Về phần Lục Bất hòa thượng, sau khi hẹn cùng Giải Kim Lôi và Tiêu Minh Phượng ở đất Vũ Tiên xong rồi, ông bèn quay vào Đại lư am để tìm Cam nương nương và Viên Tôn sư thái.
Khi tới nơi thì chính gặp hai khi người đó mới đánh đuổi bọn Giải Kim Lôi vừa xong chưa kịp đi ngủ. Hai người thấy Lục Bất hòa thượng đến thì đều lấy làm vui mừng vô hạn, bèn đem chuyện lúc vừa rồi thuật cùng Lục Bất hòa thượng.
Lục Bất hòa thượng nghe rõ đầu đuôi ngửa mặt lên trời cười ha hả mà rằng:
- Nếu vậy thì thằng cha họ Lôi gớm thực. Nó không kiêng nể gì ai! Vậy ta phải liệu cách trị cho tuyệt nọc nó đi, kẽo để đó thì thiên hạ sau này tất còn nhiều kẻ bị nguy với nó.
Nói đoạn bèn hẹn Tây vương mẫu Cam nương nương cùng Viên Tôn sư thái đến ngày mồng Tám tháng 10 sẽ tới một ngôi chùa ở gần Long Hổ sơn để cùng liệu kế thi hành. Tây vương mẫu cùng Viên Tôn sư thái nghe nói cũng đều vui lòng vâng theo lời đó.
Lục Bất hòa thượng bèn lại từ giã thầy trò Tây vương mẫu, rồi một mình quay đi các ngả để hẹn cùng mấy người khác nữa.
Sau khi hẹn hò các nơi đâu đó chỉnh tề rồi, Lục Bất hòa thượng liền một mình tới trước ngay miền Giang Tây tìm một nơi chùa rất rộng rãi gần Long Hổ sơn để sửa soạn đón đợi mọi người .
Cách đấy không bao lâu, đã gần đến kỳ hạn thì quả nhiên mọi người đã lục tục đi tới. Trong bọn ấy có những người ngang hàng với Lục Bất hòa thượng là Tung Sơn Tùng Vân viện, lão đạo trưởng Vân Trung Hạc Ngụy Châu, Tương Dương Nhất Nguyên quán dương gia Lương Hưng Đạo, Sơn Đông Tế Nam phủ Âu Dương Vĩnh Minh, Tây vương mẫu Cam nương nương, và Thiên Thai phổ lợi tự đương gia là Ngọc Diện Phật Đại Hóa thiền sư. Còn đám ngang hàng đồ đệ thì có Lưu Hướng, Viên Tôn sư thái, Vu Anh, Hoàng Vân Nhi và Lưu Hồng Thái cùng đến tụ tập một nơi.
Chiều hôm ấy là hôm mùng 7 tháng 10 các người đã tề tựu cả rồi thì thấy Thái Hư pháp sư tức là sư phụ của Lục Bất hòa thượng cũng bay tới đó. Mọi người trông thấy đều lấy làm vui mừng hớn hở, đón Thái Hư hòa thượng vào ngồi chơi trong đó và đem các chuyện Giải Kim Lôi càn rỡ thuật cho hòa thượng nghe.
Thái Hư nghe đoạn, cả cười mè rằng:
- Ta đây cũng nghe tiếng Giải Kim Lôi là người hư hỏng đã lâu, song chưa có dịp gì mà giảng giải cho y nghe hiểu. Ngày nay không ngờ y lại ngông càn quá nỗi và lại làm cho hại lây đến cả Tiêu Minh Phượng là con cháu một người đồ đệ của ta như thế, không lẽ mà ta để mặc cho nó lặng yên, vậy nay các anh đã tề tựu cả đây công việc các anh xứ định thế nào, ta cho tùy ý song trước khi các anh thi hành các lẽ thì ta hãy xin sang đó bảo qua bọn họ mấy câu họa may họ có biết thấy đổi tấm lòng thì cũng là một điều hạnh phúc...
Ngụy Chân đạo trưởng nghe nói có ý không ưng, nhân nói với Thái Hư hòa thượng rằng:
- Đại sư nghĩ như vậy thì có lẽ quá thiên về mặt từ bi... Giải Kim Lôi là một anh đại gian đại ác, xưa nay gây ra tội ác không biết tới bao nhiêu mà kể. Nay đại sư định đem những lời dịu dàng tử tế, khuyên bảo hắn ta, tiểu tử chỉ e không chắc hắn ta đã biết nghe theo chừa lỗi, mà có khi hắn còn đem lòng nhạo báng cũng nên. Vậy chi bằng đại sư cứ đem pháp thuật nhiệm màu trị hẳn nó đi, như thế là rảnh chuyện.
Thái Hư hòa thượng lại tươi cười mà rằng:
- Cái đó các anh đã lấy gì làm chắc! Con người ta ở đời đã trộm cướp gian ác đến đâu song ai ai cũng có một chút lương tâm biết nghe điều phải. Huống chi Giải Kim Lôi cũng là một người theo trong đạo học lâu năm, lẽ nào mà đã chôn hết lương tâm đi được! Vậy ta cứ hiện thân thuyết pháp một phen, may ra hắn biết hối đổi lòng xưa thì cũng là một cái quả phúc rất may cho người tu đạo, nhược bằng vạn nhất hắn vẫn ngủ mê không hiểu thì lúc đó tùy ý các anh xử trị. Bấy giờ thiết tưởng cũng chẳng muộn gì...
Ngụy Chân cùng mọi người nghe nói đều lặng lẽ không dám nói câu gì nữa, liền mời Thái Hư hòa thượng ở lại một đêm để sáng hôm sau sẽ liệu.
