Đông Nguyên quốc, Vĩnh Xương 57 năm, ngày mùng 2 tháng 9.
Hôm đó vào cuối thu, không khí mát mẻ, bầu trời trong xanh.
Kinh thành Đông Nguyên quốc rộn ràng náo nhiệt, mộc tê thả hương thơm bay theo gió, đóa hoa mộc tê màu vàng sậm nở như vô cùng vui vẻ.
[Mộc tê: Người Giang Nam gọi cây quế là mộc tê]
---Giờ Thìn--- [tám giờ sáng]
Bốn người cùng nâng một cỗ kiệu nhỏ màu lam vội vàng đi giữa kinh thành phồn hoa, hai tiểu nha hoàn mặc y phục màu xanh một trái một phải đi theo cỗ kiệu.
”Nhanh lên! Nhanh lên! Mộ Dung đại tướng quân muốn nhìn thấy tiểu thư nhà ta ngay bây giờ “ Thanh y tiểu nha hoàn không ngừng thúc giục kiệu phu “Đại tiểu thư của chúng ta là vị hôn thê của Mộ Dung đại tướng quân, nếu như trễ, các ngươi có gánh trách nhiệm nổi không?”
Kiệu phu luôn miệng nói “vâng”, bước chân cũng nhanh hơn.
Tư Đồ Doanh Tụ ngồi ngay ngắn trong kiệu nhẹ nhàng thở dài, nói nhỏ với tiểu nha hoàn bên ngoài “Thải Cần, đừng nói nữa.Bây giờ đang ở trên đường cái, ngươi hô to gọi nhỏ như vậy thì giống cái gì chứ?”
Nha hoàn Thải Cần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt với cỗ kiệu trút giận “Đại tiểu thư, người đã chờ đợi Mộ Dung tướng quân mười năm rồi, ủy khuấtmười năm, lại thêm nghe phải ít nhiều những lời nói không hay, chẳng lẽ bây giờ một chút tức giận cũng không có? Cuối cùng cũng đã đến lúc hãnh diện, người còn giấu làm gì nữa?”
[Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn]
Tư Đồ Doanh Tụ nhíu mày, thản nhiên nói: “Ta không ủy khuất, nếu như hắn không muốn cưới ta cũng sẽ không gả, có gì mà ủy khuất?”
”Cũng không thể nói như vậy....” Thanh y nha hoàn Thải Cần nghe đại tiểu thư nói như vậy liền muốn sửa lại cách nhìn nhận sự việc của đại tiểu thư một cách đúng đắn hơn.
Đúng lúc này--
”Dừng lại! Người bên trong cỗ kiệu đó là Tư Đồ Doanh Tụ của Tư Đồ phủ!” Một tiếng hét to từ cỗ kiệu ở ngã tư phía trước truyền đến.
Kiệu phu đột nhiên dừng bước làm cho Tư Đồ Doanh Tụ trong kiệu đầu óc choáng váng.
Nàng vội vàng bắt lấy lan can của kiệu, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Một đám nam nhân mặc y phục màu xanh, quần áo sờn cũ đã qua sử dụng nhưng lại được đính trang sức bằng kim lọai tinh xảo, hùng hổ tràn đến, bao vây kín cỗ kiệu nhỏ.
”Phi...Phi Ngư vệ?!” Bốn kiệu phu sợ đến mức cả người đều run, không hẹn mà cùng buông cỗ kiệu, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Thải Cần cũng rất giật mình, lấy tay che miệng, dựa vào cỗ kiệu, thấp thỏm nói nhỏ: “Đại...Đại tiểu thư, là...Là Phi Ngư vệ!”
Tư Đồ Doanh Tụ vén màn kiệu lên, nhìn về phía đám người Phi Ngư vệ: “Chúng ta có chút chuyện phải rời thành, làm phiền các vị nhường đường một chút.”
