Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 75




Editor: Kỷ Chi Ro

Hoàng hậu nói xong, vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết mờ mịt.

Nhược Phương nói: "Nương nương, nô tỳ đã đã điều tra xong, hoàng thượng hiện tại đã đi Kiền Tường cung của Nghi quý phi."

Hoàng hậu gật gật đầu.

"Tuyết nhi, mẫu hậu thực sự đa tạ ngươi, nếu như không có ngươi, cũng sẽ không có đứa bé này. Bất quá bây giờ còn chưa được, hoàng thượng chỉ giảm vị phân của nàng, cũng không xử phạt. Đến cùng hoàng thượng vẫn là không đành lòng. Nếu như hôm nay đổi thành bản cung, chắc hẳn hiện tại ta đã không còn ngồi ở vị trí này." Hoàng hậu cô đơn nói.

"Mẫu hậu, bây giờ người có thai, chuyện không vui tốt nhất không nên để trong lòng, để Tuyết Nhi xem mạch cho người, thức ăn sau này của người nhất định phải chú ý hơn, nhất là bây giờ người đang mang thai, Dự vương điện hạ cũng không ở trong cung, người đã trở thành cái đích của hàng trăm mũi tên." Bàng Lạc Tuyết nói.

Hoàng hậu vui mừng nói: "Tuyết nhi đúng là nữ nhi tốt của ta, ngươi nói xem, hiện tại trong cung này ta đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bất kể là Vương quý phi hay là Nghi quý phi cũng sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn bản cung bình an sinh hạ đứa bé này, cho nên hiện tại quan trong nhất là giải quyết Vương Nhược Dao."

"Mẫu hậu, người muốn thế nào?" Bàng Lạc Tuyết cười nhẹ nhàng.

"Hài tử ngốc, không phải còn có nha hoàn kia sao, ngươi phải động thủ trước Vương quý phi, à không, Vương giai nhân, lấy được khẩu cung. Còn nữa, ta sẽ tịch thu toàn bộ đồ vật của nàng, chắc hẳn sau này nàng chẳng còn cơ hội để dùng tới nữa rồi." Trong mắt hoàng hậu tràn đầy ác ý.

Bàng Lạc Tuyết không ngờ hoàng hậu còn có một chiêu này, gật đầu nói: "Nếu chỉ dựa vào chuyện này, nói vậy bệ hạ chỉ giảm vị phân của Vương quý phi, dù sao Vương gia có mấy nhi tử đảm nhiệm chức vụ trong quân đoàn, nói vậy chắc hẳn bệ hạ cũng còn mấy phần tình ý với nàng. Nếu như lấy được khẩu cung của nha hoàn kia, chắc hẳn kiếp này của nàng cũng chỉ có thể ngồi ngây ngốc ở lãnh cung."

Hoàng hậu suy tư một hồi nói: "Nhược Phương, chuyện này ngươi đi làm, nếu như nha đầu kia không khai, ngươi liền nói cho ma ma ở Thận hình tư hầu hạ nàng thật tốt, còn nữa, cái vòng tay kia, đưa cho thái y, tự sẽ có người nói cho bệ hạ, Tuyết nhi liền thay bản cung đến Khôn Ninh cung một chuyến được không, giao cho người khác ta thật không an tâm." Hoàng hậu khổ não nói.

"Mẫu hậu yên tâm, Tuyết nhi sẽ thay người đi một chuyến."

Hoàng hậu suy nghĩ một chút: "Cầm lấy." Nói liền đưa ấn tỷ của Hoàng hậu vào trong tay Bàng Lạc Tuyết.

"Mẫu hậu chờ tin tức, chắc hẳn không bao lâu nữa, Vương giai nhân sẽ không còn là mối họa trong lòng của người nữa."

Hoàng hậu khoát khoát tay.

Bên kia.

Nhược Phương mang theo vòng tay tới chỗ thái y nói: "Phạm thái y, nô tỳ phụng mệnh hoàng hậu nương nương đưa vật chứng tới, người xem vòng tay này có gì không ổn hay không?"

Phạm thái y nhận lấy vòng tay nhìn kỹ một chút, lại đặt dưới mũi ngủi ngửi nói: "Bây giờ thần cũng không dám khẳng định, bất quá xin người nói với hoàng hậu nương nương hãy yên tâm, thần nhất định sẽ vóc hết khả năng tra ra manh mối trong chuyện này."

Nhược Phương hài lòng gật đầu, Phạm thái y nổi tiếng nghiêm minh, bất luận thế lực thế nào cũng không giúp đỡ, chỉ có người như vậy nói ra sự thật, hoàng đế mới có thể tin.

Trong Thận hình tư.

Tiểu Thúy bị ma ma mang đến trước hình đài, lấy ngân châm, chiếu ra ánh sáng lạnh lẻo, cười nói: "Ta khuyên ngươi nên nhanh cung khai ra, bằng không chớ có trách ta thủ hạ vô tình, ngươi có biết đây không phải là ngân châm bình thường, bên trong ngâm châm chứa độc, ngươi nên biết loại độc tố này sẽ không để ngươi chết, nhưng sẽ làm cho người đau đến chết, nhất là nó sẽ từng bước một gặm cắn lục phủ ngũ tạng của ngươi." Nói xong ngân châm lướt qua trước trên mặt Tiểu Thúy.

