Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nhìn bóng lưng hai vị phi tử, đường đường là hoàng phi, cư nhiên lại dùng loại thủ đoạn thấp kém này, đương nhiên, loại thủ đoạn này nhìn như bình thường, nhưng lực sát thương lại rất lớn, nếu để cho nàng định tội mình tội danh ăn cắp, còn là ăn cắp trâm vàng hoàng đế tặng cho phi tử, tất nhiên sẽ chỉ còn con đường chết! Tâm tư quả nhiên thật độc ác, muội muội của nhị phu nhân này quả thật là lắm thủ đoạn.
Hai người một đường đi tới Thần Hi cung của hoàng hậu, Bàng Lạc Tuyết cảm thấy buồn cười, hôm nay muốn ra khỏi cung sao lại khó như vậy, xem ra Cảnh Thái này với Nghi quý phi cũng có quan hệ, bằng không cũng sẽ không hồ đồ nghe theo lời dụ dỗ của Nghi quý phi đến tìm hoàng hậu.
Bàng Lạc Tuyết và Dự vương cùng ở phía sau hai người mấy bước, nhìn hai người tỷ muội tình thâm, chỉ biết cười trong lòng.
"Thần thiếp, tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Nhi thần, tham kiến mẫu hậu."
"Tất cả đứng lên đi, hôm nay là ngày gì, mà thế nào hai vị muội muội lại qua đây." Hoàng hậu cười hỏi.
Bàng Lạc Tuyết đứng ở một bên, đứng bên trong đám cung nữ, xa xa liếc mắt nhìn, hoàng hậu mặc y phục của hoàng hậu, trên đầu mang mũ phượng cửu vĩ, váy trên người dài thướt tha, nhụy hoa màu đỏ phối cùng gấm hoa văn chim công, kim tuyến dày đặc cùng trân châu thêu ra một con phượng xanh bích, hoa lệ không gì sánh nổi, hoàng hậu ngồi ở trên ghế phượng nhàn nhàn bưng ly trà chậm rãi uống.
"Tuyết nhi, ta không phải đã cho người tiễn ngươi xuất cung rồi sao, thế nào nhanh như vậy lại quay lại, mau đến chỗ mẫu hậu nào." Hoàng hậu vẫy tay với Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười, hành lễ đứng bên cạnh hoàng hậu. Vương quý phi cùng Nghi quý phi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng lạnh một nửa. Nhất là Nghi quý phi, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, hoàng hậu hình như rất thích nhị tiểu thư Bàng gia.
Dự vương nhìn sắc mặt hai vị quý phi có chút khó coi, mở miệng nói: "Mẫu hậu, cũng không phải đại sự gì, chính là vừa rồi ở ngự hoa viên, Vương quý phi vu tội Tuyết quận chúa trộm trâm phượng hoàng của Nghi quý phi."
Dự vương còn chưa nói xong, hoàng hậu liền đặt ly trà thật mạnh xuống bàn trách cứ: "Nói bậy, tính nết của Tuyết nhi như thế nào bản cung cũng đã biết, chỉ là một cây trâm, nếu Tuyết nhi thích, trâm phượng cửu vĩ trên đầu của bản cung liền tháo xuống cho nàng, hà tất gì phải đi ăn cắp."
Dự vương vội vàng nói: "Mẫu hậu bớt giận, cũng chỉ nói là vu tội."
"Hừ, ngươi cũng thật vô dụng, vậy mà nhìn người khác bắt nạt nữ nhi của bản cung." Hoàng hậu hừ lạnh nói.
Ở phía sau, Vương quý phi nổi lên tầng tầng lớp lớp mồ hôi hột, lão hoàng hậu thật thiên ái tiểu tiện nhân này như vậy, đi lên phía trước cười nói: "Tỷ tỷ bớt giận, thần thiếp tự biết đã làm quận chúa hoảng sợ, vừa sai người mang một ít cống phẩm bệ hạ thưởng cho đến Quốc công phủ, cũng coi như một chút tâm ý của muội muội."
Nghi quý phi nói: "Đúng vậy, nương nương, quý phi muội muội đã biết sai rồi, mong tỷ tỷ bớt giận, đừng quá tức giận, bệ hạ biết bọn muội làm tỷ tức giận chắc sẽ không tha thứ cho."