”Nhường đường? Từ trước đến giờ chưa có ai dám bảo Phi Ngư vệ chúng ta nhường đường!” Nam tử cầm đầu kiêu ngạo nói, nhìn thoáng qua nàng một chút sau đó quay đầu, vung tay “Chính là nàng ta, Tư Đồ Doanh Tụ, có người kiện ngươi là nữ tặc Kim Yến Tử! Chúng ta vừa mới từ ngoài thành tìm được tang chứng, ngươi trốn không thoát đâu!-bắt lại cho ta!”
Phi Ngư vệ là người của Hoàng đế bệ hạ Đông Nguyên quốc, phối hợp với Ngự Sử đài theo dõi bá quan trong triều.
Thế nhưng Tư Đồ Doanh Tụ biết, Hoàng đế gần đây bệnh nặng, không thể vào triều, đã ra chỉ triệu Hoàng thái tôn đang ngao du ở Giang Nam về kinh.
[Hoàng thái tôn: Cháu nội Hoàng đế được chọn làm người nối ngôi thì gọi là Hoàng thái tôn]
Nàng nâng mắt, nhìn về phía thủ lĩnh của Phi Ngư vệ.
Dưới hàng lông mi dài nhỏ, đen đặc, là một đôi mắt phân rõ trắng đen, lưu quang lóe sáng mà nhìn hắn, đôi mắt ấy đen như đêm dài nhưng lại vô cùng trong suốt, làm cho người ta muốn nhìn thật sâu vào, nói không nên lời, quyến rũ nhân tâm, khiến cho người khác chỉ hận không thể lún sâu vào bên trong.
Thủ lĩnh của Phi Ngư vệ ngẩn ra.
Tư Đồ Doanh Tụ hạ mắt, bình tĩnh nói: “Có phải là có hiểu lầm hay không? Cứ coi như ta là nữ tặc đi chăng nữa thì cũng không đến lượt Phi Ngư vệ truy nã nhỉ? Theo như luật pháp của Đông Nguyên quốc, Phi Ngư vệ là thủ hạ dưới tay của Hoàng thượng, phối hợp với Ngự Sử đài theo dõi bá quan trong triều.-Doanh Tụ là dân, không phải quan.”
”Nói vậy tức là ngươi đã thừa nhận ngươi là nữ tặc?!--Vậy thì không sai rồi. Mang đi!” Thủ lĩnh của Phi Ngư vệ thấy Tư Đồ Doanh Tụ hạ mắt, trở lại một dáng vẻ bình thường, khí phách đoạt nhân tâm vừa rồi đã biến mất không chừa lại một ít vết tích, trong lòng có chút rạo rực, thầm nghĩ mình hoa mắt, quát lớn lên một tiếng sau đó bước lên nắm cánh tay của Tư Đồ Doanh Tụ mà kéo ra bên ngoài.
Tư Đồ Doanh Tụ bị hắn kéo ra khỏi cỗ kiệu, lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa đã té ngã trên mặt đất.
Nàng dùng tay chống vào đất đứng lên, nhìn thủ lĩnh của Phi Ngư vệ một chút, lạnh nhạt nói: “Tự ta có thể đi, không phiền ngươi nhọc sức“.
”Đại tiểu thư” Thải Cần và Thải Tang sợ đến mức hai hàm răng va vào nhau cầm cập, ngây ngốc nhìn Tư Đồ Doanh Tụ bị bắt đi.
Tư Đồ Doanh Tụ quay đầu lại nhìn các nàng một chút, sau đó dùng mắt ra ám hiệu bảo các nàng chạy mau.
Thải Cần cùng Thải Tang lặng lẽ xoay người, len lỏi vào dòng người náo nhiệt.
Người của Phi Ngư vệ nhìn bóng lưng của hai nha hoàn một chút, hỏi thủ lĩnh: “Bên kia chạy hai người“.
”Không có việc gì, chỉ là hai tiểu nha hoàn mà thôi, cùng với chúng ta không có quan hệ” Thủ lĩnh Phi Ngư vệ không quan tâm, nói: “Trở về“.
---Giờ Tỵ--- [mười giờ sáng]
Thải Cần trở lại Tư Đồ phủ khóc lóc, năn nỉ: “Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư, nhị vị thiếu gia, đại tiểu thư đã bị Phi Ngư vệ bắt đi, van cầu các người mau nghĩ cách cứu nàng!”