Sáng hôm sau, cơm nước xong rồi. Thái Hư hòa thượng dặn dò Lục Bất mấy câu, rồi một mình phất hai tay áo đi phắt sang quán Tam Tinh bên núi Long Hổ. Khi sang tới nơi, thấy trước cửa quán Tam Tinh cổng ngõ đóng cài im ỉm, trước cánh cổng có dán một mảnh giấy vàng niêm yết. Thái Hư đi gần tới cửa xem thì thấy trên mảnh giấy viết hai dòng chữ to tướng nói là:
"Bản quán chủ nhân vì việc tụng kinh Đại La, mắc bận mất 12 ngày, không nhận tiếp khách thập phương tới lễ."
Thái Hư xem xong biết đích là Giải Kim Lôi hiện đã dự bị sẵn sàng để đối phó cùng bọn Lục Bất hòa thượng, cho nên mới cấm khách thập phương không cho ra vào lễ bái. Ông nhân giữ theo thái độ đứng đắn từ bi, liền đứng phía ngoài cổng gõ luôn mấy tiếng để gọi.
Ngờ đâu gọi một hồi lâu vẫn thấy ở trong im lặng như tờ, không có một ai chạy ra hỏi han chi cả. Thái Hư thiền sư thấy vậy cười nhạt một tiếng, rồi khẽ phất hai tay áo bay vù lên cao hàng mấy trượng, liệng qua tường cổng bay vào.
Khỉ vào tới trong, thấy cách cổng một khu sân lớn thì đến một tòa ngọc hoàng đại điện rất là lộng lẫy nguy nga. Trước cửa tòa đại điện đó, xây nền rất cao, từ dưới sân lên đều có bậc đá, toàn xây bằng thứ đá hoa trông rất đẹp mắt.
Chính giữa trước điện, phía trên chỗ bậc bước lên, có một pho tượng thờ vị thần linh, tay cầm một cây kim tiên, mắt trợn răng nhe, trông rất dữ dội.
Thái Hư hòa thượng trông thấy vậy, liền hạ ngay xuống trước sân điện, vái lạy pho tượng 4 lạy, rồi ung dung bước lên từng bậc lần theo. Ngờ đâu hòa thượng vừa mới bước lên được 7 bước thì chợt thấy cái thanh kim tiên ở trong tay pho tượng đã đánh xuống một cái rất mạnh, trúng ngay vào giữa đỉnh đầu hòa thượng.
Rồi kế đó liền thấy cái kim tiên kêu lên một tiếng đến keng, gẩy hẳn làm đôi, mà trên đầu hòa thượng thì vẫn phẳng lì không thấy có một vết gì. Thái Hư hòa thượng lúc đó cười nhạt một tiếng rồi nói lên rằng:
- A di đà Phật! Nhát kim tiên này nếu là người khác thì đã vỡ toang đầu óc ra rồi.
Nói đoạn liền đi sấn lên mấy bước, giơ tay áo nhà sư rộng thùng thình, ướm lên ngang mặt pho tượng, khẽ phất một cái, pho tượng bèn đổ lăn ngay ra, vỡ làm mấy mảnh.
Thái Hư hòa thượng đứng dừng ngay lại, gật gật nói lên rằng:
- A di đà Phật, xin thần quan tha tội cho, cái đó không phải tự sư già này dám gây nên tội.
Nói đoạn liền sấn bước đi thẳng lên thềm, bước vào đại điện. Ngay cửa đại điện bước vào, bốn bên lại có 4 pho tượng thiên tướng, trông cũng cao to dữ lợn, hai pho đứng ngoài đều cầm gươm dài và hai pho đứng trong đều cầm đao lớn, mà có máy ở trong.
Thái Hư hòa thượng vừa mới bước chân vào tới chỗ giữa 4 pho tượng đó thì bỗng thấy pho tượng đều như là chạy ập cả lại một chỗ và cầm đao cầm gươm chém xuống. Thái Hư thấy vậy lại cười nhạt một tiếng, giơ hai tay áo rộng phất quanh sang cả 4 bên một lượt thì thấy hai thanh đao lớn và hai thanh kiếm dài đều gãy tung ra, rồi kế đó thì thấy 4 pho thần tướng cũng ngã vật theo ngay, và đều gãy ra làm hai đoạn.
Thái Hư đoán chắc lúc đó đã có tiếng động như vậy thì thế nào cũng có người trong đó ra can thiệp. Ông nhân đứng nhìn quanh quẩn để đợi.
Bất chợt đứng một giờ lâu, mà vẫn không thấy có một người nào thập thò hỏi han chi đến. Thái Hư hòa thượng nhân nói to lên rằng:
- Lão tăng là Thái Hư hòa thượng tới đây, muốn gặp Kim quán chủ để nói câu chuyện, vậy quán chủ ở đâu, xin mời ra đây cho tôi được gặp...
Lúc đó phía sau pho tượng Ngọc Hoàng trong nơi chính tẩm, có một người đồ đệ thứ ba của Giải Kim Lôi, là Phi Hồ Điệp Chu Vân đứng nấp canh giữ ở trong. Thoạt khi Thái Hư hòa thượng bước chân lên thềm đánh đổ pho tượng Thổ thần cho đến khi đánh đổ 4 pho thần tướng thì Chu Vân đều đã trông thấy rõ ràng tất cả. Duy Chu Vân trông thấy cách hành động của Thái Hư như thế thì trong bụng đoán chắc không phải là hạng tầm thường mà pháp thuật bản lĩnh của mình khó lòng địch nổi.
