Khuynh Thành Tuyết Rộng Hơn

Chương 46: Sau say rượu… Có chút loạn…




Vốn là đã nói thức đêm 30 đón giao thừa

Nhưng quốc chủ tuổi tác cao, uống nhiều mấy chén, liền mệt mỏi, được Diệp Diên đỡ trở về phòng nghỉ ngơi

Thiên Hựu và Lạc Tuyết, hai tiểu gia hỏa vốn là không chịu đựng được, Lạc Tử Y liền cũng mang theo hai nàng đi nghỉ tạm

Còn về An Lương, bị thương, càng là rất sớm đã bị Diệp Diên đuổi về phòng

Cuối cùng, trong phòng vẫn là chỉ còn Mục Khuynh Tuyết cùng bốn người

Không có quá nhiều lời nói, mấy người ăn ý chỉ cúi đầu uống rượu, không một hồi, liền từng cái từng cái nằm sấp dưới bàn

Mấy người khác ngược lại vẫn sống yên ổn, lăn lộn đầy đất cũng sẽ không nói

Bạch Phượng này… Sau khi uống say, càng là rút ra nhuyễn kiếm một trận múa loạn!

Dứt khoác nàng cũng ghét mấy người vướng bận, cách các nàng khá xa, cũng không làm bị thương người, chỉ là bát đũa ngã đầy đất…

Một trận tiếng bùm bùm, vốn là Ô Thước ngủ cũng bị đánh thức

“An Lương…”

“An Lương!!!” Ô Thước mùi rượu đầy người, đầu lưỡi đều lớn rồi, còn đang cao giọng gào thét, nằm trêи mặt đất, hận hận cầm ly rượu ném về phía trêи đất

“Ồn ào cái gì…” Hồng Nhạn một bên đầu óc không tỉnh táo, để Ô Thước này vừa kêu, sợ hết hồn, bất mãn đạp nàng một cước

“Gọi… Gọi…Gọi cái gì… Gọi lớn tiếng nữa…. Cũng vô dụng….”

“Lại… Lại giết… Giết không được…”

“Giết… Không….được…”

Thanh âm của tên gia hỏa này kêu cũng không nhỏ hơn Ô Thước

Ô Thước gật gù, “Đúng…. Ngươi nói đúng…”

Nhặt lên ly rượu hướng về trong miệng xối, vừa nhìn không đồ vật, đầy đất nhìn xung quanh đi tìm bầu rượu

Văn Khúc vẫn tính yên tĩnh, nằm ở dưới đáy bàn vù vù ngủ, không chút nào chịu hai người ảnh hưởng

Còn về Mục Khuynh Tuyết, ngược lại vẫn tốt, chỉ là cuộn ở trong góc, ôm đầu gối, chôn đầu, không biết có phải hay không ngủ thϊế͙p͙ đi

An Lương chẳng biết lúc nào đứng bên ngoài phòng, nhìn mấy người dáng vẻ ấy, cũng là đau cả đầu

Bước nhanh đi vào trong sảnh, vòng tới phía sau Bạch Phượng, đem nàng đánh ngất đẩy ngã

Lại đi tới trước mặt Mục Khuynh Tuyết, ngồi xổm người xuống cau mày nhìn một lát, chỉ thấy thân thể Mục Khuynh Tuyết vừa kéo, An Lương sợ hết hồn, hai tay nhấn bả vai của cô, đem cô nhẹ nhàng đẩy lên

Cái tên này gương mặt đỏ chót, chau mày, một đôi mắt nhắm chặt, nhưng An Lương, lại là nhìn ngốc rồi

Thế mà, để nàng sững sờ, cũng không phải dung mạo của Mục Khuynh Tuyết, mà là trêи lông mi cô, một giọt nước kia…

Hé miệng nhìn một lát, giơ tay nhẹ nhàng lau một chút

Lông mi Mục Khuynh Tuyết khẽ nhúc nhích, con mắt hí mở ra một cái khe, nhìn chằm chằm người trước mắt

“An…” Giơ tay chỉ vào An Lương

“An… An…. An…”

“Phốc” Một tiếng, tiến vào trong lồng ngực An Lương, còn chê không thoái mái, đầu đẩy đẩy, tìm cái tư thế thoải mái, dựa vào ngực An Lương

An Lương dở khóc dở cười, một lát không dám động, hạ thấp xuống con mắt nhìn một chút, cái tên này nghiêng đầu nằm nhoài trong lồng ngực của mình, một cánh tay còn khoát lên bờ vai chính mình

“Tướng quân?” Kêu một tiếng, không có động tĩnh

“Khuynh…. Khuynh Tuyết?”

