Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 71




Cúc Thanh hầu hạ Bàng Lạc Vũ rời giường, cài trâm phượng hoàng mà nàng yêu thích nhất, lại vẽ giữa mi tâm một đoá hoa mai đang nở rộ.

Bàng Lạc Vũ nhìn kỹ mình trong gương đồng một chút, thực sự rất xinh đẹp, xinh đẹp như vậy có nam nhân nào lại không động tâm.

Tấn vương muốn mình quyến rũ Nam Cung tướng quân, chỉ tiếc rằng trong lòng người này chỉ có mỗi tiện nhân Bàng Lạc Tuyết kia.

“Đại tiểu thư, nô tỳ vừa nghe được một việc, không biết có nên nói hay không.” Cúc Thanh cẩn thận từng li từng tí nói.

Bàng Lạc Vũ nói: “Có chuyện gì?”

“Đại tiểu thư, nghe nói hôm qua Tấn vương đưa cho tam tiểu thư một chiếc áo choàng gấm, Tấn vương còn tự mình chọn bảo thạch cho tam tiểu thư.” Quả nhiên thấy sắc mặt của Bàng Lạc Vũ tối sầm lại.

Thầm nghĩ: “Tấn vương không phải đang theo đuổi Bàng Lạc Tuyết kia sao? Vì sao lại đưa cho nha đầu Bàng Lạc Băng kia.”

“Ngươi nói rõ ràng cho ta, là ai nói với ngươi?”

“Tiểu thư, nô tì làm sao dám nói bậy, tiểu thư biết nô tì luôn trung thành với tiểu thư, hơn nữa hôm nay tam phu nhân cứ cười toe toét, lão gia nói yến hội của công chúa cũng phải dẫn tam tiểu thư đi, nô tỳ thật sự thấy không đáng thay tiểu thư.” Cúc Thanh nói.

“Bàng Lạc Băng, con tiện nhân kia, nàng ta dựa vào cái gì.” Nói xong nghiến răng nghiến lợi rồi bẻ gãy chiếc lược Mộc Đào trong tay.

“Đại tiểu thư, người đừng nóng giận, người Tấn vương điện hạ thích rõ ràng là đại tiểu thư, thế nhưng một bên Tấn vương lại theo đuổi nhị tiểu thư, lại giống như cũng thích tam tiểu thư, tiểu thư ngài nghĩ đi, tam phu nhân không phải không có tâm kế giống như đại phu nhân, nếu như nàng giúp tam tiểu thư, nay nàng lại được sủng ái, chỉ sợ là đại tiểu thư chịu nhiều thiệt thòi.” Cúc Thanh phân tích nói.

“Bốp, ngươi nói bậy bạ gì đó, người Tấn vương điện hạ yêu chính là ta, điện hạ theo đuổi Bàng Lạc Tuyết chỉ là bởi vì muốn thế lực của Bàng quốc công giúp đỡ, bên cạnh hắn chỉ có ta, chỉ có ta!” Bàng Lạc Tuyết cho Cúc Thanh một cái bạt tai rồi quát.

Cúc Thanh bụm mặt quỳ trên mặt đất khóc: “Nô tỳ là vì tiểu thư mà suy nghĩ, nếu như tiểu thư cảm thấy nô tỳ nói không đúng cứ thẳng tay trách đánh nô tỳ đến khi hết giận, nô tỳ tuyệt đối không dám có nửa câu oán hận.”

Bàng Lạc Vũ hồn bay phách lạc ngồi ở trên ghế, cảm giác thống khổ trong lòng chỉ có một mình nàng biết, nói: “Ngươi đứng lên đi, ta biết ngươi vì muốn tốt cho ta, nhưng mà hiện tại ta có biện pháp gì đây?” Bàng Lạc Vũ cười cay đắng.

Cúc Thanh uỷ uỷ khuất khuất đứng ở một bên, trong mắt đều là phẫn hận không cam lòng.

Cũng chính bởi vì lời nói của Cúc Thanh hôm nay, đã làm cho nàng trở thành tâm phúc của Bàng Lạc Vũ.

“Nôn….nôn…” Bàng Lạc Vũ nôn khan.

