Bàng Lạc Tuyết như trút được gánh nặng trở lại Lạc Tuyết các, Liên Diệp Liên Ngẫu gọi nha hoàn bưng tới nước nóng rửa mặt. Bên kia nha hoàn chạy tới báo đại công tử đến, Bàng Lạc Tuyết cho người mời ca ca vào bên trong.
Bàng Sách vừa vào cửa liền thấy Bàng Lạc Tuyết tóc dài đến eo bị rối tung, tóc như tơ lục bóng loáng khoát ở phía sau người, gương mặt xinh xắn còn chưa trưởng thành mà đã có mấy phần yêu mị, mặt mày có điểm giống như Dương thị, mặc dù mặc y phục ở nhà, vóc người thon thon, đích thực là một mỹ nhân.
Bàng Sách còn đang cảm thán muội muội nhà mình một năm không gặp càng thêm xinh đẹp động lòng người,em rể sau này thật là có phúc, rất có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thế nào lại càng ngày càng xinh đẹp nha, làm gì không có người thường thầm trộm nhớ a.
Bàng Lạc Tuyết rửa mặt qua loa liền chạy đến bên cạnh Bàng Sách: “Ca ca không phải về nghỉ ngơi sao, tại sao lại đến chỗ của muội?”
Bàng Sách vô cùng thân thiết sờ soạng đầu của Bàng Lạc Tuyết nói: “Trở về còn chưa nói chuyện với muội muội vài câu làm sao an tâm chứ.”
“Coi như ca có chút lương tâm, không uổng công muội đầu tắt mặt tối vất vả chuẩn bị yến hội giúp ca.”
Nói xong thân thủ nhanh nhẹn cầm lên ngọc bội bên hông Bàng Sách nói: “Đây là ngọc bội mà lúc ca đi muội tự tay làm mà, xấu như vậy mà ca ca lại vẫn mang theo.”
Bàng Sách ấm áp cười nói: “Ta không cảm thấy xấu, chỉ cảm thấy ngọc bội kia không xứng để muội muội ta tự tay làm.”
Bàng Lạc Tuyết nói: “Ca ca cứ ở đây dụ dỗ muội, có tốt như ca nói đâu chứ.” Nói rồi cúi đầu ngượng ngùng cười nói: “Liên Diệp mau lấy túi tiền ta thêu cho ca ca đến đây, đây là túi tiền mấy ngày trước muội thêu, ca ca không được cảm thấy khó coi a.”
Bàng Sách nhận lấy túi tiền Liên Diệp đưa tới, cẩn thận nhìn nhìn, trên túi tiền thêu một bức tranh Sơn Thủy thu nhỏ, dưới chân núi có một vị thư sinh có vài phần tùy ý mà tiêu sái, bắt mắt nhất chính là chữ Sách, l.q.d bất kể là đường kim mũi chỉ hay là cấu trúc đều có thể nói là tuyệt phẩm. Bàng Sách trân trọng bỏ vào trong lòng nói: “Muội muội thật có lòng, túi tiền này sợ là giá nghìn vàng cũng không mua được.”
Bàng Lạc Tuyết nói: “Ca ca không chê tay chân Tuyết nhi vụng về thì tốt rồi. Ca ca đi đường vất vả, buổi tối lại phải xã giao, hay là trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Để cho mẫu thân biết, lại sẽ trách muội cứ quấn quít lấy ca ca.”
Bàng Sách đương nhiên đồng ý, vốn một nắng hai sương trở về, đương nhiên là mệt không ít, muội tử nhà mình tâm tư đơn thuần, chỉ sợ lúc mình không có ở đây sẽ chịu thiệt, thật tốt là muội ấy vui vẻ.
Nếu như Bàng Lạc Tuyết biết nàng trong cảm nhận của ca ca chỉ là hình tượng tiểu bạch thỏ thiện lương sợ là nàng sẽ cảm thấy ca ca thực sự là người chỉ biết nhìn bề ngoài, làm thế nào có thể bồi đưỡng được một người như vậy trong gia cảnh này, thật là.
Đưa Bàng Sách đi, cuối cùng toàn thân Bàng Lạc Tuyết uể oài nằm trên giường, không phải nàng lười biếng, thật là mệt muốn chết a.
Chỉ chốc lát Bàng Lạc Tuyết liền ngủ thiếp đi. Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nhẹ nhàng ra khỏi cửa để Bàng Lạc Tuyết nghỉ ngơi thật tốt.
Trong mộng Bàng Lạc Tuyết lại trở về kiếp trước, vẻ mặt nàng hạnh phúc rúc vào trong lòng Tấn vương, nghe hắn thề non hẹn biển, nhìn hắn cẩn thận vẽ nàng, bộ dáng vẽ ra lại có vài phần giống Bàng Lạc Vũ. Vậy mà kiếp trước nàng cũng không phát hiện ra, cách trang điểm này là kiểu mà Bàng Lạc Vũ thích nhất, trâm cài tóc khắc chim bồ câu tinh xảo là vật Bàng Lạc Vũ thích nhất, hóa ra mình mới là kẻ ngốc. Đột nhiên cảnh tượng biến đổi, biến thành toàn thân Bàng Lạc Tuyết là máu, cầm trong tay một thanh kiếm đang rỉ máu đang đi trong vườn hoa nở đầy độc dược, hai mắt nàng đỏ bừng. Cảnh sắc này giống như đã từng đi qua, Bàng Lạc Tuyết đang muốn đi tới phía trước, lại bị sương mù ngăn trở.
"Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh lại" Liên Diệp nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết ngủ ở trên giường không được an ổn, trên trán chau mày đỗ mồ hôi.
Bỗng nhiên Bàng Lạc Tuyết mở mắt ra, dọa Liên Diệp sợ muốn nhảy dựng: "Tiểu thư, người có khỏe không, không thoải mái ở đâu, có muốn muội đi tìm đại phu đến đây xem một chút hay không."
Bàng Lạc Tuyết ngồi dậy thản nhiên nói: "Không sao, chẳng qua chỉ là ác mộng, bây giờ là giờ gì rồi?"
Vẻ mặt Liên Diệp lo lắng, nhưng cũng biết tính tình của tiểu thư: “Đã là giờ Thân, phía bên phu nhân đã bắt đầu bố trí sân vườn, tiểu thư người có phải cũng nên rửa mặt chải đầu trang điểm rồi hay không?”
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, nàng là chủ nhân nhất định không thể mang tiếng thiếu sót.
Y sam màu vàng ống ánh thêu hoa lan tao nhã uốn lượn, những con bướm được thêu trên váy, tay áo mỏng thêu hoa mẫu đơn. Tóc búi cao, trâm cái tóc điêu khác hoa lan, tùy ý dùng mấy viên trân châu treo lủng lẳng phát sáng, khuôn mặt kiều mị như trăng, ánh mắt sáng rỡ, người khác nhìn một lần liền nhớ mãi không thôi.
Liên Diệp tỉ mỉ nhìn một lần mới hài lòng gật đầu nói: "Tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp."
Bàng Lạc Tuyết nhìn trái nhìn phải, thấy thiếu nữ trong gương thanh thuần đáng yêu, nhưng nét mặt không còn thanh thuần thiện lương như kiếp trước, tâm hồn cũng không đồng nhất với thân thể này. “Được rồi, mau một chút đến sảnh giúp đỡ mẫu thân, chắc hẳn khách nhân cũng đã tới.”
Liên Diệp Liên Ngẫu cũng không dám chậm trể, vội vàng đến sảnh trước. Không biết là oan gia ngõ hẹp hay là tâm linh tương thông, gặp phải Bàng Lạc Vũ cũng một thân y sam màu vàng ống ánh, không trang nhã như Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Vũ lại mặc váy dài thêu ngũ phượng hoàng ngũ sắc, trên đầu cài một cây trâm phượng hoàng hợp với làn váy, khí chất bức người.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Hôm nay toàn thân tỷ tỷ trang điểm khí chất bức người, trái lại có vài phần khí phách."
Bàng Lạc Vũ phe phẫy quạt tròn che miệng nói: "Muội muội nói đùa, chẳng qua là hôm nay nhị di nương đến Lâm Lang các mua được một câytrâm phượng, tỷ tỷ nghĩ phải phối với một bộ y phục cùng hoa văn, vì vậy mới chọn bộ này."
Bàng Lạc Tuyết cẩn thận nhìn nhìn: "Hóa ra được chọn từ Lâm Lang các chẳng trách lại tinh xảo như vậy, ánh mắt của tỷ tỷ thật không tầm thường, trâm phượng này chính là mang lại điềm tốt."
Liên Diệp cùng Liên Ngẫu cười mà không nói, nếu như đại tiểu thư biết nhị tiểu thư là chủ nhân của Lâm Lang các, e là sẽ tức giận mà thổ huyết đây.
Đều nói người nói vô ý, người nghe lại cố tình, Bàng Lạc Vũ một lòng muốn gả cho Tấn vương, quả nhiên cây trâm này là một điềm tốt. Cười vô cùng thân thiện: "Nghe nói hôm nay ca vũ đều là muội muội tự mình an bài, vũ cơ của Thúy Vi lâu này chính là khó mời nhất trong kinh thành, muội muội thật lợi hại mới mời tới được, chắc hẳn hôm nay được mở rộng tầm mắt."
Bàng Lạc Tuyết không cho là đúng: "Nào có, chẳng qua là có duyên phận gặp mặt cùng Dao lâu chủ mấy lần, nói đi cũng phải nói lại, huống chi dùng danh nghĩa Bàng quốc công phủ đến mời, Dao lâu chủ thế nào không biết tốt xấu không cho phụ thân mặt mũi, tỷ tỷ nói lời này cũng quá đề cao muội muội ta rồi."
Bàng Lạc Vũ thầm nghĩ, Bàng Lạc Tuyết bất quá chỉ là một nha đầu chưa hiểu chuyện, tại sao lại có mặt mũi lớn như vậy, chẳng qua là ỷ vào tiểu thư Quốc công phủ mà thôi. Nghĩ tới đây trong lòng cũng liền thoải mái hơn, việc này nếu như đặt vào tay Bàng Lạc Vũ nàng thì sẽ dễ như trở bàn tay, cũng sẽ không thua kém so với Bàng Lạc Tuyết.
Tỷ muội đối đáp qua lại, khoát tay nhau đi đến trước sảnh đến giúp Dương thị tiếp đãi khách nhân.