Khuynh Thế Sủng Thê

Chương 4: Phân biệt thuốc




“Tiểu Lỗi! Tiểu Lỗi! có chuyện gì?” Tư Đồ Doanh Tụ nhanh chóng đẩy cửa khoang của Tư Đồ Thần Lỗi, đi đến bên giường nó.

Tư Đồ Thần Lỗi ngồi ở trên giường, ôm chặt hai chân, đầu chôn sâu vào đầu gối.

Một nha hoàn ngồi xổm trên mặt đất nhặt những mảnh sứ trắng do cái chén vỡ ra, một nha hoàn khác nửa quỳ ở bên giường, nói với Tư Đồ Thần Lỗi: “Đại thiếu gia, tay ngài có bị thương không? Cho nô tỳ xem xem, nô tỳ giúp ngài băng bó...”

“Tiểu Lỗi” Tư Đồ Doanh Tụ ngồi vào giường, nhẹ nhàng gọi một tiếng, âm thanh của nàng mềm mại nhu hòa, như là một dải lụa đẹp đẽ.

Tư Đồ Thần Lỗi ngẩng đầu thật nhanh, “Tỷ...Tỷ...” Nó buông hai tay đang ôm chặt đầu gối, sợ sệt bò về phía Doanh Tụ, ngồi vào trong lòng nàng, ôm chặt hai cánh tay của nàng.

Từng tiếng kêu không ngớt vang lên.

Hiện tại, Tư Đồ Thần Lỗi đã bốn, năm tuổi cũng chỉ biết gọi hai chữ “Tỷ tỷ”, nó không biết chữ, không biết mặc quần áo, ngay cả tự ăn cơm cũng không biết, những người ở Tư Đồ Phủ đối với nó đã vô cùng thất vọng.

“...Đáng tiếc, thì ra là một ngốc tử”

“Đúng vậy, ôi, Trầm phu nhân xuất thân là con nhà có học, cửa nhà Trầm gia cho ra không biết bao nhiêu là Tiến Sĩ, Trạng Nguyên, Bảng Nhãn cùng Thám Hoa, các cô nương của Trầm gia sinh hài tử cũng toàn thông minh lanh lợi, tại sao Trầm phu nhân gả đến Tư Đồ Phủ của chúng ta, liền sinh ra một ngốc tử?”

“Ha ha, nói không chừng Trầm gia biết Trầm phu nhân này có tật cho nên mới gả đến Tư Đồ Phủ.Ngươi nghĩ đi, Trầm gia mấy đời làm quan, ở trong triều chức vị nhiều không đếm xuể, cha của Trầm phu nhân lại là đương triều đại thừa tướng!--Tư Đồ Phủ này? bất quá cũng chỉ là buôn bán nhỏ.Sĩ nông công thương, thương xếp cuối cùng! Nếu không phải Trầm phu nhân này có tật, như thế nào lại gả đến Tư Đồ Phủ này?!.

[Sĩ nông công thương: Sĩ là tầng lớp trí thức, có học. Nông là nông dân. Công là công nhân. Thương là người buôn bán, kinh doanh.]

“Đúng vậy, cái người Tư Đồ Kiện Nhân này, tuy rằng bộ dạng cũng có phần tuấn tú, thế nhưng từ nhỏ đã mù một mắt, cả đời không thể làm quan.Nếu không phải cưới được đích nữ của Trầm đại thừa tướng, việc buôn bán của hắn làm sao có thể phát triển đến như vậy!--Là thương gia lớn nhất Đông Nguyên! chà chà Tư Đồ gia quả thật là có phúc của mấy đời tổ tiên để lại...”

Bởi vì bệnh của Tư Đồ Thần Lỗi, mẹ của hai tỷ đệ bọn họ là Trầm Vịnh Khiết bị người đời lên án, sau khi chết, thanh danh liền bị thế nhân bôi nhọ.

