Chương 9
Hứa Tinh Không cúp điện thoại rồi tăng nhanh tốc độ. Người bán cá nhanh chóng làm cá hoàng cốt sạch sẽ, sau khi trả tiền và nói cám ơn, cô mang theo cá đi đến khu rau củ.
Người bán hàng ở khu này phần lớn là các bác gái, Hứa Tinh Không đã mua nhiều lần nên biết rõ hàng nào tươi hơn, giá rẻ hơn, hiện giờ đa phần cô chỉ mua cố định ở một hàng.
Bà chủ cửa hàng này là một chị gái hơn bốn mươi, dáng người phốp pháp, nói giọng phương Bắc rất nhanh.
“Tới rồi à.” Bà chủ cũng biết cô, chị ấy vừa tước rau diếp cho người ta xong, lau tay chào hỏi với Hứa Tinh Không.
“Vâng.” Hứa Tinh Không cười cười, cầm túi ny lon bắt đầu lựa rau.
Rau cô lựa rất tươi, chị gái vừa cân vừa tán dóc với cô.
“Mấy ngày không tới mua rồi nhỉ.”
Hứa Tinh Không xoa xoa ba ngón tay bị dính bẩn vì cầm khoai, cô mỉm cười giải thích: “Dạo này công việc hơi bận.”
“Ừ ừ, bận rộn quá cũng không có thời gian nấu nướng đâu.” Chị gái tỏ vẻ thấu hiểu, rồi cúi đầu nhìn trọng lượng hiển thị trên cân điện tử, vô tình hỏi một câu: “Công việc của cả hai đều bận rộn như nhau nhỉ.”
Chị ấy vừa nói xong Hứa Tinh Không liền sửng sốt, cho là không phải đang nói chuyện với cô.
Thấy hồi lâu cô vẫn chưa trả lời, chị bán rau ngẩng đầu lên, trong mắt chứa ý cười, nói: “Người đàn ông lần trước bế em ở khu thuỷ sản không phải là chồng em sao?”
Hứa Tinh Không: “…”
Trong nháy mắt đó, toàn thân Hứa Tinh Không toát một lớp mồ hôi lạnh.
Môi cô giật giật, vừa muốn giải thích thì chị đã cân xong, còn thêm vào một bó hành lá, cười tít mắt: “Hai người thật xứng đôi, ai cũng rất đẹp. Chồng em nhìn nhã nhặn lịch sự như vậy, chắc bình thường đối xử với em rất tốt.”
“À.” Hứa Tinh Không nhận lấy túi rau, không nói gì nữa, xoay người đi.
Vừa mới ra khỏi chợ, ánh mặt trời bên ngoài giúp cô lấy lại tinh thần. Cô nghĩ lại lời vừa rồi của chị bán rau mà chán nản thở dài, cất bước đi về phía nhà mình.
Ngay cả chị bán rau cũng hiểu lầm quan hệ của cô và Hoài Kinh, huống chi những người khác. Hoài Kinh chỉ ghé qua một lần đã khiến chị ấy nghĩ vậy rồi. Nếu anh đến nhà cô, đụng phải hàng xóm, vậy càng khó giải thích hơn.
Sau này tốt nhất là không để anh đến đây nữa. Dù sao quan hệ giữa họ cũng không phải người yêu, nếu sau này kết thúc, có người lại hỏi tới, thì cũng tránh được xấu hổ.
Lối vào khu nhà trọ Hòa Phong là một con dốc nhỏ, Hứa Tinh Không vừa định lên dốc, ngẩng đầu đã thấy chiếc Bentley kia đậu trước cửa nhà trọ rồi.
Hoài Kinh chỉ mặc áo sơ mi xám nhạt và quần tây, đường cắt may tinh tế bao lấy thân thể cao lớn của anh. Anh vẫn lười biếng dựa vào thân xe như trước, bắt chéo chân, cúi đầu nhìn điện thoại di động. Cà vạt không biết đã vứt ở đâu, cổ áo mở hai nút, làn da được ánh nắng loang lổ dưới bóng cây chiếu vào, trắng đến trong suốt.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Hoài Kinh nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy cô thì đôi môi vốn đang mím chặt của anh cong lên, ngay cả ánh mắt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng.
Anh cất điện thoại vào, đứng thẳng dậy đi tới.
Chân Hoài Kinh rất dài, đi mấy bước đã đến bên cạnh Hứa Tinh Không, tim Hứa Tinh Không dần dần co lại, anh nhìn cô mỉm cười, một bên khóe môi nhếch nhẹ, trông vừa hư hỏng vừa ngả ngớn, không có chút nhã nhặn nào như chị bán rau nói cả.
“Anh cầm giúp em.” Hoài Kinh lấy mấy thứ trong tay Hứa Tinh Không.