"Nga? Nếu Tuyết nhi của ta vô tội, vậy ta trái lại muốn nhìn một chút là tiện tỳ nào làm cái chuyện tốt này, Tuyết nhi tới nói cho mẫu hậu biết." Hoàng hậu nói.
Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy Vương quý phi cuốn quýt siết chặt khăn tay, mà vẻ mặt Nghi quý phi chính là giậu đổ bìm leo, trong lòng nàng cười tà ác, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, đáp: "Cũng không có gì, chẳng qua là nha hoàn Cảnh Thái bên cạnh Vương quý phi thấy quý phi nương nương thật thích cây trâm phượng bát vĩ mà hoàng thượng tặng cho Nghi quý phi nương nương, cho nên nảy lên ý niệm, nàng len lén lấy cây trâm, lại vu tội lên người Tuyết nhi mà thôi."
"Đồ tiện tỳ như vậy phải kéo ra ngoài dùng roi đánh chết mới phải, lại tới nơi này làm gì." Hoàng hậu không hiểu nói.
"Mẫu hậu, đương nhiên là Vương quý phi cảm thấy tội của Cảnh Thái không đáng chết, cho nên Nghi quý phi nương nương đương nhiên là đến cầu tình."
Nghe thấy Bàng Lạc Tuyết nhắc đến mình, Nghi quý phi vội vàng nói: "Muội muội cũng cảm thấy, Cảnh Thái luôn luôn cẩn trọng, hầu hạ với chủ tử cũng coi như tận tâm, cho nên lần này muội muội…."
"Câm miệng!" Hoàng hậu quát.
Nghi quý phi hoảng sợ, Vương quý phi cũng nhanh chống quỳ xuống nói: "Nương nương bớt giận."
"Tận tâm? Nếu như trong cung đều tận tâm như nàng, chẳng phải sẽ trở thành kẻ trộm hết sao? Huống chi, tội ăn cắp là nhỏ, vu tội cho quận chúa hoàng thất mới là lớn, như thế nào mà hai vị muội muội lại muốn sửa nội quy trong cung, còn cảm thấy bản cung quản lý có cái gì không ổn sao?" Hoàng hậu hung hăng nói.
"Thần thiếp không dám đi quá giới hạn, hoàng hậu nương nương minh xét a." Nói xong quỳ xuống đất cúi lạy không ngừng, búi tóc cũng có chút tán loạn, cũng không quan tâm đến dáng vẻ của phi tử.
"Làm sao ở đây lại náo nhiệt như thế?" Hoàng đế mặc long bào màu vàng sáng lấp lánh, đứng phía sau là Tấn vương mặc một thân màu đỏ tía.
"Hoàng thượng cát tường." Mọi người hành lễ.
Hoàng hậu vội vàng đứng lên nói: "Hoàng thượng thế nào lại tới đây?" Vừa nói, một bên nhìn về phía Tấn vương đứng bên cạnh.
"Cùng Tấn nhi chơi cờ, nhớ tời thật nhiều ngày chưa đến thăm hoàng hậu , liền tới đây nhìn một cái, làm sao lại tức giận như vậy, đối với thân thể sẽ không tốt a." Lại quay đầu nói: "Hai người các ngươi quỳ ở đây còn bộ dáng gì nữa, vẫn chưa chịu đứng lên, thân thể hoàng hậu không tốt, các ngươi lại làm cái gì làm nàng không vui?"
Tấn vương nâng Nghi quý phi dậy, nhìn Bàng Lạc Tuyết đứng bên cạnh hoàng hậu giống như hoa lan thẹn thùng mỹ lệ, ánh sáng trong con ngươi dần dần sâu thẩm, nữ tử này, hình như càng lúc càng đẹp chói mắt.
"Cũng không phải đại sự gì, chính là nha hoàn bên cạnh quý phi muội muội tay chân không sạch sẽ, trộm đồ của Nghi quý phi, trộm cắp còn không tính vậy mà vu tội lên người Tuyết quận chúa, chỉ là các muội muội cảm thấy quy tắc trong cung quá mức nghiêm khắc, đến nói hộ với bản cung, nói cho cùng cũng là bản cung không làm việc tốt, hay là để cho các muội muội vất vả giúp ta quản lý chuyện trong cung này đi." Hoàng hậu vừa nói, một bên nhìn sắc mặt của hoàng đế.