Nhân thế mấy lượt hắn đã lăm le toan sấn ra đánh, song nghĩ đi nghĩ lại, lại đành chịu phép phải thôi.
Mãi đến lúc này, Chu Vân thấy Thái Hư kêu lên mấy tiếng như vậy thì chàng mới hiểu ra Thái Hư hòa thượng và lật đật chạy lẻn vào trong để báo cho Giải Kim Lôi biết. Giải Kim Lôi bấy giờ đương cùng Tiêu Minh Phượng cùng ngồi trong một nơi mật thất bàn tán trò chuyện với nhau.
Khi nghe tin Chu Vân vào báo là có Thái Hư hòa thượng đương đứng tìm gọi ngoài đại điện thì Tiêu Minh Phượng bỗng biến sắc mặt đi mà hỏi Giải Kim Lôi rằng:
- Thái Hư hòa thượng này có phải là sư phụ Lục Bất hòa thượng đó không?
Giải Kim Lôi gật đầu mà đáp:
- Chính ông ta đó, ông ta là một tay lão luyện trong phái Nga Mi nhiều người vẫn thường biết tiếng. Xưa nay ông ấy là một người rất đứng đắn, không hay lôi thôi tới việc của ai. Vậy không biết vì cớ sao, ngày nay ông ta lại lần mò đến đây mà bênh vực lão Lục Bất hòa thượng? Ta thử chạy ra, nói cho ông ta mấy câu để ông ta phải lùi ngay đi mới được...
Hắn ta nói xong, bèn vội vàng đi thẳng ngay ra Ngọc Hoàng đại điện. Khi ra tới nơi, chợt trông thấy bốn vị thần tượng đã bị đổ vỡ lung tung mà Thái Hư hòa thượng thì đương gật gật gù gù, xúng xính áo chùng lững thững đi quanh trong điện mà nhìn ra khắp bốn bên.
Giải Kim Lôi thấy vậy, liền ra dáng lễ phép hỏi to lên rằng:
- Dám chào đại sư, chẳng hay đại sư đến đây lúc nào mà không cho chúng tôi được biết
Thái Hư hòa thượng thấy Giải Kim Lôi ra thì cũng tươi cười mủm mỉm, nghiêng mình chào lại và đáp lên rằng:
- Kính chào quán chủ. Tôi đến đây là định hỏi quán chủ một câu chuyện rất cần, ai ngờ gọi mãi cũng không thấy ai mở cửa, cho nên tôi phải đường đột tới đây. Tôi cũng không biết các cơ quan ở trong quí quán lại có nhiều chỗ bí hiểm lạ lùng, bởi thế tôi có trót lỡ làm hỏng mất mấy pho tượng ở đây, dám xin quán chủ tha lỗi ấy cho.
Giải Kim Lôi cũng vội vàng cười nói mà rằng:
- Đại sư dạy chi những điều như thế! Đại sư đến đây chúng tôi không được biết mà ra đón tiếp lại thêm những cái máy móc vô tri dám làm ngăn cản đại sư, điều đó thực là tôi đây xin cam chịu tội. Vậy xin rước đại sư vào chơi xơi nước, rồi có việc gì đại sư cứ dạy bảo cho.
Nói đoạn liền mời Thái Hư hòa thượng đi trước, rồi tự mình lễ phép theo sau, đi vào một gian phòng ở ngay cạnh điện Tam Tinh. Gian phòng này tức là một gian phòng khách của Giải Kim Lôi, cách kê bài trong phòng rất là trang nhã lịch sự, mà cũng có đặt những cơ quan rất lạ đề phòng những khi nguy hiểm xảy đến .
Giải Kim Lôi mời Thái Hư hòa thượng vào đến trong phòng, hắn bèn chỉ một chiếc ghế vào chính giữa gian để mời Thái Hư ngồi. Còn tự mình thì rón rén ngồi vào một cái ghế ở ngay cạnh vách.
Khi đạo đồng dâng nước trà lên mời Thái Hư hòa thượng uống rồi thì Giải Kim Lôi hỏi ngay lên rằng:
- Dám thưa đại sư, chẳng hay đại sư có việc gì dạy bảo, mà người hạ cố bước đến những nơi hang cùng núi thẳm ở đây? Vậy xin người cứ nói cho tôi được biết.
Thái Hư nghe vậy thì mỉm cười một tiếng, và đáp lại rằng:
- Ngày hôm nay là ngày nào không hay quán chủ lại quên được hay sao? Tôi đến đây hôm nay chẳng qua cũng vì việc đó mà thôi.
Giải Kim Lôi nghe dứt lời thì hai gò má đỏ bừng ngay lên, rồi hắn hỏi ngay Thái Hư hòa thượng:
- Dám thưa đại sư, vậy có lẽ hôm nay đại sư đến đây là muốn cùng chúng tôi gây mối tranh cạnh hay sao?
Thái Hư hòa thượng lắc đầu mà rằng:
- Quán chú nói vậy thì lầm to. Bần tăng há phải là con người tầm thường nhỏ mọn, mà phải thường đi gây chuyện với ai! Bần tăng đến đây, chẳng qua là vì tấm lòng trung trực, chỉ muốn cùng quán chủ nói qua loa mấy câu để hòa giải việc này, vậy xin quán chủ có ưng thuận hay không thì cho bần tăng được rõ...
Kim Lôi gật đầu mà rằng:
- Đại sư có lòng như thế thì còn gì tốt hơn, tôi đây lẽ nào mà không ưng thuận. Duy có một điều tôi chỉ e Lục Bất hòa thượng không chắc có chịu đồng ý mà lui việc đó cho không.
