngươi.

Trường lão Kiếm Các vừa nói vừa cười:

- Tuy ngươi không thể đẩy ta lui về phía sau nửa bước nhưng lại khiến cho ta rất hài lòng, ta quyết định nói cho ngươi biết một số vấn đề, hi vọng những điều đó có trợ giúp cho ngươi.

- Ngươi cũng đã biết, cảnh giới Kiếm Đạo ?

Trường lão Kiếm Các hỏi, Sở Mộ lắ đầu, lão liền nói tiếp:

- Cảnh giới Kiếm Đạo không phải là kiếm thuật hay kiếm kỹ mà đã vượt qua chúng, rất mơ hồ chỉ có thể lĩnh hội bằng ý không thể dạy bằng lời, không thể học, chỉ có thể ngộ, ngộ được đương nhiên là thành. Ta biết rõ cảnh giới Kiếm Đạo chính là Kiếm Thế và Kiếm Ý.

Sở Mộ gật gật đầu, cảm giác như bắt được điều gì.

- Cảnh giới Kiếm Thế phân thành nhập môn tiểu thành đại thành viên mãn, hiện tại Kiếm Thế của ta chỉ là tiểu thành, cuộc đời này vô vọng Kiếm Ý.

Trường lão Kiếm Các nói mang theo vài phần tiếc nuối, nhưng sau đó lại tràn ngập chờ mong:

- Ta thấy được thiên phú kiếm thuật của ngươi cực cao, ngộ tính cũng nhất định rất tốt cho nên hi vọng ngươi có thể nhanh chóng ngộ được Kiếm Thế. Thế giới kiếm giả truyền lưu một loại truyền thuyết, trước Kiếm Khí Cảnh thập đoạn mà ngộ được Kiếm Thế tương lai nhất định có thể lĩnh ngộ Kiếm Ý. Nói nhiều thêm nữa ngươi cũng không có khắc sâu ấn tượng, đứng vững ta cho ngươi cảm thụ một chút cái gì gọi là Kiếm Thế.

Dường như trước mắt Sở Mộ xuất hiện một tòa núi cao đâm thủng tầng mây vậy, như là xuất hiện một thanh Kình Thiên kiếm nghiền áp vô cùng vô tận áp bức khiến hắn cảm giác hít thở không thông, cảm giác đó chỉ vụt qua nhưng Sở Mộ rõ ràng toàn thân bị áp chế không cách nào nhúc nhích thậm chí tư duy cũng dừng lại bị đông cứng.

Sắc mặt Sở Mộ trắng bệch, mồ hôi toát ra đầm đìa, chống tay thở dốc, toàn thân không còn chút sức nào, nếu không nhờ ý chí kiên cường dẻo dai chống đỡ sợ rằng hắn đã co quắp lăn lộn dưới đất. Mặc dù vậy hắn cũng cảm giác khổ sở vô cùng, không chỉ thân thể cảm giác khó chịu mà linh hồn cũng cảm giác như sắp chết vậy.

Trường lão Kiếm Các vô thức gật gật đầu, trong mắt hiện lên ý tán thưởng, đối với biểu hiện của Sở Mộ lão cảm thấy thỏa mãn hoàn toàn.

Tuy Kiếm Thế của trưởng lão Kiếm Các chỉ là tiểu thành nhưng khổ công vài chục năm cho nên việc vận dụng Kiếm Thế xuất thần nhập hóa dù trước mặt là Sở Mộ có tu vi Kiếm Khí Cảnh thất đoạn hay thậm chí là thập đoạn, nửa bước Hóa Khí Cảnh nếu không lĩnh nghộ Kiếm Thế nhất định chỉ có kết quả xụi lơ nằm trên mặt đất.

Thậm chí không ít Hóa Khí Cảnh nhập môn không chèo chống nổi.

Một lúc lâu sau Sở Mộ mới bình thường trở lại nhưng vẻ khiếp sợ trên mặt vẫn không giảm đi.

- Cái này là Kiếm Thế sao ... thật mạnh ....

Sở Mộ sợ hãi than nói, đồng thời, trong nội tâm cũng xuất hiện kích động nho nhỏ, Kiếm Thế của trường lão Kiếm Các khiến hắn nhớ đến ngày trước ở ngoại môn lúc đối kháng Vương Phong dường như hắn cũng tiến vào trạng thái như vậy, cảm giác lúc đó là không một chút sợ hãi chỉ có ý chí bất khuất tiến về phía trước, hình như lúc đó có vài phần hương vị Kiếm Thế.

Nói như vậy mình đã từng đụng chạm đến Kiếm Thế mà bản thân không rõ.

Đồng thời hắn cũng cảm thấy hồi hộp, cảnh tượng đó thật đáng sợ, chỉ trong nháy mắt không đến một giây đã đủ để giết mình vài chục lần.

- Ngươi đã nhận thức qua, cái này là Kiếm Thế, hi vọng sẽ có trợ giúp ngươi lĩnh ngộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.