Cúc Thanh chỉnh sửa trang phục cùng trang điểm cho Bàng Lạc Vũ thật tốt, đỡ nàng đi vào đại điện, tân khách ăn uống rất linh đình, rất náo nhiệt, có một vài tiểu thư còn thi triển tài nghệ, Bàng Lạc Vũ thu lại tâm tình trở lại vị trí, Bàng Lạc Băng tâm tính kỹ lưỡng, nhìn thấy cặp mắt Bàng Lạc Vũ sưng đỏ, trong lòng buồn bực, hỏi: "Đại tỷ, ngươi sao vậy, mắt lại sưng đỏ như vậy."
Bàng Lạc Vũ sờ sờ khóe mắt nói: "Có thể là mới vừa rồi gió thổi cát vào mắt, ta lại không cẩn thận dụi hơi nhiều, lại khiến Băng muội muội quan tâm."
Bàng Lạc Băng cười rực rỡ một tiếng: "Đây là dĩ nhiên, ngươi là tỷ tỷ của ta, làm muội muội tất nhiên là phải quan tâm. Mới vừa rồi Tấn vương điện hạ đi ra ngoài một lúc lâu, bất quá lúc trở lại lại tự mình mời ta uống một ly rượu, nụ cười của Tấn vương điện hạ thật là đẹp mắt mà."
Trong lòng Bàng Lạc Vũ nhói đau, Tấn vương, ngươi cứ sốt ruột khó nhịn như vậy sao? Muốn tỷ muội một nhà của ta toàn bộ rơi vào tay ngươi mới có thể an tâm ư? Không, không đúng, thứ hắn muốn từ trước tới giờ chỉ có Bàng Lạc Tuyết, mà Bàng Lạc Băng bất quá chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi, Bàng Lạc Vũ nặn ra một nụ cười nói: "Ồ? Thật sao? Xem ra Băng nhi rất thích Tấn vương điện hạ đây, chẳng qua Tấn vương năm nay đã mười lăm, Băng nhi còn năm năm nữa mới có thể cập kê, không biết Tấn vương có thể chờ đến lúc lấy được ngươi hay không."
Bàng Lạc Băng bất mãn trong lòng nói lầm bầm: "Ta thấy đại tỷ là đang ghen tỵ với ta đi, đại tỷ đã cập kê, nhưng Qúy phi nương nương đã qua đời, hôn sự của đại tỷ cũng sẽ bị trì hoãn, đại tỷ ghen tỵ Băng nhi lọt vào mắt xanh của Tấn vương điện hạ đây mà, hừ, đại tỷ ngươi thật xấu xa, ta không bao giờ... muốn để ý ngươi nữa." Vừa nói xong tức giận nghiêng đầu đi.
Bàng Lạc Vũ tức cười, trong lòng nàng thật sự là ghen tỵ, bất quá người nàng ghen tỵ là Bàng Lạc Tuyết, mà không phải là tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này. Nghĩ xong, bưng một ly rượu đặt dưới mũi ngửi một hơi, Mân côi điềm tửu. Hương thơm xông vào mũi, Bàng Lạc Vũ cau mày, đặt trên bàn, cầm một quả anh đào lên tinh tế nhâm nhi thưởng thức.
Tỷ muội hai người không nói lời nào, Bàng Lạc Vũ nhìn về phía trước, chỉ thấy Bàng Lạc Tuyết cũng không còn ở yến tiệc, chỉ có Thích Dao cùng Trường Nhạc công chúa đang vui vẻ tán ngẫu. Nguyệt Ảnh cô nương của Thúy Vi lâu đang nhảy điệu múa ánh trăng. Trường Nhạc công chúa xem đến hết sức vui vẻ, vẫn lôi kéo Thích Dao hỏi lung tung này nọ.
Trên cây, hoa hồng như lửa. Trên đầu Bàng Lạc Tuyết dính mấy cánh hoa rơi, càng lộ vẻ kiều diễm vô cùng. Dự vương Triệu Chính Dương đưa tay cầm cánh hoa trên đầu nàng nói: "Không nghĩ tới dã tâm của vị hoàng đế này lớn như vậy, ngay cả ba tỷ muội Bàng gia các ngươi cũng muốn bỏ vào túi."
Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng nói: "Trọng điểm Chính Dương người chú trọng hình như sai rồi, dã tấm của hắn hình như là ngôi vị hoàng đế đấy."
Triệu Chính Dương nhíu mày nói: "Ta tự nhận bản thân mình yêu mỹ nhân còn hơn giang sơn."
Bàng Lạc Tuyết liếc hắn một cái nói: "Chỉ sợ Tấn vương điện hạ sẽ không để cho người như ý. Mà tại sao người lại quay lại, Nam Cung tướng quân đâu?"
Triệu Chính Dương ăn chua: "Ngươi chỉ nhó rõ Nam Cung tướng quân. Một chút cũng không để ta ở trong lòng." Vừa nói vừa bắt lấy tay Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết lập tức giật mình, nàng nhớ tới kiếp trước, Tấn vương nắm tay của nàng ở trong vườn hoa hỏi: "Nàng chỉ quan tâm đến Nam Cung tướng quân, tại sao không quan tâm đến Bổn vương, rốt cuộc ai mới là phu quân của nàng đây, hiện tại ta đang hoài nghi nàng với bổn vương không biết có tình hay không!" Ngay lúc đó Bàng Lạc Tuyết biết được tin tướng quân đã chết. Bi thống vạn phần, dù sao cũng là tình nghĩa cùng nhau lớn lên. Sao có thể nói quên liền quên được. Mà qua mấy ngày sau Tấn vương lại nói: "Ta biết nàng cùng tướng quân lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt, hôm nay hắn chết trận sa trường, để lại Bàng Lạc Vũ một người, lẻ loi hiu quạnh, tướng quân cũng là người ta hết sức khâm phục, Bàng Lạc Vũ cũng là tỷ tỷ của nàng, không bằng cho nàng đến nơi này ở vài ngày, tỷ muội các ngươi trò chuyện, khuyên bảo nàng."
Lúc ấy Bàng Lạc Tuyết ngây thơ cho rằng, Tấn vương vì hai ngày trước lỡ trách cứ mà đến nói lời xin lỗi, liền vui vẻ nghênh đón Bàng Lạc Vũ vào phủ, không nghĩ đến Bàng Lạc Vũ cùng Tấn vương đã liên thủ an bài thật tốt, nàng thật ngu ngốc, nhìn hai người ngồi trước hoa dưới ánh trăng, ngắm trăng phẩm rượu.
Bàng Lạc Vũ cười yếu ớt thật xinh đẹp nói với Bàng Lạc Tuyết: "Muội muội, cây trâm trên đầu ngươi thật đẹp mắt, nói vậy xem ra Tấn vương rất thương yêu muội muội, tỷ tỷ thật sự rất hâm mộ đấy"
Bàng Lạc Tuyết chẳng qua chỉ cầm cây trâm, vui vẻ cười, không hề phát hiện làn sóng quỷ dị trong mắt Bàng Lạc Vũ.
Cuối cùng hình ảnh dừng lại lúc nàng quay trở về nhà mẹ đẻ bồi mẫu thân mấy ngày, lúc trở lại Tấn vương phủ, trong phòng của nàng, Bàng Lạc Vũ khỏa thân cũng Tấn vương ở trên giường cưới của nàng điên loan đảo phượng, vào lúc đó nàng đã có thai.
Tấn vương không để ý đến cảm thụ của Bàng Lạc Tuyết nàng ngày đó liền lệnh cho nàng dọn đến sương phòng mà ở, mà Bàng Lạc Vũ trên giường từ phía sau ôm lấy sống lưng trần truồng của Tấn vương, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết.
Dự vương nắm tay Bàng Lạc Tuyết, phát hiện tay nàng lạnh như băng đến dị thường, cặp mắt vô thần, lại càng hoảng sợ, cho rằng mình làm đau nàng, vội vàng lay lay Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết nhi, không phải ta cố ý, ngươi làm sao vậy, tay lạnh như vậy, đừng làm ta sợ."