Thái Hư vừa nghe tới đó thì cười cười gật gật mà nói ngay lên rằng:
- Lục Bất là đồ đệ của tôi, tôi nói sao tất hắn cũng phải nghe như vậy. Nhưng trước hết quán chủ phải nghe tôi hai việc này thì tôi mới có thể bảo hắn thôi đi được.
Giải Kim Lôi nói:
- Hai điều ấy là những điều gì xin đại sư cứ cho tôi được biết.
Thái Hư đáp:
- Điều thứ nhất là quán chủ phải bỏ chỗ Tam Tinh quán này mà tìm ngay một nơi thanh tĩnh cẩn thân để tu luyện lấy mình cho vững. Còn điều thứ nhì là quán chủ phải cho Tiêu Minh Phượng trở về với Lục Bất, để hắn đem ngay về động Lưu Xuân bắt cho tu hành sữa lỗi... Hai điều đó thiết tưởng cũng không lấy gì làm khó, vậy quán chủ có thể theo đúng được hay không?
Giải Kim Lôi liền cười nhạt mà đáp lại rằng:
- Đại sư muốn cho bần đạo tu ẩn một nơi thì bần đạo có thể theo ngay lập tức. Duy có một điều đưa trả Tiêu Minh Phượng cho Lục Bất thì bần đạo không thể nào mà nghe lời được.
Thái Hư hòa thượng thấy thái độ của Giải Kim Lôi như thế thì hơi có ý bất bình, song cũng gượng cười mà nói lên rằng:
- Đó là tôi có lòng tốt muốn nói với quán chủ để cho im các chuyện đi. Nhưng nếu quán chủ không nghe thì tất sau này hối cũng không kịp, vậy bần tăng cũng bất tất nói nữa làm chi ?
Nói đoạn Thái Hư hòa thượng thở dài một tiếng, rồi ung dung đứng dậy toan đi. Bất chợt chàng vừa mới đứng lên thì chợt thấy có tiếng sè sè rung động hình như máy móc chuyển vần, rồi bỗng thấy các đồ đạc trong nhà cùng Giải Kim Lôi đương ngồi ở ghế đều biến vụt vào trong một khu tường, mà các cửa gian phòng đó thì đóng kín ập ngay lại.
Thái Hư hòa thượng trông thấy vậy, cười sằng sặc lên mà nói rằng:
- Chúng định dùng mưu kế này là muốn hãm hại ta chăng? Nhưng ta đây có phải là một người chịu để cho chúng hãm hại được đâu. Vừa nói tới đó thì chợt thấy trên nóc nhà có tiếng róc rách kêu động. Thái Hư hòa thượng ngửa mặt lên nhìn thì thấy chính giữa ngay chỗ nóc nhà bỗng lộ ra một cái lỗ tròn vừa bằng cái bát, rồi có một làn khói trắng từ ngoài đưa vào ngùn ngụt, làm cho tối tăm mù mịt cả nhà.
Thái Hư hòa thượng nhân cười nói một mình rằng:
- Chúng dùng khói độc này tức là muốn làm cho ta chết ngạt đây nhưng ta nói thiệt, ta không định hại ai thì chớ, có khi nào mà ai lại hại được ta...
Nói đoạn Thái Hư hòa thượng liền ngửa mặt lên, há miệng phun ra một đạo hồng quang thì thấy đạo hồng quang ấy bay múa quanh khắp trong phòng, đuổi tan cả làn khói trắng, không còn một chút nào là lưu lại đó, đoạn rồi Thái Hư hòa thượng giơ tay trỏ ra lối cửa vừa vào lúc nãy, quát lên một tiếng mau rất to thì liền đó thấy chỗ phía trước gian phòng đó có một cái cửa lộ ra. Thái Hư nhận thấy thì chính là cái cửa mà Giải Kim Lôi mời vào lúc nãy, ông bèn lẹ bước bước đi ra ngay.
Khi đi ra tới Tam Tinh quán, Thái Hư hòa thượng lại nói to lên mấy tiếng rằng:
- Có ai trong đó, bảo cho Giải quán chủ biết, là lão tăng xin phép về đây...
Nói đoạn liền hóa làm một đạo kiếm quang bay về thẳng chỗ cũ để bảo bọn Lục Bất hòa thượng. Bọn Lục Bất hòa thượng thấy Thái Hư đã về thì xúm nhau đến hỏi các chuyện. Thái Hư đều thuật rõ cả cho một người nghe.
Lương Hưng Đạo nghe biết đầu đuôi thì ra dáng hậm hực mà nói lên rằng:
- Nếu vậy, đại sư nghe chừng nó không theo lời khuyên giải thì sao đại sư không giết phắt nó đi mà để cho nó lại còn sống sót nữa.
Thái Hư lắc đầu cười nhạt mà rằng:
- Ta đây cũng biết như thế, duy ta đã lâu hay giữ lời tuyên thệ không hề động đến sát giới làm chi. Vả chăng lần này hắn nghe hay không nghe là ta tùy ý. Ta cũng mừng rằng các anh đây đều đủ tài đối phó với hắn. Vậy các anh làm sao cho suông sẻ thì các anh cứ việc mà làm. Trong quán của họ tuy là như cơ quan bí hiểm, xong các anh lưu tâm cẩn thận một tí, cũng xử trí được rồi bất tất phải cần ta nữa...
Nói tới đó thì Thái Hư hòa thượng liền hóa ngay làm đạo kiếm quang. bay thẳng về núi Nga Mi lập tức.