Tư Đồ Doanh Tụ khi đó mới tám, chín tuổi, nghe được những lời nói này, tuy rằng vô cùng tức giận, thế nhưng mẫu thân từ nhỏ đã dạy dỗ nàng rất tốt khiến nàng không có cách nào nói ra những lời độc ác cùng với những người này tranh cãi, nàng chỉ có thể cố nhẫn nhịn, bảo vệ đệ đệ thật tốt, vì đệ đệ mà cố gắng làm cho hai người vươn lên bầu trời, không để người ngoài chửi rủa, làm cho đệ đệ ngốc có thể sống tốt...

Nàng cho rằng đệ đệ quả thật là ngốc tử.

Thẳng đến năm mà Tư Đồ Thần Lỗi tám tuổi, bọn họ đang trên đường dọn nhà từ Giang Nam đến kinh thành, hai tỷ đệ vô tình rơi xuống nước, vào thời điểm nàng được đệ đệ đẩy lên, lúc đó mới bừng tỉnh đại ngộ, Tiểu Lỗi, đệ đệ của nàng, tuyệt đối không phải là kẻ ngốc!

Tư Đồ Doanh Tụ xoay người, ôm chặt lấy đôi vai gầy yếu của đệ đệ, nhẹ giọng nói với hắn: “Ngoan, ngoan, không có việc gì, không có việc gì. Không phải chỉ vỡ một cái bát thôi sao? Không có việc gì, không có việc gì, tỷ tỷ ở đây...”

Tư Đồ Thần Lỗi rốt cuộc cũng ngừng run rẩy, nó rúc vào trong lòng Tư Đồ Doanh Tụ, thỉnh thoảng nức nở hai tiếng.

Tư Đồ Doanh Tụ quay đầu hỏi hai nha hoàn: “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại vỡ bát?

Nha hoàn đang nhặt những mảnh vỡ dưới đất vội vàng quỳ xuống nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ cho đại thiếu gia uống canh gừng, đại thiếu gia vừa uống một ngụm đã phun ra ngoài, nô tỳ cầm không chắc, liền để bát rơi xuống đất.Là nô tỳ có lỗi, xin đại tiểu thư trừng phạt!”

Không có vì Tư Đồ Thần Lỗi không biết nói chuyện mà đem cái sai đổ lên đầu Tư Đồ Thần Lỗi, là một nha hoàn có lương tâm tốt.

Tư Đồ Doanh Tụ ngưng mắt nhìn nàng, loáng thoáng nhớ, lúc bọn họ vừa đến kinh thành, đã đem nàng bán đi.

Bởi vì Tiểu Lỗi đã chết trên đường đến kinh thành, những người theo hầu nó đều bị bán hết, không có một người nào được đưa đến Tư Đồ Phủ ở kinh thành.

Tư Đồ Doanh Tụ khi đó cũng chỉ mới mười hai tuổi, bởi vì cái chết của đệ đệ mà luôn tự trách, căn bản không có để ý đến bất kì ai.

Nàng đắm chìm suy nghĩ, nếu không phải nhờ vị sư phụ thần bí kia, nàng căn bản là không thể như bây giờ...

Tư Đồ Doanh Tụ mỉm cười đứng dậy, đem tiểu nha hoàn kia nâng lên, hỏi hai nha hoàn trong phòng: “Các ngươi tên gọi là gì?”

Nha hoàn đang nhặt những mảnh vỡ dưới đất nói: “ Nô tỳ là Tiểu Đào”

Nha hoàn nửa quỳ ở bên giường an ủi Tu Đồ Thần Lỗi nói:“Nô tỳ là Tiểu Hạnh”

Tư Đồ Doanh Tụ nhịn không được mỉn cười.--Tên này rất tốt, đào và hạnh đều là hoa quả mà Tiểu Lỗi thích ăn...

“Tiểu Đào, bưng một chén canh gừng qua đây, ta đút Tiểu Lỗi uống “ Tư Đồ Doanh Tụ phân phó.