Bàng Lạc Tuyết bước ra từ trong hồi ức, nhìn bộ mặt hoảng sợ, cầm tay của nàng hà hơi vào, nhàn nhạt nói: "Ta không có chuyện gì, chỉ là vừa nhớ lại một chút chuyện trước kia mà thôi."
Triệu Chính Dương nói: "Tuyết nhi yên tâm, ta biết lúc trước ngươi và Nam Cung tướng quân có quen biết, bất quá ta tin, ta thích hợp với ngươi hơn."
Vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết nghiêm túc nhìn Dự vương nói: "Tại sao lại thích hợp hơn, tại sao người lại nói vậy?"
Dự vương nói: "Ngươi xem ánh mắt ngươi nhìn tướng quân với ta rồi sẽ biết, ngươi đối với hắn cũng không phải là tình yêu nam nữ, mà là tình cảm của muội muội với ca ca, giống như lúc ngươi nhìn Bàng Sách, mà ánh mắt của ngươi nhìn ta..."
Bàng Lạc Tuyết hiếu kì hỏi: "Sao không nói nữa?"
"Không có gì, ta tin, một ngày nào đó ngươi sẽ tin tưởng ta là thật lòng." Dự vương kiên định nói.
Bàng Lạc Tuyết trải qua một lần thất bại trong tình cảm, sao nàng không hiểu được tình yêu giữa nam nữ, chung quy so với bị kẻ khác thay thế, thay vì sau này thống khổ, không bằng tự mình tự tại tiêu sái, Bàng Lạc Tuyết nhìn vào mắt Dự vương, nhìn chằm chằm vào hắn mà nói: "Nam nhân của Bàng Lạc Tuyết ta, cuộc đời này chỉ có thể yêu một mình ta, hơn nữa cũng chỉ có thể có một mình ta."
Dự vương nhìn ánh mắt Bàng Lạc Tuyết, nàng nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, lại có một loại sức mạnh đẹp đẽ động lòng người đến khác thường, khiến cho hắn bất tri bất giác chìm trong đó.
Dự vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Cuộc đời này của ta chỉ biết yêu một người, chỉ có một mình ngươi."
Bàng Lạc Tuyết cười không nói, nói ai cũng nói được, có câu nói so với hát còn dễ nghe hơn, Bàng Lạc Tuyết cũng không cho hắn một câu trả lời xác minh.
Dự vương biết, tiểu nha đầu này thoạt nhìn như một con búp bê mềm yếu, nhưng trong xương cốt lại cứng rắn hơn so với bất kì kẻ nào, hắn tin sẽ có một ngày, hắn sẽ cảm hóa được nàng.
"Chúng ta ra ngoài đã lâu, cũng nên trở về thôi." Dự vương nói.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu một cái, nhìn khoảng cách dưới tàng cây nói: "Làm phiên Chính Dương rồi."
Triệu Chính Dương nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Bàng Lạc Tuyết, nhanh nhẹn phi xuống.
"Ta đi vào trước, Dự vương điện hạ xin cứ tự nhiên." Dứt lời, nàng dẫn đầu đi về đại dảnh yến tiệc.
Bàng Lạc Băng vừa nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết trở lại liền lập tức ủy khuất kêu lên: "Nhị tỷ, nhị tỷ, ngươi đi dạo ở đâu vậy, Băng nhi ở đây một mình rất buồn chán."
Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt hai người nói: "Sao Băng nhi lại cảm thấy buồn chán, không phải đại tỷ cũng ở đây sao?"
Bàng Lạc Băng chu miệng nói: "Đại tỷ không vui khi thấy Tấn vương cười với Băng nhi, Băng nhi không thèm để ý đến nàng."
Bàng Lạc Vũ cau mày nói: "Băng nhi ngươi không được nói bậy, ta nói lời như vậy lúc nào."
Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt bất mãn của Bàng Lạc Băng nói: "Tấn vương điện hạ thật sự là một nhân tài tuấn tú, chẳng qua là Băng nhi còn chưa cập kê, làm sao lại có thể gấp gáp như vậy, đại tỷ đã qua cập kê, cho nên hôn sự của đại tỷ tương đối quan trọng."