Sau khi Thái Hư hòa thượng đi rồi, Hoàng Vân Nhi ra dáng hung hăng tức tối, nói với mọi người rằng :
- Thằng cha Giải Kim Lôi tội ác tầy trời như thế, sao lão sư tổ còn dung thứ cho nó mà không giết quách nó đi cho rảnh ra. Vậy nay xin các vị đại sư cùng sang ngay đó, để cho tiểu tử theo đi một thể, tiểu tử trị nó một phen mới được.
Lục Bất hòa thượng gạt đi mà rằng:
- Nhà ngươi còn trẻ, biết đâu những việc đó mà dám nói vào. Hãy cứ lặng im xem các vị sư trưởng nói sao rồi sau sẽ liệu
Hoàng Vân Nhi lặng ngắt không dám nói câu gì nữa.
Bấy giờ lão trưởng Ngụy Chân nhân bảo Lục Bất hòa thượng rằng:
- Bây giờ sự thể đã xảy ra thế, chúng ta không đến đó thì tất là công việc không xong. Vậy xin các sư huynh đệ hãy cứ lưu lại ở nhà, để mình bần đạo sang đó một phen, xem sự thể ra sao cái đã.
Lưu Hồng Thái là học trò cửa Ngụy Chân đứng ở bên cạnh, nghe thấy Ngụy Chân nói như vậy thì cũng ra dáng hí hửng, nói ngay với Ngụy Chân xin phép cùng đi. Ngụy Chân cũng gật đầu ưng lời cho đi theo hầu. Đoạn rồi hai thầy trò bảo qua mọi người một tiếng rồi cùng nhau quay ra đi thẳng sang quán Tam Tinh.
Khi sang tới nơi, hai thầy trò Ngụy Chân cũng phải bay vượt qua tường rồi mới vào được phía trong để tìm bọn Giải Kim Lôi.
Về phần Giải Kim Lôi, sau khi thấy Thái Hư hòa thượng đi rồi hắn ta vội vàng quay ra phía ngoài Ngọc Hoàng đại điện, sai người khiêng những pho tượng bị Thái Hư đánh đổ lúc nãy, vất bỏ hẳn đi. Đoạn rồi liền sai Phi Hồ Điệp Chu Vân nấp ở phía sau một pho tượng Ngọc Hoàng đặt ở chính giữa gian điện, để nghe xem có thấy động tĩnh gì không.
Giải Kim Lôi lại lo không được cẩn thận, nên hắn ta lại sai hai người hộ pháp tôn giả là Phục Ma tôn giả Từ Bình và Khu Tà tôn giả Vương Quang, cùng hai người đại pháp sư là Phong pháp sư và Lôi pháp sư, đều dàn hàng đứng chặn ở phía sau đại điện để phòng chống địch bên kia.
Khi thầy trò Ngụy Chân vào tới Ngọc Hoàng đại điện thì Phi Hồ Điệp Chu Vân nấp phía sau pho tượng cũng trông thấy rõ. Duy Chu Vân nghĩ thầm trong bụng "Vừa rồi Thái Hư hòa thượng bị nhốt vào cung Huyễn Vân, rồi cũng dùng phép mà thoát thân ra được. Vậy thì bọn này toàn là những tay bản lĩnh cao cường, pháp thuật màu nhiệm, nếu ta đường đột động chạm lên họ thì không khéo thì là nguy hiểm đến thân... Vậy chi bằng ta hãy để yên mặc họ, cho họ đi thẳng vào trong, rồi khắc có người đối phó với họ là hơn...."
Chu Vân nghĩ như vậy liền cứ lẳng lặng nấp im, để mặc cho Ngụy Chân cùng Lưu Hồng Thái đi vào phía trong mà không nói năng chi cả.
Bấy giờ thầy trò Ngụy Chân vào tới Ngọc Hoàng đại điện, trông sau trông trước, không thấy một bóng người nào thì quả nhiên hai thầy trò kéo nhau vào phía sau đại điện mà thẳng vào trong.
Ngờ đâu hai người vừa mới vào khỏi phía sau đại điện thì chợt Vương Quang ở trong cùng mấy người đứng đó đều trông thấy cả. Vương Quang liền quát to mà hỏi lên rằng:
- Hai người nào đi vào thế kia? Xin nói tên họ cho tôi biết đã.
Ngụy Chân nghe thấy hỏi, giật mình trông vào thì thấy bốn người đều đứng lăm lăm, cầm sẵn khí giới trong tay tất cả.
Ông bèn ung dung vuốt râu cười nói mà rằng:
- Tôi là Ngụy Chân bên Tung Sơn đây...
Vừa nói tới đó thì Vương Quang đã thét hỏi tiếp ngay:
- Ông đến có việc gì mà sân sấn đi vào tận đây.
Ngụy Chân cười to lên mà đáp:
- Tôi đến đây là chỉ định gặp Giải Kim Lôi để thử xem anh ta có khá hay không...
Ngụy Chân vừa nói tới đó thì Phong pháp sư thét lên một tiếng, múa ngay thanh Phong hỏa kiếm đương cầm trong tay sấn đến để đánh. Lưu Hồng Thái thấy vậy bèn múa ngay thanh kiếm sổ ra đón đánh Phong pháp sư.
Lôi pháp sư liền múa thanh kiếm Bát Quái xông ra để đánh Ngụy Chân và reo to lên rằng:
- Anh em hộ pháp tôn giả mau mau chạy ra đây, mỗi người đánh vào một tay mới được, hắn nói dứt lời thì Phục Ma tôn giả Từ Bình múa ngay cây Giáng ma chứ hăm hở xông ra. Rồi thì Khu Tà tôn giả Vương Quang cũng múa cây Kim cương chử sấn đến, ba người cùng đổ xô vào đánh một mình Ngụy Chân.