Cau mày giật giật, đầu không chỗ chịu lực, dứt khoác kề sát tới trêи gương mặt An Lương

An Lương ngớ ngẩn, khẽ mỉm cười

“Khuynh Tuyết…” Khẽ gọi một tiếng

Đem tay cô khoát lên trêи người mình thả xuống, đưa tay đem cô ôm vòng vào trong ngực, cúi thấp người, để đầu cô có thể thoải mái gối lên bả vai chính mình

Hơi nghiêng đầu, liền ngửi được vị thơm vốn có của cô phát tán, mặc dù mùi rượu đầy người, cũng không che giấu được chút nào, mùi đặc biệt thuộc về cô

Giơ tay nhẹ vỗ về sợi tóc của cô

“Tại…”

“Hả?” An Lương vội vàng cúi đầu nghe cô nói chuyện

“Tại…”

“Cái gì…”

“Tại….sao…”

Nhìn một chút người trong ngực, đỏ cả mặt, lông mày nhíu lại, lông mi khẽ run, đôi môi khẽ mở, vừa mở lại khép, trong miệng lẩm bẩm “Tại sao”

Nhìn chằm chằm gương mặt cô một lát, An Lương mím mím miệng, “Xin… Xin lỗi…”

Nói nhỏ một tiếng, khom người một cái, ở trêи bờ môi hơi mở ra của Mục Khuynh Tuyết, nhẹ nhàng đụng một cái, ở trêи môi của cô, hôn lên dấu môi của mình

Quay đầu lại nhìn mấy tên kia, ngủ ngã chỏng vó lên trời, thở một hơi, lại nhìn một chút người trong ngực, khẽ nhếch lên khóe miệng, ôm cô lên

“Người đâu” Hướng về ngoài phòng hô một tiếng

Các thị nữ nghe thấy tiếng kêu, mới dám đi vào, nhìn lên, hắc! Tàn tạ đầy đất… Mỗi cái mắt to trừng mắt nhỏ

“Đem các nàng đỡ đi phòng khách nghỉ ngơi đi, tối nay làm phiền các ngươi khổ cực một hồi, chăm sóc tốt”

“Vâng.”” Các thị nữ vội đỡ lấy mấy người hướng về phòng khách mà đi

Văn Khúc mơ mơ màng màng, còn mong nhớ Mục Khuynh Tuyết, trong miệng kêu gọi “Tướng quân…”

“Tướng quân bị An đại nhân ôm trở về phòng nghỉ tạm” Hầu gái vội đáp

“Ngô…” Văn Khúc gật gù, lúc này mới yên tâm ngủ mê

….

Bên trong phòng Mục Khuynh Tuyết

An Lương đem cô đặt lên giường, thành thạo tự nhiên cởi đi áo ngoài của cô, đắp kín mền, lấy chậu nước, cẩn thận giúp nàng lau sạch lấy gò má

“Khụ khụ… Nước… Nước…”

An Lương vừa nghe, vội đem nước chuẩn bị xong trêи bàn bưng tới, dìu cô ngồi dậy, để cô ngồi dựa vào ở trêи người mình

“Nè, mở miệng”

Cẩn thận từng li từng tí một hướng về trong miệng cô đút nước

Liền nghe cái tên này lầm bầm

“Chậm một chút” An Lương cười khẽ

“Còn muốn không?” Nghiêng đầu nhìn một cái, công phu nói một câu, cái tên này lại tựa ở trong lồng ngực của mình ngủ thϊế͙p͙ đi

Bất đắc dĩ nở nụ cười, dứt khác mặc cô ngủ như vậy

Nhìn cô ngủ càng ngày càng thơm ngọt, An Lương thở phào một hơi, vẫn may tên gia hỏa này sau khi say rượu không có gì cổ quái, nếu như giống Bạch Phượng say rượu múa kiếm như vậy, vậy cũng đủ chính mình uống một bình rồi…

Đang nghĩ ngợi, gia hỏa trong lồng ngực lắc lắc đầu, “Nóng…”

Nói qua, bàn tay hướng về cổ áo, dùng sức kéo kéo

“Này này!” An Lương cả kinh, sợ hết hồn, vội ấn lấy tay của cô

Khá lắm, mới nói xong ngươi không có gì cổ quái, bây giờ thì bắt đầu rồi!?

“Ân…Nóng…” Tay bị tóm lấy không thể động đậy, một cước đem chăn đá văng

“Nóng chỗ nào!” An Lương quát khẽ một tiếng, cúi người đi với cái chăn, trêи tay buông lỏng, để Mục Khuynh Tuyết rút tay về

“Nóng….” Thì nghe tên gia hỏa thì thầm hai tiếng, tay lại chộp tới cổ áo

“Này này!” An Lương dở khóc dở cười, vội lại nắm lấy tay cô

Sờ sờ thân thể cô, quả thật có chút phát nóng, thôi đi, không đắp thì không đắp đi… Dù sao cũng hơn cởi quần áo!?

Nhưng mà không một hồi, cái tên này liền đem chính mình cuộn lại, đều sắp cuộn thành quả cầu, hướng về trêи người An Lương dựa vào thật chặt

“Có phải là lạnh rồi…” Bất đắc dĩ nói một câu

“Ân…”

Ôi hắc, cái tên này còn có thể trả lời!?

Yên lòng to gan buông tay của cô, đang muốn đi chân giường kéo cái chăn, không ngờ một cái tay lạnh đưa về phía cổ áo chính mình

“Này này! Mục Khuynh Tuyết! Ngươi làm sao… Quần áo của ai ngươi cũng cởi a!”

“Lạnh…”

“Ta… Ta… Ta lấy chăn cho ngươi a!!”

Một bước xa vọt đến chân giường, nắm lấy chăn thì dán ở trêи người Mục Khuynh Tuyết, đắp chặt chặt chẽ chẽ, không lưu lại một tia khe hở

Phù…

Âm thầm thở ra một hơi, vẫn duy trì tư thế ấn lấy cái chăn nửa đặt ở trêи người Mục Khuynh Tuyết, cúi đầu nhìn một chút cổ áo suýt nữa bị gỡ bỏ, thực sự không biết làm sao


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.