Toàn thân Tiểu Thúy run rẩy, một cái cũng không dám động đậy. Nàng rất sợ ngân châm đâm rách hai má, độc tố xâm nhập vào cơ thể, nàng biết nếu như mình khai ra Vương quý phi, như vậy người nhà của mình cũng sẽ bị liên lụy, cũng chỉ biết tự trách mình bị lợi ích làm mờ mắt.

"Xem ra, ngươi không định nói." Ma ma lạnh giọng hỏi.

"Ta… ta ….nô tỳ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết." Tiểu Thúy sợ hãi trả lời.

"Hả? Ý tứ của ngươi chính là không chịu khai, vậy ngươi xem xem, nơi này có hơn một trăm loại hình cụ, thời gian của chúng ta còn dài, có thể chậm rãi mà hưởng thụ." Ma ma nói.

"Không…không… không muốn." Tiểu Thúy lắc đầu nói.

"Không muốn, cái này không phải do ngươi định đoạt." Ma ma cười tàn nhẫn.

Nhược Phương đi vào Thận hình tư nói: "Ma ma còn chưa bắt đầu đúng không."

Ma ma vừa nhìn liền biết ngay là người bên cạnh hoàng hậu vội vàng nói: "Nhược Phương cô cô, thế nào người lại có thời gian qua đây."

Nhược Phương vỗ vỗ tay ma ma, nhét vào đó một thỏi vàng, nói: "Hoàng hậu nương nương cho ta tới xem, mong ma ma ra ngoài."

"Cô cô làm sao nói như vậy, đây là đương nhiên, người nói đi, nô tỳ đi ra ngoài." Ma ma nói.

Nhược Phương gật gật đầu, nhìn Tiểu Thúy bị vắt trên cây cột, cười lạnh nói: "Chắc hẳn, ngươi cũng biết, ngươi tiến vào nơi này, là không thể nào không sứt mẻ đi ra. Ta biết ngươi là người bên cạnh Vương quý phi, chắc hẳn cũng muốn trung thành và tận tâm."

Tiểu Thúy cúi đầu cắn chặt môi không nói lời nào.

Nhược Phương nói: "Ngươi nên nhớ lục cung chi chủ của Đông Tần này là hoàng hậu nương nương, nương nương muốn cho ai chết, ai không chết đều là do nương nương định đoạt. Cũng may nương nương nhân từ, vì tích phúc cho hoàng tử trong bụng, không muốn đại khai sát giới, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn khai ra, ta bảo đảm ngươi sẽ sống sót đi ra ngoài, hơn nữa sẽ cho ngươi xuất cung, sau này ngươi cũng không cần trở về. Tuyết quận chúa đến đưa cho ta vài món đồ, nàng ấy nói sau khi ngươi nhìn thấy, cái gì cũng sẽ nói." Từ trong ngực lấy ra một đôi khuyên tai phong cách cổ xưa.

Trên cây cột, Tiểu Thúy lập tức giãy giụa nói: "Ở đâu mà ngươi lấy được, mẫu thân ta đâu, ta cầu các ngươi, thả bà ấy ra, ba ấy vô tội."

"Vô tội? Hoàng hậu nương nương cũng vô tội a, không phải ngươi cũng nhẫn tâm đi hãm hại nàng sao, hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ngươi đồng ý nhận tội, ta đảm bảo cả nhà ngươi an toàn, bằng không không chỉ ngươi phải chết, còn có toàn gia đình ngươi, ngươi nên biết thời gian của ngươi không nhiều lắm, ngươi cho là chủ tử của ngươi sẽ bảo vệ ngươi sao? Ha ha, không bao lâu nữa, nàng ta liền phải đi theo ngươi. Hiểu rõ thời thế mới là người thông minh, ngươi tự mình lựa chọn đi." Nhược Phương lạnh lùng nói.

Tiểu Thúy cúi đầu, toàn thân mồ hôi lạnh từng giọt tí tích rơi trên mặt đất, Vương quý phi đã hứa, sẽ bảo vệ cả nhà của nàng. Vì sao cả nhà lại ở trong tay Hoàng hậu? Vương quý phi gạt nàng sao? Không, sẽ không, thân nhân của mình làm việc ở Vương phủ, Vương quý phi sẽ không gạt nàng.

"Xem ra, ngươi không suy nghĩ đến tính mạng của người nhà ngươi." Nhược Phương lạnh lùng nói.

"Không, không phải, bọn họ…." Tiểu Thúy rốt cuộc mở miệng nói.

"Hả? Ngươi còn nhớ bọn họ? Một phu nhân năm mươi tuổi, hai nha đầu tám chín tuổi, còn có một nam hài mười hai tuổi. Thế nào? Còn muốn ta nói tiếp sao?" Nhược Phương thờ ơ đáp.

"Không, không muốn. Ta nói, ta nói. Chỉ cầu nương nương không liên lụy đến bọn họ, nô tỳ nguyện ý trả giá tất cả." Tiểu Thúy cầu khẩn nói.