[Mọi người chú ý chỗ “Nhị tiểu thư” và “Nhị VỊ thiếu gia” nhé!]
”Bị Phi Ngư vệ bắt đi? Nó nó nó...rốt cuộc nó đã làm chuyện gì chứ hả?” Cha của Tư Đồ Doanh Tụ-Tư Đồ Kiện Nhân lập tức cả kinh nhảy dựng, vọt đến trước mặt Thải Cần hỏi.
Tư Đồ gia là một thương nhân lớn, làm thương nhân, quan trọng nhất phải biết dĩ hòa vi quý, kết giao bạn bè khắp nơi, càng phải tuân thủ quy tắc: “Dân không được đấu với quan, không được tranh tài phú với quan“.
[Dĩ hòa vi quý:lấy sự hòa hợp với nhau làm trọng ( mọi người hãy hỏi gg để biết rõ hơn nhé!) ]
Tư Đồ Kiện Nhân là nam tử trung niên vừa tròn 40 tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan anh tuấn, chỉ là chưa được hoàn mỹ, từ nhỏ đã mù một mắt, trên mặt lúc nào cũng mang một miếng bịt mắt màu đen, nhìn có chút dọa người.
”Lão gia, hiện tại không phải là lúc nói chuyện này! Ngài mau tìm người cứu Doanh Tụ đi!” Tư Đồ phu nhân-Trương thị khổ sở cầu xin.
”Đại tỷ không phải là ra ngoài thành đónđại tỷ phu sao?” Nhị tiểu thư Tư Đồ Phủ-Tư Đồ Ám Hương kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại bị Phi Ngư vệ bắt đi?”
Thải Cần khóc nói:“Chúng ta đang trên đường rời thành, chẳng biết tại sao lại bị Phi Ngư vệ chặng đường, còn nói tiểu thư là...Là nữ tặc Kim Yến Tử!”
”Đại tỷ tuyệt đối không phải là nữ phi tặc! Chắc chắc là có sai lầm gì rồi!”Tư Đồ Ám Hương trảm đinh chặt sắt nói, “Cha,đại tỷ phu hiện giờ đã đánh thắng trận, hôm nay khải hoàn trở về, cha mau đi cầu đại tỷ phu đi! Chỉ có đại tỷ phu mới có thể cứu đại tỷ!”
[Trảm đinh chặt sắt: vô cùng chắc chắn]
Nhị tiểu thư Tư Đồ Ám Hương không phải là con ruột của Tư Đồ Kiện Nhân mà là con riêng của phu nhân Trương thị.
Nàng tám tuổi theo Trương thị gả tới phủ Tư Đồ, Tư Đồ Doanh Tụ không có xem thường nàng, coi nàng như muội muội ruột mà đối đãi.
Hai tỷ muội tình cảm luôn rất tốt.
---Giờ Mùi---[ Hai giờ chiều ]
Tư Đồ Doanh Tụ bị Phi Ngư vệ bắt đến ngục giam Bạch Tháp ở phía Đông của Đông Nguyên quốc.
Kinh thành của Đông Nguyên quốc ở gần biển, Bạch Tháp lại vô cùng gần mặt biển phía đông.
Tòa Bạch Tháp lịch sử này đã rất già, hình như còn có trước Đông Nguyên quốc, cao đến trăm trượng, trắng nõn như tuyết, cùng hòa với màu sắc xanh thẳm của đại dương, sừng sững giữa một biển nước mênh mông.
Thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, thế nhưng đây lại là nhà giam của Đông Nguyên quốc, dùng để giam giữ những kẻ cực hung ác, phạm nhân có tội tày trời.
Chỉ cần bị nhốt vào Bạch Tháp, dù có mọc cánh cũng khó mà thoát, tù phạm lợi hại đến cỡ nào cũng đều chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên trong chờ chết.
Tư Đồ Doanh Tụ ngẩng đầu nhìn Bạch Tháp cao ngất trong mây, nheo mắt.--Nàng có tài đức gì? Có tư cách gì mà được tiến vào ngục giam Bạch Tháp?.