Khuynh Thế Thiên Tài - Gemma

Chương 40: Náo loạn buổi ghi danh (2)




Chiều hôm đó, Vân Lam cùng bọn Thanh Tiêu đi dạo phố tìm mua thêm một chút dược liệu để Vân Lam luyện dược, đúng lúc nàng đang xem trái cây tươi bên quán hàng rong bên đường, thì có một đám người tiến đến vây bọn họ lại. Vân Lam nâng mắt nhận ra trong đám người này có tên lính mà Tuyết Dao đánh khi sáng, nàng liền biết hắn kéo đồng bọn tới trả thù đây mà, đúng kiểu tiểu nhân vật phụ trong truyền thuyết.

- Đây chính là đám người mà ngươi nói sao?

- Vâng, đúng là bọn họ.

Đường Bác chân chó lên tiếng trả lời một nam tử mặc trường sam lam sắc phía trên y phục thêu hoa văn tường vân cùng giao long giương nanh múa vuốt, gương mặt tuấn mĩ âm nhu, cùng giọng nói tà mị kia hết sức câu hồn, bất quá khí chất quanh thân hắn vô cùng quỷ dị, sau khi nghe Đường Bác thêm mắm dậm muối tố cáo hắn liền hứng thú đi tới đây xem đám người không nể mặt hắn ra gì thì hứng thú ấy càng nồng đậm hơn, nữ nhân tay cầm quả táo xanh kia một thân lam y thanh tú, gương mặt trơn nhẵn mịn màn, đặc biệt là đôi mắt hoa đào hút hồn người kia, thật đẹp, đẹp đến hắn muốn chiếm giữ.

- Này ngươi thu lại ánh mắt ghê tởm đó lại đi, tỷ tỷ ta chứ có phải đồ ăn đâu mà ngươi lại nhìn như vậy, thật thiếu lễ phép!

Tuyết Dao hừ hừ hai tiếng tay trái cầm một xâu thịt nướng đưa qua cho Vân Lam.

- Tỷ tỷ thịt này rất không tồi nha, người mau ăn thử đi.

Cơ Phong đưa mắt nhìn Tuyết Dao liền không dời ánh mắt đi chỗ khác, miệng run rẩy lợi hại.

- Dao nhi!

Tuyết Dao giật mình liếc mắt nhìn sang, khó hiểu nhìn Cơ Phong, hình như nàng và hắn không quen biết nha, tại sao hắn lại biết tên nàng còn trợn to mắt nhìn nàng như quái vật vậy?

- Này ta và ngươi quen biết nhau sao?

- Muội không nhận ra huynh?

Cơ Phong ủ rũ cúi mặt xuống, nàng không nhận ra hắn, nàng không nhận ra hắn...

- Cơ công tử người làm sao vậy? Ả tiện nhân này là người đánh ta đấy?

- Hừ nàng giáo huấn ngươi chính là vinh hạnh của ngươi, ngươi còn đến cáo trạng, lăn đi cho bản công tử!

- Dạ dạ thuộc hạ lăn.

Nói xong Đường Bác cùng nhóm binh lính đồng loạt chạy mất, Cơ công tử thật đáng sợ.

- Tỷ tỷ hắn làm sao vậy a?

- Tỷ không biết!

Tuyết Dao đưa mắt nhìn nhìn Cơ Phong càng nhìn càng cảm thấy kì quái hắn có vấn đề ở đầu sao? Cứ vẽ vòng tròn trên đất miệng run run lẩm bẩm một mình, chốc chốc lại liếc nhìn nàng, a hắn bệnh thật nặng nha.

- Dao nhi nàng không nhận ra ta sao?

- Ngươi là ai?

- Ta là tiểu Phong của nàng a.

- Ai, ngươi là cái tiểu Phong hay khóc nhè ở cạnh phủ tướng quân bốn năm trước?

Tuyết Dao miệng há thật to, nha cái nam hài nhỏ nhỏ thường bị đại ca hắn bắt nạt mà chạy qua tường nhà nàng trốn đây sao. Lớn lên rất khác a, cái này theo tỷ tỷ nói là dậy thì thành công đi. Vân Lam nhìn nhìn hắn lần nữa đúng là nếu hắn không nói nàng cũng không nhận ra tên tiểu tử ngày trước a, sáu năm trước nàng mười một tuổi, Tuyết Dao chín tuổi, lúc đó hai tỷ muội nàng còn chưa đến Trúc Thanh Am, hàng ngày tên tiểu tử này đều bị ca ca hắn đánh phải chui từ góc tường hỏng sau hậu viện phủ nhà nàng mà trốn sang, lúc đầu hắn chỉ trốn trong gốc cây đào mà ngồi khóc, đến chạng vạng mới trở về phủ, sau này Tuyết Dao nghịch ngợm muốn trèo cây đào hái trái cây mới phát hiện hắn ngồi ở đó, tuy ban đầu hắn rất cứng miệng không chịu nói chuyện nhưng dần dần cũng làm quen với tỷ muội hai nàng, từ đó hắn thường xuyên trốn nhà chạy sang đây chơi với Dao nhi, hắn còn thân thiết gọi nàng một tiếng Lam tỷ tỷ, không ngờ năm đó hai tỷ muội nàng rời khỏi phủ không bao lâu cả nhà hắn cũng dọn đi mất, Tuyết Dao tiếc hận vị tiểu Phong bằng hữu của nàng đến hơn một năm mới quên đi sự có mặt của hắn, bây giờ gặp lại ở Lam Dực thành thế này nói không kích động là giả, vì thế Tuyết Dao liền nhào qua nắm ống tay áo của Cơ Phong vỗ vỗ ngực nói:

- Tiểu Phong cái tên đại ca gì đó của ngươi có ở đây sao?