Nhược Phương cầm khẩu cung lên nói: "Tự ngươi ký đi."

Tiểu Thúy gật gật đầu, vội vàng ký.

Nhược Phương cầm lấy, hài lòng gật đầu nói: "Coi như ngươi thức thời, ngươi yên tâm, hoàng hậu nương nương không phải là tiểu nhân nói không giữ lời, người nhà của ngươi sẽ bình an vô sự."

"Nô tỳ tạ ơn hoàng hậu nương nương, nô tỳ tạ ơn hoàng hậu nương nương." Tiểu Thúy cảm kích khóc hô.

Nhược Phương không ở lại nói lý với nàng. xoay người rời đi, đi tới cửa nhìn ma ma nói: "Không cần hành hạ nàng, thả nàng ra đi. Khẩu cung đã có."

Ma ma vội vàng gật đầu.

Khôn Ninh cung.

Bàng Lạc Tuyết cùng mọi người đi tới trong cung, phát hiện có thị vệ canh giữ, Bàng Lạc Tuyết lấy ra ấn tỷ của hoàng hậu, mọi người không dám ngăn trở.

Nữ nhân trong cung tựa như đóa hoa nở rộ, thời trẻ qua mau, nữ nhân bị nhốt trong đây cũng giống như vậy. Vương quý phi từ khi tiến cung liền nhận được sủng ái của bệ hạ, chỉ nhìn Khôn Ninh cung này cũng có thể nhìn ra, trong cung điện vân đỉnh đàn mộc tác lương, đèn thủy tinh ngọc bích, màn che trân châu, cột dát vàng. Giường gỗ trầm hương rộng sáu thước, trên màn trướng thêu chỉ tuyến hình hoa hải đường, đường nét sống động, giống như đó hoa ngay trước mắt. Gối màu xanh đặt trên giường, trải điệm mềm mại. Sàn nhà làm từ bạch ngọc, khảm kim châu, vẽ hoa sen, nhiều đóa hoa sen ngũ hành, cánh hoa tươi tắn lung linh, ngau cả nhị hoa cũng tinh tế, đi chân trần cũng cảm thấy dễ chịu,. Tráng lệ như vậy, cung điện của hoàng hậu cũng không hoa lệ như của nàng.

Rượu hổ phách, chén ngọc bích, bình kim túc, bàn phỉ thúy, món ăn như họa, rượu như suối, đàn cổ tầm tã, tiếng leng keng. Trang trí bốn phía đại như một đóa hoa, đài hoa trắng tinh, cốt sứ lộ ra sáng bóng, cánh hoa vẽ hời hợt màu tím nhạt.

Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy Vương quý phi chân trần ngồi ở trên giường, đầu tóc rối tung, không có bất kỳ trâm cài tóc, nhưng vẫn là một mỹ nhân, chẳng qua là một mỹ nhân rắn rết.

"Cung nghênh Vương quý phi nương nương." Bàng Lạc Tuyết đứng đó nhưng không hành lễ nói.

Trên giường, Vương Nhược Dao quay đầu lại nhìn về phía vẻ mặt đạm nhiên của Bàng Lạc Tuyết, hai mắt đỏ lên nói: "Ngươi tới làm gì? Bệ hạ nói, không cho phép bất luận kẻ nào vào đây, bây giờ dù cho ta làm giai nhân, cũng là phi tử của hoàng đế, chẳng lẽ ngươi gặp ta không cần hành lễ sao? Nếu để cho hoàng thượng biết, dù cho hoàng hậu nương nương thiên vị ngươi, ta xem ngươi cũng nói không nên lời."

"Ha ha……Vương Nhược Dao, ta chịu gọi ngươi một tiếng ‘quý phi nương nương’ là đã cho ngươi mặt mũi rồi, bây giờ chẳng qua là một phi tần thất sủng, mà ta chính là quận chúa, hoàng hậu là nghĩa mẫu của ta, còn nữa, lại nói ngươi chỉ là giai nhân đang bị nhốt, có ra được hay không thì để nói sau đi, ngươi nói phải không Vương giai nhân?" Bàng Lạc Tuyết cười trên nỗi đau của người khác nói.

"Ngươi. Ngươi tới làm gì. Cút ra khỏi Khôn Ninh của ta ngay. Ở đây không chào đón ngươi, lập tức cút ra ngoài cho ta." Vương quý phi hung hăng quát.

"Nương nương, ta khuyên ngươi nên đối diện với hiện thực mới đúng a. Phải biết rằng, bây giờ ngươi có thể giữ được cái cung điện này hay không, nương nương." Bàng Lạc Tuyết nói.

"Ngươi. Đừng tưởng rằng có hoàng hậu nâng đỡ thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm. Ta cho ngươi biết, ta là nữ nhi của Vương gia, phụ thân, huynh đệ, tỷ muội sẽ giúp ta, ta tin mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, phong thủy phiên chuyển, hoàng đế nhất định sẽ không giết ta, ta sớm muộn sẽ trở người lại được." Vương Nhược Dao điên cuồng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.