Khi tay hai người chạm nhau, Hứa Tinh Không khẽ run một cái, cô siết chặt mấy cái túi, nói: “Không sao, tự em cầm được.”
“Đưa anh.” Hoài Kinh kiên trì, sau khi nhận lấy thì cười nói, “Em rảnh tay thì đi lấy đồ anh đưa cho em đi.”
Cô giật giật mấy ngón tay bị hằn đỏ vì túi nhựa, Hứa Tinh Không hơi sửng sốt hỏi: “Cái gì?”
Hoài Kinh liếm môi dưới, thờ ơ cười: “Đi mở xe cửa xem.”
“Không đi.” Hứa Tinh Không có chút kháng cự.
“Haizzz.” Hoài Kinh nắm lấy cổ tay cô, đẩy đẩy cô, nói: “Đi đi.”
Hứa Tinh Không hơi mím môi, nhấc chân đi về phía trước, đến khi tới trước xe, cô quay đầu lại nhìn anh, anh vẫn đứng đó, nhìn cô mỉm cười.
Hứa Tinh Không thở dài, mở cửa xe ra.
Cửa vừa mở, con ngươi Hứa Tinh Không lập tức co rút lại.
Trên hàng ghế sau có đặt một bó hoa hồng trắng, được bọc trong giấy hoa, bó hoa rất to, đến không hết là bao nhiêu đóa.
Hứa Tinh Không chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa, hơn nữa còn là hoa hồng trắng mà cô thích nhất.
Ngón tay cô giật giật, khom lưng chui vào xe, hương hoa xông lên mặt làm đầu cô trống rỗng, tựa như đang mơ vậy. Ôm bó hoa hồng vào lòng, Hứa Tinh Không quay đầu lại nhìn Hoài Kinh, cảm giác mới dần dần trở nên rõ ràng.
Hoài Kinh cũng không biết Hứa Tinh Không thích hoa gì, anh lái xe đi ngang qua cửa hàng bán hoa, chỉ cảm thấy Hứa Tinh Không rất hợp với hoa hồng trắng nên mới mua một bó.
Nhưng không ngờ, lại hợp đến vậy.
Người phụ nữ ôm bó hoa hồng trắng đứng trước chiếc xe màu rượu đỏ, sắc mặt vui vẻ hòa lẫn ngạc nhiên, nhưng biểu cảm đó lại rất nhạt, chỉ có đôi gò má trắng hồng và đôi mắt lấp lánh trong ánh nắng loang lổ dưới bóng cây mới để lộ một chút cảm xúc của cô thôi.
Bó hoa quá lớn, cô ôm không hết, nên đang cố hết sức siết lại vào ngực, tay áo cô bị kéo lên, lộ ra khớp xương cổ tay trắng nõn.
Hoài Kinh im lặng nhìn vẻ luống cuống tay chân của cô, lúc sau anh mới cười một tiếng, đi tới bên cạnh Hứa Tinh Không.
“Cảm ơn.” Cô ngước mắt nhìn anh, khẽ cười.
Hoài Kinh túm gọn bó hoa lại rồi nhét trở vào ngực cô, sau đó đóng cửa xe nói: “Đi thôi, anh đói bụng rồi.”
Đây là lần đầu tiên Hoài Kinh tới nhà Hứa Tinh Không, chỉ là kiểu nhà trọ bình thường, rất nhỏ, nhưng bày trí rất ấm áp.
Vừa mới vào anh đã thấy trước cửa đặt một cái ổ mèo. Xung quanh ổ được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, nhưng bên trong lại trống không. Hoài Kinh liếc mắt thoáng qua, Hứa Tinh Không thấy vậy liền giải thích.
“Meo meo hơi khó chịu, em đưa nó đến bệnh viện thú cưng rồi.”
Hoài Kinh nghe vậy thì cười một tiếng, nói: “Đêm nay có rước về không?”
“Không rước về.” Hứa Tinh Không nhận lấy đồ trên tay anh chuẩn bị vào nhà bếp làm, cô thuận miệng hỏi một câu, “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Bởi vì buổi tối người lớn sẽ làm một số việc trẻ nhỏ không nên nhìn thì tốt hơn.” Hoài Kinh nói.
Hứa Tinh Không: “…”
Tai Hứa Tinh Không đỏ lên, cầm đồ xoay người vào nhà bếp.
Thường ngày hay nấu nướng, cho nên tốc độ của cô rất nhanh. Chưa tới một tiếng, trên bàn đã bày năm món bốn mặn một canh, cô xúc cơm ra, xếp đũa ngay ngắn.
Bàn ăn không lớn, hai người mỗi người ngồi một bên, Hứa Tinh Không đưa một chén canh cho Hoài Kinh. Mới vừa nấu ăn xong, người cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, mặt cũng hơi hồng, cô nhẹ nhàng nói: “Không biết khẩu vị của anh thế nào, làm theo ý thích thôi.”