Hoàng thượng nhíu mày: "Hoàng hậu nói gì vậy, nàng làm chủ nơi này, bất luận là kẻ nào cũng không thể cãi lại ý chỉ của nàng, nếu như hai người bọn họ làm nàng mất hứng, thì liền phạt là được."
Lúc này trong bụng hoàng hậu mới thôi nóng giận, xem ra hoàng đế giống như còn chưa có ý định phế hậu, bất quá hiện tại không có cũng không đại biểu sau này sẽ không có.
Hoàng hậu hỏi: "Vậy bệ hạ cảm thấy nên xử trí tiện tỳ này như thế nào đây?"
Hoàng thượng thản nhiên nói: "Đã trộm cắp, lại vu tội cho quận chúa, dùng roi đánh chết, chặt bỏ hai tay treo ở trên tường trong cung, xem ai còn dám làm càn."
Vẻ mặt hoàng hậu mang ý cười, hai vị quý phi tức giận cũng không dám bộc lộ ra ngoài, nhất là Vương quý phi, tiền mất tật mang, mà hôm nay lại bị hoàng hậu làm nhục nhã.
Hoàng hậu nói: "Hoàng thượng cũng mệt mỏi rồi, ngồi xuống uống ly trà đi, thần thiếp cũng muốn nhìn một chút cây trâm này có bao nhiêu xinh đẹp, có thể làm cho hai vị muội muội đều động tâm."
Hoàng đế ngồi ở trên ghế hơi lúng túng, chính mình chỉ chuẩn bị hai cái, cũng không chuẩn bị cho hoàng hậu, nhìn vẻ mặt hoàng hậu bình thường nên cũng thở phào nhẹ nhõm, hài lòng gật gật đầu.
Nghi quý phi nói: "Muội muội thích, thần thiếp đã đưa cây trâm này cho muội muội." Nói rồi tháo vòng ngọc xuống đặt vào tay Nhược Phương cô cô.
Vương quý phi không dám chậm trễ cũng tháo vòng tay xuống, nhổ cây trâm trên đầu, đặt vào trong khai trên tay của Nhược Phương.
Nhược Phương bưng khay đến trước mặt hoàng hậu.
Hoàng hậu cầm vòng tay lên nói: "Vòng tay này bản cung thấy thật quen mắt, hình như đã từng thấy ở chỗ thái hậu, đây chính là vòng tay xanh lục nổi danh cùng huyết phách, thái hậu xuất cung vài ngày rồi, trái lại hai vị muội muội được bệ hạ yêu thích." Nói xong giơ vòng tay lên để Tuyết nhi nhìn.
Lạc Tuyết nói: "Đích thực rất đẹp, Tuyết nhi xem cũng thật là thích."
Nghi quý phi nói: "Muội muội đưa chiếc vòng tay này cho thần thiếp, không bằng hôm nay thần thiếp liền mượn hoa hiến phật đưa cho Tuyết quận chúa." Vương quý phi vội vàng nói: "Vòng tay hồng, vòng tay xanh, chuyện tốt thành đôi, xem như bản cung bồi thường một chút vì đã làm Tuyết quận chúa khiếp sợ."
"Tuyết nhi sao có thể nhận đồ bệ hạ thưởng cho nương nương, nương nương vạn vạn không thể làm vậy." Vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết kinh sợ.
"Cái này sẽ là của Tuyết nhi." Hoàng hậu chen miệng nói: "Đây là một chút tâm ý của hai vị quý phi, tại sao có thể cự tuyệt, ta thấy hai vị muội muội là thương ngươi, nhận đi." Cũng không nói lời gì trực tiếp mang lên tay Bàng Lạc Tuyết.
Hoàng hậu nhìn vẻ mặt hai vị quý phi đau lòng, trong lòng cũng rất hài lòng.
Hôm nay Bàng Lạc Tuyết thực sự là mở mang kiến thức, vị hoàng hậu nương nương này cũng không ngại liền đem vòng ngọc truyền cho đời sau này thu vào tay, làm cho toàn bộ người ở đây cũng không nói gì. Hoàng đế không nói lời nào là bởi vì chuyện huyết phách, nên áy náy trong lòng, hai vị quý phi đương nhiên không dám nói gì, vội vàng hoàn trả còn không kịp.
Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết đung đưa nói: "Nương nương, trâm phượng bát vĩ này làm thật đẹp, nhìn tinh thạch năm màu phía trên thật lóa mắt."
Hoàng hậu theo ánh mắt của Bàng Lạc Tuyết nhìn một cái, cầm lên cây trâm phượng kia, liếc mắt nhìn, đi lên phía trước hung hăng tát một cái lên mặt Vương quý phi, dùng khí lực to lớn, gương mặt kiều diễm của Vương quý phi bị lệch qua một bên.
Hoàng thượng còn chưa kịp nói gì, hoàng hậu ném trâm phượng tới dưới chân Vương quý phi quát: "Ngươi thật to gan, ai cho ngươi lá gan dám mang trâm phượng cửu vĩ."
Mà bên kia, Vương quý phi vừa rồi còn lạnh nhạt cao quý đang quỳ. Giờ phút này nàng bị hoàng hậu đánh một phát, tóc cũng rối loạn, quả thực giống như một đóa hoa sen bị nước mưa vùi dập. Hiện tại hoảng sợ quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hoàng, sớm đã sợ đến hoang mang.
"Nương nương, xin người bớt giận!" Vương quý phi thấy hoàng hậu giận như muốn phát điên, không đếm xỉa đến vô số cung nữ thái giám đang ở đây, vội vã quỳ gối xuống, bắt lấy vạt áo của hoàng hậu cầu khẩn nói: "Hoàng hậu bớt giận, thần thiếp tuyệt đối không dám làm ra chuyện vượt ngoài giới hạn như vậy, nhất định là có người muốn hãm hại."
Hoàng hậu hung hăng bỏ Vương quý phi ra, bắp thịt trên mặt không ngừng vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muội muội nhận được sủng ái của bệ hạ, bây giờ cũng chưa đủ sao, có phải bản cung quá nhân từ hay không, ngươi vậy mà dám lớn mật như thế, là muốn ta chết sớm một chút, chính mình ngồi lên vị trí hoàng hậu sao? Đây là mưu nghịch!"
Hoàng hậu luôn luôn ôn hòa, ít khi lời nói mau lẹ như thế, thần sắc nghiêm nghị, nhìn tất cả mọi người đang sửng sốt.
Vương quý phi vội vàng nói: "Thần thiếp không dám, thần thiếp vạn vạn không dám a!"
Nghi quý phi bên cạnh tựa hồ cũng bị khiếp sợ, quỳ rạp xuống trước mặt hoàng hậu, bộ dáng không dám lên tiếng, ở góc độ không ai thấy được, trong mắt nhà nhạt ý cười.
Dù cho hai người các nàng nơm nớp lo sợ, thế nhưng hoàng hậu lại không có một chút nguôi bớt cơn tức giận, đứng thẳng tắp, lạnh lùng nói với Vương quý phi: "Tự ngươi nói, ai cho ngươi lá gan, cư nhiên dám mang trâm phượng cửu vĩ!"
Vương quý phi vào cung nhiều năm, thế nào lại không biết tính tình của hoàng hậu, lập tức quỳ trên mặt đất cầu khẩn nói: "Thần thiếp sao lại dám mang trâm phượng cửu vĩ, cái này là hôm nay bệ hạ tặng cho Nghi quý phi , tỷ tỷ thấy muội muội thích liền đưa cho thần thiếp, rõ ràng chỉ có bát vĩ."
Nghi quý phi cúi đầu không dám nói câu nào, căn bản không có bộ dáng không ai bì nổi như vừa nảy, Vương quý phi dám mang trâm phượng cửu vĩ mà chỉ có hoàng hậu mới có thể mang, đây là đi quá giới hạn, nếu như hoàng hậu rộng lượng, chỉ cười ha ha cho qua, mà bản thân hoàng hậu lại chán ghét nữ nhân mê hoặc này, có cơ hội này đương nhiên sẽ không bỏ qua. Hiện tại sợ rằng ngay cả mình cũng sẽ bị liên lụy, hậu quả quả nhiên là ngoài sức tưởng tượng!