- Có làm chi a?

- Mau dẫn ta đến gặp hắn, Tuyết Dao dạy dỗ hắn giúp ngươi, bao năm qua hắn khi dễ ngươi như vậy mà, đi!

Cơ Phong để mặc Tuyết Dao kéo góc áo mình, cười khẽ nói:

- Không cần, hắn, ta tự giải quyết được không cần Dao nhi ra sức nha.

- Ầy được rồi. A ngươi xem đây là tỷ tỷ ta a.

Cơ Phong vuốt vuốt mũi hắn nhưng vừa rồi lại dám có chủ ý muốn chiếm giữ Lam tỷ tỷ, thật không lễ phép rồi.

- Lam tỷ tỷ, ngươi vẫn khỏe chứ?

- Ân ta khỏe lắm, mấy năm nay tiểu Phong ngươi cũng tốt lắm a.

- Ân vì thiên phú của ta cao nên được gia tộc xem trọng, cũng vì thế mà cuộc sống của ta cùng mẫu thân cũng rất tốt.

Vì để mẫu thân có địa vị ở Cơ gia hắn đã ngày đêm tu luyện, trốn vào Ám Ma lâm đại chiến với Ma thú để nâng cao sức chiến đấu, vào ngày hội gia tộc hắn đã đem cái ca ca con nhị di nương mà phụ thân sủng nhất đánh bại, từ đó hai mẫu tử hắn mới được gia tộc chú ý rồi bồi dưỡng nên, nhưng hắn sẽ không quên những ngày tháng mà hai mẫu tử hắn bị nhi di nương cùng đại ca nhục nhã, đánh mắng.

- Được rồi cũng không còn sớm nữa chúng ta phải về rồi, tiểu Phong ngày mai tại buổi ghi danh gặp lại.

- Tạm biệt.

.........Hôm sau.....

Tại học viện Thiên Dực người đến ghi danh chật như nêm cối, đám người Vân Lam vừa đến chính là cảnh tượng xếp hàng dài như không có điểm cuối này, tuy là có đến hơn hai mươi bàn phụ trách việc ghi danh này nhưng vẫn như cũ chen chúc như vậy. Vân Lam cũng xếp hàng ở phía sau, nàng nói bọn Táp Nhận chia ra từng người ở mỗi bàn để tránh việc chen lấn và chờ đợi, Tuyết Dao vừa nãy nhìn thấy Cơ Phong liền cùng hắn xếp chung một chỗ mà huyên thuyên, nha đầu kia đã lâu không gặp lại vị bằng hữu này nên nói nhiều đáng sợ. Không bao lâu liền đến lượt nàng ghi danh thì ở đâu xông ra một nam nhân chen vào chỗ nàng ghi danh, hắn ta hất cằm nói:

- Dân đen hạ tiện tránh đường cho bản thiếu gia! Bản thiếu gia là Tiêu Vĩ cấp bậc thiên huyền trung phẩm tứ giai.

Nói xong hắn còn hất cằm lên với mọi người như đang nói mau ngưỡng mộ ta đi, mau nịnh nọt ta đi. Vân Lam bất đắc dĩ thở dài, đi đến đâu cũng gặp loại người ham hư vinh, ngạo mạn này, nàng đúng là bi ai nha. Lão giả ghi danh vuốt chòm râu một cái rồi liếc mắt nhìn Tiêu Vĩ, nhàn nhạt lên tiếng:

- Tiểu tử xuống cuối hàng xếp đi, lượt ghi danh này là của nha đầu kia.

- Này lão đầu nàng cũng không có mở miệng bất mãn, ngươi bảo bản thiếu gia xếp hàng làm gì, bản thiếu gia không có thời gian.

Bốp, lão giả vỗ bàn đứng lên, râu tóc lão dựng đứng lên.

- Tiểu tử ngươi không có thời gian thì mau cút về nhà đừng đứng đây kêu ngạo với lão tử. Mẹ nó người đâu ném tên tiểu tử này ra khỏi cửa học viện cho ta.

Dứt lời một đám đệ tử liền chạy ra, xách Tiêu Vĩ như xách gà ném ra cửa học viện, mọi người thấy được một cảnh này đều cười Tiêu Vĩ ngu xuẩn, lão giả kia đường đường là trưởng lão trong học viện Thiên Dực hắn đúng ra cần phải lấy lòng nào ngờ hắn đã mắt chó nhìn người thấp thì thôi đi còn rống to với lão, xem xem không phải là bị người ta ném ra khỏi cửa hay sao, đúng là ngu xuẩn hết chỗ nói.

- Nha đầu ngươi mau tới báo danh!

- Ồ Vân Lam 18 tuổi Thiên huyền bát cấp bát giai!

Hít đồng loạt mọi người xếp hàng phía sau Vân Lam đều dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn nàng, Thiên huyền bát cấp bát giai cũng không có gì hiếm lạ nhưng nhìn xem ai trong số những người đó đều không phải là ba mươi tuổi đều không đạt đến còn nàng, mười tám tuổi đã đạt đến cảnh giới này vậy con đường tu luyện sau này của nàng sẽ không có giới hạn. Tu luyện giả khó khăn gặp phải lớn nhất chính là bình cảnh, vì vậy mới có những loại đan dược tăng tu vi ra đời để bù lại sự khiếm khuyết ấy, còn nàng với tuổi đời như vậy mà đã có một thân tu vi đáng ngưỡng mộ này đồng nghĩa với việc bình cảnh nàng gặp rất ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.