Hoài Kinh đang xắn tay áo, anh vừa làm vừa nhìn những món ăn trước mặt. Đúng là không được sang trọng bằng nhà hàng, nhưng chỉ cần nhìn thế này thôi cũng đã cảm nhận được hương vị đặc biệt bên trong rồi.
Hoài Kinh nói: “Rất tốt, ăn thế này cũng có chút cảm giác gia đình.”
Anh vừa nói xong, hai người cùng sửng sốt.
Hứa Tinh Không ngẩng đầu nhìn anh, đồng tử lay động, muốn nói gì nhưng lại thôi. Cô cầm đũa lên, “Ăn cơm đi.”
Bữa cơm này không có gì khác lạ, Hoài Kinh không phải một người trầm lặng, nhưng trên bàn cơm lại không nói chuyện. Đây là giáo dưỡng của anh, Hứa Tinh Không rất tán thưởng.
Mặc dù hai người ăn trong im lặng nhưng lại không có cảm giác xấu hổ, chỉ cảm thấy người ngồi đối diện rất quen thuộc, đến mức không có gì để lúng túng.
Hứa Tinh Không nghĩ tới lời Hoài Kinh nói, nên cũng không được thoải mái lắm.
Ăn cơm xong, Hoài Kinh không có ý định về, cô dọn bàn rồi vào bếp rửa chén.
Nước trong vòi chảy lên tay cô, tiếng đồ sứ trắng va chạm nhau lách cách hòa hòa với tiếng nước, trong lòng Hứa Tinh Không đang suy nghĩ đến một chuyện.
Anh không thể ngủ lại đây được.
“Bình thường em hay đọc những quyển này sao?”
Hứa Tinh Không đang thất thần thì Hoài Kinh ở bên ngoài đột nhiên hỏi một câu. Cô hoàn hồn, tắt nước đi ra ngoài. Hoài Kinh đang ngồi trên ghế sa lon, chống khuỷu tay xem sách “Kiến thức tổng quát và chi tiết về ngọc” của cô.
Nghe tiếng Hứa Tinh Không đi ra, anh nâng mắt lên, nhìn cô cười nói: “Có muốn tiền bối đề cử cho em mấy quyển không?”
Anh kinh doanh đá quý, nói tiếng Đức cũng lưu loát vô cùng, anh xưng một tiếng tiền bối, Hứa Tinh Không quả thật phải thừa nhận.
Hiếm khi có người chỉ bảo nên đương nhiên cô đồng ý ngay. Cô lau lau tay, lấy một cây viết và một quyển sổ tay dưới bàn trà, ngồi xổm trước sô pha giương mắt nhìn anh.
Thấy vẻ nghiêm túc của cô, Hoài Kinh lại bật cười, nói: “‘Bản vẽ nghiên cứu ngọc cổ’, ‘Khảo cứu ngọc cổ’,…”
Hứa Tinh Không ghi chú lại theo thứ tự.
Khi viết, cô cúi đầu, tầm mắt của Hoài Kinh vừa vặn có thể thấy vành tai và một mảng mềm mại sau tai cô. Anh đã từng cắn qua nên biết mùi vị nơi đó thế nào, vì vậy chỉ mới nhìn, anh đã cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
“Y như học sinh tiểu học.”
Hoài Kinh nói, rồi nhìn thoáng qua chữ viết của Hứa Tinh Không, nét chữ rõ ràng, nắn nót cẩn thận.
Anh lại cười một tiếng, nói: “Đến chữ viết cũng giống.”
Bị anh nói vậy, mặt Hứa Tinh Không hơi nóng lên. Cô ngước mắt nhìn anh, không nói gì.
Giống như bị anh làm mất hứng, ánh mắt cô có chút không vui. Hoài Kinh nhìn nhìn, vươn tay ra nắm cằm cô, cúi người hôn lên.
Ánh mắt Hứa Tinh Không khẽ động.
Vừa mới bắt đầu, Hoài Kinh còn rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ chốc lát sau đã biến thành gió lớn mưa rào. Người cô chợt nhẹ bỗng, bị anh ôm lấy đặt dưới thân. Cô thở hổn hển, nhìn vào mắt anh.
Ở trong đó, ngập tràn ham muốn.
“Đêm nay anh ở lại đây được không?” Giọng nói của Hoài Kinh rất trầm thấp.
Môi anh lại phủ xuống, ướt át mềm mại, xuyên qua đầu lưỡi, thắt chặt trái tim cô.
Anh hôn dọc theo cằm xuống cổ cô, Hứa Tinh Không dần dần nhắm hai mắt lại.
“Được.”