Ngụy Chân thấy ba người cùng đánh mình thì vẫn ung dung hớn hở như thường, tay cầm cái phất trần, đón đầu thanh kiếm của Lôi pháp sư, khẽ phấp một cái thì thấy thanh kiếm bỗng rơi bay đi mất. Phục ma tôn giả Từ Bình và Khu Tà tôn giả Vương Quang thấy vậy lại càng hăng hái tức tối, vội vàng múa đôi cây chử nhắm thẳng vào mặt, đánh rối cả lên. Ngụy Chân lại cầm phất trần phất luôn hai cây chử của bọn này cũng đều rơi ra mất cả.
Lôi pháp sư lấy làm kinh sợ, bèn kêu to lên rằng:
- Ông già này gớm lắm, chúng ta phải vào báo quán chủ ra đây mới được . . .
Nói đoạn liền hè nhau chạy vào lối trong. Từ Bình cùng Vương Quang cũng vội vàng chạy vụt vào theo. Phong pháp sư đương đánh nhau với Lưu Hồng Thái, thấy ba người cùng chạy tất cả thì hắn ta cũng vội vàng nhảy tót ra vòng, rồi ù té chạy nốt.
Lưu Hồng Thái liền hăng hái vác kiếm chạy đuổi theo sau.
Bất chợt chàng vừa co cẳng toan chạy theo thì thấy Ngụy Chân đã quát lên rằng:
- Nhà ngươi hãy đứng lại đây ta bảo, chạy đi đâu mà rối lên thế?
Lưu Hồng Thái có ý hậm hực, miễn cưỡng đứng lại mà nói với Ngụy Chân rằng:
- Sư phụ để cho con chạy theo, giết hết những quân tàn ác ấy đi chớ sao còn mở đường cho nó trốn nữa...
Ngụy Chân lắc đầu mà rằng:
- Nó trốn đi đâu, rồi cũng có phen nó chết. Nhưng nhà ngươi không được đi càn vào đó, ngộ lỡ chạm vào máy móc của chúng thì sao. Vậy ngươi cứ ung dung theo ta cùng đi vào đó mới được.
Lưu Hồng Thái nghe nói bất đắc dĩ phải vâng lời lui lại, rồi cùng theo Ngụy Chân ung dung vào trong điện Tam Tinh.
Bấy giờ bọn bốn người kia chạy vào trong điện Tam Tinh thì đã báo trước cho bốn người khác đứng canh đó cùng biết.
Bốn người này tức là Giáng Ma tôn giả Phan Tam Diệu, Trấn Ma Cao Đại Niên, Hộ pháp linh quan Doãn Thông và Trợ pháp linh quan Doãn Thường đều là những tay đồ đệ hơi khá của Giải Kim Lôi nên Giải Kim Lôi mới cắt ra coi giữ ở điện Tam Tinh.
Khi bốn người ấy vừa mới nghe thấy tụi bốn người kia hất hơ hất hải chạy vào để báo thì kế đó liền thấy ngay thầy trò Ngụy Chân lững thững đi vào. Bọn họ liền sấn sổ xông ra, Phan Tam Diệu múa cây thất bảo chử, Cao Đại Niên cầm cây Hoàng kim chử. Doãn Thông thì khiển thanh kiếm tam tinh, còn Doãn Thường thì giơ thanh kiếm côn ngô, bổ làm bốn mặt, cùng xúm vào để đánh thầy trò Nguy Chân.
Bất chợt bốn người vừa mới múa may khí giới xông vào thì lại bị Ngụy Chân dùng cái phất trần phất luôn cho mỗi người một cái, khí giới lại bỗng rơi ra mất cả. Bốn người lại hoảng hồn kinh sợ, kéo nhau quay đầu vào cả phía sau để chạy.
Lưu Hồng Thái thấy vậy thì lại hăng hái sổ lên định sấn đuổi theo. Ngụy Chân chưa kịp quát bảo đứng lại thì Lưu Hồng Thái đã nhảy tót một cái đến chỗ gian giữa cửa điện Tam Tinh, cách pho tượng Nam Cực tiên ông chỉ chừng mấy bước.
Pho tượng Nam Cực tiên ông đó là một chỗ máy móc rất bí hiểm của Giải Kim Lôi, dù người tế tâm đến đâu, cũng không thể nào mà trông biết được. Dưới chân pho tượng Nam Cực tiên ông, có đắp một con hươu sao rất lớn, nằm vươn cổ ra, ngẩng đầu trông thẳng phía ngoài, miệng con hươu có thể há ra ngậm vào được mà trong cổ con hươu thì có cài 24 mũi tên tẩm thuốc rất là hiểm độc.
Bấy giờ Hồng Thái vừa mới nhảy gần đến chỗ con hươu đó thì động ngay phải máy móc cài dưới đất, làm cho con hươu há to mồm ra, rồi thì 24 mũi tên thuốc độc ở trong cổ con hươu cũng đều bắn ra tua tủa như mưa.
Lưu Hồng Thái vội vàng né mình về một bên để tránh thì bị ngay một mũi tên bắn trúng phải vai đến phập một cái.
Hồng Thái thấy vậy cũng không coi vào đâu, chàng vội vàng giơ tay rút ngay cái mũi tên vứt ra ngoài đất, nhưng không ngờ vừa khi chàng rút được mũi tên ra rồi thì chợt thấy tinh thần choáng váng, đầu óc lao đao rồi ngã vật ngay người xuống đó.
