Khuynh Thế Thiên Tài - Gemma

Chương 27: Hắc Báo Mộng linh thú




Nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành khiến đám người Vân Lam cao hứng một hồi rồi lại lên đường tìm thú hạch của linh thú cấp 12, nhìn vào đặc tính của hai linh thú nàng ngước mắt nhìn mọi người.

- Chúng ta đi tìm Hắc Báo Mộng trước.

Bất giác mọi người đều đã xem nàng thành đội trưởng, nàng bây giờ nói ra bước tiếp theo đi tìm Hắc Báo Mộng cũng không ai có ý kiến. Sở dĩ Vân Lam chọn Hắc Báo Mộng là bởi vì lực chiến đấu của nó cũng không mạnh, thế mạnh của nó là ảo giác, thuộc hệ ma nên tuy có chút nguy hiểm nhưng chỉ cần giải quyết được ảo cảnh nó tạo ra thì nàng tin chắc mọi người ở đây ai cũng có thể thu thập được nó.

( Linh thú có tất cả 12 cấp trên linh thú là thần thú giống như Tiểu Hoàng và Phong Lang cũng phân chia 12 cấp, trên thần thú là thánh thú rồi thánh linh thú cũng có 12 cấp bậc, ngoài ra linh thú có tất cả các hệ năng sau: hỏa hệ, thủy hệ, mộc hệ, thổ hệ, kim hệ, quang hệ, phong hệ, trong đó lôi hệ và ma hệ là ít xuất hiện nhất)

Đi sâu vào trung tâm rừng tìm đến nơi tương đối khô ráo thì bất chợt đám người Vân Lam phát hiện một vùng cây cối màu đen, đất cũng màu đen cây cối cũng một màu đen nốt. Kì quái đi tới, một làn khói mờ đánh qua, Vân Lam chợt thấy mọi người biến mất vô tung vô ảnh, tay trái lật một cái nhuyễn kiếm trượt ra khỏi tay áo, nàng đang định đánh ra huyền lực thì trong làn sương hiện lên cảnh tượng trước khi xuyên qua của nàng, từng cảnh từng cảnh như thướt phim quay chậm, khi xem tới cảnh mẹ nàng bị cậu bức uống độc thì mắt Vân Lam hiện lên tia máu giơ kiếm chém về phía hình ảnh kia, trong tay cũng ngưng tụ hỏa cầu đốt cháy làn sương, nàng không cần nghĩ cũng biết đây là ảo cảnh do Hắc Báo Mộng tạo ra dựa vào nỗi đau khổ sự thù hận trong kí ức của con người mà dựng nên, nàng muốn phá hủy ảo cảnh này nàng không muốn nhớ lại vết thương lòng của bản thân nữa, nhưng làm nàng bất ngờ ảo cảnh kia không những không biến mất mà còn tái hiện lại nhiều lần, bên kia Thanh Tiêu hơi nhăn trán cái quỷ gì vậy đám sương này thật phiền a chắn hết cả tầm nhìn của hắn, không biết đám người kia đâu rồi a, Táp Nhận nâng đại đao đánh vào không khí ánh mắt chính trực ngày thường trở nên hung ác, hắn nhìn thấy phụ thân bị bọn người kia giết hại, mẫu thân bị chà đạp tới chết mà hắn lại bị trói gô nằm dưới đất, trơ mắt nhìn phụ thân cùng mẫu thân lần lượt bỏ hắn mà đi, trước khi chết mẫu thân còn mong hắn trở nên mạnh mẽ để trả thù cho họ, tự bảo vệ được bản thân. Cảnh Thiên Dật đau khổ hét lên hắn nhìn thấy vị hôn thê của hắn đang ân ái với đệ đệ hắn còn bắt hắn uống một chén thuốc đen sì bốc mùi tanh tưởi, bên kia Dạ Minh càng thêm điên cuồng bộ dáng như con thú dữ xổng chuồng mà huy kiếm mang theo huyền lực mà chém ra lung tung. Vân Lam bực cả mình rủa nhẹ một tiếng, liền nghe một trận kình phong đánh tới bên trái nghiêng người nhảy ra xa tầm mắt nàng hiện lên bóng người, là Dạ Minh hắn lúc này như thù hận che lấp mất ánh mắt điên cuồng hướng nàng chém tới, Vân Lam né tránh hét lên.