Nha hoàn tên Tiểu Đào thấy Tư Đồ Doanh Tụ không có trách phạt nàng, vô cùng cảm kích, vội vàng nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ đi ngay!” nói xong liền nhanh chóng chạy ra khỏi khoang thuyền.

Tư Đồ Doanh Tụ ở trong phòng nhìn sơ một chút, hỏi nha hoàn Tiểu Hạnh: “ Triệu vú nuôi đâu?”

Tư Đồ Thần Lỗi từ khi ra đời, đã luôn ở bên Triệu vú nuôi, mà Triệu vú nuôi này là khi mẫu thân còn sống cố tìm ra một vú nuôi tốt cho Tiểu Lỗi, Tư Đồ Doanh Tụ vô cùng tin tưởng nàng.

Nha hoàn Tiểu Hạnh vội nói: “ Triệu vú nuôi đang ở bên ngoài nấu canh gừng”

Tư Đồ Doanh Tụ gật gật đầu, xoay người ngồi vào giường, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Đồ Thần Lỗi, cảm thấy có chút lạnh, chậm rãi mỉm cười, nói: “ Tiểu Lỗi, uống chút canh gừng, thân thể liền ấm áp, sẽ không bị bệnh “

Tư Đồ Thần Lỗi sững sờ nhìn nàng, ánh mắt có chút lạc lỏng lại có chút dại ra, xác thực là một hài tử bất thường.

Thế nhưng cho dù thế nào, Tư Đồ Doanh Tụ tuyệt đối không chấp nhận cho rằng đệ đệ của mình là kẻ ngốc.

Người ngu ngốc, sẽ không chủ động cứu người khác, lại càng sẽ không như Tiểu Lỗi, đem hi vọng sống sót của mình trao cho người khác.

“Đại tiểu thư, canh gừng đã đến “ Tiểu Đào rất cẩn thận dùng khay bưng một chén canh gừng bước vào.

Tư Đồ Doanh Tụ cầm lấy cái bát trắng, thổi thổi, sau đó theo thói quen nếm thử.

Cái này là thói quen đã có từ kiếp trước, vào thời điểm nàng đút thước cho các đệ đệ, muội muội của kế mẫu đều sẽ nếm thử, để tránh bọn họ bị nóng.

Sau khi nếm thử, Tư Đồ Doanh Tụ giật mình.

Nàng hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn cái bát trắng trên tay.

Canh gừng màu đỏ sậm trong bát, mùi của gừng vô cùng nồng nặc, còn cho thêm một lượng đường đỏ, làm tăng vị ngọt, vị ngọt kia lại quá nặng, thậm chí đã che đi hai loại mùi vị nhè nhẹ khác thường.

Mùi vị nồng nặc như vậy, người bình thường căn bản không thể nếm ra hai loại vị nhè nhẹ kia, thế nhưng Tư Đồ Doanh Tụ thì khác.

Sư phụ thần bí của nàng ở kiếp trước, chỉ dạy nàng nửa năm, trọng điểm là dạy hai chuyện.

Một là bơi lội.

Một cái khác, là phân biệt thuốc.

Lại vừa khéo, đầu lưỡi của Tư Đồ Doanh Tụ đặc biệt nhạy, những mùi vị mà người bình thường không thể nếm ra, nàng đều có thể nhận thấy.

Người sư phụ kia chưa từng khen ngợi nàng, thế nhưng vì việc này, đã thoáng khen ngợi “...Vị giác linh mẫn.”

Nàng nhớ rõ hai loại mùi vị này.

Một loại là long đảm, một loại là sài hồ.

Long đảm và sài hồ đều vô cùng đắng, nhưng do đã cho một lượng lớn đường đỏ vào để che dấu, người thường sẽ không nhận ra.

Long đảm cùng sài hồ đều là những thứ dày vò, làm cho người khác đau đớn, thường xuyên ăn nó sẽ làm cho thận nước rơi xuống, nam nhân căn bản chính là bị tổn thương, coi như là một nam tử đã trưởng thành, cũng sẽ suy yếu đến cùng cực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.