Cúc Thanh vội vàng đỡ Bàng Lạc Vũ nói: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Nô tỳ đi tìm đại phu.” Nói xong liền muốn chạy ra bên ngoài.

Bàng Lạc Vũ kinh hãi nói: “Không cần, Cúc Thanh ngươi trở lại đây, chuyện này không thể để cho bất luận người nào biết. Ngay cả nương của ta cũng không được nói, có nghe chưa?”

Cúc Thanh gật gật đầu, sốt ruột nói: “Làm sao bậy giờ, tiểu thư, người rốt cuộc làm sao vậy?”

Bàng Lạc Vũ nắm lấy góc bàn, khớp xương cũng đã trở nên trắng, nói: “Cúc Thanh, ngươi giúp ta tìm một đại phu từ bên ngoài, tìm người đáng tin, hiểu chưa, chuyện này nhất định phải lặng lẽ, không thể để cho bất luận kẻ nào biết.”

Cúc Thanh gật gật đầu, quả nhiên giống với những gì nhị tiểu thư nghĩ, đại tiểu thư thật sự có tính toán. Cúc Thanh nói: “Nô tỳ có một đồng hương, biết một chút y thuật, nô tỳ liền ra ngoài dẫn hắn vào đây.”

“Ừ, lén lút, đừng để cho người khác phát hiện.” Bàng Lạc Vũ dặn dò.

Cúc Thanh gật gật đầu.

Cúc Thanh vừa đi, Bàng Lạc Vũ ngồi xoa xoa bụng, chẳng lẽ mình thực sự đã mang thai? Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Nói xong đi về phía giường, mở cái rương nằm tận cùng bên trong, lấy ra cuộn Phượng Hoàng hoả, ôm vào trong ngực, chuyện này, nàng nên làm sao bây giờ?

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lại không phát hiện, trên cuộn vải kia tản ra mùi hương nhàn nhạt.

Cúc Thanh lặng lẽ đi đường vòng ra phía sau Lạc Tuyết các, trùng hợp, Bàng Lạc Tuyết đang cầm cuộn Phượng Hoàng hoả làm một bộ y sam, Liên Diệp, Liên Ngẫu, Tử Quyên cũng đang bận rộn thêu thùa.

Cúc Thanh nói: “Tham kiến nhị tiểu thư.”

“A, thế nào lại qua đây vào giờ này, đến đây nhìn xem, tấm vải này nhìn có đẹp hay không?” Bàng Lạc Tuyết hỏi.

“Tiểu thư, đại tiểu thư kêu nô tỳ lén lút đi tìm đại phu, nô tỳ nói với nàng nô tỳ quen một vị đại phu, đại tiểu thư liền lệnh cho nô tỳ lén lút đi mời.” Cúc Thanh nói.

Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, đứng dậy lấy cái hộp gấm từ trên giá sách, bên trong hiển nhiên chính là mặt nạ da người nàng vừa mới làm, rốt cuộc cũng dùng tới rồi.

Bàng Lạc Tuyết dán mặt nạ lên trên mặt, tỉ mỉ chỉnh sửa một chút, một công tử khoảng hơn hai mươi tuổi liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tử Tước đem tóc Bàng Lạc Tuyết buông xuống, lại vén lên thành một búi tóc, cài vào một cây trâm ngọc. Lại hầu hạ nàng thay một thân thanh bố y sam, một thiếu niên cứ như vậy nhẹ nhàng xuất hiện ở trước mắt các nàng.

Bàng Lạc Tuyết nhìn hai bên một chút rồi hỏi: “Được không?”

Mọi người đều há hốc mồm nhìn ca ca tuấn tú này, trên mặt cũng xuất hiện một tầng khả nghi đỏ ửng.

“Thế nào? Mấy tỷ muội các ngươi thế nhưng đều động tâm?” Bàng Lạc Tuyết trêu ghẹo nói.

Mấy người Liên Diệp Liên Ngẫu cho Bàng Lạc Tuyết một cái liếc mắt xem thường, Liên Ngẫu từ đâu lấy ra một hòm thuốc hành nghề y, gật gật đầu, thuận mắt hơn rồi.

Bàng Lạc Tuyết nói với Cúc Thanh: “Ngươi cứ nói ta là người đồng hương với ngươi, gọi ta Vương đại phu là được.”