- Dạ Minh huynh mau tỉnh lại a ta là Vân Lam.

Nhưng dường như hắn không nghe được lời nói của nàng mà ra tay ngày càng ngoan tuyệt hơn tựa như muốn giết chết người trước mắt mới cam lòng, bất đắc dĩ nàng nâng tay đánh lại, kiếm khí nhanh chóng đánh lui Dạ Minh.

Thanh Tiêu bò tới vách đá đứng trên cao mà nhìn xuống, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh bên dưới Dạ Minh đang đánh nhau với Vân Lam chiêu chiêu tàn nhẫn như muốn bức chết nàng, mà bên này Táp Nhận cũng đang rượt đuổi chạy theo Thiên Dật mà huy cao đại đao.

- Dừng lại đừng đánh a~~

Nhưng cho dù hắn kêu gào đến thế nào cũng không ngăn được bọn họ, Thanh Tiêu gấp gáp chết đi được liếc mắt sang một bên hắn chợt phát hiện gần một gốc cổ thụ có một con hắc báo đang nằm đôi mắt nhìn chằm chằm bên kia, hắn lên hiểu ra thì ra là Hắc Báo Mộng giở trò, hắn hung hăng rút bội kiếm ra mà đánh qua hắc báo, nó nhẹ nhàng tránh né về phía sau, Thanh Tiêu tay giơ ra hai ngón tay dọc theo chiều dài thanh kiếm mà đọc khẩu quyết.

- Kim Quang Phi Thiên trảm!

Một vòng sáng màu vàng kim quấn quanh thân kiếm đánh thật mạnh vào người hắc báo, nó tránh không kịp bị đánh văng vào thân cổ thụ rơi xuống ói ra máu, Thanh Tiêu tiến lên một kiếm xuyên đầu Hắc Báo Mộng đào ra thú hạch, khu rừng màu đen bất chợt biến mất, làn sương kia cũng tiêu tán lúc này Táp Nhận chợt dừng lại đại đao nhìn Thiên Dật một bộ dáng chật vật rồi nhìn đại đao trong tay mình, hắn áy náy tiến đến đỡ Thiên Dật.

- Thiên Dật huynh đệ ngươi không sao chứ, vừa rồi ta không khống chế được bản thân, không nhận ra ngươi.

- Không sao khụ khụ ta cũng không nhận ra huynh.

Dạ Minh tỉnh táo lại nhìn Vân Lam khóe miệng rĩ máu rồi run rẩy ném kiếm xuống ngồi bệt ra đất luống cuống, rất lâu sau hắn mới phun ra một câu.

- Ta xin lỗi, ta không thấy muội.

- Không sao là Hắc Báo Mộng gây ra không phải lỗi của huynh.

Vân Lam lau khóe miệng cười nhẹ, tay xuất ra bình ngọc đưa cho Dạ Minh, rồi đưa tay đỡ hắn lên. Nàng luôn không bao giờ tiết kiệm nụ cười với bằng hữu và đồng đội, thời gian qua trong những lúc gặp linh thú, mọi người đã cùng nhau chiến đấu, sự ăn ý đó chỉ có bằng hữu mới có, nàng đã xem họ như bằng hữu mà nhận định rồi.

Nhìn bàn tay trắng mềm trước mặt, Dạ Minh hốc mắt nóng lên hắn chưa từng được người khác quan tâm như vậy, giơ tay nắm lấy tay nàng đứng lên rồi nhận bình dược từ nàng.

- Cám ơn.

- Không cần khách sáo chúng ta là bằng hữu không phải sao?

- Ân là bằng hữu.

Hôm nay hắn nói thật nhiều a nhiều nhất từ khi sinh ra tới bây giờ, theo sau nàng đi qua bên Táp Nhận, lúc này Thiên Dật thở dốc vài ngụm hắn bị nội thương nên mỗi lần hút khí ngực cũng đều đau, hắn quả thật bị đả kích mà, đánh nhau với Táp Nhận hắn không chiếm được một chút tiện nghi nào rõ ràng thương thế của hắn nặng như vậy mà Táp Nhận chỉ bị ngoại thương sơ sơ bên ngoài.