Bàng Lạc Băng bất mãn nói: "Lúc phụ thân cũng mẫu thân đến đại môn cũng đã nói với nhị tỷ, muốn nhị tỷ chiếu cố tốt cho Băng nhi, Nhị tỷ đem lời của mẫu thân cùng phụ thân, làm thành gió thổi bên tai sao?"
Bàng Lạc Tuyết lúc này là giận thật, nàng ta không nhìn đây là nơi nào, bất quá chỉ là một nha đầu do tam di nương, liền lấy di nương kia đến áp chế nàng, lanh lùng nói: "Ồ? Vậy Băng nhi muốn Nhị tỷ chiếu cố ngươi như thế nào?"
Bàng Lạc Băng cho rằng lời của mình đã có tác dụng, dù sao mẫu thân hôm nay cũng đang mang thai, đại phu nhân lại đi ra ngoài, nhị tỷ muốn sống tốt, phải nghe theo lời của mẫu thân, vì vậy ngẩng đầu kiêu ngạo nói: "Ta muốn ngồi ở chỗ Nhị tỷ, nơi này không có gì hay để chơi."
Bàng Lạc Vũ nói: "Chỗ nào cũng giống nhau, trước sau đều vậy, chẳng qua chỗ của nhị tỷ ngươi gần với Tấn vương hơn mà thôi."
Bàng Lạc Băng bị nói trúng lời trong lòng, nhất thời tức giận nói về phía Bàng Lạc Vũ: "Nếu phụ thận đã phân phó cho Nhị tỷ chiếu cố ta cho cẩn thận, Băng nhi đã lọt vào mắt xanh của Tấn vương điện hạ, đối với Bàng Quốc công phủ chúng ta trăm lợi mà không có hại, chẳng lẽ hai vị tỷ tỷ đều ghen tỵ với Băng nhi sao?"
Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Băng một cái nói: "Ngươi muốn ngồi chỗ kia cũng không khó, chờ ngươi thành Quận chúa hoặc Tấn vương phi đi, hôm nay yến tiệc không mời thứ nữ tham gia, nếu không phải phụ thân nhờ vả Nhị tỷ ngươi, ngươi cảm thấy Nhị tỷ sẽ dẫn ngươi đến đây, ngươi một tiểu thư chưa cập kê mở miệng đóng miệng đều là Tấn vương điện hạ, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ hay sao? Nhị tỷ của ngươi mới là đích nữ trong nhà, hôm nay phu nhân mới ra khỏi cửa để cầu phúc, chẳng lẽ ngươi nghĩ mẫu thân ngươi có thể một người độc chiếm hay sao?" Bàng Lạc Vũ khắc nghiệt nói.
Bàng Lạc Băng tức giận: "Đại tỷ có mặt mũi gì mà nói ta đây, ta là thứ nữ, nhưng là nữ nhi mà phụ thân yêu thương nhất, chẳng lẽ đại tỷ thì không phải là thứ nữ sao?"
Bàng Lạc Vũ nhìn nha đầu không biết trời cao đất rộng nói: "Ta là thứ nữ, nhưng ngoại tổ phụ của ta xuất thân là nhà công hầu, không phải là kẻ xuất thân tiểu hộ nhà nghèo có thể so sánh với ta, ta khuyên ngươi vẫn nên cầu nguyện mẹ ngươi có thể bình an mà sinh con, nếu không thật sự không biết, tại sao ngươi có thể nói ra, ngươi là nữ nhi mà phụ thân thương yêu nhất như thế."
Bàng Lạc Băng nghe xong cầm ly rượu hất lên mặt Bàng Lạc Vũ, rượu chảy dọc theo tóc Bàng Lạc Vũ xuống lông mi, lại từ trên mặt chảy xuống y phục, nhất thời bốn phía đều yên tĩnh lại. Bàng Lạc Tuyết nhìn hai người ngươi tranh ta đoạt thật sự cảm thấy tận hứng, không nghĩ tới Bàng Lạc Băng lúc này còn dùng tới một chiêu này a...