Cúc Thanh gật gật đầu, đi phía trước dẫn đường cho Bàng Lạc Tuyết, nhưng mà hiện tại hẳn nên gọi là Vương đại phu, đi vào từ cửa sau, một đường tránh người tiến vào Thính Vũ hiên.

Cúc Thanh ở ngoài cửa nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ đã mời Vương đại phu tới.”

“Vào đi!” Trong phòng truyền ra một giọng nói mệt mỏi.

Cúc Thanh đẩy cửa đi vào, thấy trên mặt Bàng Lạc Vũ mang mạng che mặt ngồi ở bên cạnh bàn.

Vương đại phu đứng ở một bên, khúm núm, Cúc Thanh nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ đã mời đại phu tới.”

“Đại phu, ta cảm thấy trong người không được thoải mái, nhưng mà chuyện này ta không muốn người khác biết, ngươi yên tâm, về phần thù lao thì ta sẽ không để ngươi phải chịu thiệt, ta cũng hi vọng đại phu có thể giữ bí mật, chắc hẳn nha đầu bên cạnh ta đã nói với ngươi.” Bàng Lạc Vũ thản nhiên nói.

Vương đại phu vâng vâng dạ dạ, thấp giọng nói: “Tiểu nhân biết, tiểu thư yên tâm.”

Bàng Lạc Vũ hài lòng gật gật đầu, vươn cánh tay.

Vương đại phu lấy gối tay ra, Bàng Lạc Vũ đặt cánh tay ở trên đó, Vương đại phu ngồi ở bàn bên cạnh bắt mạch, càng sờ càng cảm thấy hưng phấn, lại làm một bộ dáng khó xử nói: “Chúc mừng tiểu thư, người đã mang thai một tháng.”

Tuy trong lòng Bàng Lạc Vũ hưng phấn nhưng lại mâu thuẫn, Cúc Thanh nói: “Nói bậy bạ gì đó.”

Bàng Lạc Vũ nói: “Cúc Thanh, im miệng!”

“Đại phu, chuyện này ta không muốn bị người khác biết, thế nhưng gần đây ta hay nôn khan, đại phu có phương pháp nào không?” Bàng Lạc Vũ khẩn trương hỏi.

Nếu cứ nôn khan như vậy, sợ rằng không được bao lâu liền bị người khác phát hiện, trong lòng Bàng Lạc Vũ cũng rất gấp gáp.

“Tiểu thư không cần phải gấp, tiểu nhân viết một phương thuốc cho người, người cứ theo đó mà điều trị, không bao lâu thì chứng nôn khan sẽ biến mất, tiểu thư phải nhớ chú ý ăn uống đúng giờ, có chuyện gì cứ thông báo cho tại hạ.” Vương đại phu dặn dò.

“Đa tạ đại phu.” Bàng Lạc Vũ lại nhìn về phía Cúc Thanh nói: “Lấy nhiều tiền một chút đưa cho đại phu.”

Cúc Thanh gật gật đầu, đẩy cửa đưa đại phu ra ngoài, cầm trong tay vài túi tiền.

Bàng Lạc Tuyết nói: “Ngươi cứ sắp xếp đi, chắc ngươi cũng biết nên nói thế nào. Nhất định phải giúp nàng ta bảo hộ đứa nhỏ, hãy nhớ kỹ.”

Cúc Thanh dùng sức gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết phải làm như thế nào.”

Cúc Thanh trở lại bên người Bàng Lạc Vũ.

Bàng Lạc Vũ nói: “Chuyện này không được để nhị phu nhân biết, ngươi nhớ chưa?”

Cúc Thanh nói: “Thế nhưng nếu nhị phu nhân biết cũng sẽ là trợ lực của tiểu thư, tiểu thư bây giờ đang mang cốt nhục của Tấn vương, cũng có thể là một lợi thế, dù sao danh hiệu Tấn vương phi này tam tiểu thư cùng tam phu nhân còn phải đỏ mắt ghen tỵ.”