- Thiên Dật, Táp Nhận đây là dược chữa thương hai người mau ăn vào đi.

Thiên Dật nhận bình sứ đổ ra hai viên nuốt vào miệng, dược vào miệng liền tan chảy vào đan điền một dòng khí mát lạnh, theo từng mạch máu trong cơ thể chảy tới nơi bị thương mà chữa trị. Trong chốc lát nội thương cùng ngoại thương trên người hắn đã hoàn toàn lành lại, Thiên Dật nhìn nàng ánh mắt lúc sáng lúc tối, có chút kinh hỉ nhưng rồi lại vụt tắt.

Thanh Tiêu từ vách đá bay xuống, cấp tốc chạy về phía mọi người rồi lo lắng nhìn Vân Lam.

- Vân Lam muội có bị thương không?

Xoay trái phải vò đầu bức tóc, bộ dáng kia làm mọi người cười to, Táp Nhận sảng khoái đùa nhẹ.

- Ngươi nha chúng ta ở đây cũng không hỏi han một tiếng, ngươi lại lo lắng cho muội tử nhỏ của ta như vậy?

- Thấy sắc quên bằng hữu!

Dạ Minh cau mày phun ra một câu, ánh mắt cũng hàm chứa trêu chọc, làm Thanh Tiêu gấp gáp, nóng nảy liếc bọn họ, tay trái ném thú hạch vào gương mặt anh tuấn của Dạ Minh.

- Các ngươi cứ trêu chọc ta ra dáng huynh đệ sao! Hừ hừ.

- Đây là thú hạch của Hắc Báo Mộng linh thú sao?

Vân Lam nhìn thú hạch trong tay Dạ Minh rồi cao hứng cong môi, nhiệm vụ hoàn thành được hai cái chỉ cần tìm một cái thú hạch nữa thôi là có thể vượt qua vòng thi thứ hai rồi.

- Đúng là ta cứu mọi người a, đã không cảm tạ còn ghét bỏ ta, hừ đáng ghét.

Thanh Tiêu hừ hừ hai tiếng khoanh tay giận dỗi quay mặt đi, cả đám người này thích ức hiếp hắn, hắn mới không thèm quan tâm tới đâu.

- Thanh Tiêu a đa tạ huynh cứu chúng ta, nếu không có huynh ai...

Vân Lam nhịn cười trưng ra khuôn mặt vô tội biểu tình nịnh nọt, lẫn thở dài mà trêu chọc Thanh Tiêu. Hắn đỏ bừng mặt chạy đi, vừa chạy vừa hét lên.

- Vân Lam muội cũng trêu chọc ta, ta không để ý muội nữa!

Ha ha ha cả đám cười to sống lưng co quắp, Táp Nhận còn khoa trương hơn cười đến chảy cả nước mắt.

- Vân Lam huynh có chuyện muốn nói riêng với muội.

Thiên Dật cân nhắc rồi hạ quyết tâm hướng nàng nói, hắn sau khi ăn đan dược của nàng thì vô cùng kinh ngạc, hi vọng chợt lóe lên trong đầu lần cuối cùng tin tưởng này hi vọng đừng làm hắn thất vọng.

Hai người hướng vào rừng đi tới đến một chỗ tương đối yên tĩnh, Thiên Dật liền nói.

- Vân Lam tuy huynh hơi đường đột nhưng có thể nhờ muội xem qua bệnh của huynh không?

- Thiên Dật thật ra muội cũng nhìn ra được, huynh căn bản không hề mắc bệnh mà là bị trúng độc.

- Thật sao muội có giải dược hay không?

Thiên Dật kích động đã không dưới trăm lần hắn kì vọng vào dược sư nhưng không một ai tìm được căn nguyên bệnh tình của hắn, cái cảm giác huyền lực đang dần tiêu tán một thân tu vi khó khăn tu luyện lại giảm dần theo thời gian làm hắn vô cùng đau khổ.

- Được nhưng tạm thời muội không có giải dược trong tay.

- Không vội dù sao đã bao năm rồi ta cũng chịu được bây giờ thêm một chút thời gian thôi với huynh không đáng kể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.