Ngụy Chân lúc ấy đương lững thững đi vào, bỗng trông thấy Hồng Thái như vậy thì ông vội vàng chạy sấn ngay đến, cuối xuống ôm Hồng Thái lên, để toan cứu chữa. Ngờ đâu ông vừa mới nhấc được Hồng Thái lên tay thì dưới chân đè dẫm phải một thứ cơ quan rồi bỗng thấy ở trên đầu có một súc gỗ to bằng cái phản lù lù đè sấn ngay xuống. Ngụy Chân luống cuống không sao tránh kịp liền khẽ cúi đầu xuống, rồi lại hất lên một cái rất mạnh trúng vào tấm gỗ, làm cho tấm gỗ lại bật ngay lên cao hàng mấy thước. Ngụy Chân lừa lúc đó liền cấp cả Lưu Hồng Thái nhảy vọt một cái ra hẳn ngoài điện Tam Tinh.
Khi ra tới ngoài điện thì chợt thấy cái búi tóc của chàng tung xõa ngay ra. Chàng ta sờ tay lên đầu, mới biết là cái ngọc thoa của chàng cài tóc, đã bị gãy dập tan tành, cho nên đầu tóc mới xõa ra thế. Ngụy Chân biết vậy song đương lo về việc Lưu Hồng Thái trúng phải tên độc, không thể trì hoãn được nữa; nhân vậy ông bèn để mặc cho đầu tóc rũ rượi, cắp Lưu Hồng Thái bay vọt ngay lên trở về chỗ cũ.
Được một lát ông về tới chùa, cả bọn Lục Bất hòa thượng cùng mọi người trông thấy như vậy đều lấy làm kinh lạ, bèn xúm nhau vào vực Lưu Hồng Thái đặt nằm một chỗ và hỏi thăm mọi chuyện xảy ra. Ngụy Chân lúc đó mới búi tóc lên cẩn thận rồi đem câu chuyện vào quán Tam Tinh thuật hết cho mọi người cùng biết. Âu Dương Vĩnh Minh nghe nói bèn vội vàng chạy đến xem chỗ vết thương của Lưu Hồng Thái. Khi xem xét kỹ càng một lượt rồi Âu Dương Vĩnh Minh ra dáng tức giận bảo mọi người rằng:
- Mũi tên này nó dùng một thứ thuốc mê hồn dược rất lợi hại để tẩm kỹ vào, người nào mắc phải mũi tên này, chỉ trong chốc lát là phải mê mẩn ngay đi: mà nếu nội trong 12 tiếng đồng hồ không có thuốc gì cứu chữa thì tính mệnh tất là khó lòng toàn được.
Nói đoạn liền móc túi lấy hai viên thuốc, trao cho Lưu Hướng và bảo Lưu Hướng rằng:
- Hai viên thuốc này tức là hai viên giải độc thánh hoàn của ta, vậy ngươi nên mài ra một viên với nước lã, xoa vào chỗ vết thương cho Lưu Hồng Thái, còn một viên nữa thì ngươi dùng rượu hỏa thang cho nó tan ra rồi cho hắn uống thì hắn khắc là vô sự được ngay.
Lưu Hướng vâng lời nhận lấy viên thuốc quay ra theo đúng phương pháp để làm.
Lục Bất hòa thượng thấy sự thế như vậy nhân bảo mọi người rằng:
- Cứ xem tình thế đã bày ra đó thì trong chốn Tam Tinh quán, máy móc nguy hiểm rất nhiều. Vậy có lẽ tôi phải qua đó một phen để liệu cách mà trị nó đi mới được... Âu Dương Vĩnh Minh lắc đầu mà rằng:
- Cứ theo như sự ta mới nghe thấy thì cũng chưa lấy gì làm đích cho lắm. Vậy hiền sư đệ hãy nên thong thả nhé, để tôi qua đó một phen, tôi dò xem sự thể ra sao cái đã.
Lục Bất hòa thượng nghe nói ngẫm nghĩ một lúc, rồi gật gật bảo Âu Dương Vĩnh Minh rằng:
- Lão sư huynh nói cũng có lẽ... Vậy bọn chúng ta đây có mấy anh em, ta cứ chia từng tốp một mà lần lượt vào đấy để trị chúng nó thì hơn. Âu Dương Vĩnh Minh liền để mặc cho Lưu Hướng ở nhà xoa thuốc cho Lưu Hồng Thái, còn tự mình thì quay ngoắt trở ra đi thẳng sang quán Tam Tinh. . .
Chỉ trong chốc lát, Lưu Hướng thấy bệnh tình của Hồng Thái đã nhẹ nhàng tỉnh táo, chàng liền quay ra để toan nói với Âu Dương Vĩnh Minh. Bất chợt khi ra tới ngoài thì bỗng nghe thấy tin Âu Dương Vĩnh Minh đã một mình sang Tam Tinh quán từ lúc nào rồi. Lưu Hướng lấy làm nóng lòng nóng ruột, vội vàng nói với Lục Bất hòa thượng, xin phép đi sang Tam Tinh quán để theo sư phụ. Lục Bất hòa thượng lắc đầu quầy quậy bảo Lưu Hướng rằng:
- Nhà ngươi không nhìn thấy Lưu Hồng Thái vừa rồi hay sao? Ngươi nên biết Tam Tinh quán không phải là chỗ tầm thường. nếu một người bản lĩnh loàng xoàng mà táo bạo đi liều đến đó thì có khi nguy hiểm tính mệnh như chơi. Vậy ta khuyên ngươi hãy cứ ở nhà, đợi sư phụ về đây xem sao sẽ liệu.
Lưu Hướng nghe nói như vậy, nét mặt tui nghỉu, buồn bã quay ra không dám nói năng chi nữa.