Bàng Lạc Vũ nhíu mày, Cúc Thanh nói không sai, bây giờ chính mình đang mang thai, bảo hộ được là một cơ hội tốt, nếu như Tấn vương thực sự cưới Bàng Lạc Băng, như vậy chính mình thực sự là không công thay người khác lót đường. Huống chi phụ thân hoàn toàn không muốn Bàng Lạc Tuyết gả cho Tấn vương phủ. Mình lúc này lại đi quyến rũ Nam Cung tướng quân, cũng thật là một người ngu ngốc rồi.

“Tạm thời ta không muốn nói, qua mấy ngày nữa là sinh nhật của Trường Lạc công chúa, đến lúc đó rồi nói, ngươi đi xuống sắc thuốc, không được để người khác phát hiện, dược liệu không được lấy trong kho phủ, ra bên ngoài mua, chờ ta suy nghĩ rồi quyết định.” Bàng Lạc Vũ nói.

Cúc Thanh không dám nói quá nhiều, sợ Bàng Lạc Vũ hoài nghi, vội vàng cúi thân mình lui ra ngoài.

Phúc Thuỵ uyển.

Từ khi tam phu nhân mang thai, lão gia mỗi ngày nhất định phải tới chỗ nàng, có cái gì ngon liền sai hạ nhân đưa đến.

Tam phu nhân từ khi được gả vào cái nhà này còn chưa có được đãi ngộ như vậy, mấy năm nay nàng vẫn cẩn thận từng li từng tí, nàng biết trong phủ này trừ đại phu nhân, thì nhị phu nhân thủ đoạn độc ác, tứ phu nhân cũng có tâm cơ thâm trầm, nếu bản thân mình muốn sống tốt trong cái nhà này, nhất định phải có một con trai hoặc con gái. Cũng may ông trời thương tình, nàng có Băng nhi, nhớ tới Bàng Lạc Băng, khuôn mặt nghiêm túc cuối cùng cũng xuất hiện ý cười. Chỉ là Băng nhi ở chỗ đại phu nhân, trong lòng lại sợ nữ nhi tương lai sẽ xa cách với mình, nàng liền tìm dược đưa cho Bàng Lạc Băng ăn, ép buộc nữ nhi nhà mình thành cái bộ dạng kia, nàng cũng rất đau lòng, nhưng là nàng cũng không có biện pháp, nếu như nữ nhi rời xa mình, như vậy tương lai hết thảy đều u ám. Bây giờ đứa bé này đến thật đúng lúc, nếu như là nam hài, tương lai sau này của nàng có thể bảo đảm. Hiện tại Quốc Công phủ chỉ có đại công tử, nếu như đứa bé này được lão gia thích, tương lai vị trí Quốc công gia còn chưa biết là của ai, suy nghĩ một chút tam phu nhân liền hài lòng.

Tam phu nhân chỉ biết suy nghĩ về tiền đồ sáng lạng của mình, nếu có thể, trong tương lai, nàng vẫn có cơ hội làm vị trí quốc công phu nhân, ai bảo mình bây giờ là nữ nhân may mắn nhất trong phủ quốc công.

“Tam phu nhân, nhị phu nhân cho người đưa tới rất nhiều cháo tổ yến, phu nhân cần phải nếm thử, chính là quý phi trong cung thưởng cho.” Tiểu Ngọc nói.

“Mang đi đổ cho ta, nhị phu nhân thì có hảo tâm gì chứ, nàng thông minh ta cũng không ngốc, chẳng qua là đến khoe khoang muội muội mình là quý phi mà thôi, thật đúng là khi ta được sủng ái nàng ta liền đem đồ tới. Chính mình cũng không phải cầu lão gia giao đại tiểu thư cho nhị tiểu thư tới yến hội của Trường Lạc công chúa sao, chính nàng ta quả thực cũng không có cách nào, phải biết rằng, hiện tại bổn phu nhân mới là người quan trọng nhất của Bàng quốc công phủ, Băng nhi của ta cũng có thể đi. Đúng rồi, Tiểu Ngọc, gọi Băng nhi tới, trang phục của ta ngươi phải tỉ mỉ kiểm tra, rõ chưa?” Tam phu nhân nói.

“Vâng, nô tỳ biết, nhất định sẽ bảo hộ phu nhân cùng tiểu thư, nô tỳ đi gọi tam tiểu thư đến đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.