Khi ra tới nơi, chàng nghĩ thầm nghĩ trong bụng: Lục Bất đại sư bảo như vậy, đã đành là người lo cho ta. Nhưng xét ra cho kỹ hiện nay sư phụ của ta vào đó một mình, sự hay sự dở thế nào ta không được biết; vậy ta đây là đạo đệ tử, làm sao cho được yên tâm... Như thế chẳng hóa ra ta quý tính mệnh của ta mà không thiết gì đến tình sư đệ thì dù có sống làm người cũng là vô ích mà thôi... Vậy bất nhược ta đừng nói với Lục Bất đại sư mà cứ cốt lẻn đi sang Tam Tinh quán để giúp sư phụ ta thì có lẽ lại ổn tiện hơn.
Chàng nghĩ như vậy bèn dặn Vu Anh ở nhà trông nom cho Lưu Hồng Thái, rồi lẻn đi ra quay thẳng sang Tam Tinh quán để tìm Âu Dương Vĩnh Minh.
Về phần Âu Dương Vĩnh Minh sau khi từ giã Lục Bất hòa thượng săm săm đi thẳng lên quán Tam Tinh thì thấy ngoài cổng quán lại vẫn cái đồng niêm phong như trước. Âu Dương Vĩnh Minh bèn bay qua lớp tường đi thẳng vào Ngọc Hoàng đại điện, rồi vào qua chỗ quán Tam Tinh. Khi vào đó thì gặp ngay mấy người đồ đệ của Giải Kim Lôi là Đồ Lang Diệp Kỳ và Kiều Hà Lang Lý Nhân Kiệt, đương đứng lăm lăm ở trước cửa đài Bách Linh. Âu Dương Vĩnh Minh trông thấy hai người thì lẳng lặng không nói gì, và phóng ngay phi kiếm ra để đánh. Đằng kia, Diệp Kỳ cùng Lý Nhân Kiệt cũng đều phóng phi kiếm ra để đối địch lại.
Ngờ đâu kiếm thuật của Âu Dương Vĩnh Minh là môn kiếm thuật độc nhất siêu quần, nên hai người kia dù hết sức bình sinh để chống cự lại, nhưng rút cục cũng không thấm tháp vào đâu.
Được một lúc lâu, Diệp Kỳ cùng Lý Nhân Kiệt thấy thế lực của mình đã đuối kém quá, không thể nào chống lại được nữa, hai người bèn vội vàng nhảy ngay lên trên ngọn đài Bách Linh để trốn, Âu Dương Vĩnh Minh thấy vậy cũng vội vàng cất mình nhảy vót lên theo. Khi lên tới đài Bách Linh thì thấy chính giữa đài có ba tòa cửa rộng rãi thông thênh, mà hai người kia thì không thấy đâu nữa. Âu Dương Vĩnh Minh lấy làm quái lạ bèn hấp thu phi kiếm vào mồm, rồi đi vào trong tòa cửa chính giữa để tìm.
Bất chợt ông vừa bước chân vào khỏi ngưỡng cửa thì thấy mấy cái cánh cửa bỗng dưng đóng ập ngay lại, làm cho ông phải sửng sốt giật mình. Âu Dương Vĩnh Minh vốn là một tay đảm lược hơn người, và cũng cậy trong mình sẵn có bản lĩnh khá cao, cho nên ông cứ ung dung coi như vô sự, rồi lại khoát đạt bước thẳng đi vào.
Ông ta đi được mấy bước thì thấy lối đi quanh quất, chỗ lên cao nơi xuống thấp, khi lượn ra lúc lượn vào, không có đường nào nhất định. Duy cũng may trong đó đều thấy im lặng không có một ai ra vào và cũng không vấp phải một tí cơ quan gì gọi là nguy hiểm. Nhân thế Âu Dương Vĩnh Minh cũng bình tâm bước đi, không hề sợ hãi.
Nhưng không ngờ ông càng quanh co đi mãi thì lại thấy đường lối ở trong man mác linh tinh, không biết đường nào tiến thoái, mà tìm mãi cũng không thấy có cửa để ra. Vĩnh Minh thấy vậy trong bụng nghĩ thầm, đi mãi như thế cũng là vô ích, bất nhược lại tìm đường cũ, quay ra lối trước còn hơn. Ông nghĩ như vậy, bèn xăm xăm quay gót trở ra để tìm lối tháo thân.
Bất chợt khi ông quay ra, đi theo lối cũ một lúc thì lại thấy đường lối man mác quanh co, càng đi càng lạc, mà vẫn không tìm thấy cái cửa nào trước để ra.
Hồi lâu, Vĩnh Minh lấy làm nóng lòng sốt ruột, không sao chịu được, ông bèn đứng dừng ngay lại, thổ ra một đạo kiếm quang, định đánh phá một chỗ nào đó để mở đường lối đi ra.
Hay đâu phi kiếm của ông tuy có lợi hại gớm ghê, song các nơi tường vách ở đó thảy đều bền vững lạ lùng, chỗ nào cũng cứ trơ trơ như sắt như gang, tha hồ cho phi kiếm đưa vào, tịnh không chút nào hơi núng. Âu Dương Vĩnh Minh loay hoay hồi lâu, thấy không ăn thua, bất giác lấy làm thất vọng, đành phải thu phi kiếm lại, thở dài một tiếng mà nói lên rằng:
- Ta đây bao năm thao luyện, không khéo ngày nay lại bó tay chịu chết với chúng ở chỗ xó này hay sao.
Nói đoạn, ông lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ, trông trước trông sau tỏ ý thương tâm vô hạn.
Đời trải bao nhiêu công luyện tập,
Biết đâu còn có lúc nguy kinh!
Thế gian nhân bảo phường ngông biết:
Chớ thấy hơn ai vội hợm mình...